Đọc truyện Ma Sư Xuống Núi – Chương 157: Ngoại Truyện Nữ Nhân Điên
**Đoạn đầu là phần H nối tiếp PN trước.
Đoạn sau hết H rồi, ai không thích hoặc không đọc được H thì cứ lướt qua, bỏ một đoạn trong chương này nhé!
Nhìn đồ vật dữ tợn đang cách mình chưa đến nửa gang tay này, mặt của Kỉ Tình liền nóng như lửa đốt.
Y muốn nhắm mắt, nhưng khí vị nam tính kia vẫn cứ quanh quẩn xung quanh y, khiến tim y bắt đầu gia tốc đập.
Lúc này, nhìn gương mặt lãnh diễm của y cách nghiệt căn của chính mình gần như vậy, hình thành đối lập rõ rệt.
Hô hấp của Độc Cô Duy Ngã liền càng thêm nặng nề.
Dưới ánh mắt nóng bỏng, khát cầu của hắn.
Sau khi đấu tranh tư tưởng, Kỉ Tình rốt cuộc vẫn là nhắm mắt, ngượng ngùng thấu đến gần, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên vật nam tính to lớn kia.
Nhưng chỉ là một cái lướt qua, tựa như mèo liếm, Kỉ Tình liền đã lập tức ngừng lại.
Đỏ hồng cũng bắt đầu lan từ mặt ra lỗ tai rồi đến cổ.
Trong miệng y lúc này, phảng phất vẫn còn lưu giữ mùi hương nam tính nồng nặc kia.
“Tình nhi…Tình nhi…” Độc Cô Duy Ngã hưng phấn đến toàn thân phát run, không chỉ là đến từ thân thể, mà còn về cả tâm linh.
Sư tôn thế mà lại thật giúp hắn…giúp hắn…
Giọng nói khàn khàn, ẩn chứa dục vọng của nam nhân, khiến Kỉ Tình có cảm giác như được khích lệ.
Ài, được rồi, xem như ngoại lệ một lần đi…
Nghĩ như vậy, Kỉ Tình liền hít sâu một hơi, chậm rãi nhích tới, hé môi mỏng ngậm lấy phân thân trướng bạo của nam nhân.
Lần đầu tiên giúp người khác làm loại chuyện này, Kỉ Tình căn bản là chả có kinh nghiệm gì cả.
Chỉ biết dựa theo phán đoán tới làm, dùng đầu lưỡi liếm hút phần đầu của dị vật.
Sau đó lại cố gắng đem nó ngậm vào, phun ra…
“Tình nhi…đúng…chính là như vậy…” Khoái cảm len lỏi, làm Độc Cô Duy Ngã sống lưng tê dại.
Hắn si mê nhìn y, năm ngón tay cũng luồn vào tóc y, giúp y dễ dàng nuốt lấy ** *** của mình hơn.
Lúc này, phân thân của hai nam nhân chôn trong người y cũng đã bắt đầu luật động.
Cảm giác từ nhiều nơi mang tới, không rõ là vui thích hay thống khổ, khiến đầu óc Kỉ Tình càng thêm mông lung.
Tất cả tiếng rên rỉ của y đều bị vật cứng rắn trong miệng chặn lại.
Nước bọt bởi vì không kịp nuốt vào, cũng theo khóe môi chảy dọc xuống cằm, tràn đầy *** **.
Một màn sắc tình này được Lục Dạ thu vào mắt, nhưng rốt cục, hắn cũng chỉ có thể tự lực cánh sinh, vươn tay nắm lấy tay Kỉ Tình.
Để bàn tay y bao quanh hạ thể cực đại đã sớm đứng thẳng của mình, giúp bản thân loát động.
Bàn tay Kỉ Tình rất non mịn, so với xúc cảm lúc bản thân tự giải quyết căn bản chính là trời đất khác biệt.
Mặc dù phải nhường lại cho những người khác đến trước, nhưng Lục Dạ vẫn rất thỏa mãn, cũng không oán than gì.
Sau đó, Kỉ Tình liền bị bốn người lăn qua lộn lại, đùa bỡn đến quên trời quên đất.
Y thậm chí còn không còn nhớ được chính mình đã bị làm bắn bao nhiêu lần.
Đến tận sáng hôm sau, bọn họ rốt cục mới chịu nuối tiếc buông tha cho y.
Lúc này, toàn thân trên dưới của Kỉ Tình đều đã dính đầy dịch thể cùng mồ hôi.
Đan xen với những họa tác trên người y, chính là những dấu vết hoan ái để lại.
Hậu quả của một đêm bị cưỡng ép túng dục này chính là, Kỉ Tình suýt chút liền mất luôn nửa cái mạng già.
Hậu đình sưng đỏ, ngay cả nằm thẳng cũng không làm được.
Hai chân vừa buông xuống, trong nháy mắt liền đã run lên cầm cập.
Chân chính đạt tới ba ngày không thể bước xuống giường.
Sau khi hồi phục lại, việc đầu tiên Kỉ Tình làm, chính là cầm theo chảo đen truy sát bốn tên hỗn đản kia.
Mà việc này, cũng dẫn đến Tiêu Dao Đỉnh một lần nữa gà bay chó sủa.
Vọng Minh Cư vừa mới xây dựng lại, liền đã phải ngậm ngùi đi chầu trời.
Đến tận khi đem bọn họ đều đánh thành đầu heo, Kỉ Tình mới xem như là nguôi giận.
Nhưng dù vậy, vẫn giận dỗi không cho bọn họ cùng phòng nữa.
Cuối cùng, sau khi xây lại Vọng Minh Cư lần thứ ba, lại ăn chay tận nửa tháng trời.
Ba người bọn họ mới lì lợm la liếm đến năn nỉ y.
Phí sức chín trâu mười hổ mới miễn cưỡng thuyết phục được y, đạt thành hiệp nghị : Cách hai ngày lại làm một lần.
Nhưng mỗi lần đều không được vượt quá hai người.
—————————–
“Ngươi có thấy nhi tử của ta đâu không?”
“Đi đi, lại là cái bà điên này, mau cút.”
“…………………”
Tiêu Dật hí hửng cầm trong tay bình rượu vừa mua được ở ven đường.
Tình cờ, lại bắt gặp được một thân ảnh tương đối quen mắt ở đằng xa.
Đó là một nữ nhân ăn mặc rách rưới như khất cái, đầu tóc rối bời, gặp ai cũng đều bắt lấy, liên tục lặp lại, hỏi thăm bọn họ có nhìn thấy nhi tử của mình hay không.
Nữ nhân giống như là cái người mù.
Nhưng di chuyển lại vô cùng thông thuận.
Mặt mũi lấm lem, dơ bẩn của nàng, dọc đường cũng dọa sợ không ít người.
Bị người ta dùng gậy xua đuổi, mắng chửi.
Lúc này, nữ nhân cũng đã đến bên cạnh Tiêu Dật, bắt lấy ống tay áo của hắn, như bao lần mà ngẩng đầu hỏi :”Ngươi nhìn thấy nhi tử của ta sao? Ngươi nhìn thấy hắn sao?”
Ấn tượng của Tiêu Dật đối với nữ nhân này rất khắc sâu.
Bởi vì nàng khiến hắn nhớ tới thê tử đã khuất của mình.
Thật sâu nhìn nàng, Tiêu Dật vô tâm vô phế, hiếm khi lại nảy sinh thiện tâm cứu giúp người khác.
Hắn hạ thấp tông giọng, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của nàng.
“Đi theo ta.
Ta mang ngươi đi tìm hắn.”
“Ngươi nhìn thấy nhi tử của ta? Ngươi nhìn thấy…” Nữ nhân nở một nụ cười ngây ngốc.
Có lẽ là chịu phải đả kích quá lớn, nên đầu óc của nàng cũng đã sớm điên điên dại dại.
Việc duy nhất mà Tiêu Dật có thể làm, chính là cho nàng một chút ân huệ, không lo ăn mặc.
Tìm cách điều trị bệnh cho nàng.