Em Và Anh

Chương 2: Danh Sách Đen?


Đọc truyện Em Và Anh – Chương 2: Danh Sách Đen?

Khi trên internet như bùng nổ vì tin tức ly hôn của hai người, Cố Y Phán đang ngồi trong căn phòng nhỏ ngoài phòng họp, trong căn phòng nhỏ bày bộ sô pha da thật, tuy phòng nhỏ, nhưng đồ vật không nhiều lắm, vì thế nhìn qua khá dễ chịu. Giờ phút này sắc mặt cô không tốt, nguyên nhân là trợ lý A Viễn mua nho có hạt tới, cô không thích nhất là ăn nho có hạt, nguyên do là lười, dù sao ăn loại đó cũng phải động tay nhiều hơn. Sắc mặt cô không tốt, nhưng người đẹp thì chung quy vẫn là người đẹp, vả lại nhìn qua còn là kiểu người đẹp liễu yếu đào tơ nữa. A Viễn nhìn một lúc lâu, tuy biết cô là người có tính tình không tốt, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ này của cô, chị vẫn dễ dàng bị mê hoặc, người đẹp tuyệt đối là đầu sỏ sát thương mắt mà.
Có lẽ bởi vì chán, Cố Y Phán đang ngồi trên sô pha vẫn cầm nho lên bóc từng quả một.
A Viễn thấy cô ăn nho, đoán rằng bây giờ cảm xúc của cô đã khôi phục như thường, vừa rồi khi ánh mắt lạnh tanh của cô đảo qua, A Viễn vẫn luôn lo ngay ngáy trong lòng, vì thế lúc này chị mau chóng tiến lên, muốn bóc nho cho cô. Cố Y Phán liếc chị, ý bảo chị tránh xa một chút, cô ghét nhất là được người khác bóc nho cho mình ăn.
Mà hình như cũng không phải hoàn toàn ghét người khác bóc nho cho.
Cô nhíu mày, nhớ đến trước đó không lâu, cô còn nằm trên sô pha rộng rãi trong nhà, gối lên đùi Giang Dật Phàm, bảo anh bóc nho cho mình. Anh vừa xem tivi, vừa bóc nho, sau đó nhét vào miệng cô. Thật ra khi đó cô vô cùng muốn thử cảm giác ăn nho có hạt, bởi vì sau khi anh bóc nho nhét vào miệng cô, cô còn phải phun hạt ra, anh sẽ không thể không lấy giấy ăn ra để cho cô phun vào, cảm giác được anh hầu hạ thật sự quá tốt. Nhất là khi cô nhìn thấy một vài fan của anh bàn luận, cô thầm hừ, mấy người mắng tôi, về nhà tôi sẽ nô dịch nam thần của mấy người, trong lòng cô quả thực không thể cân bằng hơn.
Đột nhiên nhớ đến những điều nhỏ nhặt khi hai người ở bên nhau, vẫn có chút đau lòng, dù sao sau này cũng không thể tra tấn anh được nữa rồi.
A Viễn vẫn tiến lên, “Phán Phán, em và Giang Dật Phàm, hai người thật sự… thật sự ly hôn à?”
Tuy A Viễn là trợ lý của Cố Y Phán, nhưng cũng là fan của Giang Dật Phàm, lần trước khi Giang Dật Phàm mở concert, A Viễn còn cùng bạn trai đến xem, nhìn thấy Giang Dật Phàm trên sân khấu, cảm giác đó quá tuyệt vời, Giang Dật Phàm diễn live quả thật không gì sánh được, hơn nữa còn là kiểu ca sĩ biết hát biết nhảy có ngoại hình đẹp, lúc động giống như chàng hoàng tử thần bí, lúc tĩnh lại là vị công tử dịu dàng, khoảnh khắc nhìn thấy anh trên sân khấu, bạn sẽ biết vì sao anh có nhiều fan đến vậy.

Dù A Viễn cảm thấy tính tình Cố Y Phán không tốt, nhưng dung nhan cô lại rất đẹp, trong xã hội coi trọng hình thức này, A Viễn cảm thấy khuôn mặt ấy vẫn rất xứng đôi với Giang Dật Phàm, vì thế chị dần dần trở thành fan chung của hai người.
Cố Y Phán có chút buồn bực nhìn A Viễn, “Nếu không chị cho là vì sao họ đang họp chứ?”
Hơn nữa ngay cả đội ngũ cốt cán cấp cao trong công ty cũng tham dự, đang họp cùng đoàn đội của cô, nghĩ xem xử lý chuyện lần này thế nào, fan của cô không ít, fan của Giang Dật Phàm cũng không ít, nếu tin tức ly hôn thật sự bị truyền ra, vấn đề tiếp theo nên làm sao.
Cố Y Phán không có cảm giác gì, nên làm cái gì thì làm cái đó, chẳng lẽ còn bị phong sát hay sao. Nói đến thì thật sự đã từng bị phong sát, chính là bởi cô rất không biết cách nói chuyện, luôn vô hình trung đắc tội với người khác, hơn nữa với những người bình thường cô cũng không thích nói chuyện, dù đối phương sẽ rất lúng túng chủ động nói chuyện với cô, lúc cô không thích nói chuyện thì sẽ thật sự không hé miệng, ngay cả bậc thang cũng không cho người ta, vì thế trên các chương trình giải trí, không ai muốn mời cô, cô chính là một người thể chất lạnh, dù vậy thì khi có cuộc bình chọn nào đó, cô vẫn là nghệ sĩ được chờ mong xuất hiện nhất, à, không có “một trong những”.
Nhưng mà sau đó, một chương trình giải trí nào đó rất bạo gan, thật sự dám mời cô, toàn bộ khâu thiết kế bố trí sân khấu đều dựa theo tính cách của cô, hơn nữa dẫn chương trình rất đỉnh, sau khi cô đột nhiên nhận điện thoại trong chương trình, họ cũng có thể tùy ý dẫn dắt đề tài, thật đúng là khiến cô nói không ít, nghe nói chương trình đó lập kỉ lục về tỉ suất xem cao nhất.
Kỉ lục đó sau này lại bị Giang Dật Phàm phá vỡ, à, chỗ này có để cắt bớt đi.
Cuối cùng cửa phòng họp cũng mở, đoàn người đi ra, ông chủ đi phía trước vừa ra thì đã thấy Cố Y Phán, ánh mắt nhìn cô như nhìn thấy nội ứng nằm vùng, nếu cô thực sự xong với Giang Dật Phàm rồi, phải tổn thất bao nhiêu tiền chứ, đó chính là nhân dân tệ sáng chói đó, tuy concert của Cố Y Phán đều chật kín, nhưng chỉ cần tỏ ý rằng Giang Dật Phàm là khách mời đặc biệt, giá vé có thể tăng thẳng lên.
Cố Y Phán cũng đối mặt với ông chủ đó, không có nửa phần tự giác như mình đã làm sai, chẳng lẽ cô ly hôn còn phải báo cho người khác biết trước hay sao, buồn cười.

Được rồi, cô thật sự không biết là mình đã làm sai. Lần trước lúc một fan của Giang Dật Phàm vô ý đụng phải cô, nói thẳng với cô – Cô không xứng với Phàm Phàm nhà tôi, cô trực tiếp đáp trả fan đó – À, bạn xứng đấy. Chính là câu nói như vậy, lại trở thành đầu đề trên các trang báo lớn ngày hôm sau, tất cả đều chỉ trích cô ngạo mạn gì gì đó, đến bây giờ cô cũng không biết mình nói sai chỗ nào, người khác nói vậy, không phải là ý đó sao, cô chỉ nói giúp ra mà thôi, đúng là chẳng còn gì để nói mà.
Cố Y Phán tổng kết kết quả cuộc họp của họ là – lãng phí thời gian. Bởi vì họ yêu cầu cô bây giờ không nhắc đến chuyện này nữa, nếu bên Giang Dật Phàm chủ động lên tiếng, vậy cứ giả như bên bị hại, nếu bên kia không nhắc tới, vậy thì tạm thời cứ không nhắc tới, cũng coi như PR cho buổi concert sắp tới của cô, mà họ sẽ liên hệ trước với công ty của Giang Dật Phàm, cùng bên đó thương lượng xem nên xử lý chuyện này như thế nào.
Hiện giờ Cố Y Phán cũng không có ý kiến, mà công ty đang xem xét những thương hiệu mà cô đại diện, may là các thương hiệu mà cô đại diện không đề cập đến phương diện gia đình, nếu không không chừng lại là sóng gió hủy hợp đồng cũng nên. Đoàn đội của cô bây giờ đều hoang mang rối loạn, cô nhìn họ, không biết họ đang lo âu cái gì, người ly hôn là cô, cả đám người cứ như gặp cường địch vậy, cô mới nên lo âu đó… Chịu luôn.
Ông chủ bảo cô trở về nghỉ ngơi, sau đó lại ngầm ám chỉ, hôn nhân không dễ dàng gì, có thể hòa hảo thì hòa hảo, hơn nữa con người Giang Dật Phàm không tồi, lúc trước Giang Dật Phàm thường xuyên đưa cô đến công ty, tất cả mọi người đều đã thấy người đàn ông đó đối đãi với cô như thế nào rồi…
Cố Y Phán là cô bé ngoan nghe lời, cô thực sự định đi nghỉ ngơi, lịch trình nghỉ ngơi đầu tiên là đi dạo trung tâm thương mại.
Cô cũng không xử lý gì, chỉ đeo kính râm đội mũ, cứ mặt mộc như vậy đi dạo trong trung tâm thương mại. Hôm đó sau khi người trong trung tâm thương mại thấy cô, đều truyền ra một câu – Cố Y Phán vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều trở thành bối cảnh của cô ấy, khí chất đó, khiến đôi mắt bạn chỉ có thể dõi theo cô ấy.
Có người nhận ra cô, muốn chụp ảnh cùng cô, cô cũng không từ chối. Em gái chụp ảnh cùng đăng ảnh lên mạng, sau đó bị một hội cư dân mạng cười nhạo, quả thực là tự ngược mà, em gái vốn nhìn khá được, câu nói tiếp theo bị lược bớt không tính, sau đó em gái đó đáp lại, tuy vì cô mà em gái đó bị cười nhạo, nhưng em gái đó vẫn ủng hộ cô như cũ, à, đây là nói sau, bây giờ vẫn ở trong trung tâm thương mại đã.

Cô thấy thứ gì muốn mua thì trực tiếp quẹt thẻ, nên dạo thế nào thì dạo thế đó, cho dù phía sau cả đám người đi theo, còn chụp ảnh cô không ngừng nữa.
“Cố Y Phán, chị thực sự ly hôn với Giang Dật Phàm rồi sao?”
Cô nghe thấy, nhớ đến khuôn mặt của ông chủ nhà mình thì thở dài, vẫn là ít nói thì tốt hơn.
Càng lúc càng nhiều người hỏi: “Chị thật sự ly hôn rồi sao?” “Bây giờ chị và Giang Dật Phàm rốt cuộc là quan hệ gì?” “Bây giờ chị một mình ra ngoài dạo phố, coi như trở thành gợi ý ngầm sao?”
Rất nhiều âm thanh xen lẫn vào nhau.
Nhưng có một em gái không ngừng la: “Chị và Giang Dật Phàm vẫn còn ở bên nhau, đúng không?”
Tuy cô không muốn trả lời, nhưng em gái đó vẫn cứ la hỏi mãi, hỏi không ngừng, hi vọng nhận được đáp án của cô.
Cô khẽ thở dài một hơi, nhìn em gái đó, “Không, không ở bên nhau nữa, ừm, ly hôn rồi.”
Em gái đó đột nhiên ngồi phịch xuống đất khóc tu tu, “Em không bao giờ tin vào tình yêu nữa…”

Cô nhìn mà ngây người, “Cái đó, chỉ cần bố mẹ em vẫn còn ở bên nhau…”
Em gái đó đột nhiên nhìn cô, “Em vừa sinh ra họ đã ly hôn rồi, bà ngoại ông ngoại em ly hôn, ông nội bà nội em ly hôn, cậu mợ em ly hôn, bạn thân của em cũng ly hôn, bây giờ ngay cả nam thần nữ thần của em cũng ly hôn rồi…”
Cố Y Phán nghe hồi lâu, “Vậy quả thật nên khóc đấy.”
Những lời này của cô, cùng hôm đó đã bị người ta đăng lên mạng, cô bị chửi mắng khắp nơi. Thêm nữa vì câu “ly hôn rồi” đó của cô, rất nhiều người tan nát cõi lòng, weibo của cô bị rất nhiều người đóng chiếm, có người tỏ ý thất vọng về hôn nhân của cô, có người mắng nhiếc cô nhân phẩm xấu, thậm chí có người chỉ trích cô ly hôn còn đi dạo trung tâm thương mại, hơn nữa nhìn qua thì tâm tình cũng không tệ lắm, vậy mà còn có loại phụ nữ này nữa…
Sau khi về đến nhà, Cố Y Phán lên weibo của mình, thấy người ta mắng mình ly hôn rồi vẫn còn có tâm tình tốt như vậy, cô nhặt ra mấy bình luận rồi trả lời thẳng – À, sau khi ly hôn dám chắc bạn buồn chán ủ rũ sống không bằng chết đấy.
Vừa gửi bình luận, à, cô bị mắng chửi càng thảm.
Ông chủ công ty quản lý lập tức gọi điện đến, cô trực tiếp ngắt máy, cũng nhân tiện cho số di động của ông chủ này vào danh sách đen, cô nhìn những cái tên trong danh sách đen của mình, ông chủ này có thể làm bạn với bố mẹ cô rồi, đúng vậy, cô rất bất hiếu dứt khoát cho số điện thoại của bố mẹ vào danh sách đen, từ sau khi tin tức ly hôn đó được truyền ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.