Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 40: Điện thoại của tình địch


Đọc truyện Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên – Chương 40: Điện thoại của tình địch

Sau khi bình an vô sự
vượt qua cửa ải “cuộc gặp gỡ với mẹ chồng tương lai” đập vỡ biết bao câu chuyện
tình yêu của hoàng tử và cô bé lọ lem, hơn nữa tối đó còn “tỏ tấm chân tình”
với Lâm mỹ nam trên xe, Chu Thanh Thanh vốn không có cảm giác chân thực với
tình yêu này, nhưng giờ cô đã cảm thấy yên lòng, an tâm, cảm thấy tất cả những
vấn đề phải lo lắng đều không còn là vấn đề nữa.

Đã không thành vấn đề,
vậy cô cũng không cần lo lắng, cuộc sống gia đình tạm thời trôi qua ngọt ngào,
tốt đẹp ~!

Nhưng với tư cách một câu
chuyện tiểu bạch máu chó, đã có “gặp mặt mẹ chồng tương lai”, sao có thể thiếu
tình huống kinh điển như “chống trả chính diện với bạn gái cũ của anh”?

Nhưng mà, với cấu tạo đại
não kỳ dị của nữ trư Chu Thanh Thanh, loại tình huống đã diễn đi diễn lại trên
phim truyền hình này, lúc xảy ra với cô, kết quả chắc chắn cách xa với bình
thường.

Lại nói, sau khi từ nhà
mẹ chồng trở về không lâu, vào một buổi chiều, Chu Thanh Thanh nhận được một cuộc
điện thoại đến từ tình địch tiềm ẩn của cô, mỹ nữ Lam Lan.

Lời dạo đầu của Lam Lan
là như thế này: “Tôi là Lam Lan, chắc cô biết tôi chứ?”

Chu Thanh Thanh đương
nhiên biết, nhưng cô quyết định làm người phải đi con đường không tầm thường,
vì vậy, cô trầm mặc hồi lâu mới từ tốn trả lời: “Thật xin lỗi, xin hỏi cô có
phải Lý Lan Lan trên mặt mọc rất nhiều tàn nhang, ngồi bàn phía sau tôi hồi cấp
hai không?”

Bên kia điện thoại Lam
Lan quả nhiên cũng trầm mặc. Một lúc sau, cô hít một hơi thật sâu mới nói tiếp:
“Ngại quá, tôi không phải Lý Lan Lan gì cả, mà là bạn gái cũ của A Diễn, Lam
Lan.”

Lúc này Chu Thanh Thanh
không giả vờ không nhận ra, đổi thành giả ngu: “À, là Lam tiểu thư à? Tôi chưa
từng nghe Diễn nhắc tới cô, chỉ đại khái là có nghe bác gái nhắc một chút về
chuyện của cô và Diễn, cho nên không có ấn tượng với cô lắm, thật ngại quá. Cô
gọi điện đến là vì có thứ gì để ở chỗ Diễn, muốn lấy về sao? Nhưng đã chia tay
ba năm rồi mới đòi lại đồ, có phải hơi lâu không? Có khả năng Diễn đã vứt đi mất
rồi! Nếu không thì tự cô gọi điện cho Diễn hỏi xem?”

Lam Lan dường như đã mất
kiên nhẫn, không khách khí nữa, nói thẳng: “… Đừng giả vờ ngốc với tôi. Tôi
muốn gặp cô, uống ly cà phê, ngồi xuống cùng nói chuyện, tôi tin là cô sẽ rất
hứng thú với một số chuyện ngày trước của A Diễn.”

Chu Thanh Thanh cũng rất
không khách khí đáp trả: “Xin lỗi, tôi một chút cũng không có hứng thú. Nếu như
tôi muốn biết cái gì, tôi có thể trực tiếp hỏi Diễn. Hơn nữa, đối với tôi, quá
khứ của anh ấy không quan trọng, quan trọng là hiện tại và tương lai của anh ấy
đều sẽ có tôi tham dự. Nếu Lam tiểu thư còn có chuyện gì, vậy cứ nói thẳng qua
điện thoại là được. Nhưng thời gian của tôi có hạn, còn rất nhiều việc phải
làm, phiền cô đi thẳng vào vấn đề, nói ngắn gọn.”

Chu Thanh Thanh không thể
nào hiểu nổi, trong tiểu thuyết, phim ảnh, khi các nữ phụ yêu cầu nữ chính ra
ngoài gặp mặt nói chuyện, tại sao nữ chính biết rõ người ta không có ý định tốt
đẹp gì mà vẫn đồng ý gặp? Hơn nữa còn thường xuyên đáp ứng những yêu cầu vô lý,
không kể chuyện đi gặp nữ phụ cho nam chính.

Hôm nay, loại tình huống
máu chó này cuối cùng đã xảy ra với cô, rốt cục cô đã có thể “khẳng khái” diễn
một màn cô mong chờ mà đám nữ trư kia chẳng ai dám làm – phương thức đối đãi
tốt nhất với tình địch không phải là đối chọi chính diện gay gắt với cô ta hay

âm thầm tính kế, mà đơn giản là đến liếc cũng không thèm liếc cô ta một cái,
khà khà!

Thực ra, cũng là vì cô tự
hiểu – dù cho là đối chọi chính diện gay gắt hay âm thầm tính kế, cô cũng không
PK nổi người ta! = =

Nhưng sau khi Lam Lan cúp
điện thoại, Chu Thanh Thanh vẫn thấy lo lắng.

Không biết cô Lam Lan kia
có vì sự khiêu khích của mình mà ghi hận trong lòng rồi tìm cách trả thù, lộ
liễu không được thì lén lút? Ví dụ như, nhân lúc cô một mình lang thang trên
đường, đột nhiên từ một nơi hẻo lánh nào đó nhảy ra mấy tên đầu trâu mặt ngựa
dữ tợn đến bắt cóc, sau đó cầm dao hoặc súng giơ qua giơ lại trước mặt uy hiếp
cô: “Nói, muốn chết hay là muốn Lâm Diễn?!”

Nói thừa, mạng cũng mất
còn cần tình yêu làm gì?

Còn có thể đáng sợ hơn,
chắc sau khi cô bị bắt cóc, bên cạnh là một đám đàn ông hèn mọn bỉ ổi, cả đám
đều chảy nước miếng kích động nhìn cô, sau đó mỹ nhân độc ác Lam Lan cười lạnh
nói với đối thủ đang bị trói chân: “Cô nói xem, nếu tôi đưa cuộn băng nghi hình
cảnh X luân phiên của cô cho A Diễn xem, anh ấy còn có thể muốn cô không?”

… Khụ khụ, dừng lại dừng
lại! Chu Thanh Thanh khinh bỉ chính mình, sao lại YY được như thế cơ chứ? o(╯□╰)o

Mang nỗi buồn lo vô cớ
nhưng không phải là không có khả năng trở thành sự thật, buối tối Lâm Diễn đưa
cô tới khách sạn Kim Thái ăn món tôm hùm mà cô thích nhất, hơn nữa còn cẩn thận
bóc vỏ đặt vào bát cho cô, Chu Thanh Thanh vẫn cảm thấy không yên lòng.

Lâm Diễn nhanh chóng cảm
nhận được heo cưng nhà mình hình như có tâm sự, nhưng không ép hỏi, dựa theo
kinh nghiệm trước đây, chưa đến một ngày, cô nhất định sẽ thẳng thắn nói với
anh điều đang giấu trong lòng.

Cho dù có một số việc cô
không biết phải mở miệng như thế nào, cô cũng sẽ ôm máy tính vào thư phòng, lên
mạng gửi tin nhắn QQ cho anh… Ai bảo Chu Thanh Thanh trong ba năm đã nuôi thành
thói quen cho dù là chuyện gì lớn nhỏ cũng nói với sư phụ Liny. Điện của cô cơ
chứ?

Đây cũng là bí quyết để
có thể hòa hợp giữa họ. Tuy biết rõ đối phương là người thân yêu nhất đang sống
cùng dưới một mái nhà, nhưng khi mỗi người ở vào từng hoàn cảnh không giống
nhau, trao đổi bằng chữ qua mạng, bọn họ sẽ cảm thấy như trở lại quá khứ ba năm
trước, thân phận “thầy trò / bạn tốt / tri kỷ” trên mạng không có gì để giấu
nhau.

Nếu ngại mở miệng thì sẽ
dễ dàng biểu đạt hơn bằng chữ viết. Bởi vì cách một màn hình, giúp hai người có
thời gian để suy nghĩ bằng lý trí, khiến cả hai sẽ ít xảy ra tranh cãi hơn.

Tối đó về đến nhà, Chu
Thanh Thanh quả nhiên ôm máy tính của cô xuống thư phòng ở dưới lầu.

Sau đó, Chu Thanh Thanh
kể lại chuyện hôm nay Lam Lan gọi điện cho cô, cô đã “thể hiện anh dũng” như
thế nào, và cả những nỗi lo trong lòng cho sư phụ thân yêu Liny. Điện.

Lâm Diễn đang ở trong
phòng ngủ chơi game online hàng đầu thời gian đó, nghe thấy QQ vang lên thông
báo có tin nhắn, biết rõ hơn phân nửa là đồ đệ nhà mình. Mặc kệ đang chơi phó
bản hay làm đội trưởng hay tung chiêu chủ lực, anh thu nhỏ cửa sổ trò chơi, ấn
mở khung tin nhắn của đồ đệ nhà mình.


Đọc xong một đoạn tin
nhắn rất dài, dấu ngắt câu loạn tùng phèo, Lâm Diễn có chút dở khóc dở cười,
ngón tay thon dài sạch sẽ lướt nhanh trên bàn phím, một đoạn tin nhắn được gửi
đi.

Trong thư phòng, Chu
Thanh Thanh trông thấy sư phụ nhà mình trả lời lại: “Về sau ít xem mấy loại
tiểu thuyết, phim ảnh não tàn nhàm chán kia đi. Đầu óc vốn đã không thông minh,
còn cả ngày chúi đầu vào mấy thứ rác rưởi đó thì làm thế nào?”

Chu Thanh Thanh nước mắt
lưng tròng, lập tức không còn chú ý tới nỗi lo bị bắt cóc còn chưa xảy ra mà tỉ
lệ lại nhỏ, bắt đầu biến thành oán giận, thi triển thần công “hai ngón” nhưng
cực nhanh trên bàn phím, trả lời.

Thanh Thanh Tử Khâm:
“Anime, tiểu thuyết đam mỹ không cho xem thì thôi, phim ảnh, tiểu thuyết BG
bình thường anh cũng không cho xem, thế thì anh để em sống còn có ý nghĩa gì
nữa?”

Liny. Điện: “Không nói
không cho, mà là bảo em xem ít đi.”

Lúc này mới nhớ là đang
vào phó bản, Lâm Diễn ấn mở cửa sổ trò chơi, không hề ngoài dự đoán, cả đội của
anh đều bị chết.

Trong đội ngũ toàn là bạn
bè quen biết hiểu rõ anh, ngoài phàn nàn vài câu thì cũng quan tâm hỏi thăm:
“Lão đại, có việc hay là làm sao vậy?”

Lâm Diễn nhớ hình như Chu
Thanh Thanh còn rất thích đọc tiểu thuyết võng du, bình thường lúc anh chơi trò
chơi, cô cũng sẽ ngồi xổm ở một bên nhìn anh đánh quái làm nhiệm vụ, nhưng
thường không được bao lâu đã bỏ lại một câu “Đúng là rất nhàm chán, trong tiểu
thuyết vẫn thú vị hơn!” Sau đó lại hết sức chăm chú quay về máy tính của mình
làm việc khác.

Mặc cho bạn bè trong trò
chơi hỏi thăm, Lâm Diễn gõ vào khung tin nhắn QQ: “Nhóc con, lên đây.”

Chỉ một lát sau, Chu
Thanh Thanh ôm máy tính mang theo khuôn mặt bực bội đi lên, vứt máy tính xuống,
chạy đến ôm Lâm Diễn từ phía sau, ai oán gọi: “Sư phụ ~~~”

Lâm Diễn không để ý tới
cô, đứng dậy cầm máy tính cô tiện tay để trên mặt bàn đặt xuống vị trí song
song với mình, nối dây mạng.

Sau đó rất bình thản mở
miệng: “Em có thể cùng anh chơi game online.”

Chu Thanh Thanh nhìn hình
ảnh trò chơi đẹp đẽ trên máy tính của Lâm Diễn, nói hoàn toàn không động lòng
thì không phải, cùng sư phụ chơi game online aa ~! Nhưng mà…

“Em chơi game kém lắm anh
không phải không biết, bản đồ em còn không biết xem chứ đừng nói đến đánh quái
hay PK, em không có kiên nhẫn làm mấy cái nhiệm vụ rườm rà kia…”

“Bản đồ chạy mấy lần rồi
sẽ biết. Không hiểu chỗ nào có thể hỏi anh. Đánh quái anh có thể đưa em đi, cho
dù không cẩn thận bị chết thì cũng chỉ bị mất ít độ bền của trang bị mà thôi.
Em có thể không PK, ai dám bắt nạt em, sư phụ giúp em bắt nạt lại hắn. Thực ra

không cần đánh quái hay PK, cùng anh đi ngắm phong cảnh tâm sự cũng được.”

Chu Thanh Thanh nghe
xong, vui vẻ vỗ tay: “Được được!”

Thực ra sức hấp dẫn lớn
nhất của một trò chơi không phải nằm ở bản thân trò chơi đó, mà là ở người chơi
cùng ta. Riêng Chu Thanh Thanh cũng rất thích được tới gần hơn với thế giới của
sư phụ nhà mình.

Tuy cô là tiểu bạch trong
game online, nhưng người chơi cùng cô không chê là tốt rồi, không phải sao?

Lâm Diễn cài đặt xong
xuôi phần mềm trò chơi vào máy tính của Chu Thanh Thanh, sau đó ném cho cô một
cái ID nữ nhân vật Vú Em cấp bốn mươi mà anh đã luyện trong lúc rảnh rỗi nghiên
cứu từng chức nghiệp của trò chơi này.

Dụ dỗ Chu Thanh Thanh
chơi game, ngoại trừ mục đích để cô không sa vào những thứ văn hóa phẩm rác
rưởi, Lâm Diễn còn có tâm tư khác…

Trong game online, nhân
vật nam trang bị cấp cao hoặc thao tác lợi hại chưa bao giờ thiếu nhân vật nữ
theo đuổi, mà ID hiện tại của anh, là nhân vật đại thần đứng nhất nhì, thật sự
cảm thấy rất phiền phức với các ID nữ theo đuổi.

Nhưng anh chưa bao giờ
kết hôn trong trò chơi, bởi vì chịu ảnh hưởng từ sở thích đặc biệt của mẹ và đồ
đệ nhà mình, trong cái thế giới game online này, ai biết được có thể cưới nhầm
nhân yêu [1] hay
không? Cứ cho là con gái thật đi nữa thì cũng rất phiền toái.

[1] nam giả nữ trong
game.

Nhưng nếu như đối tượng
đó là đồ đệ ngốc nghếch nhà mình thì… Anh cũng không ngại trước tiên để cô biến
thành “nương tử” của mình trong trò chơi. ^_^

Hôm nay, trong trò chơi
XX, server OO, nghe nói trong bang phái “Nghịch Thiên” đệ nhất cao thủ toàn
server, đột nhiên có một Vú Em cấp chỉ hơn bốn mươi gia nhập.

Chu Thanh Thanh điều
khiển nhân vật “Meo a Meo”, chào hỏi mọi người trong kênh trò chuyện: “Chào mọi
người! Tôi là người mới, xin chỉ giáo nhiều hơn!”

Mọi người chấn động, sao
bang phái lại thu nạp một người cấp bậc thấp như vậy? Chẳng lẽ là cao thủ nào
đóng giả nhân vật mới sao?

Trong lúc mọi người đang
bàn tán xôn xao, bang chủ đại nhân “Điện Tiền Minh Nguyệt”, chưa bao giờ ra tay
ngoại trừ khi thành lập bang phái “Nghịch Thiên”, đột nhiên lên tiếng: “Hiện
giờ Meo Meo là đồ đệ của tôi. Đợi khi nào tôi đưa cô ấy lên cấp sáu mươi, cô ấy
sẽ là bang chủ phu nhân của mọi người. ^_^”

“Điện Tiền Minh Nguyệt”,
thì ra là Lâm Diễn, những lời này của anh như quả ngư lôi ném xuống nước sâu,
toàn bộ bang phái lập tức náo nhiệt chưa từng thấy.

Thế là, hành trình của
tiểu bạch trong game online Chu Thanh Thanh, đã bắt đầu.

Chu Thanh Thanh nhìn tin
nhắn riêng tư đến từ những người xa lạ ở khắp nơi, ai ai cũng hỏi thăm quan hệ
giữa cô và đại thần Điện Tiền Minh Nguyệt là như thế nào.

Hóa ra sư phụ của cô ở
trong game còn là một nhân vật cấp đại thần? Dính vào quan hệ gì đó với danh
nhân, ghét nhất! Rõ ràng cô chỉ muốn núp trong bóng tối YY gian tình giữa các
người chơi nam nam thôi mà…

Chu Thanh Thanh nước mắt
lưng tròng: “Sư phụ, không đi theo anh nữa, ngay từ đầu đã cắt đứt đường lui
của người ta, anh để em từ nay về sau làm thế nào đùa giỡn mỹ nam trong trò

chơi bây giờ?”

Lâm Diễn nhíu mày: “Đùa
giỡn mỹ nam?”

Chu Thanh Thanh: “Không
phải không phải, chỉ là muốn nhìn xem gian tình giữa nam nam bọn họ thôi…”

Lâm Diễn: “E hèm? Tính
xấu vẫn không thay đổi được?”

Chu Thanh Thanh co rúm
người: “Anh đã nói chỉ cần không quá đáng, không được YY anh, còn đâu cho phép
em âm thầm phát triển sở thích bé nhỏ của mình cơ mà!”

Lâm Diễn: “Đúng vậy,
nhưng bây giờ anh đang nhìn. Chờ lúc nào anh không ở đây thì em hãy âm thầm
phát triển sở thích bé nhỏ của em.”

Chu Thanh Thanh: “… T T”

Xem đi, nếu hai người
khẩu chiến, Chu Thanh Thanh không bao giờ nói lại được Lâm mỹ nam đại nhân, mãi
mãi chỉ là kẻ bại trận.

Chu Thanh Thanh đành phải
yên lặng quay đầu nhìn màn hình máy tính. Trên đó toàn là tin nhắn riêng tư của
một người tên là “Người Khiêm Tốn” [2] gửi đến
cho cô, mỗi một câu của hắn đều đâm chọc thân phận của Chu Thanh Thanh: “Ha ha,
cô chính là cô bạn gái nhỏ mà A Diễn đưa tới lần trước sao? Xin chào!”

[2] chỉ kẻ đạo đức
giả.

“Sư phụ, đây là bạn anh
à?” Chu Thanh Thanh chỉ vào tin nhắn trên màn hình hỏi Lâm Diễn.

Lâm Diễn nhìn lướt qua,
gật gật đầu, “Ừ, chính là tên ở câu lạc bộ XX lần trước đưa em đi, tên đeo kính
thoạt nhìn rất quân tử, giống người tốt nhưng thực ra là một kẻ đầy bụng hiểm
độc, cũng là phó bang chủ trong bang phái, là người chính thức quản lý mọi
chuyện. Bình thường nếu không có anh, em có chuyện gì thì có thể tìm hắn.” Chu
Thanh Thanh là người của anh, tên kia sẽ chẳng có gan dám làm gì.

Hai mắt Chu Thanh Thanh
sáng ngời, đây chính là dụng dạ đen tối trong truyền thuyết aa~! Vì vậy cũng gõ
lại một câu, “Ha ha, xin chào.”

(Tiểu Thanh Thanh đáng
thương, chẳng lẽ cô không phát hiện ra, sư phụ nhà cô cũng chẳng phải kẻ tốt
đẹp gì? Đó chính là cái gọi là gần mực thì đen, haizz.)

Người Khiêm Tốn bên kia
lại tiếp tục gửi tin nhắn riêng: “Tôi là Quân Như Mặc. Lần trước A Diễn đưa cô
tới, chúng ta đã gặp nhau rồi, nhưng chắc cô cũng không có ấn tượng gì, ha ha.
A Diễn không nói gì đến việc mời chúng tôi tới nhà ăn cơm, để chúng tôi làm
quen chính thức với tiểu mỹ nữ một lần sao?”

Chu Thanh Thanh lại nhìn
về phía sư phụ nhà mình: “Sư phụ, em cảm thấy lời này của anh ta trọng điểm
không phải ở chỗ làm quen với em, mà là muốn nếm thử tài nấu nướng của anh!”

Lâm Diễn: “… = =!”

Lần này Quân Như Mặc chủ
động lấy lòng, cho thấy rằng bọn họ đã chấp nhận sự tồn tại của Chu Thanh
Thanh. Lần trước gặp mặt không thành công, xem ra đúng là phải tụ họp một lần
nữa.

Lâm Diễn trực tiếp dùng
ID của Chu Thanh Thanh trả lời tin nhắn của Quân Như Mặc: “Tối thứ sáu, cậu gọi
thêm mấy người họ nữa. Đừng gọi người không thể tùy tiện gọi bậy, hiểu chứ.”

Nhưng vừa nói xong, Lâm
Diễn cảm thấy anh rất cần phải gặp Lam Lan nói chuyện một lần, để cô hiểu rõ,
giữa anh và cô không có bất kỳ khả năng nào hết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.