Đọc truyện Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên – Chương 12
Trong lòng Lâm Diễn dường
như có điều gì muốn nói, vì vậy hắng giọng lên tiếng: “Chu Thanh Thanh.”
Cho đến khi bóng dáng Meo
Meo biến mất sau cánh cửa, tầm mắt Chu Thanh Thanh mới lưu luyến trở về, quay
đầu nhìn Lâm Diễn, ánh mắt vô cùng trong sáng không tỳ vết: “Hở (⊙o⊙)…?”
Đừng có dùng ánh mắt
trong veo ngơ ngác như cún con đấy để nhìn tôi có được không… Tôi sẽ có cảm
giác rất áp lực! =.= Nhưng mà, lời nên nói vẫn phải nói: “Xem ra hình như cô có
vẻ rất thích động vật, vậy cô có thích trẻ con không?”
Chu Thanh Thanh: “Đúng
vậy đúng vậy… Tuy hồi bé tôi đã bị chó cắn ba lần – ừm, cho nên đã phải tiêm
vắc-xin phòng dại ba lần, nhưng cứ nhìn thấy mấy con mèo hay cún đáng yêu kia
là tôi lại không nhịn được muốn đến gần chúng…”>_
Nghe vậy, khóe miệng Lâm
Diễn run run, thật sự rất muốn hỏi Chu Thanh Thanh, cô xác định việc cô trở nên
ngu ngốc như vậy với việc tiêm vắc-xin phòng dại không có liên quan gì tới nhau
chứ? Không được, nhất định anh phải sớm mang Meo Meo tới phòng khám thú y để
tiêm phòng, tránh cho cô gái này không cẩn thận lại bị cắn – lại càng ngu ngốc
thêm không có thuốc nào cứu được! =.=
Đột nhiên nhớ ra, ầy, vấn
đề quan trọng rõ ràng không phải nửa câu đầu có được không! Lâm Diễn đành phải
nhắc lại lần nữa: “Vậy cô có thích trẻ con không?”
Chu Thanh Thanh: “Trẻ con
à, đáng yêu thì thích, không đáng yêu, kiểu bị cha mẹ làm hư thì không thích!”
Trả lời cũng như không: …
=_=!
Xem ra, đối với những
người đầu óc toàn dây thần kinh đan chéo lằng nhằng như Chu Thanh Thanh, muốn
nói chuyện quanh co rồi đi đến đáp án thật sự là một công việc đòi hỏi kỹ thuật
cao. Anh vẫn nên gọn gàng dứt khoát một chút: “Chu Thanh Thanh, cô có ý kiến gì
với việc sinh con không?” =.=
Chu Thanh Thanh lập tức
nhìn Lâm Diễn bằng ánh mắt kinh ngạc: “…!!!” Mỹ nam, sao anh lại hỏi vấn đề
này? Đầu tiên anh đưa tôi về nhà của anh, sau đó nửa đêm vắng lặng lại ăn mặc
mát mẻ đi đến phòng tôi, còn hỏi tôi vấn đề nhạy cảm mờ ám như thế!
Chu Thanh Thanh lùi lại
một bước, đồng thời đưa hai tay che ngực, may là cô mặc áo ngủ kín đáo: “Chẳng
lẽ, anh, anh… Muốn tìm tôi làm những việc cần làm để sinh con ư? Tuy loại
chuyện này tối qua chúng ta đã làm rồi, nhưng, nhưng mà, tối qua chỉ là ngoài ý
muốn! Tôi không thể nào cứ tiếp tục ‘ngoài ý muốn’ được!”
Chắc là não của cô gái
nào đó lại đang bị chuột rút nên mới suy nghĩ nhiều như thế.
Lâm Diễn tức đến nỗi nổi
cả gân xanh trên trán, nhưng lại không thể nổi giận với cô, đành phải nhẫn nại
nói: “… Cô suy nghĩ nhiều quá! Tôi không đói khát như thế, được chưa? Tôi chỉ
đang buồn chán nên muốn thảo luận với cô vấn đề nào đó một chút thôi. Ví dụ như,
nếu bạn trai cũ của cô, muốn cô sinh con cùng với anh ta… Cô sẽ trả lời như thế
nào?”
***
Chu Thanh Thanh bắt đầu
tiến vào trạng thái não co rút tự động diễn giải đoạn hội thoại trên là nỗi
phiền muộn của chính bản thân Lâm Diễn: “Bạn gái cũ của tôi muốn sinh con với
tôi, tôi phải trả lời như thế nào?”
Nếu là bạn gái cũ của
anh, vậy chắc chắn đã chia tay rồi. Chẳng lẽ, Lâm mỹ nam không đủ giàu, nên bạn
gái cũ của anh chạy theo tên đàn ông khác, tên đàn ông kia rất có thể là một
lão già, khả năng sinh con kém hoặc là mắc bệnh không thể sinh con, nhưng bạn
gái cũ của Lâm mỹ nam lại muốn có con để củng cố địa vị của mình, cho nên mới
quay lại nhờ Lâm mỹ nam, “Anh à, em xin anh hãy vì tình cảm trước kia của chúng
ta, cho em một đứa bé!”
Thảo nào tối qua anh lại
có tình một đêm cùng với cô! Chắc chắn là vì bạn gái của của mỹ nam khiến anh
vô cùng đau khổ và khó xử, cho nên anh mới muốn phóng túng một lần!
Chu Thanh Thanh đang say
sưa trong những suy đoán hoàn mỹ của mình… Đúng lúc đó, một cú cốc giáng xuống
đầu cô, Chu Thanh Thanh đau quá liền tỉnh lại, phát hiện không biết từ lúc nào
Lâm mỹ nam đã đi tới bên cạnh cô, gương mặt đẹp trai thoại nhìn có chút u ám
phiền muộn: “Vấn đề này khiến cô khó xử vậy sao?”
“Không, không phải! Không
khó xử chút nào! Rõ ràng là cô ta bỏ anh trước, còn quay lại đưa ra yêu cầu quá
đáng như thế, đáp án đương nhiên là – không, thể, nào!” Đến đó, Chu Thanh Thanh
nghiến răng nghiến lợi dằn mạnh từng chữ.
Tại sao có thể có một
người phụ nữ dám nhẫn tâm vứt bỏ Lâm Diễn mỹ nam – người tồn tại như thần trong
suy nghĩ của cô cơ chứ?! Chu Thanh Thanh nắm chặt tay, tiếp tục vô cùng phẫn
nộ: “Loại đàn bà đó thật đáng ghê tởm! Cho nên, Lâm mỹ nam, anh kiên quyết
không thể vì vương vấn tình cũ mà mềm lòng!”
Lâm Diễn phát hiện anh
không thể nói được gì: “…” Đây là cái gì thế? Anh đã hiểu được năng lực tư duy
nhảy vọt không thể theo kịp của Chu Thanh Thanh. Trước mặt Chu Thanh Thanh có
năng lực tư duy logic siêu cấp mạnh mẽ, anh nói gì cô cũng có thể bẻ cong đến
cách xa vạn dặm!
Được rồi, dù sao anh cũng
đã cảnh cáo Tô Kế không được có ý định gì với cô, giờ cũng đã đưa cô về ngay
bên cạnh để trông nom, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nhưng mà, có một chuyện,
anh vẫn phải hỏi rõ.
“Vậy, cô có còn thích bạn
trai cũ của cô không?” Giọng điệu trong trẻo mà bình thản lạnh lùng, nhưng dáng
vẻ lại đang hết sức chăm chú chờ đợi câu trả lời, trong lúc vô tình đã biểu lộ
sự để ý trong lòng người đàn ông.
“Hả, sao tự nhiên lại nói
sang tôi?” Chu Thanh Thanh tiếp tục coi những lời này như là Lâm Diễn đang tự
hỏi chính mình: “Mình vẫn còn thích cô ấy sao?” Điều này có nghĩa là Lâm mỹ nam
vẫn rất để ý tới bạn gái cũ của anh? – Không biết tại sao, phát hiện ra điều
này, trong lòng lại có chút cảm giác chua xót…
Nghiêng đầu nghĩ ngợi,
Chu Thanh Thanh vô cùng nghiêm túc trả lời: “Có lẽ trước đây tôi đã từng rất
rất thích anh ấy, nhưng, tôi sẽ không sống mãi trong quá khứ. Tôi sẽ cố gắng
nhìn về phía trước, quý trọng tất cả những gì tôi đang có. Cho nên, hi vọng anh
cũng có thể quên đi những chuyện không thoải mái trong ký ức.”
Nghe vậy, khuôn mặt anh
tuấn của Lâm Diễn hơi ngớ ra, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về
phương xa, như đang nhớ lại một ai đó.
Chu Thanh Thanh không
ngăn được những suy đoán trong lòng, có thể nói Lâm mỹ nam đang nhớ nhung hoài
niệm… Phải là một cô gái như thế nào?… Nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được hỏi
ra miệng: “Cô ấy, chắc là rất đẹp, rất có khí chất?”
Lâm Diễn quay đầu lại,
không rõ lắm nhìn về phía cô: “Cái gì rất đẹp, rất có khí chất?”
“Hỏi thừa, đương nhiên là
bạn gái cũ của anh!”
Lâm Diễn lập tức sầm mặt,
lạnh lùng nói: “… Cái này không liên quan tới cô. Chuyện riêng của người khác,
tốt nhất hỏi ít thôi!”
Chu Thanh Thanh cũng
không vui, vừa rồi anh hỏi tôi chẳng nhẽ không phải việc riêng của tôi? Kẻ có
tiền chính là như vậy, chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn!
Nhưng bây cô đang ăn nhờ ở đậu, đành phải nhịn: “… Không hỏi thì không hỏi.”
Sau đó quay mặt, ngồi trở lại trước máy vi tính, giả vờ như rất hứng thú với
nội dung trên mạng, để lại cho Lâm Diễn một bóng lưng thẳng đứng – bà cô đây
cũng biết bực mình nhé!
Nhìn thấy cửa sổ tin nhắn
từ Dương Tư Tư liên tục rung lên: “Ai dà, sáng mai chị còn phải đi làm sớm, ngủ
đây, ngủ ngon nhé, nhóc Thanh.”
Chu Thanh Thanh lơ đãng
trả lời lại mấy chữ: “Ừm, ngủ ngon.”
***
Một lúc sau mới nghe thấy
giọng nói trầm thấp và rõ ràng của Lâm Diễn vang lên trong phòng: “… Là tôi
không tốt, không nên nổi cáu với cô.”
Thực ra Lâm Diễn là kiểu
người dù sai cũng vẫn kiên quyết không hối cải, sĩ diện là to nhất. Nhưng không
biết vì sao, anh không thể nào nhìn nổi bộ dạng lờ anh đi của Chu Thanh Thanh…
Chu Thanh Thanh cho anh cảm giác mỗi ngày đều phải cười thật lớn. Vả lại, dỗ
dành vật cưng của nhà mình, cũng không tính là mất mặt? Dù sao vừa rồi cũng
không có người khác nhìn thấy… o(╯□╰)o!
Vì vậy anh đi tới sau
lưng Chu Thanh Thanh, đưa tay vuốt vuốt tóc cô: “Ngoan, đừng tức giận. Hôm nay
chắc cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Lâm Diễn nói những lời
lạnh nhạt với cô, cô chỉ cảm thấy bực mình và tủi thân, nhưng vẫn không để tâm
lắm, nhưng lời xin lỗi anh nói với cô nghe thật nhẹ nhàng, ấm áp, lại khiến cho
khóe mắt Chu Thanh Thanh hơi đỏ lên, suýt nữa rơi nước mắt, nhưng đã cố nén trở
về, trở thành một tiếng nhỏ nhẹ: “Ừm.”
Lâm Diễn khẽ thở dài một
tiếng, không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài không một tiếng động, còn giúp
Chu Thanh Thanh đóng cửa lại.
Nhìn Lâm Diễn biến mất
trong tầm mắt, trong lòng Chu Thanh Thanh chợt bắt đầu có cảm giác mất mát,
buồn vô cớ. Là vì bị Lâm Diễn gợi nhớ tới Hàn Duệ, trong lòng trống rỗng, nhưng
hình như lại không hoàn toàn chỉ vì thế…
Hình như, là vì một người
khác… Cô trông thấy bộ dạng không thể quên được bạn gái cũ của người kia, cô đã
để ý, trong lòng đau xót, chua chát…
Chu Thanh Thanh ngồi ngẩn
ngơ trước máy tính hồi lâu. Vô tình con chuột di đến ảnh đại diện của một
người, người đó, luôn cho cô những lời khuyên tốt nhất, chỉ bằng vài lời có thể
xóa bỏ được nỗi bất an của cô – sư phụ.
Mở cửa sổ trò chuyện, gửi
tin nhắn cho Liny. Điện: “Sư phụ, sáng nay tỉnh lại tôi phát hiện mình đã buông
xuống được sự ưa thích từ trước tới giờ đối với người nào đó, đến buổi tối lúc
sắp đi ngủ lại phát hiện tôi đã thích một người khác. Sư phụ nói xem, có phải
tôi rất lăng nhăng không? Tôi nên làm sao bây giờ?”
(Mèo tôi khinh bỉ: cô
xác định lúc cô tỉnh dậy còn được gọi là buổi sáng chứ?!)
Tin nhắn gửi đi, Chu
Thanh Thanh đợi hai ba phút, không thấy đáp lại. Có lẽ lúc này sư phụ không lên
mạng. Cô cũng không có tâm tư lên mạng, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bèn tắt
máy tính, bò lên giường.
Nhưng nằm trên giường lật
qua lật lại, trong đầu toàn là hình ảnh Lâm Diễn dáng vẻ đau buồn nhìn về
phương xa…
Những việc xảy ra mấy
ngày nay, thật sự thần kỳ giống như đang nằm mơ… Cô đang sợ cô đơn, mà đúng lúc
đó Lâm Diễn xuất hiện bên cạnh cô, tất cả đều phù hợp với yêu cầu một nửa kia
của cô, cho nên cô mới có ảo giác như vậy thôi…
Có lẽ chỉ vì anh quá đẹp
trai! Có lẽ chỉ vì giọng nói của anh quá dễ nghe! Có lẽ chỉ vì anh đối xử quá
tốt, quá dịu dàng với cô! – Một người đàn ông tốt đẹp giống như thiên sứ ở ngay
trước mặt, làm gì có cô gái nào không hề động lòng chứ? Cho nên, mình có cảm
giác bị anh ta mê hoặc, là hoàn toàn bình thường!
Ừm, ngủ một giấc thật
ngon, sáng mai tỉnh lại là có thể khôi phục bình thường! Một mình, cũng chẳng
sao!
Tự khuyên bảo mình một
hồi, Chu Thanh Thanh dần dần thả lỏng. Nằm giữa chiếc giường vô cùng thoải mái
trong căn phòng mới, chăn cũng cực kỳ thơm tho mềm mại, Chu Thanh Thanh ôm chăn
rồi nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Thế nhưng, người nào đó ở
trên lầu, lại vì câu nói kia của Chu Thanh Thanh mà kinh ngạc, rối như tơ vò,
và, mất ngủ…