Yêu Người Đắm Say

Chương 78: Hôn Lễ Thế Kỷ 4


Đọc truyện Yêu Người Đắm Say – Chương 78: Hôn Lễ Thế Kỷ 4


Hôn lễ đã được cử hành xong, sau đó tới phần ném hoa cưới.
Địa điểm ném hoa cưới được xây dựng bên ngoài, sau khi băng qua con đường dài được bao quanh bởi hoa hồng màu trắng hồng, Lâm Lạc Tang đến dưới cổng hoa.
Ánh nắng vừa phải, một màu cam dịu và yên bình được trải ra nhẹ nhàng, có gió thổi đến, cô cầm hoa cưới nhìn các tân khách sôi nổi đứng yên.
Cô cười trao đổi một ánh mắt ” tớ biết cậu biết” với Thịnh Thiên Dạ nhưng không khỏi thay Thịnh Thiên Dạ quan sát thế cục đoạt hoa cưới một lúc, suy nghĩ đợi lát nữa phải ném làm sao mới có thể chuẩn xác nhưng lại không cố tình.
Người nóng lòng muốn thử và thổi huýt sáo quá nhiều, thậm chí vài anh chàng đều đang ngoắc tay về phía cô, ra hiệu cho cô ném hoa về phía mình.
Ngụ ý của việc ném hoa cưới vốn là để truyền lại may mắn khi mình đã tìm được chốn về, nhưng dần dần lại diễn biến thành một môn thể thao khuấy động bầu không khí nhất, vài người đã kết hôn cũng vây quanh vô góp vui bên trong, nhảy cao hơn so với ai khác.
La Tấn đè người nào đó phía trước mình xuống, khinh thường khuyên nhủ: “Chung Bích, cậu đã kết hôn còn nhảy Q cái gì, hoa cưới nhường cho mấy chị bé độc thân được không? Chúc phúc người ta sớm tìm được hạnh phúc một chút, cũng là một việc thiện đấy.”
Chung Bích quay đầu lại nhìn, so sánh tư thế tay của cả hai: “Nói thì nói thế không sai, nhưng tay của ông với còn cao hơn tay tôi.”
La Tấn: “……”
“Chẳng phải tớ thay Nhàn Nhàn đoạt một chút thôi sao, lỡ như sau khi cướp được tớ lại cầu hôn thành công, tháng sau các cậu tới tham gia hôn lễ của tớ không tốt ư?”
“Thôi đi! Sang năm ông có thể kết hôn tôi cũng cám ơn trời đất.”
“Đợi lát nữa anh đây bật người nhảy, cho mấy người biết sự lợi hại của anh.” Chung Bích phủi phủi bả vai, “Yên tâm, sau khi cướp được tôi sẽ không nuốt riêng, sẽ chia cho các cô gái ở đây.”
Đám đông vây quanh cạnh Chung Bích phát ra tiếng “wow”: “Nói cứ như thiệt vậy.”
Mọi người trò chuyện náo nhiệt, chỉ có Phó Tu và Thương Minh đứng tại chỗ không nói một lời, dường như không cảm thấy hứng thú cho lắm.
Hai tay Lâm Lạc Tang đặt hoa cưới trước ngực rồi cong môi nhìn mọi người làm loạn, cậu đánh tôi, tôi đẩy cậu tổn hại lẫn nhau.
Cô đang nhìn xuống dưới sân khấu còn Bùi Hàn Chu thì đang nhìn cô.
Nhìn một lát, dường như anh phát hiện gì đấy, lúc này mới vươn tay vén tấm mạng che mặt của cô lên.
Cô không phản ứng, cơ thể theo bản năng muốn trốn thì nghe thấy anh nói: “Đừng nhúc nhích, mạng che mặt.”
Giây tiếp theo, mạng che mặt được thêu thùa khéo léo bỗng dưng được mở ra, bay nhanh về phía sau, rơi xuống mái tóc dài của cô
Chủ đề của bộ váy cưới này là nốt nhạc, không chỉ có những nốt nhạc được thêu thủ công trên váy và eo áo mà phần đuôi của mạng che là những chiếc lá dâu tằm rơi rụng ăn ý với tên của cô.

Mặc dù thêu hoa văn đơn giản nhưng toàn bộ váy cưới đã tiêu phí rất nhiều tâm tư, hơn một nghìn viên ngọc trai quý hiếm của Nam Hải được dùng để viền, hàng trăm viên kim cương được đính trên ngực và cổ tay áo, mạng che mặt vô cùng đơn giản cũng ngầm bao hàm nhiều tâm tư nhỏ xíu.
Lần đầu tiên nhìn thấy nó, Lâm Lạc Tang từ thân thể đến trái tim đều bị chiếc váy cưới này bắt làm tù binh, ngay cả hô hấp cũng tạm dừng một lát.
Bộ này thậm chí còn đẹp hơn bộ Valentino trước đây, mỗi một chỗ đều tản ra hơi thở của sự ưu nhã và xa hoa, đều vô cùng ăn khớp với hôn lễ trong lâu đài cổ.
Nhưng…… Thích thì thích đấy nhưng lúc mạng che mặt bị anh vén ra sau, cô vẫn nghiêng người về trước như cũ, nhẹ giọng cười khúc khích: “Bây giờ anh mới biết săn sóc, vừa rồi em muốn anh vén lên mà anh cũng không vén.”
Đối với hành vi vừa rồi của mình, Bùi Hàn Chu như là giải thích: “Không còn kịp rồi.”
“Không kịp? Vén mạng che mặt có thể cần mấy giây?” Khuỷu tay cô vươn ra sau, tách tấm mạng che mặt lúc hôn chắn trên môi mình ra, “Nhìn thấy không, son môi của em cũng đã in lại rồi.”
“Không sao, trở về thì……”
“Thì rửa đúng không?”
“Thì đặt một cái mới.”
“……”
Cô đang muốn nói váy cưới của mình trong tủ quần áo nhiều đến mức mặc không hết, đoàn phim đóng phim cũng chưa trữ nhiều nhiều hàng bằng cô…
Chung Bích dưới sân khấu rốt cuộc không nhịn được nữa kêu to lên: “Tán tỉnh nhau cái gì, hãy yêu mến nhóm người cô đơn lạnh lẽo đang chờ đón hoa cưới có được không??”
Lâm Lạc Tang rụt cổ, cười ngượng ngùng: “Đến ngay đây.”
Cô xoay người, đưa lưng về phía dưới sân khấu, từ từ bắt đầu ném về phía sau.

“Ba…”
“Hai…”
“Một…”
“Ném!”
……
Một cuộc hỗn loạn kiềm chế và đè nén vang lên dưới sân khấu, sau khi Lâm Lạc Tang đứng vững thì xoay người nhìn sang chỗ khác, Phó Tu và Thương Minh – người không thèm để ý nhất lúc mọi người xoa tay hầm hè trước đó đồng thời vươn tay, một trên một dưới cầm bó hoa cưới kia.
Lâm Lạc Tang:?
Một nhóm người vây xem toàn bộ đều cười ồ lên
“Fuck, làm cái gì thế, chẳng phải hai ông không care sao, ở đây góp vui cái gì!”
“Ha ha ha ha con mẹ nó, mới vừa rồi tôi còn nói chỉ có hai bọn họ bình tĩnh nhất, kết quả hoa vừa đến thì tay hai người bọn họ đến nhanh nhất!”
“Cho nên hai người không bao giờ thiếu duyên phụ nữ ở đây đoạt hoa cưới cái gì, là hạnh phúc còn chưa đủ nhiều sao, còn muốn nhiều hạnh phúc hơn hả?”
“Có lý,” La Tấn cuộn tờ giấy trên tay đưa tới trước mặt hai người, “Xin hỏi lý do hai vị cướp đoạt hạnh phúc là gì?”
Do thời gian hai người vươn tay gần như đồng bộ, máy quay phim cũng khó có thể phân ra thắng bại nên cuối cùng căn cứ theo nguyên tắc hữu nghị thứ nhất tranh tài thứ hai, hoa cưới trong tay được chia làm hai, Phó Tu và Thương Minh mỗi người một nửa.
Đoạt hoa cưới xong, rất nhanh đã đến tiệc trưa của hôn lễ.
Tiệc trưa và tiệc tối đều do đầu bếp nổi tiếng ở địa phương tự mình cầm dao hoàn thành, cách đó không xa có robot phụ trách điều khiển quầy đồ uống và quầy đồ ngọt.

Ma Đoàn và Ma Cầu cũng được Lâm Lạc Tang thả ra sau tiệc trưa, độ nổi tiếng của hai tên nhóc kia khá cao, bị đám người vây quanh vừa chụp ảnh vừa hỏi chuyện, loay hoay đến mức đầu óc choáng váng.
Ngoại trừ chuyện này thì mỗi khách khứa đều nhận được một phần quà kỷ niệm độc nhất vô nhị.

Quà kỷ niệm là một hộp lớn cao ba tầng, mỗi một ngăn kéo đều có một chủ đề tương ứng.
Phía trên của hộp có in LOGO độc quyền là “P&L”, hai chữ mẫu P và L được nhà thiết kế vẽ thành hai người be bé, một người thắt nơ trước ngực, một người có đuôi váy cưới kéo thật dài ra phía sau, điêu khắc bằng laser, bên ngoài thiếp vàng.
(*) 裴寒舟: Bùi Hàn Chu – Péi Hán Zhou và 林洛桑: Lâm Lạc Tang – Lín Luò Sāng.

Chữ viết tắt họ hai người trong pinyin.
Tầng thứ nhất là kẹo mừng không thể thiếu nhất trong hôn lễ, ngay cả túi đóng gói kẹo que cũng được đặt làm duy nhất.

Tầng thứ hai đặt nước hoa và nến hương hoa cỏ, tầng thứ ba của phụ nữ là vòng cổ và lắc tay còn tầng thứ ba của đàn ông thì là đồng hồ đeo tay.
Vật bên trong đều là nhãn hiệu số một, cũng có rất nhiều thứ mua cũng mua không được.
Món quà kỷ niệm xa hoa này dưới tình huống không cần tuyên truyền đã lên đến hot search thứ năm trong tiệc tối cho khách.
Các giang cư mận không bủn xỉn tí nào rót cho mình ly nước chanh, vừa chua vừa thích thú xem say sưa ngon lành, hô to đây là “hôn lễ thế kỷ” hoàn mỹ trong lòng mình.
Mà Lâm Lạc Tang cũng thay một bộ lễ phục màu lam nhẹ nhàng sau tiệc tối, sau đó thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Thịnh Thiên Dạ vốn dĩ đang quay video ngắn, chuẩn bị tải nó lên APP video mà mình đại diện, mới vừa nói đến “Kế tiếp tôi sẽ cho mọi người xem cô dâu hôm nay” thì chuyển màn ảnh, Lâm Lạc Tang vừa nãy còn đứng ở quầy đồ uống để uống nước sớm đã biến mất tại chỗ.
Thịnh Thiên Dạ giơ điện thoại tìm một lúc, lúc này mới tìm được Lâm Lạc Tang mất tích ở cây dương cầm trong góc hẻo lánh.
Đầu cô đội một chiếc vương miện, đôi bông tai lủng lẳng như ẩn như hiện dưới ánh đèn, vốn là gương mặt nhỏ nhắn tươi cười dưới ánh đèn đắp nặn càng thêm hiền dịu tinh tế, đang đàn đến mê mẩn.
Thịnh Thiên Dạ không hề đến gần quấy rầy, đã ghi lại một đoạn từ xa và đăng lên tài khoản chính thức của mình.
Ánh đèn màu lam nhạt tựa như một tấm màn lụa bao phủ lấy cô, dương cầm che gần hết khuôn mặt cô nhưng có thể thấy rõ hàng mi dày vẫn buông xuống khi diễn tấu như cũ.

Ngay sau đó, video chính chủ của Thịnh Thiên Dạ được đẩy lên trang chủ, không chỉ là Weibo mà tiêu đề của tất cả phần mềm đều biến thành tuy rằng hôn lễ của hai người giản dị nhưng khó cản được độ hot.
Những top comment hoàn toàn được tạo ra sau mười phút:
【hhh là vì cảm thấy nhà dương cầm vốn không đàn hay như mình sao, Tang Tang kết hôn thật sự quá mệt mỏi, vừa phải làm cô dâu vừa phải viết BGM còn phải đàn dương cầm, Bùi Hàn Chu thật là một vợ nhiều mục đích.


【 Một vợ nhiều mục đích? Luôn cảm giác từ ngữ này có tí không đứng đắn cho lắm.


【 Chẳng lẽ chỉ có tui phát hiện khúc này hình như được đàn bốn tay sao? 】
Khúc nhạc này quả thật đàn bằng bốn bàn tay, ở nơi video không quay được, bên ghế kia, người đang ngồi là một vai chính khác trong buổi hôn lễ này.
Vốn Lâm Lạc Tang đang đàn một mình khúc nhạc do mình viết cho hôn lễ, không ngờ bên cạnh bỗng dưng có thêm một người tham dự, cô cũng chưa kịp ngoảnh đầu lại xem là ai, một lòng muốn đàn cho xong khúc này trước.
Mãi cho đến khi đắm chìm trong màn biểu diễn, đến lúc mấy âm kia kết thúc, cô mở mắt ra nghiêng đầu thì phát hiện một đôi tay quen thuộc.
Ngón tay bỗng dưng ấn xuống phím đàn màu đen trắng, cô quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt nhẵn nhụi của anh.
“Anh còn biết đàn dương cầm hả?”
Bùi Hàn Chu gật đầu: “Trước kia anh đã từng học.”
Dừng một chút lại nói: “Bằng không em cảm thấy đàn dương cầm ở trong nhà là anh mua để làm vật trang trí ư?”
Trước khi cô chủ động mua, trong nhà quả thật cũng đã có dương cầm, đáng tiếc cô vẫn chưa từng thấy anh đàn, cho đến tận bây giờ cũng không suy nghĩ về phương diện kia.
Lâm Lạc Tang chống tay lên trên tấm đệm ghế êm ái, “Sao bây giờ mới để em biết?”
“Cái khác đều quên mất,” anh nói, “Khúc này anh học tạm thời.”
Hai người còn chưa kịp nói hai câu thì đã bị phù rể và phù dâu gọi đi chụp ảnh, nói là pháo hoa que đã đến,
Hầu hết những cô gái đều thích chơi thứ này, Lâm Lạc Tang đi đến cái thùng kiểm kê một chút trước, sau đó phát pháo hoa que.
Lúc phát được một nửa thì tựa như nhìn thấy thứ gì đó không thích hợp.
Trên tay Thịnh Thiên Dạ và Hi Mộ cầm bó hoa mà mọi người tranh đoạt lúc sáng, cuối cùng bị chia làm hai.
Lâm Lạc Tang cám thấy vi diệu ngước mắt, phát hiện mọi chuyện cũng không đơn giản nhưng cũng không đâm thủng.
Phóa hoa của pháo hoa que thắp sáng cả bầu trời đêm, Thịnh Thiên Dạ quẹt hai cái rồi sau đó quay sang hỏi Lâm Lạc Tang: “Không bằng bọn tớ và phù rể mỗi người một nửa, vẽ nửa cái vòng lớn, các cậu đứng ở trong vòng chụp một tấm đi?”
Lâm Lạc Tang vui vẻ gật đầu: “Được.”
Nói thì đơn giản đấy nhưng thực tế cầm lên thì không dễ dàng, nếu muốn để hai cung tròn ghép thành một đường tròn hoàn chỉnh thì bán kính phải bằng nhau
Mọi người ghép hơn một lúc lâu, thất bại rất nhiều lần mới tìm được điểm cân bằng và ăn ý, Lâm Lạc Tang đúng lúc này nhanh chóng bị đẩy vào giữa khung hình.

“Nhanh lên, bằng không đợi lát nữa sẽ không ghép được.”
Lâm Lạc Tang thắp sáng pháo hoa que, nhìn ba phù rể phù dâu lần lượt vẽ ba vòng tròn hoàn chỉnh, giảm dần, ngay khoảnh khắc nhiếp ảnh gia kêu “chụp” thì nhảy lên, nhảy tới trên lưng Bùi Hàn Chu.
Dù không chuẩn bị tinh thần nhưng sự ăn ý và bản năng vẫn khiến anh phải cúi người đỡ cô trước.
Bức ảnh cuối cùng rất thành công, ở vòng tròn trung tâm của bức ảnh, khoảnh khắc cô nhảy lên đã được ghi lại một cách chính xác.


Trước khi đuôi váy dài có thời gian rơi xuống, nó đã được uốn cong về trước theo hình vòng cung rất căng, mà Lâm Lạc Tang được như ý đang cười híp mắt, giơ pháo hoa que trong tay lên cao qua đầu, sáng ngời và lộng lẫy.
Cuối cùng, cô bám vào bên tai Bùi Hàn Chu nhẹ giọng nói: “Ông Bùi, tân hôn vui vẻ nha.”
Anh từ từ nhếch khóe môi với độ cung nhỏ khó có thể phát hiện.
“Ừm, tân hôn vui vẻ.”
*
Hai buổi hôn lễ kiểu Trung và kiểu Tây chính thức kết thúc, hai người bắt đầu nghi thức duy nhất sau khi kết hôn…
Chuyến đi hưởng tuần trăng mật.
Tranh thủ thời gian du lịch, bọn họ cũng nhân tiện thực hiện bộ ảnh cưới tại các danh lam thắng cảnh trên thế giới.
Không chỉ là ảnh cưới mà còn giống như là những kỷ niệm, vật lưu niệm trong chuyến du lịch trăng mật của họ, không có quy tắc và khuôn sáo nhiều như vậy, nhiếp ảnh gia cũng không can thiệp, chỉ yên tĩnh đi ở một bên, chụp hình ảnh mình cảm thấy đẹp.
Cuối cùng liên miên đa dạng giống như một ống kính vạn hoa của kiếp phù du.
Ở hiệu sách, ở tiệm cho thuê băng đĩa, khắp nơi đều là nơi lấy tài liệu để chụp ảnh cưới của bọn họ…
Có đôi khi trên cầu thang vòng tròn, cô cứ nghiêng người ngồi nhàn tản như vậy, trong tay cầm một quyển sách giấy bìa cứng đã ố vàng, chiếc váy lông vũ màu đen được trải rộng ra, mà anh đứng bên váy với tay lấy sách;
Ngẫu nhiên cho bồ câu ăn ở quảng trường St.

Peter, cô xoã tung làn váy không tiện hành động, Bùi Hàn Chu lại thay cô xách theo váy để cô cúi người đặt đồ ăn ở lòng bàn tay, chờ bồ câu mổ từng chút một;
Đến bãi biển Jimbaran ở đảo Bali, cô cũng sẽ dựa vào trên vai anh ngắm nhìn hoàng hôn cho đến khi chìm vào giấc ngủ, rượu vang đỏ không biết bị ai lỡ tay làm đổ thấm lên trên khăn trải bàn trắng, trộn lẫn trong bữa ăn giống như một bức tranh sơn dầu
Ngày hôm đó hai người đến cùng cũng quyết định chụp một bộ ảnh cưới đường hoàng ra dáng, khi bước đến chiếc xe được bố trí ở sân bãi, không chờ được nhiếp ảnh gia lên tiếng, cô bỗng nhiên nảy ra thêm một ý tưởng, không đi con đường tầm thường mà đẩy Bùi Hàn Chu vào trong xe, mở cửa sổ trên nóc xe việt dã ra rồi nói: “Anh cứ đứng ở nơi này đi.”
Anh khẽ nói: “Em đi đâu?”
“Em đi ra ngoài,” Lâm Lạc Tang lui về phía sau hai bước, vì cảm giác hình ảnh mà không kéo cửa xe lên, “Đợi lát nữa anh nhớ kỹ là kéo em đó.”
Anh cau mày, chưa kịp hỏi cô đến tột cùng muốn làm gì, có nguy hiểm hay không thì chỉ thấy cô trực tiếp cởi đôi giày cao gót của mình móc vào một nửa đầu ngón tay, dùng sức ngồi lên mui xe, xoay người tựa vào kính rồi kéo lấy cà vạt trên cổ anh… gương mặt bỗng chốc dựa sát vào.
Cô không dựa vào bất cứ thứ gì, bất cứ lúc nào cũng có thể trượt xuống.

Bùi Hàn Chu theo bản năng vươn tay kéo cô, thân thể anh từ cửa sổ ở nóc nghiêng về phía trước, ngay lập tức chóp mũi hai người chạm vào nhau, Lâm Lạc Tang dùng mũi chân đá vào hộp có bóng bay ở bên cạnh, quả bóng bay trong khoảnh khắc đó bay lả tả lên trời.
Nhiếp ảnh gia ấn nút chụp liên tiếp.
Đối với bọn họ mà nói, sinh hoạt không có kịch bản, có lẽ chỉ có ngẫu hứng phát huy mới có thể làm được xuất sắc nhất.
Bộ ảnh cưới cuối cùng được được studio của nhiếp ảnh gia đăng tải lên Weibo, cũng được ngẫu hứng đặt tên là 《 Tân hôn muôn năm, tình yêu cuồng nhiệt vô tội 》.
Không chỉ kỹ thuật của nhiếp ảnh gia tốt mà sự tương tác giữa hai người cũng rất có cảm giác CP, không làm ra vẻ cũng không cố tình, tự nhiên và thân mật.
Phòng làm việc của Lâm Lạc Tang cũng share bộ ảnh cưới kia, tin nhắn để lại có lẽ được chia làm hai loại ăn đường và tính toán:
【 Bầu không khí bên nhau cũng quá tuyệt rồi í, vốn là người qua đường xem xong cũng không tự giác điên cuồng nhếch khóe môi lên cmn.


【 Tấm cuối cùng Lạc Tang mặc váy đuôi cá quỳ gối trên xe ngẩng đầu, woc dáng người gì tuyệt đẹp thế này, một người phụ nữ như tui nhìn cũng chảy máu mũi.

Bùi Hàn Chu anh thất thần làm gì! Làm cổ đê chứ! (.


【 Đó hoàn toàn không giống vợ chồng đã kết hôn, đây là vợ chồng mới cưới ~ mười năm ngọt ngào như một ngày, tức chết tui tức chết tui tức chết tui.


【 Để em đếm đếm, thêm những bộ váy trong ảnh cưới, linh tinh vụn vặt vẫn tính ra được: Hai…… Hai bộ váy cưới, hai mươi bộ đặt làm cao cấp? 】
【 Quả nhiên, không có ai nói đến vương miện của Lâm Lạc Tang, cái vương miện đó tôi nhìn ra…… Thôi quên đi, kiến thức của tôi không cho phép tôi ước tính giá cả chính xác, có ai biết cũng đừng nói với tôi, tôi sợ tôi đột phát chảy máu não.



【 Tuy rằng hôn lễ đã muộn nhưng những thứ nên chụp những chuyện nên làm đều không bỏ sót, ảnh cưới này cũng được chụp giống bìa tạp chí, nhìn đẹp ghê.


……
Ở điểm dừng cuối cùng của chuyến đi, bọn họ về đến du thuyền.
Chiếc du thuyền này chất chứa những khởi đầu và ký ức của tất cả những câu chuyện.

Qua ngần ấy năm, tầng thứ nhất đến tầng thứ năm đã được tân trang và bố trí lại toàn bộ, chỉ có tầng thứ hai nơi bọn họ từng ở vẫn được giữ lại nguyên dạng.
Khi Lâm Lạc Tang bước lên cầu thang, nhìn cảnh tượng hoàn toàn khác với trang trí ở tầng một, cô có một ảo tưởng rằng thời gian bị chia cắt hệt như mọi thứ đều không thay đổi.
Đứng ở trước tủ quần áo, cô cảm thán một tiếng.
Bùi Hàn Chu: “Anh nhớ rõ.”
Cô bỗng dưng quay đầu: “Anh nhớ rõ cái gì?”
“Sáng hôm đó, em trộm một chiếc áo sơ mi trắng duy nhất trong ngăn tủ của anh.”
“……”
“Cái này cũng trách em?” Lâm Lạc Tang nói có sách mách có chứng phản bác, “Không phải anh xé rách quần áo em khiến em không thể mặc quần áo của mình đi sao?!”
Làm hại cô lúc ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng to như vậy, lúc đi ra ngoài còn khiến Tiểu Noãn bị giật nảy mình, ở trên xe còn hỏi cô có phải muốn đổi sang con đường sexy và hoang dã sau khi ra mắt không.
Cô nói xong, bầu không khí hơi tĩnh lặng.
Bùi Hàn Chu xoay người lại, yết hầu lên xuống, hệt như những chuyện đó không liên quan đến mình: “…… Không nhớ rõ.”
“Em nhớ rõ, nhớ được đặc biệt rõ ràng,” cô chậm rãi lôi ra một nụ cười nghiến răng nghiến lợi, “5 giờ sáng, Bùi Hàn Chu, anh thật sự không phải là người.”
“…………”
Sau khi lật xong nợ cũ 5 giờ sáng, vào ban đêm, Lâm Lạc Tang định đi theo con đường hoài cổ nên mặc lại chiếc sơ mi trắng của anh.
Áo sơmi của anh rất lớn, dài cho đến tận bắp đùi cô nhưng tùy tiện cử động sẽ đến đường ranh giới của khu vực nguy hiểm, bởi vậy để cô không giẫm vào vết xe đổ 5 giờ sáng một lần nữa, để không đổ máu và rơi lệ nữa, cả một đêm đều ngồi nghiêm chỉnh đặc biệt có quy tắc, đều chẳng hề xoay loạn mấy lần.
Tay áo của anh rất dài, cô phải kéo lên vài lần để thuận tiện cho việc cử động.
Trước khi sắp ngủ, Lâm Lạc Tang đã làm xong tất cả các việc trên tay, Nhạc Huy bảo cô đăng Weibo cô đã đăng, video nên quay cũng đã quay lại, hình ảnh chuyến du lịch trong tuần qua được lưu lại và đã xóa bỏ, cuối cùng ngáp thật dài và kéo chăn chuẩn bị ngủ.
Trước khi nằm xuống, cô phát hiện anh cả đêm cũng chẳng nhúc nhích, cứ ngồi ở bên cạnh nghiêm túc đọc sách, vì thế cô tung chăn hai lần rồi lăn đến bên cạnh anh, nâng cánh tay anh lên để chui vào trong lòng anh, muốn nhìn một chút xem đến cùng anh đang xem cái gì mà xem dụng tâm như thế.
Vòng tay của anh mang theo hương gỗ bách khiến người ta yên tâm, cô ngả người ra sau, gối lên ngực anh xem trang bên trong, phát hiện toàn bộ bên trong đều là danh từ kinh tế học và các loại trường hợp, nói chung là cô xem không hiểu rõ lắm.
Vì thế cuối cùng cô chỉ có thể chán muốn chết vươn ngón tay cái của mình ra, so xem ngón tay của ai cong hơn.

Bàn tay của anh lớn hơn cô rất nhiều, không đợi được kết quả so sánh, bàn tay phải lật sách của Bùi Hàn Chu được nới lỏng, ngón tay chui vào giữa khe hở của ngón tay cô rồi kéo theo tay cô trở về vị trí ban đầu, để cô thay mình cầm một nửa cuốn sách.
Lâm Lạc Tang cử động cánh tay, phát hiện không rút tay ra được, anh cực kỳ dùng sức khi nắm nó.
Cô hít hít chóp mũi, sợi tóc sượt qua ngực anh.

Cô ngửa đầu nhìn anh rồi vươn tay đi chạm vào gốc râu xanh nhỏ ở cằm do anh để lại.
Ấn hai lần, cô chán muốn chết nên hỏi: “Anh thật sự đọc vô à?”
Sau khi hỏi xong, Lâm Lạc Tang dường như đã quyết định lấy lại tinh thần, cô xoay người lại tiếp tục đọc nội dung một lát, kết quả cả người bị tiếng sóng biển thôi miên, chưa bao lâu đã gối lên ngực anh ngủ thiếp đi.
Qua thật lâu, anh đều chẳng lật được trang sách nào, trong phòng ngủ vang lên câu trả lời của anh.
Anh nghiêng đầu hôn lên tóc cô, môi để lên trán cô trầm giọng đáp lại…
“Đọc không vô.”
Anh có thể có định lực rất mạnh nhưng tiền đề là em đừng chui vào lòng anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.