Bạn đang đọc Xuyên Thư Ăn Mật – Chương 28
CHƯƠNG 27
– —————————————————————————————————————
Tiệc tối này kỳ thật không giống tiệc văn nghệ lắm, ý nghĩa chính trị càng lớn hơn so với ý nghĩa giải trí, càng giống như là một lần nội bộ xã hội thượng tầng Nam Thành tụ hội, cho nên Tiếu Dao có thể ở “Thanh xuân chi ca” diễn xuất, thầy cô ở học viện hí khúc cũng đều vui cho cậu.
Xảo Oánh mấy ngày nay chuyên môn nhìn chằm chằm cậu huấn luyện, qua một lát liền sẽ nói: “Cậu đây là phải biểu diễn trước mắt một đám người không phú thì quý, càng không cần phải nói dưới đài còn có đại sư nghệ thuật giống Thẩm lão sư ……”
“Eo thẳng, cằm thấp một chút…… Ngón tay này không cong…… Đôi mắt đi theo cây quạt, ai đối, lại một lần đi……”
“Bước chân sai rồi, vượt biên độ, lại nhỏ một chút……”
Tô Lâm bọn họ liền ngồi vây quanh ở bên cạnh xem, Tiếu Dao từ lúc bắt đầu ngượng ngùng, chậm rãi đều đã quên chuyện chính mình bị vây xem này, hết sức chuyên chú mà nghe Xảo Oánh chỉ đạo.
Nghề hí khúc, nghĩ lại so giới nghệ sĩ càng khó hơn, cuộc đời Tiếu Dao, bọn họ hâm mộ không tới.
Bất quá mặc kệ ai hồng, khiến càng nhiều người biết nghề này của bọn họ, hiểu biết cái nghề này, đối bọn họ đều có chỗ lợi, nhìn từ góc độ này, bọn họ đã là quan hệ cạnh tranh, lại vui buồn cùng nhau.
Tiếu Dao lần đầu tiên tham dự trường hợp long trọng như vậy, Chu Hải Vinh vốn dĩ tính toán nghĩ cách lấy một tấm vé đi vào xem, chỉ là tối đó hắn có khách hàng quan trọng muốn tới, không thể phân thân, đành phải nói với Tiếu Dao: “Chờ em diễn xong, anh tới đón em.”
“Đáng tiếc đài truyền hình không phát sóng trực tiếp,” dì Vương nói, “Tôi chỉ có thể ở nhà cổ vũ cố lên cho cậu.”
Tiệc tối bắt đầu lúc 8 giờ tối, nhưng người diễn xuất như Tiếu Dao bọn họ buổi sáng đã qua đó, buổi sáng tiến hành diễn tập một lần cuối cùng, sau đó liền ở bên ngoài phòng phát sóng đài truyền hình ăn cơm hộp, thời điểm giữa trưa, Tô Quát rốt cuộc cũng tới.
Lúc vừa đến hắn đi vào phòng đạo diễn một chuyến, chào hỏi, chỉ chốc lát rồi ra, lại đi tìm Tiếu Dao xin lỗi: “Bệnh này của sư huynh thật không đúng lúc.”
“Không có việc gì, thân thể quan trọng, sư huynh anh khỏe hơn chưa?”
“Truyền dịch mấy ngày, khá hơn nhiều.” Tô Quát nói xong liền kéo cậu lên sân khấu, hai người tập tiểu khúc lại một lần, Tô Quát thấy cậu so lần trước biểu hiện còn tự nhiên sảng khoái hơn, trong lòng thoáng giật mình, cười nói: “Cậu mấy ngày nay xem ra luyện tập không ít, sư huynh cũng sắp không bằng cậu.”
“Em sợ kéo chân sau sư huynh.” Tiếu Dao khẩn trương hỏi, “Biểu hiện của em có tốt không?”
Tô Quát vừa muốn gật đầu, di động liền vang lên, hắn tiếp điện thoại, nói: “Sư phụ tìm chúng ta.”
Thẩm Tinh Chi gặp bọn họ, chủ yếu vẫn là cổ vũ Tiếu Dao: “Con lần đầu lên sân khấu lớn như vậy, khẩn trương là khó tránh khỏi, thoải mái thả lỏng một chút, nếu xuất hiện tình huống gì, đại sư huynh con kinh nghiệm phong phú, nó sẽ giúp cho con.”
Ông nói lại quay đầu nhìn về phía Tô Quát: “Hỗ trợ sư đệ con cho tốt, nếu là diễn tạp, ta không trách nó, chỉ hỏi tội con.”
Tô Quát cười rộ lên, trên khuôn mặt trắng nõn thế nhưng có hoa văn nhợt nhạt, đặc biệt hoa văn nơi khóe mắt càng sâu, thoạt nhìn mấy ngày nay thật sự tiều tụy: “Sư phụ yên tâm.
Mặc kệ là sân khấu nào, chỉ cần con đã lên, đều toàn lực ứng phó.”
“Đi đợi lên sân khấu đi,” Thẩm Tinh Chi nói, “Ta ở dưới đài xem biểu hiện của các con.”
Tiếu Dao cùng Tô Quát đang muốn đi ra ngoài, liền nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, tiếp theo đó là một giọng nữ cực mềm mại động lòng người: “Tam ca, có thể vào không?”
Thẩm Tinh Chi lập tức đứng lên, trên mặt ôn hòa trắng nõn cười cười: “Thanh Phương, đúng là đã lâu không gặp.”
Tiếu Dao hơi hơi sửng sốt, liền thấy một nữ nhân trung niên cười khanh khách mà đi đến, diện mạo sạch sẽ, mặt thon dài, da thịt trắng tuyết, thế nhưng so ảnh chụp năm ngoái nhẹ thời điểm càng mỹ lệ!
Phó Thanh Phương nhìn thấy hai người bọn họ sửng sốt một chút, Tô Quát cười chào hỏi: “Phó lão sư.”
“Tô Quát cũng ở đây a,” nàng nói liền liếc mắt nhìn Tiếu Dao một cái, cười hỏi Thẩm Tinh Chi: “Đây là đồ đệ tam ca mới nhận?”
Thẩm Tinh Chi cười nói với Tiếu Dao: “Là nó, gọi là Tiếu Dao.”
Tô Quát đẩy nhẹ cánh tay cậu, Tiếu Dao lúc này mới phản ứng lại đây, cũng kêu một tiếng “Phó lão sư”.
Phó Thanh Phương gật gật đầu, khóe mắt tế văn cũng là ôn nhu đẹp: “Bộ dáng linh, thanh âm cũng linh, tam ca mắt nhìn tốt, chọn đồ đệ người tài người tốt.
Em không quấy rầy mọi người thầy trò nói chuyện đi?”
“Không có không có, con và sư đệ đang muốn đi.” Tô Quát cười nói, “Sư phụ, phó lão sư, hai người nói chuyện, chúng con đi đợi lên sân khấu.”
Tiếu Dao đi theo Tô Quát ra ngoài, lúc đóng cửa quay đầu lại lại nhìn thoáng qua, thấy Phó Thanh Phương đang cười khanh khách mà nhìn cậu, trong lòng run lên, cúi đầu chạy nhanh, muốn đóng cửa phòng lại, Tô Quát lại ngăn cản cậu, lắc lắc đầu với cậu.
Tiếu Dao sửng sốt một chút, đã bị Tô Quát kêu đi rồi.
Chờ đi xa, Tô Quát mới nói: “Sao cậu lại đóng cửa?”
“Để sư phụ và Phó lão sư nói chuyện.”
Tô Quát liền cười, nói: “Chính là bọn họ phải nói chuyện, cửa mới không thể đóng.”
Tiếu Dao thế mới biết, quan hệ nam nữ bình thường, ở công chúng trường hợp, đặc biệt tại đây trường hợp ngư long hỗn tạp, đóng cửa lại nói chuyện, càng dễ dàng tạo ra thị phi cho người đàm tiếu.
Những người này lõi đời, cậu phải học còn nhiều lắm.
Hành lang người rất nhiều, cậu đè thấp thanh âm, vừa đi vừa hỏi: “Sư phụ và Phó lão sư rất thân sao?”
“Hai người bọn họ trước kia ở trong cùng một diễn xã, hợp xướng một khúc Thanh xà Bạch xà nổi tiếng như vậy, cậu không biết?”
Tiếu Dao thật đúng là không biết.
Tô Quát liền cười, nói: “Cậu bái sư phụ, không xem các tác phẩm quá khứ của thầy một lần sao?”
Tiếu Dao cảm thấy có chút hổ thẹn, Côn khúc muốn hát một khúc hoàn chỉnh cũng vài tiếng đồng hồ, có vài khúc càng dài, tỷ như 《 Mẫu Đan Đình 》, toàn vở 55 chiết diễn, muốn xướng cũngvhết ba ngày, cậu chỉ nhìn hơn hai mươi chiết liền xem không nổi.
Bên kia đã có người bắt đầu an bài người xem tiến vào, mấy người Chu Hải Quyền bọn họ trước cùng thị trưởng mở một tiệc trà, là nhóm tiến vào muộn nhất, chỗ ngồi của anh gần Chu Tân Phong, Chu Tân Phong nói: “Chú xem trên biểu tiết mục còn có tên Tiếu Dao, là Tiếu Dao nhà các ngươi lão nhị kia sao?”
Chu Hải Quyền “Ân” một tiếng, nói: “Là cậu ấy.”
Chu Tân Phong nhớ tới Tiếu Dao ở bữa tiệc nhà ông xướng 《 Du viên kinh mộng 》, thật là dọa cho ông sợ.
Khóe miệng ông giật giật, nói: “Cậu ta, được sao?”
“Thẩm Tinh Chi hẳn là có chừng mực.” Chu Hải Quyền cởi cúc âu phục, ngồi xuống nói, “Cháu cũng không biết cậu ấy biểu hiện như thế nào, chỉ biết cậu ấy rất dụng công, vẫn luôn luyện tập.”
Chu Tân Phong cũng mở cúc áo, ở bên cạnh anh ngồi xuống, cười nhìn chung quanh một vòng, nói: “Lần này diễn không xong, sau này không được rồi.”
Chu gia bề thế như vậy, Tiếu Dao thật muốn cùng Chu Hải Vinh kết hôn, không tránh được phải gặp mặt cùng những người đang ngồi đây, lần trước gia yến chỉ là phạm vi nhỏ, cũng đều là người quen, vẫn ổn, lần này nếu còn xướng dọa người như vậy, mặt mũi đều ném đến Thái Bình Dương.
Chu Hải Quyền cư nhiên không ngăn trở, xem ra anh là không thích em dâu này, cố ý muốn xem trò cười.
Đôi mắt Chu Hải Quyền nhìn về nơi xa, xoa xoa tay.
Chu Tân Phong nhìn qua theo, liền nhìn thấy một nam nhân cao lớn đĩnh bạt oai hùng đi tới.
Người nọ là anh trai của Triệu Lê Hoa, đương gia hiện giờ của Triệu gia Triệu Tuân, cùng Chu Hải Quyền là bạn từ nhỏ.
Buổi tối 8 giờ, biểu diễn chính thức bắt đầu, tiết mục của bọn họ được an bài ở nửa đoạn phía sau, trong khoảng thời gian chờ đợi này, đối với Tiếu Dao mà nói phá lệ dày vò, người cũng bắt đầu càng ngày càng khẩn trương.
Trái lại Tô Quát, ngồi ở trên ghế, khí định thần nhàn mà cầm cái cái ly, thi thoảng nhấp một ngụm trà, bên trong có mấy miếng xát trà.
Cậu vì phân tán lực chú ý, liền cầm di động tìm kiếm Thẩm Tinh Chi cùng Phó Thanh Phương.
Thì ra Thẩm Tinh Chi và Phó Thanh Phương, đều ở rạp hát Long Phượng diễn xuất, cùng một tiểu sinh khác ở rạp hát Long Phượng Trâu Tử Du, hợp xưng Tam đại Đài trụ của rạp hát Long Phượng.
Cậu cũng thấy được 《 Thanh Bạch Song Xà 》vừa rồi Tô Quát nói đến, nguyên lai chỉ là 《 Bạch Xà Truyện 》viết lại, năm đó Thẩm Tinh Chi cùng Phó Thanh Phương một nam một nữ, song đán kết hợp, xướng vở này oanh động toàn bộ Nam Thành, cũng là một nét không thể không đề cập tới trong kiếp sống nghệ thuật của hai người bọn họ.
Bất quá cậu nhìn nhìn, lại nhìn thấy một đại bát quái kinh thiên.
“Tô Quát, Tiếu Dao, chuẩn bị lên sân khấu!”
Cậu kinh ngạc một chút, nhanh chóng tắt máy điện thoại di động đặt một bên, bên kia Tô Quát khí định thần nhàn mà đứng lên, chuyên viên trang điểm đến dặm lại lớp trang điểm lần cuối cho bọn họ, nhân viên công tác dẫn bọn họ đến chỗ lên sân khấu.
Phía trước bọn họ còn có một tổ đợi lên sân khấu, đang chuẩn bị lên đài.
Tiếu Dao đứng ở trong bóng đêm, nhìn lên sân khấu anh đèn lóa mắt, trái tim kịch liệt nhảy lên lên, cậu lại nhìn xuống thính phòng, mơ hồ nhìn thấy đầu người chen chúc, cúi đầu thở ra một hơi.
Tô Quát ở thời điểm này nắm tay cậu, cười cười, cậu ngẩng đầu lên, thấy Tô Quát nhẹ giọng nói: “Có sư huynh.”
Tiếu Dao hít sâu mấy hơi, đứng sóng vai cùng Tô Quát, vẫn luôn nhìn phía trước, ca sĩ hát xong, sau đó nghe người chủ trì ở phía trên báo tên của bọn họ, duỗi tay đeo tai nghe lên.
“Sư đệ.” Tô Quát kêu một tiếng.
Tiếu Dao chậm rãi thở ra một hơi, nhấc chân đi khấu lên.
Chờ cậu cùng Tô Quát đi đến ven sân khấu đứng yên, đèn sân khấu đột nhiên biến mất không thấy, bốn phía một mảnh đen nhánh, trên đài yên lặng, dưới đài càng yên lặng, chỉ có tai nghe có thanh âm của biên đạo nói: “Ba, hai, một, ACTION!”
Tiếu Dao khẩn trương mà cơ hồ chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, diễn thử là một chuyện, thật sự đứng trên sân khấu đối mặt nhiều người như vậy, lại là một chuyện, huống chi còn đối mặt với máy quay.
Cậu cây gắt gao nắm quạt ở trong tay, nhắm mắt lại.
Trên sân khấu một mảnh đen nhánh, chung quanh một mảnh yên tĩnh, chốc lát có giọng nam trong trẻo vang lên, thanh xướng:
Đào Diệp Nhi kia tiêm thượng tiêm,
Lá liễu nhi kia che đầy thiên,
Ở này vị cái này minh a công,
Lắng nghe ta tới ngôn nột.
Tiếp theo âm nhạc liền vang lên, là khúc sáo, du dương uyển chuyển, đây là Thẩm Tinh Chi vì bọn họ, chuyên môn tìm người phổ một đoạn nhạc dạo, ngay sau đó ánh đèn liền sáng lên, do đó trên dưới, chiếu vào trên người Tiếu Dao, ám văn hoa lê trên trường bào, thế nhưng ở dưới ánh đèn ẩn ẩn chớp động.
Khóe miệng Tiếu Dao trồi lên một nụ mỉm cười, chậm rãi mở cây quạt ra, không gian tĩnh lặng, người như tùng bách.
Chu Hải Quyền ngồi trong thính phòng, ánh sáng phất lên người nhàng nhạt, ngơ ngẩn mà nhìn.
– —————————–
Bão nhẹ trước nhập học ạ
Nhập học rồi sẽ không còn thời gian nhiều nữa, mình cuối cấp rồi, mong mọi người sẽ ủng hộ mình????????????
Tối sẽ cố lên thêm 1 chương
#TGiai.