Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính

Chương 45: Khách Điếm Mất Trí Nhớ Tổng Tài 1


Bạn đang đọc Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính – Chương 45: Khách Điếm Mất Trí Nhớ Tổng Tài 1


Thời điểm Trình Nghiên xuyên tới là cô đang ở trên một chiếc xe.
Không chỉ có mình cô, trên xe tổng cộng bảy người, bốn nam ba nữ, trừ bỏ hai cô gái kia, còn lại tất cả đều trộn lẫn hơi thở “con nhà giàu”.

Nhóm người này đang trên đường đi du lịch.
Đích đến của bọn họ là Lương Sơn, dùng chính lời bọn họ nói, thì đầy chính là một nơi phong cảnh thánh địa con mẹ nó đẹp mê người.
Trình Nghiên chưa từng nghe qua cái tên này, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có nơi nào như vậy.
Rút kinh nghiệm từ thế giới trước, đại khái là sợ cô biết hết cốt truyện rồi không cẩn thận phá hư, cho nên hệ thống này đây cung cấp cốt truyện rất “có hạn” (ý là không nói rõ tường tận cốt truyện)
Tổng cộng có hai điểm cần lưu ý:
Thứ nhất: Đây là quyển văn khủng bố huyền huyễn bề ngoài khoác áo ngôn tình ngọt văn
Thứ hai: Nam chính tên là Lương Sâm, đúng nghĩa bùa hộ mệnh hình người, nếu cô không muốn chết, thì đi theo hắn.
Thật con mẹ nó ngắn gọn!
Trình Nghiên vẫn luôn hướng hệ thống xác định: “Nhiệm vụ này tôi sẽ không thất bại nữa chứ?”
Hệ Thống:.

Cô đoán xem?
Thiết lập tính cách nhân vật.


Òa, gia phả nhà nguyên chủ cũng thật lợi hại, tổ tiên chính là danh môn quý tộc, qua trăm ngàn năm thiên biến vạn hóa, hiện tại cư nhiên vẫn đứng sừng sững, giàu nứt đố đổ vách, nguyên chủ chính là con cháu chính thống của đại gia tộc này, cha mẹ cô cũng chỉ có duy nhất mình cô, cho nên yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, đương nhiên cũng vô cùng cưng chiều.
Nguyên nhân chính là như này: Nguyên chủ chính là trong mắt các bậc phụ huynh “con nhà người ta”, lần nào thi cũng đứng đầu khối, hiểu chuyện lễ phép, ôn nhu lại ngoan ngoãn, đặc biệt còn có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, đúng là người gặp người thương hoa gặp hoa nở, ai nấy đều thích.
Nếu là chỉ sắm vai một cô gái dịu dàng hoàn mỹ như vậy, kể ra cũng không khó, chỉ đôi lúc hơi mệt tí.

Nhưng là cô gái này lại là một người trong ngoài không đồng nhất a, chính là ngoài mặt có thể đối với ngươi nói cười vui vẻ, nhưng bên trong lại ngấm ngầm ra tay tàn nhẫn, đợi tới lúc ngươi quay ra trách mắng, thì lại tỏ vẻ ngây thơ mờ mịt.

(Mệt ghia)
Đương nhiên, những vị trong xe đây đều không biết thói hư tật xấu của cô, còn coi cô như là nữ thần cung phụng lên tận trời.
Nhà nguyên thân cùng nhà phú nhị đại khác đều từng giao lưu, buôn bán làm ăn, cho nên cô cũng quen biết đám “con nhà giàu” này.
Cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng, có cửa sổ, rất tiện cho việc ngắm cảnh đường.

Bên trái cô chính là Ngôn Mặc, sắc mặt tái nhợt, vừa cao vừa gầy, mang một bộ mắt kính, hơi rũ đầu ngẩn người.
Cô cùng hắn không tính thân cận, cảm thấy người này thực tà khí, nhìn trầm mặc ít nói, nhưng trong xương cốt lại rất phong lưu, thay người yêu như thay áo, cô mười lần gặp hắn, đều là cảnh hắn đang giằng cô với các cô gái, hơn nữa mỗi lần gương mặt đều khác nhau.
Ngay cả lúc này đi chơi, hắn còn mang theo một nữ sinh viên tên Tần Thi, nhìn thanh tú sạch sẽ, có chút thẹn thùng, ngồi ở bên cạnh hắn.
Ngồi ở hàng ghế phía trước chính là một cặp đôi thật thật giả giả, sở dĩ nói như vậy, là bởi vì Cận Trì rất trẻ con, không nghiêm túc trong chuyện tình cảm, tương đối phóng đãng, không biết thực sự đem con gái nhà người ta coi như bạn gái hay vẫn là đồ chơi, cô gái bên cạnh hắn tên Hồ Giai Giai, hoa hòe lộng lẫy, hệt như con chích chòe, tuy nhiên cũng là người biết chơi, một đôi mắt nhìn con trai như đang phóng điện.
Lúc này hai người bọn họ còn đang hôn hít nhau, dính người thực sự, Trình Nghiên đem tầm mắt nhìn về phía trước.
(Trăng: Ò vậy Ngôn Mặc và Cận Trì là tra nam chính hiệu rồi)

Ngồi ở hàng ghế thứ nhất, Khương Húc, 27 tuổi, là người lớn tuổi nhất trong đàn, mọi người cũng thực thích hắn, lớn lên ôn tồn lễ độ, dáng người thon dài, khi nói chuyện đều mỉm cười nhẹ nhàng, thong thả ung dung, làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp như ánh mặt trời.
Hắn đang cùng người lái xe là Từ Ngạn Bình nói chuyện, không biết họ nhắc tới cái gì, bỗng nhiên Từ Ngạn Đình nhìn vào gương chiếu hậu, trong gương có phản chiếu bóng dáng của cô, hưng phấn mà cười nói: “Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, em không phải thích ăn cá sao? Tới nơi, anh nhất định sẽ đi câu cá cho em!”
Trình Nghiên còn chưa nói lời nào, Cận Trì ở hàng phía trước liền cười nhạo một tiếng, lười nhác ôm cô gái bên cạnh (Hồ Giai Giai) tựa đầu vào ghế ngồi: “Không nên nha, với kỹ thuật của cậu, có rớt xuống nước, tôi cũng mặc kệ.”
Từ Ngạn Bình cắn răng: “Ông mày biết bơi!”
Cận Trì nhún vai: “Được thôi, vậy ông cứ chậm rãi đu đưa, đừng để bị cá ăn.”
Từ Ngạn Bình lúc này còn không có bắt được trọng điểm là hắn ta đang trào phúng mình, vẫn vẩn vương nổ: “Hừ! Loài cá mà dám ăn được ta ư? Ông đây thiên hạ đệ nhất, thứ hai không ai chủ nhật.”
Những người khác đều bật cười.
(Trăng: Ai, ai để cho tên ngốc này cầm lái vậy? Cẩn thận không toang thiệt đó)
Đang nói chuyện, trước mắt Từ Ngạn Bình xuất hiện hai ngã rẽ, đáng lẽ quành bên trái, hắn lại quành bên phải, kết quả phải vội quay xe quành trở về.
Quay xe quá gấp, cộng thêm đường vốn xóc nảy, Trình Nghiên ngồi không vững, lảo đảo ngã vào trong lồng ngực Ngôn Mặc.
Cô vội vàng ngồi đàng hoàng trở lại, nói câu “Thực xin lỗi”, lúc quay đầu nhìn hắn, thì thấy hắn đang nhíu mày, tựa hồ thực không vui.
Cô liền thu hồi ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng cảm thấy người này thật quái lạ.
Ngôn Mặc không hé răng, dù chỉ là thoáng qua đôi chút, nhưng hắn vẫn ngửi được mùi hương trên người cô, thời điểm chạm vào vòng eo mảnh khảnh, đôi mắt dưới lớp kính hơi trợn, môi mỏng nhấp nhẹ, tựa hồ đang chịu đựng cái gì.
Mười phút qua đi, xe đã qua khỏi cánh rừng, đi vào đường to trên núi, tầm nhìn cảnh sắc cũng càng thêm vẻ u tĩnh xinh đẹp, như lạc vào một rừng sương bạc ngàn huyền bí, không bao lâu, xe ngừng ở trước cửa một quán trọ.
Ngày nóng bức, ánh mặt trời thực nồng, Từ Ngạn Bình thực săn sóc buông dù thỉnh cô xuống xe, mấy người khác liền vội vàng ra cốp xe lấy hành lý.
Trình Nghiên nhận lấy dù, cười nói: “Cảm ơn anh, để em cầm cũng được.”

Từ Ngạn Bình bị nụ cười của cô làm cho hốt hoảng, tâm trạng tốt như ngày trời nở hoa đi cốp xe lấy đồ.
Trình Nghiên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua quán trọ, tấm biển lung lay sắp đổ, trên đấy viết bốn chữ “Quán trọ Lương Sơn”, không giống như mở ra là vì du khách, thoạt nhìn rất “cổ kính”, đơn sơ, giống như vì hàng trăm năm không có khách nên muốn đóng cửa vậy.
Tiểu thuyết này có tên , thế nhưng cô lại không thấy nơi này có điểm nào đáng sợ cả.
Nam chính hiện tại hẳn là ở đây đi? Là du khách, hay vẫn là chủ quán?
“Cô Trình.” Hồ Giai Giai (bạn gái Cận Trì) cũng cầm dù, cười nói: “Không đi vào sao? Nơi này đơn sơ như vậy, thật là chán a, tôi chưa từng nghe qua nơi nào tên là Lương Sơn, còn nói chi là tới đây du lịch.

Không biết cậu Cận và những người khác nghĩ như thế nào nữa.”
A, nghe kìa.

Cô ấy cũng không biết Lươngg Sơn?
Trình Nghiên đáy lòng dâng lên cảm giác kì lạ, cô đang muốn theo vào, đầu bỗng nhiên lại chóng mặt, cô nhớ tới, thân thể này thường xuyên bị tuột huyết áp, cho nên vẫn hay mang theo chocolate linh tinh để phòng thân.
Cô nhớ rõ có mấy thanh sô cô la đặt ở trong túi xách, mà hình như lại để quên trên xe.
Những người khác đều đã dọn hành lý vào quán trọ, cô bèn một mình trở vào xe.
Cửa xe đóng lại, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ là thời điểm, cô liền sửng sốt.
Ngôn Mặc vẫn ở trong xe, quần áo hắn chỉnh tề, sắc mặt cũng bình tĩnh, nhưng thật ra Tần Thi bên cạnh khuôn mặt đã hồng thấu, không dám ngẩng đầu lên, luống cuống tay chân kéo lại làn váy, làn váy đã bị xé nát, lộ ra đôi chân tuyết trắng.
Trình Nghiên tự giác xấu hổ, muốn quay người rời đi.
Ngôn Mặc đuổi kịp: “Lại chóng mặt?”
Hắn cầm theo túi xách của cô, từ bên trong lấy ra thanh sô cô la, đang định bóc cho cô, chỉ là có lẽ bọn họ ở trong xe đã quá kịch liệt, ngay cả thanh sô cô la cũng bị dập nát.
“…”
Trình Nghiên cười dịu tỏ vẻ thông cảm, “A không cần đâu.


Dù sao em cũng đỡ rồi.

Anh nên quay về với Thi Thi đi, không nên để bạn gái một mình như vậy.

Phải không nào?”
Ngôn Mặc nhìn cô.
Nói thật cô không quá thích tiếp xúc với hắn, ngay cả túi xách cũng không cầm lấy, dù sao trong đấy cũng không có đồ vật gì quan trọng.
Ngôn Mặc nhìn bóng dáng cô, ánh mặt trời sáng ngời, mái tóc đen nhánh được cô búi thấp, cố định nó bằng một cây trâm, lộ ra chiếc cổ trắng nõn nà, trông thật duyên dáng và mềm mại.
Hắn hơi hơi nhấp môi, áp xuống cảm xúc, bỗng nhiên xoay người đi nhanh trở về xe.
Tần Thi vừa mới chỉnh trang lại quần áo, đang muốn mở cửa ra ngoài, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đạo bóng đen, giọng nói lạnh băng: “Đem tóc búi lên.”
Người Tần Thi cứng đờ, chỉ có thể phục mệnh, vừa mới búi được tóc, liền bị hắn hôn lấy.
Cửa xe cũng tùy theo đóng lại.
Tác giả có lời muốn nói: Đây không tính là chuyện khủng bố đi? Nam chính nam phụ vẫn như cũ đều yêu nữ chính, nam chính không làm ruộng, cũng không phải du khách, không phải chủ quán.

Cậu ấy trồng rau, nấu cơm, gánh nước, cái gì cũng làm được, mọi người yêu cầu dọn dẹp chỗ nào cậu sẽ dọn chỗ đó, có lẽ sau khi mất trí nhớ.

Cậu ấy thành tổng giám đốc nghèo nhất mà tôi từng biết đi?
(Trăng: Mọi người đã đoán được ảnh làm công việc gì chưa nè)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.