Đọc truyện Xuyên Qua Làm Mẹ Kế – Chương 14: Nháo Loạn Giang Hồ.
Sau khi đại phu băng bó vết thương cho Dạ Hành, thì Lý Thu Thu thất thần suy nghĩ, có phải đây là tình yêu chăng, lúc đầu nàng chỉ muốn bám chân kim chủ để sống thoải mái một đời ở đây, nhưng dần dần không biết từ khi nào trong mắt nàng chỉ có hắn, riêng mình hắn mà thôi . Nhìn hắn vì nàng mà bị thương như vậy ngoài đau lòng ra, còn có một chút ngọt ngào, có phải nàng điên rồi không, người nàng thương bị thương lại có chút ngọt ngào nhưng không thể trách nàng được, nếu ai trong tình trạng của nàng cũng như nàng mà thôi. (Cái này khó nói à).
Dạ Hành bị thương khá nặng, cần tịnh dưỡng cả tuần, còn vết thương đó không biết có để lại sẹo không nữa, nếu có sẹo thì tiếc quá . À mà nàng có chế ra một loại thuốc ngừa sẹo mà lấy ra sứt cho chàng thử xem sẵn ăn đậu hũ luôn hehehe. Thế là từ đó mỗi ngày Lý Thu Thu đều xoa thuốc cho Dạ Hành, nhưng cái đó để sau đi giờ nàng phải đi giải quyết tên họ dê đó cái đã.
Tên họ dê trong miệng nàng tên Lục Văn hắn là con trai duy nhất của huyện lệnh Lục Triều, vì là con trai một nên hắn rất được nuông chiều đến vô pháp, vô thiên. Không coi ai ra gì, háo sắc, ăn hiếp những người dân lương thiện yếu đuối, bây giờ đang bi cột vào gốc cây cho kiến bò lên cắn hắn, bị kiếm cắn hắn la hét om sòm cất giọng lên chửi bới Lý Thu Thu .
Nàng đứng cách Lục Văn hai bước ngáp dài một cái tay thì đang bận rộn ngoáy ngoáy tai những biểu hiện này càng làm Lục Văn điên máu chửi hăng hơn . Một lát sau, nàng đã thấy phiền rồi mới lên tiếng.
“Nói nhảm nảy giờ, chắc ngươi khát rồi nhỉ, muốn uống nước không”. Lục Văn chửi nãy giờ cũng có chút khát không chịu nổi bèn hét lên.
“Còn Không Mau Mang Nước Cho Bổn Thiếu Gia uống, hừ coi như ả tiện nhân như ngươi cũng biết điều đó”. Chưa kịp nói hết hắn đã bị Lý Thu Thu đưa nước cho hắn uống, phải nói là đổ từ trên đầu đổ xuống mới đúng. Nàng hừ lạnh.
“Ngươi có là con ai đi nữa thì cũng vậy thôi đã chọc phải lão nương, thì ngươi chuẩn bị tâm lý đi, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không được, muốn chết cũng không xong”. Dám gọi nàng là tiện nhân, chờ đó coi tiện nhân này làm gì ngươi.
Nàng nhờ người đi bắt bò cạp, rết, rắn (nhưng không có độc), gián, nhện,…vv. bò cạp thì nàng ngắt đuôi, thả từ ống quần cho nó bò lên người Lục Văn, tên Lục Văn này là công tử nhà quan xưa nay chưa từng nhìn thấy nên hắn rất sợ hãi la hét chói tai, mà mấy loài bò sát này thì càng cựa quậy, la hét nó càng bò quanh người mà kẹp (tại bò cạp bị chị ngắt đuôi mất rồi). Lục Văn mấy lần ngất đi nhưng bị tạt nước tỉnh lại cuộc tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần này cứ lặp đi lặp lại cho đến khi Lục Văn ngất xỉu lần thứ N nàng mới cởi trói cho hắn, nhưng trước khi hắn tỉnh lại nàng cho hắn uống một ít thuốc xổ cho hắn một lần sợ tới già không dám ức hiếp bá tánh nữa.
var content = $(#detailcontent).find(p, br); var midLength = parseInt(content.length/2); if(midLength>20) { content.eq(midLength).after(); } –>