Xấu Nữ Làm Ruộng Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội

Chương 4: Ta Khờ Sao


Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội – Chương 4: Ta Khờ Sao


Dương Nhược Tình nhìn ánh mắt lão bà đầu tiên, liền cảm giác đây là một người không dễ sống chung.

Suy nghĩ này vừa mới hiện ra trong đầu, lão bà đứng ở cửa đã mở hai cánh môi mỏng ra hét lên với nương nàng.“Giờ đã gần đến trưa, xiêm y không phơi, cơm chưa nấu, bếp chưa nhóm còn lạnh ngắt, ngươi là ý định làm cả nhà buổi trưa nay đều chết đói sao? Tìm ngươi khắp nơi không thấy, hóa ra là trốn đến chỗ chết tiệt này.


Ngươi cái đồ lười biếng, thối tha, phá của!”Tôn thị tay cầm khăn, nhún vai đứng ở mép giường, liếc nhìn Dương Nhược Tình đang ngồi ở sau giường, quay đầu về phía Đàm thị đang đứng ở cửa, ngập ngừng nói: “Nương, con cũng mới vừa tiến vào, Tình Nhi đêm qua sốt nguyên đêm, mới vừa tỉnh lại, con cho nàng uống chút trà……”“Ta nhổ vào!” Tôn thị chưa nói dứt lời, đã bị Đàm thị vung tay lên đánh gãy.Cặp mắt âm u của Đàm thị lúc này mới hướng tới Dương Nhược Tình nhìn lướt qua, vẻ chán ghét hiện đầy mặt, khạc đờm nhổ lên mặt đất xong liền mắng: “Mày còn biết tỉnh lại? Cái đồ không biết xấu hổ, vì một tên nam nhân đi nhảy ao, thể diện của cả nhà đều bị mày làm mất hết! Đồ đê tiện, đồ vô liêm sỉ, đến Diêm Vương cũng không muốn nhận mày.

Mày sống chỉ khiến nhà này hao tiền, tốn gạo!”Dương Nhược Tình đột nhiên ngẩn ra.Nhảy ao? Lại là vì một người đàn ông? Tự tử vì tình?Thân thể này nhiều nhất là mười hai mười ba tuổi, ở hiện đại mới chỉ là một tiểu loli vừa vào cấp 2, không nghĩ tới ở cổ đại, lại không giống nhau, không thể vô tư được!Nghĩ vậy, khóe miệng nàng hơi cong cong, nhấc lên trào phúng.Mặc kệ lý do là gì, đều không thể tùy tiện từ bỏ sinh mệnh của chính mình, huống chi lại còn vì một nam nhân?Ở phương diện khác, cho dù việc này là sự thật, lão bà này hình như là bà nội của thân thể này, miệng lưỡi cũng quá ác độc đi? Không sợ đem cháu gái mắng đến ngất đi?Đàm thị nhìn thấy Dương Nhược Tình nhếch miệng cười nhạt, sắc mặt càng khó coi, không nghĩ nhìn Dương Nhược Tình thêm một phút giây nào nữa, chuyển sang mắng Tôn thị đang đứng ở bên giường: “Ngươi xem, ngươi xem, đây là khuê nữ tốt của ngươi a, ta mắng nàng không biết xấu hổ, nàng còn nhếch miệng cười! Ai…… Kiếp trước Dương gia tạo nghiệt gì, để bây giờ cái đồ ngu xuẩn này vào ở nhà chúng ta, cả gia đình đều phải bị đồ ngu ngốc này kéo xuống, lão tam còn đi trấn trên vì cái đồ ngu xuẩn này mua thuốc, thật là đồ phá của……”Nghe mẹ chồng mắng con gái, Tôn thị tức giận đến cả người đều run rẩy, rất muốn cãi lại vài câu, chỉ là, bà lại không có lá gan theo mẹ chồng tranh luận.

Áy náy nhìn qua Tình Nhi, chỉ thấy con gái vẫn ngồi ở trên giường, khuôn mặt béo đến không nhìn ra ngũ quan, khóe miệng thực sự đang nhếch lên cười, lộ ra những chiếc răng ố vàng…Tôn thị nước mắt lưng tròng, cầm chiếc khăn trong tay, nhỏ giọng nói với Đàm thị: “Nương, đều là con không tốt, không liên quan đến Tình Nhi.


Nếu phải nói xin lỗi, là con Tôn thị xin lỗi cả gia đình, xin lỗi tổ tiên Dương gia, cũng thực xin lỗi Tình Nhi…Nương, nếu nương giận thì cứ hướng về phía con, Tình Nhi vừa mới nhặt về một cái mạng, con cùng cha Tình nhi đều mong chờ con gái sau này có thể tốt lên…Cầu xin nương, cầu xin nương chớ lại hướng nàng nói những điều không may mắn…” “Ta nhổ vào!” Đàm thị đôi tay chống nạnh, nhổ một ngụm nước bọt về hướng giường của Dương Nhược Tình, nếu Tôn thị không nhấc chân nhanh, chỉ sợ ngụm đàm của mẹ chồng đã dính vào giầy.

“Đôi sao chổi, đôi dịch bệnh! Còn đứng ngu ngốc ở đó làm gì? Không đi giặt quần áo nhanh lên? Nắng đã sắp lên đến đỉnh đầu, nhà bếp còn chưa đi qua, đúng là loại phá của…”Đàm thị hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài sân, lúc ngang qua chậu đồ giặt của Tôn Thị còn giơ chân đá một cái “Rầm!”.

Âm thanh giòn vang, Tôn thị trong phòng sợ đến mức thân hình lại run lên, chiếc khăn mặt trong tay thiếu chút nữa rớt trên mặt đất.Tôn thị phục hồi lại tinh thần, thấy con gái nhìn mình, hơi hơi nghiêng đầu, mày hơi nhăn lại, giống như đang suy nghĩ.Tôn thị trong lòng kinh ngạc một chút, con gái mình từ khi sinh ra đã là một kẻ ngốc, đã đưa đi khám đại phu, cũng uống vài loại thuốc, dùng cả phương thuốc cổ truyền, thậm chí còn đi tìm cả bà cốt trong thôn, bà cốt nói con gái là hồn phách không được đầy đủ nên mới không khôn ngoan.Tuy sau này, bà cùng cha Tình nhi lại sinh liên tiếp hai người con, nhưng việc của Tình Nhi vẫn là một khối tâm bệnh trong lòng hai vợ chồng.Có câu “kẻ ngốc có phúc”, nhìn Tình Nhi ngày một lớn lên, cả ngày tuy rằng ngây ngốc, nhưng vẫn luôn vui tươi hớn hở, hai vợ chồng lại tự khuyên nhau, chỉ cần Tình Nhi sống được vui vẻ, cũng không dám xin gì hơn.Nhưng con gái trước mắt lại lộ ra khuôn mặt như vậy, giống như có tâm sự không vui.Phát hiện này khiến Tôn thị có chút ngoài ý muốn, nhưng đồng thời cũng có vài phần vui vẻ trong lòng.Biết cân nhắc sự tình, chẳng lẽ, Tình Nhi đã hết ngốc?Bà vội buông khăn trong tay, ngồi cạnh Dương Nhược Tình, đôi tay nhẹ nhàng đỡ lấy bờ vai to lớn của Dương Nhược Tình, cúi đầu xuống ôn nhu hỏi: “Tình Nhi, con đang suy nghĩ gì? Nói với nương……”Dương Nhược Tình ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở khuôn mặt Tôn Thị, Tôn thị càng thêm kinh ngạc, lúc trươc vẫn luôn đắm chìm trong niềm vui con gái sốt cao tỉnh lại nên chưa để ý đến những thay đổi của con gái.Ánh mắt con gái bây giờ hình như có điểm khác với trước kia? Cụ thể khác nhau như thế nào, trong một chốc, một lát, Tôn thị thật đúng là không thể nói rõ.


“Nương, người vừa mắng chửi chúng ta là ai? Là bà nội của con sao?” Dương Nhược Tình rốt cuộc có thể nghèn nghẹn phát ra âm thanh, vừa mở miệng, yết hầu ngay tức khắc lại nóng rát lên, đau đến mức nàng phải hít sâu một hơi.Khi Đàm thị ở đây mắng chửi, nàng đã định đáp trả, nhưng ngại cổ họng không tốt bèn chịu đựng không mở miệng.Nghe được Dương Nhược Tình hỏi, Tôn thị trên mặt lộ biểu tình kinh ngạc cùng mâu thuẫn, đôi mắt mở to nhìn Dương Nhược tình, biểu tình này không giống với người con gái trong kí ức của bà?Bà không nghe lầm chứ? Tình Nhi đã biết nói tròn câu?Trước kia, đứa nhỏ này nói chuyện chính là nhả ra từng chữ, từng chữ, không chỉ tâm trí giống đứa trẻ năm, sáu tuổi, cách nói chuyện cũng vậy, một câu cũng phải phân thành nhiều đoạn mới nói được.Dương Nhược Tình cũng nhìn Tôn thị, không hiểu vị “nương” nàng mới vừa vô tình có được đang xảy ra chuyện gì?“Nương, con đang hỏi nương……”“À, à……” Tôn thị rốt cuộc hồi phục lại tinh thần, ánh mắt lộ ra niềm hạnh phúc nhìn Dương Nhược Tình, đồng thời áy náy cùng đau lòng cũng hiện ra càng rõ ràng.Bà giơ tay vuốt mái tóc bù xù của nàng sang hai bên, thở dài, nhẹ nhàng nói: “Nương biết vừa rồi Tình Nhi bị oan uổng, con chớ trách bà nội, bà kỳ thực trong lòng vẫn là thương Tình Nhi, chỉ là miệng dao găm, tâm đậu hủ thôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.