Bạn đang đọc Vương quốc của những giấc mơ: Judith McNaught – Chương 22
Chương 22
“Chúng ta đang đi đâu đây?” Jenny hỏi.
“Lên trên đó ngắm cảnh,” Royce nói, chỉ tay lên những bậc thang dốc dẫn lên tường thành, một vành đai bằng đá bao quanh các bức tường của lâu đài, chạy qua cả mười hai ngọn tháp, cho phép những người lính gác đi lại dọc theo chu vi của lâu đài.
Cố gắng tảng lờ những người lính gác đang canh ở khoảng giữa hai toà tháp dọc tường thành, Jenny nhìn ra thung lũng đầy ánh trăng, làn gió mát rượi thổi tung tóc trên vai nàng. “Ở trên này thật đẹp,” nàng khẽ nói, quay sang chàng. “Claymore rất đẹp.” Sau một phút, nàng lại nói, “Dường như nó không thể công phá được. Em không thể tưởng tượng được làm thế nào mà chàng đã hạ được nó. Những bức tường này quá cao và đá thì quá trơn. Làm sao chàng vượt tường thành được?”
Cặp lông mày của chàng nhướn lên trên đôi mắt xám vẻ hài hước. “Ta không vượt tường. Ta đào đường hầm bên dưới chúng, chống hầm bằng xà gồ rồi thiêu huỷ cả đường hầm. Khi những cây xà sập xuống, thì cả bức tường thành cũng sập.”
Miệng Jenny há hốc kinh ngạc, rồi nàng nhớ lại điều gì đó: “Em nghe nói chàng đã làm thế ở Lâu đài Glenkenny rồi. Việc đó có vẻ cực kì nguy hiểm.”
“Đúng vậy.”
“Vậy tại sao chàng lại làm thế?”
Gạt một lọn tóc trên má nàng, Royce nhẹ nhàng nói, “Bởi vì ta không biết bay, mà đó là cách duy nhất để lọt được vào sân trong.”
“Vậy thì rất có thể là,” nàng nhanh trí chỉ ra, “một ai đó nữa cũng sẽ vào đây bằng cách đó.”
“Họ có thể thử,” chàng nói với một nụ cười, “nhưng sẽ thật là ngốc khi làm thế. Ngay phía trước chúng ta, cách tường thành vài mét, ta đã cho xây dựng một hệ thống đường hầm dày đặc, những đường hầm này sẽ sập bất kì lúc nào nếu những kẻ đột nhập có thử làm như cách ta đã làm. Khi tái thiết lại lâu đài này,” chàng nói, vòng cánh tay qua eo nàng và kéo nàng lại phía chàng, “ta đã cố gắng thiết kế lại nó theo cách mà ngay cả ta cũng không thể đột phá được. Tám năm trước, những bức tường này không được làm bằng thứ đá trơn láng thế này.” Chàng gật đầu về phía những tháp canh nhô cao lên trên bức tường từng quãng một. “Tất cả những ngọn tháp này trước đây đều hình vuông. Bây giờ chúng hình tròn.”
“Tại sao?” Jenny tò mò hỏi.
“Bởi vì,” chàng nói, dừng lại một lát để đặt một nụ hôn nồng ấm trên trán nàng, “tháp tròn chẳng có điểm tựa nào cho lính trèo lên cả. Còn những tháp vuông, như ở nhà nàng tại Merrick, thì đặc biệt dễ trèo, như nàng đã biết…” Jenny há miệng toan nói một lời khiển trách thích đáng vì chàng đã gợi lại đề tài này, nhưng nàng lại chỉ thấy mình bị hôn. “Nếu kẻ thù không thể trèo qua tường cũng như đào hầm bên dưới,” chàng lẩm bẩm trên môi nàng, khi lại hôn nàng lần nữa, “thì cách duy nhất còn lại là cố phóng hoả. Đó là lí do tại sao,” chàng thì thầm khi kéo nàng lại gần hơn, “tất cả các toà nhà trong sân đều được lợp ngói, thay vì mái rạ.”
Tức thở vì những nụ hôn của chàng, Jenny lùi lại trong tay chàng. “Chàng thật quá kỹ lưỡng, phu quân của em ạ,” nàng ý nhị nói đùa.
Một nụ cười đáp lại nàng hiện ra trên khuôn mặt rám nắng của chàng. “Những gì là của ta, thì ta sẽ giữ thật chặt.”
Những lời lẽ của chàng nhắc nàng nhớ đến những vật sở hữu của chính nàng mà nàng không thể giữ được – những thứ đáng lẽ sẽ thuộc về con cái của họ.
“Có chuyện gì vậy?” Royce hỏi, quan sát biểu hiện ủ rũ của nàng.
Jenny nhún vai và khẽ nói, “Em chỉ đang nghĩ tất nhiên chàng muốn có con, và –”
Nâng mặt nàng lên gần mặt chàng, Royce nhỏ nhẹ nói, “Ta muốn có con với nàng.” Nàng chờ đợi, cầu cho chàng nói câu “Ta yêu nàng,” nhưng khi chàng không làm thế, nàng cố găng tự nói với mình rằng điều chàng đã nói cũng gần như câu “Ta yêu nàng.”
“Em đã có rất nhiều của cải – đồ trang sức và những thứ như vậy –” nàng tiếp tục trong tiếc nuối, “những của cải thuộc về mẹ của em mà đáng lẽ sẽ thuộc về con của chúng ta. Nhưng em không nghĩ cha em sẽ đưa chúng cho em bây giờ. Em không phải một kẻ tay trắng về nhà chồng, chàng biết đấy, nếu chàng có đọc thoả thuận hôn nhân.”
“Thưa quý bà,” chàng nói khô khan, “chắc chắn bà không phải là kẻ tay trắng rồi.”
Cảm thấy thực sự bị xem thường khi chợt nhận ra nàng bước vào cuộc hôn nhân này chỉ với một bộ váy bẩn thỉu bụi đất trên người, nàng quay mình trong tay chàng, nhìn qua thung lũng. “Em chẳng có gì cả. Em đã đến với chàng còn tệ hơn cả một người hầu thấp kém nhất, chẳng có lấy một con cừu để làm của hồi môn.”
“Không có cừu,” chàng đồng tình. “Tài sản duy nhất của nàng chỉ là một động sản nhỏ bé xinh đẹp nhất trên toàn nước Anh, tên gọi Cây Sồi Lớn – được đặt tên bởi những cây sồi khổng lồ gác cửa nơi đó.” Chàng nhìn khuôn mặt thảng thốt của nàng và nói thêm với một nụ cười tinh quái, “Henry đã tặng nó cho nàng như là món quà cho cô dâu. Nó sẽ là của hồi môn của nàng.”
“Ngài ấy… thật là… tử tế,” Jenny nói, cảm thấy cực kì khó khăn khi nói về Vua nước Anh như thế.
Royce liếc nghiêng sang nàng vẻ châm biếm. “Ông ấy đã lấy nó từ ta.”
“Ồ,” Jenny nói, chưng hửng. “Tại sao?”
“Đó là hình phạt dành cho ta vì hành động liên quan đến vụ bắt cóc một phụ nữ Scotland trẻ tuổi từ một tu viện.”
“Em cũng không chắc lắm là chúng em đang ở trên đất của tu viện.”
“Theo lời tu viện trưởng của nàng thì nàng đang ở đó.”
“Thật sao?” nàng hỏi, nhưng Royce không nghe thấy nàng. Đột nhìn chàng chăm chăm nhìn ra phía thung lũng, cơ thể chàng căng thẳng và cảnh giác.
“Có chuyện gì sao?” Jenny lại hỏi, lo lắng nhìn theo hướng nhìn của chàng, nhưng không thể thấy bất kì điều gì không bình thường.
“Ta nghĩ,” chàng lạnh lùng nói khi nhìn vào vệt sáng gần như vô hình xa xa trong làng, “buổi tối vui vẻ của chúng ta có vẻ sẽ bị chen ngang rồi. Chúng ta có khách.” Thêm sáu đốm sáng tí hon nữa xuất hiện trong tầm nhìn, rồi một tá nữa và thêm hai lần như thế.
“Ít nhất có một trăm người, có thể còn hơn. Cưỡi ngựa.”
“Khách –” Jenny bắt đầu nói, nhưng giọng nàng bị chìm đi vì người lính gác ở xa xa phía bên phải nàng đã nâng kèn lên và thổi một hồi xé tai. Hai mươi lăm người lính khách, cũng đang đứng gác dọc tường thành, quay sang hướng anh ta, và một giây sau, sau khi đã xác nhận những gì người lính gác nhìn thấy, họ cũng nâng kèn của mình lên và buổi đêm yên tĩnh đột ngột bị xé toạc vì những hồi kèn báo điềm gở. Trong vài giây những người lính túa vào trong sân lâu đài vũ khí sẵn sàng, một vài người vừa chạy vừa mặc quần áo. Jenny lo lắng quay sang nhìn Royce. “Có chuyện gì vậy? Họ có phải là kẻ thù không?”
“Ta nghĩ đó là đội quân từ Merrick.”
Ngài Godfrey và Stefan nhảy bổ lên những bậc cầu thang của tường thành, mang theo gươm dài bên mình, và toàn bộ cơ thể Jenny bắt đầu run rẩy. Những thanh gươm. Máu đổ.
Royce quay sang ra lệnh cho người đội trưởng, rồi chàng quay lại với Jennifer, nàng đang nhìn đăm đăm vào những ánh lửa nhảy múa, bàn tay ôm chặt lấy miệng.
“Jennifer,” chàng khẽ nói, nhưng đôi mắt nàng ngước lên nhìn chàng đã chứa đầy hoảng sợ cực độ, và chàng ngay lập tức nhận ra chàng phải đưa nàng ra khỏi nơi này, bởi vì rõ ràng là với nàng đây giống như sự chuẩn bị ột trận chiến thực sự.
Hàng trăm ngọn đuốc được thắp sáng trong sân và trên tường thành, và toàn bộ khung cảnh đã sáng lên như ban ngày khi Royce nắm lấy tay nàng và đưa nàng xuống cầu thang vào trong đại sảnh.
Đóng cánh cửa phòng ngủ phía sau, chàng quay sang nàng, và nàng nhìn vào chàng với nỗi thống khổ tê tái. “Chẳng phải chàng nên ở ngoài đó – với người của mình sao?”
“Không. Người của ta đã trải qua những tình huống thế này cả ngàn lần rồi.” Chàng đặt hai bàn tay lên đôi vai cứng ngắc của nàng, nói với nàng bằng một giọng bình tĩnh, quả quyết, “Jennifer, nghe ta này. Người của ta đã được lệnh không tấn công trừ khi đích thân ta ra lệnh.” Nàng rùng mình như thể từ “tấn công” là tất cả những gì nàng nghe thấy, và Royce lắc người nàng thật nhẹ. “Nghe ta nói,” chàng ra dứt khoát. “Ta đã đặt vài người trinh sát trong rừng gần con đường. Trong vài phút nữa, ta sẽ biết chính xác số người đang tiếp cận lâu đài. Ta không nghĩ đó là một đội quân trừ khi cha nàng ngu ngốc hơn ta tưởng. Hơn nữa, ông ấy không có thời gian kêu gọi vũ trang trong những người đồng bào Scot nóng tính của nàng và tập hợp đủ một đội quân có vũ khí. Ta nghĩ đây chỉ là một nhóm người từ Merrick, bao gồm cả Lãnh chúa Hastings, Lãnh chúa Dugal, và cha nàng. Xem xét đến tình huống dở khóc dở cười mà ta đã đặt cha nàng vào khi cướp nàng khỏi Merrick, tất nhiên là ông ấy sẽ muốn xông vào đây và dựng lên một màn lòng tự trọng bị tổn thương của người vô tội. Hơn nữa, ông ta sẽ cứu vãn được một ít danh dự nếu có thể vào được Claymore ngay cả khi phải đi cùng với một lá cờ trắng và một quý ông trong triều đình Anh từ Phòng Ngôi sao.”
“Và nếu đó là một nhóm người đến trong hoà bình,” nàng điên cuồng hỏi, “thì chàng sẽ làm gì?”
“Ta sẽ hạ cây cầu xuống và mời họ vào trong,” chàng nói cộc lốc.
Những ngón tay của nàng bấm chặt vào cơ bắp trên cánh tay chàng. “Xin đừng – đừng làm tổn thương đến họ –”
“Jennifer –” chàng cứng rắn nói, nhưng nàng đã vòng tay quanh người chàng, dựa mình vào chàng. “Xin đừng làm họ đau,” nàng kích động kêu lên. “Chàng đã hứa với em! Em sẽ làm bất kì điều gì chàng muốn… bất kì điều gì… nhưng xin đừng làm họ bị tổn thương.”
Cáu tiết, Royce kéo nàng ra khỏi người chàng và giữ lấy cằm nàng. “Jennifer, thứ duy nhất bị tổn thương đêm nay chính là lòng tự hào của ta. Phải kéo cổng sắt lên, hạ cầu xuống và để cha nàng khệnh khạng đi vào trong đại sảnh của ta là một đòn sỉ nhục không thể tả nổi với ta.”
“Chàng đã chẳng thèm quan tâm đến lòng tự tôn của cha em,” Jenny cãi lại, “khi chàng đột nhập vào toà tháp ở Merrick và kéo em ra khỏi đó. Chàng nghĩ việc đó sẽ khiến cho ông cảm thấy thế nào. Chẳng lẽ chỉ có lòng tự hào của chàng là quá vĩ đại đến nỗi không thể gạt đi được, cho dù chỉ vài giờ, chỉ một lần này?”
“Không.”
Chỉ một từ đó, được nói ra với sự quả quyết lặng lẽ, cuối cùng đã thức tỉnh Jenny khỏi cơn hoảng loạn quẫn trí của nàng. Thở ra một hơi dài, đều đặn, nàng tựa trán vào ngực chàng và gật đầu. “Em biết chàng sẽ không làm hại gia đình em. Chàng đã hứa với em mà.”
“Phải,” chàng trấn an nàng, kéo nàng vào trong vòng tay chàng và trao nàng một nụ hôn ngắn ngủi. Quay ra cửa, chàng dừng tay lại trên nắm đấm cửa. “Hãy ở nguyên trong này, cho đến khi ta gọi nàng,” chàng yêu cầu dứt khoát. “Ta sẽ gọi cha xứ đến để làm chứng rằng chúng ta đã kết hôn đúng luật và đàng hoàng, nhưng ta nghĩ những sứ thần của hai vua chúng ta sẽ muốn gặp nàng để chắc chắn nàng được an toàn và khoẻ mạnh.”
“Tốt thôi,” nàng đồng ý và nhanh chóng nói thêm, “Cha chắc hẳn rất tức giận, nhưng William thì nền tính hơn và ít khi mất bình tĩnh. Em muốn được gặp anh ấy trước khi họ rời đi – để nói chuyện với anh ấy và chuyển thư cho Brenna. Chàng để anh ấy lên đây được không?”
Chàng gật đầu. “Nếu làm thế được, ta sẽ làm.”
Những giọng nói đàn ông tức tối vang rền trong sảnh đường, vẳng tới tận phòng ngủ, nơi Jenny đang đi đi lại lại, chờ đợi, nghe ngóng, cầu nguyện. Giọng nói của cha nàng, sang sảng và giận dữ, được hoà theo bởi giọng của các anh nàng, của Lãnh chúa Hastings, và Lãnh chúa Dugal. Giọng nói trầm đục, cứng rắn và uy quyền của Royce, vang lên giữa cơn hỗn loạn, và rồi mọi thứ chìm vào im lặng… một sự im lặng kì quái báo điềm gở.
Biết rằng nàng có thể chứng kiến mọi chuyện nếu rời khỏi phòng ngủ này và đi vào hành lang phía trên đại sảnh, Jenny đi tới cánh cửa rồi lưỡng lự. Royce đã hứa với nàng sẽ không hại bất kì người nào trong gia đình nàng, và tất cả những gì chàng yêu cầu để đổi lại là nàng ở nguyên đây. Thật là sai trái khi không làm theo ý chàng.
Giật cánh tay nàng khỏi cánh cửa, Jenny quay người đi, rồi nàng lại do dự lần nữa. Tuy nhiên, nàng có thể tuân theo lời chàng mà vẫn nghe ngóng được bằng cách mở cửa ra một chút mà không rời khỏi phòng. Nàng xoay nắm cửa một cách cẩn trọng, mở nó ra khoảng năm phân…
“Cha Gregory đã làm chứng cho đám cưới của đôi trẻ,” Bá tước Hastings, sứ thần đến từ triều đình của Vua Henry đang nói. “Có vẻ như Claymore đã tôn trọng triệt để những điều khoản trong thoả thuận, mặc dù không chính xác như tinh thần của nó, trong khi đó ngài, Lãnh chúa Merrick, bằng cách âm mưu giấu con gái khỏi người chồng hợp pháp của cô ấy, đã phá vỡ thoả thuận cả về mặt tinh thần lẫn thực tế.”
Sứ thần của Scotland lầm rầm gì đó để xoa dịu và hoà giải, nhưng giọng nói của cha nàng lại vang lên giận dữ. “Đồ con heo Anh! Con gái ta đã lựa chọn đến tu viện, nó đã khẩn cầu ta làm việc đó. Nó được chuẩn bị để làm đám cưới, nhưng đó là quyền thiêng liêng của nó được chọn Chúa Trời làm chủ đời mình. Không vị vua nào có thể từ chối nó quyền được dâng hiến đời mình cho cuộc sống ẩn dật và phụng sự Chúa, và ngươi biết điều đó! Hãy mang nó xuống đây,” ông hét lên. “Nó sẽ nói cho ngươi biết đó là lựa chọn của chính nó!”
Những lời lẽ của ông cứa vào trái tim Jenny như một lưỡi gươm sắc nhọn. Rõ ràng làm, ông đã thực sự định nhốt nàng suốt đời, và không hề định nói cho nàng biết điều đó; ông đã sẵn sàng hi sinh đời nàng để trả thù. Khi làm việc đó, ông đã dành nhiều sự căm thù ột kẻ xa lạ hơn là tình yêu cho chính nàng.
“Hãy mang nó xuống đây! Nó sẽ nói với ngươi rằng ta đã nói sự thật!” cha nàng lại thét lên. “Ta yêu cầu mang nó xuống đây! Tên Man rợ không dám làm thế là vì hắn biết vợ hắn căm thù hắn và sẽ xác nhận những lời ta nói.”
Giọng nói trầm của Royce chứa đầy sự quả quyết bình tĩnh mà cảm thấy được an ủi khi hoà lẫn vào nỗi đau mà sự phản bội của cha nàng gây ra trong nàng. “Jennifer đã nói với tôi sự thật, và sự thật là nàng không hề dính dáng gì đến âm mưu của ông. Nếu ông có chút lòng trắc ẩn nào dành cho nàng, thì ông sẽ không ép buộc nàng tới đây và gọi ông là kẻ dối trá ngay trước mặt ông.”
“Hắn nói dối!” Malcolm gào lên. “Jennifer sẽ chứng minh điều đó!”
“Tôi rất tiếc phải làm phiền lòng phu nhân của ông,” Bá tước Hastings ngắt lời, “nhưng cả Bá tước Dugal và tôi đều đồng ý rằng cách duy nhất để giải quyết triệt để vấn đề là nghe chính miệng bà nhà nói ra. Không, thưa công tước,” ông ta nói nhanh, “trong tình hình này, sẽ tốt hơn nếu để Bá tước Dugal và tôi hộ tống phu nhân xuống đây – để… ờ… tránh tình trạng ép cung từ cả hai bên. Xin vui lòng chỉ dẫn cho Bá tước Dugal và tôi đường tới phòng của bà nhà…”
Jenny đóng cánh cửa và dúi đầu vào nó, tì một bên má lên nẹp cửa bằng sắt, cảm thấy như thể nàng bị xé ra thành từng mảnh.
Sảnh đường chứa đầy sự căng thẳng và hằn thù khi nàng bước về phía trước giữa hai người hộ tống. Những người lính từ Merrrick, Claymore, và những người lính của Vua Henry và Vua James xếp hàng dọc các bức tường. Gần lò sưởi, cha của Jennifer và các anh trai nàng đang đứng đối diện với Royce, và tất cả mọi người đều đang nhìn vào nàng.
“Công tước –” Bá tước Hastings bắt đầu nói, quay sang Jennifer, nhưng cha nàng đã sốt ruột ngắt lời. “Con gái tội nghiệp của ta,” ông nói, “Hãy nói với những tên ngốc này rằng đó là ước nguyện của chính con được tìm sự an ủi nơi tu viện, còn hơn phải chịu đựng suốt đời với… với tên khốn kiếp này. Hãy nói với họ rằng con đã yêu cầu ta, cầu xin ta để con làm thế, và con đã biết –”
“Con không biết gì hết,” Jenny kêu lên, không còn chịu đựng được cái nhìn trung thực và thương yêu giả tạo trên mặt ông được nữa. “Không gì hết!”
Jenny nhìn thấy Royce bước về phía trước, nhìn thấy cái nhìn trấn an trên đôi mắt xám của chàng, nhưng cha nàng vẫn chưa nói xong.
“Dừng lại!” ông rống lên, lao về phía Jennifer với cảm xúc hỗn độn vừa tức giận vừa không thể tin được trên mặt. “Ý mi là gì, mi không biết gì hết sao? Cái đêm mà ta báo i biết mi sẽ phải cưới con quái vật này, mi đã van xin ta để mi trở về tu viện Belkirk.” Jenny tái mét khi lời cầu xin đã bị lãng quên của nàng, được nói ra trong hoảng loạn và đã bị cha nàng gạt đi vì không thể thực hiện được, vang vọng trong trí não nàng… Con sẽ trở lại tu viện, hay tới chỗ Bà dì Elinor, hay bất cứ đâu mà cha nói…
“Con – con đã nói như thế,” nàng nói lắp bắt, ánh mắt nàng lướt qua mặt Royce, chứng kiến mặt chàng cứng lại thành một chiếc mặt nạ phẫn nộ lạnh băng.
“Đó! Thấy chưa,” cha nàng hét lên.
Jenny cảm thấy Bá tước Hastings cầm tay nàng, nhưng nàng kéo tay ra. “Không, làm ơn, xin hãy nghe em,” nàng kêu lên, ánh mắt dính chặt vào những mạch máu phập phồng trên má Royce và ánh nhìn bạo lực trong đôi mắt chàng. “Xin hãy nghe em,” nàng van xin chàng. “Em đã nói vậy với cha em. Em đã quên mất lời nói của mình bởi vì –” nàng quay đầu sang phía cha mình, “bởi vì cha đã không thèm nghe lời con nói. Nhưng con không bao giờ, không bao giờ đồng ý với bất kì âm mưu nào làm đám cưới với chàng trước, rồi sau đó trốn tới một tu viện kín. Hãy nói với chàng đi,” nàng khóc. “Nói với chàng rằng con chưa bao giờ đồng ý.”
“Jennifer,” cha nàng nói, nhìn vào nàng với sự cay đắng và khinh miệt, “Con đã đồng ý khi con cầu xin ta cho con trở về Belkirk. Ta đã chỉ chọn cho con một tu viện an toàn hơn, xa cách hơn mà thôi. Ta chưa bao giờ nghi ngờ rằng trước tiên con phải tuân lệnh đức vua của chúng ta mà cưới con heo đó. Con cũng đã biết rõ thế. Đó là lí do vì sao lúc đầu ta đã từ chối yêu cầu của con.”
Jenny nhìn từ khuôn mặt kết án của cha nàng sang khuôn mặt lạnh như đá của Royce, và nàng có một cảm giác thất bại thảm hại hơn bất kì lúc nào khác trong đời. Quay người, nàng nâng váy lên và bắt đầu chậm rãi hướng về phía cái bục như thể đang đi trong ác mộng.
Đằng sau nàng, Bá tước Hastings hắng giọng và nói với cha nàng và Royce, “Có vẻ như đây chỉ là một trường hợp hiểu lầm từ cả hai bên. Nếu ông cho phép chúng tôi được trú tạm một đêm trong lâu đài, Claymore, sáng sớm mai chúng tôi sẽ xuất phát.”
Tiếng ủng va vào sàn đá vang lên khi tất cả mọi người bước ra ngoài. Jenny đã gần đi đến cuối cầu thang khi những tiếng thét và tiếng gào của cha nàng khiến máu nàng đông cứng: “TÊN KHỐN NẠN! Ngươi đã giết nó! Ta sẽ giết –” Âm thanh trái tim đập thình thịch của Jenny choáng hết mọi thứ khi nàng quay lại và bắt đầu chạy xuống cầu thang. Khi nàng chạy qua bàn ăn, nàng nhìn thấy những người đàn ông đang cúi xuống cái gì đó gần cửa, và Royce, cha nàng, và Malcolm đều đang lăm lăm gươm trong tay.
Và khi những người đàn ông quỳ gần cửa chậm rãi đứng lên và lùi lại…
William đang nằm trên sàn, cán dao trồi lên khỏi ngực, một vũng máu loang ra xung quanh anh. Tiếng thét của Jenny xé toạc không khí khi nàng chạy bổ về phía thân hình ngã sóng xoài đó. “William!”
Lao mình xuống bên cạnh anh, gào lên tên anh, nàng điên cuồng tìm kiếm một nhịp đập, nhưng không hề có, và đôi tay nàng sờ soạng khắp cánh tay và khuôn mặt anh trai. “William, xin đừng! William –” đôi mắt Jenny dính chặt lấy con dao, hình ảnh một con sói đuợc khảm vào cán dao.
“Hãy bắt tên khốn kiếp đó!” cha nàng hét lên đằng sau nàng, cố tấn công bất thình lình vào Royce khi chàng đang bị lính của nhà vua ngăn giữ.
Bá tước Hastings nói sắc lẻm, “Con dao của con trai ông đang ở trên sàn. Chắc hẳn là anh ta đã rút ra. Chẳng có vụ bắt giữ nào ở đây cả. Buông Claymore ra,” ông ta quát những người lính.
Royce đến bên nàng, “Jenny –” chàng căng thẳng bắt đầu, nhưng nàng đã xoay người cúi xuống như một thầy tu (she whirled on her heels like a dervish), và khi nàng ngẩng lên, trong tay nàng là con dao của William.
“Mi đã giết anh ấy!” nàng rít lên, đôi mắt nàng sống động với nỗi đau và những giọt nước mắt và sự giận dữ khi nàng chầm chậm đứng thẳng người.
Lần này Royce không hề đánh giá thấp khả năng hay ý đồ của nàng. Với đôi mắt vẫn dán chặt vào mắt nàng, chàng quan sát cử động của nàng khi nàng tấn công. “Hãy thả con dao xuống,” chàng khẽ nói.
Nàng giơ nó lên cao hơn, nhắm thẳng vào trái tim chàng, và nàng kêu lên, “Mi đã giết chết anh trai ta.” Con dao vung lên trong không khí, và Royce tóm chặt lấy cổ tay nàng, xoáy con dao cho rơi xuống sàn nhà, nhưng ngay cả khi đó, chàng vẫn làm tất cả để giữ được nàng.
Điên cuồng vì đau khổ và thương tiếc, nàng lao mình vào chàng, đấm vào ngực chàng bằng hai nắm đấm của mình khi chàng ôm chặt nàng vào lòng. “Mi là đồ quỷ!” nàng gào lên kích động khi họ mang anh trai nàng ra ngoài. “Con quỷ, con quỷ, con quỷ!”
“Nghe ta nói!” Royce ra lệnh, túm chặt cổ tay nàng. Đôi mắt nàng ngước lên nhìn chàng long lên vì căm hận và vì những giọt nước mắt không rơi. “Ta đã bảo anh ta ở lại nếu anh ta muốn nói chuyện với nàng.” Royce buông hai tay nàng ra và nhanh chóng nói nốt, “Khi ta bắt đầu quay lưng lại để dẫn anh ta lên lầu, anh ta đã vươn tay đến con dao của mình.”
Jennifer giơ một tay lên tát thẳng vào một bên mặt chàng với tất cả sức lực của nàng. “Dối trá!” nàng rít lên, ngực nàng căng phồng. “Mi muốn trả thù bởi vì mi tin rằng ta đã cấu kết với cha ta! Ta nhìn thấy điều đó trên mặt mi. Mi đã muốn trả thù và mi đã giết chết người đầu tiên xuất hiện trên đường đi của mi!”
“Ta đã nói với nàng, anh ta đã rút dao ra!” Royce kêu lên, nhưng thay vì làm nàng bình tĩnh, thì điều đó chỉ càng khiến nàng giận dữ thêm – và nàng có lí do chính đáng để làm thế: “Ta cũng đã chĩa dao vào mi,” nàng kêu lên phẫn nộ, “nhưng mi đã cướp nó dễ dàng như cướp món đồ chơi trẻ con! William chỉ bằng nửa mi, nhưng mi chẳng thèm cướp dao của anh ấy, mi đã giết chết anh ấy!”
“Jennifer –”
“Mi là đồ dã thú!” nàng thì thào, nhìn vào chàng như thể chàng là cái gì đó bẩn thỉu.
Khuôn mặt trắng bệch vì tội lỗi và ăn năn, Royce cố gắng thêm một lần nữa để thuyết phục nàng. “Ta xin thề với nàng, ta –”
“Thề sao –” nàng rít lên khinh khỉnh. “Lần cuối cùng mi thề thốt với ta, đó là lời thề sẽ không làm hại đến gia đình ta!”
Cái tát thứ hai của nàng đập vào má chàng với đủ lực khiến cho đầu chàng bị đánh sang một bên.
Chàng để nàng đi, và khi cánh cửa phòng nàng đóng sầm lại, Royce đi đến bên lò sưởi. Gác chân đi ủng lên một khúc củi, chàng dắt ngón tay vào thắt lưng và nhìn đăm đăm vào ngọn lửa, trong khi những hoài nghi về ý định của anh trai nàng giáng xuống chàng.
Chuyện đó đã xảy ra quá nhanh; William đã ở rất gần phía sau chàng khi Royce đứng nơi cửa nhìn những vị khách không mời của chàng rời đi. Từ góc mắt mình, Royce đã liếc thấy một con dao trượt ra khỏi vỏ của nó, và phản ứng của chàng là theo bản năng. Nếu chàng đã có đủ thời gian để suy nghĩ – hoặc là nếu William đã không ở gần sau lưng chàng đến mức ấy – hẳn là chàng đã phản ứng ít bản năng hơn và cẩn trọng hơn.
Tuy nhiên, giờ đây, khi hồi tưởng lại, chàng nhớ lại một cách rõ ràng rằng chàng đã đánh giá chàng trai trẻ đó trước khi mời anh ta ở lại để gặp Jenny, và lúc đó chàng đã nghĩ anh ta không phải là kẻ hung hãn.
Giơ một bàn tay lên, Royce ấn ngón cái và ngón trỏ vào giữa sống mũi chàng và nhắm mắt lại, nhưng chàng không thể khước từ một sự thật: hoặc là những cảm nhận ban đầu của chàng về sự vô hại của William là sai, hoặc là chàng vừa giết chết một chàng trai trẻ chỉ vì anh ta đã rút dao ra cảnh giác trong trường hợp Royce định lừa anh ta. Nỗi hoài nghi của Royce đã dâng lên thành một tội lỗi không thể tha thứ được. Chàng đã đánh giá những người đàn ông và sự nguy hiểm của họ với chàng trong suốt mười ba năm qua, và chàng chưa bao giờ sai lầm. Đêm nay chàng đã đánh giá William vô hại.