Đọc truyện Vương Phi Gian Manh – Chương 3: Trộm Đồ Nhà
-Công chúa, người mau dậy đi, mặt trời lên cao lắm rồi đó.
Điệp nhi cằn nhằn cũng được một canh giờ rồi. Không chỉ Trương ma ma mà Điệp nhi cũng phát hiện công chúa rất khác thường, dáng vẻ thục nữ của công chúa không biết chạy đi đâu rồi mà bây giờ nhìn người chả giống tiểu thư khuê các gì cả. Đặc biệt cứ đến giờ đánh thức công chúa là Trương ma ma lại lủi mất, gọi người rời giường còn khó hơn đánh chiếm một quốc gia nữa, khi đã ngủ say sấm sét đánh trên đầu cũng mặc kệ.
Lằng nhằng mãi suốt hai canh giờ sau mới lôi được con sâu ngủ Vân Y dậy. Mỗ nữ nào đó còn không có hình tượng nằm bẹp dí trên bàn khiến Điệp nhi phải bó tay.
Trương ma ma bước vào nhìn một màn trong phòng rất là bất đắt dĩ. Nhớ lại mấy tháng trước bà bị trấn lột cuốn Khinh công tâm pháp và Thiền y thuật *T/g: Quyển y thuật gì đó, ta chế.* làm bà không biết phải làm sao. Dạo này công chúa thường xuyên ra ngoài làm gì đó, tuy bà có điều tra nhưng từ đầu đến cuối cứ như con số không tròn trĩnh, không nắm được tung tích của người. Hazz, cũng vì việc này mà bà không biết phải báo cáo với công tử như thế nào nữa.
Nào có biết được suy nghĩ của bọn họ, Vân Y bây giờ đang lên kế hoạch cho hành động tối nay, đột nhập hoàng cung, khinh công của Vân Y tuy không phải hạng thượng thừa nhưng cũng không tệ đến nỗi phải bỏ đi. (MVY: nói gì đó….! T/g:… …… *xách dép chạy*)
Đang suy nghĩ thì có một mùi thơm bay tới. Nàng đói tới nỗi da bụng dính tới sau lưng luôn rồi. Đột nhập hoàng cung đâu phải chuyện đùa, giờ ăn no chạy sẽ nhanh hơn, việc nhét đầy bụng tuyệt đối có tác dụng khi bỏ chạy.
— —— ———
Màn đêm buông xuống, cả hoàng cung sáng rực trong ánh đèn. Hôm nay là sinh thần thứ 42 của hoàng đế Huyền quốc nên đặc biệt náo nhiệt. Người dân tụ tập trước kinh thành để chúc mừng, sứ giả, vương tôn công tử các nước cũng đến góp vui. Trong cung, nha hoàn thái giám bận rộn đi qua đi lại chuẩn bị cho dạ yến, không chú ý có bóng dáng một nha hoàn đang tách ra đi về một hướng khác.
Vân Y mang khuôn mặt dịch dung bước đi chậm rãi trên đường. Lượn qua mấy con đường cứ tưởng như quen thuộc nhưng mỗ nữ nào đó lại phát hiện một việc vô cùng quan trọng, cự nhiên lạc đường. Đừng trách nàng không xem trước bản đồ, dù có nhìn cũng không hiểu chữ trên đó viết gì. Chữ ở đây quá mức phức tạp, hơn nữa nét bút trong chữ cũng đặt biệt nhiều, không chỉ phải biết chữ mà còn phải viết chữ. Lần nào học vài chữ, bình thường cũng lãng phí năm sáu tờ giấy Tuyên Thành, tay cầm bút càng đau đớn nhức mỏi tới khó chịu, lâu quá không luyện nên dần dần cũng quên mất mặt chữ luôn rồi.
Rối rít nhìn xung quanh mong tìm ra chút manh mối nhưng cứ thấy ván đầu hoa cả mắt, cung nào cũng giống cung nào, căn bản là cùng một mẫu thiết kế. Không thể không khâm phục người đã thiết kế ra hoàng cung, mỗi một con đường đều thông ra mỗi nơi khác nhau, rất nhiều hành lang giao nhau lại tạo thành các lối đi tắt khác nhau. Đồng thời Vân Y còn lôi 18 đời tổ tông nhà hắn ra chửi.
Nói gì thì nói chứ Vân Y là dân mù đường chính cống, bảo nàng làm hướng dẫn viên du lịch thì chỉ có nước lạc cả bầy.
Loi nhoi một buổi mới quyết định kéo một nha hoàn lại hỏi, dùng xong thì trực tiếp đánh ngất rồi kéo vào bụi cây gần đó. Sau khi xác định được phương hướng, Vân Y lập tức thi triển khinh công chạy tới.
Tiếp cận được mục tiêu, nàng nấp sau nóc nhà gần đó quan sát.
-Ái chà, những chỗ khác thì bận rộn mà ở đây thì yên tĩnh quá. Hàng dài cấm vệ quân nối tiếp nhau đi tuần tra, canh giữ nghiêm ngặt đến nỗi con muỗi cũng không lọt. Hazz…. coi bộ khó rồi đây.
Vẻ mặt Vân Y ai oán, phi thân qua. Ngó xung quanh thấy không ai phát hiện, nàng nhẹ nhàng gỡ từng mái ngói ra. Á, thì ra còn một căn phòng nữa. Liếc nhìn xung quanh căn phòng đó có hơn 10 tên đang canh giữ. Rút một cái ống ra thổi mê hồn hương vào, từng thân thể tê liệt ngã xuống. Lấy chìa khoá trên người tên lính tra vào ổ, cạch một tiếng cánh cửa mở ra.
-Woa…. mặc dù biết nhiều nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy.
Trước mắt nàng là châu báu, vàng, tiền rất nhiều rất nhiều. Ha ha ta giàu to rồi. Nơi nàng “ghé thăm” là quốc khố, chỗ có rất nhiều thứ hay ho, coi như nàng lấy tiền bồi thường vật chất tên hoàng đế thiếu nàng mười mấy năm và tiện thể mượn vô thời hạn chút châu báu của hắn luôn, dù gì hắn cũng đâu dùng tới.
Vân Y không phải loại người thích thưởng đồ vật, cũng không biết cách phân biệt đồ tốt. Theo cảm nhận, nàng vơ vét tất cả những vật nàng cho là có giá trị nhét vào túi. Bỏ nặng chọn nhẹ, không bao lâu cái túi đã đầy ắp. Xách theo cái túi xoay người rời đi, trong lòng thấy tiếc nuối quay lại nhìn đống vàng bạc chất cao như núi. Cuối cùng cũng kiên định rời đi, ai bảo nàng yêu tiền làm gì.
Ôm cái túi trên tay chạy thật xa. Cuộc đời này thật trớ trêu, nàng lại lạc nữa rồi. Đang không biết phải làm sao bỗng chốc có giọng nói lạnh lùng vang đến.
-Đứng lại.