Đọc truyện Vú Nuôi Của Rồng – Chương 163: Đối mặt nữ ma
A Khờ cỡi thạch quan bay ra vùng đất xương trắng, theo hướng chỉ tay của Cửu Thị mà đi đến Vong Linh thành. Mấy tên vong linh ma pháp sư đang ở bên ngoài đợi chờ tin tức, thấy thủ lĩnh của mình bị hắn bắt đi làm con tin thì đồng loạt thất kinh. Cuối cùng bọn họ hơn mấy trăm người lập thành trận hình vây quanh thạch quan, pháp thuật bày ra đầy trời. A Khờ hời hợt nhìn bọn họ cười khẩy:
– Châu chấu mà đòi đá xe!
Chỉ một cái hời hợt phất tay toàn bộ công kích của đám vong linh ma pháp sư đều bị đánh trả trở lại, kể cả vong linh chiến thú của bọn họ cũng bị trọng thương rơi xuống mặt đất. Mấy trăm tên vong linh ma pháp sư như không tin vào mắt mình, kinh hãi lui về phía sau. Bọn họ thực lực mặc dù chưa đạt đến thần cấp, thế nhưng là mấy trăm người đồng loạt thi pháp lại không đỡ nổi một đòn công kích hời hợt của đối phương. Cửu Thị ánh mắt như có như không, uy nghiêm mà hô lên:
– Các ngươi không cần sợ, vị này mới thật sự là thánh sứ của Vong Linh thần triệu hồi đến. Cái kẻ tự xưng là thánh sứ bên trong phủ thành chủ chỉ là giả. Các ngươi hãy theo ta trở về, vạch trần âm mưu hiểm ác của thánh sử giả mạo kia!
Mấy trăm tên vong linh ma pháp sư nửa tin nửa ngờ đưa mắt nhìn ngau. Bọn họ tuy là thủ hạ trực thuộc dưới trướng của nàng, thế nhưng uy nghiêm của thành chủ cũng làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi. Huống hồ thật giả đâu chỉ có thể một lời của nàng mà nói ra được.
– Hồ nháo, A Cửu, ngay cả lời của bản thành chủ ngươi cũng dám nghi ngờ hay sao?
Đúng lúc này một giọng nói hùng hậu mà uy nghiêm vọng đến, làm cho toàn bộ vong linh ma pháp sư đều run rẩy quỳ rạp dưới đất. Ngay cả Cửu Thị nếu không nhờ A Khờ giữ chặt lại, nàng đã quỳ theo bọn họ rồi. Vị thành chủ cao cao tại thượng của Vong Linh thành mặc một bộ áo choàng màu đen phủ kín người, phía trước ngực áo có thêu một hình bàn tay bằng tơ tằm ngàn năm màu vàng vô cùng bắt mắt. Phía sau lão là mấy ngàn bộ hạ trợ uy. A Khờ mắt liếc một cái rồi nhàn nhạt cười:
– Võ Đại Nguyên, ngươi là tín độ của Vong Linh thần, là người chưởng quản của Vong Linh cốc do đích thân Vong Linh thần ban xuống. Ngươi lẽ nào đã quên lời hứa trung thành với thần, ngay cả bản thánh sứ đứng đây ngươi cũng không để vào mắt hay sao?
Võ Đại Nguyên mắt quạ nhíu lại, giọng nói đầy vẻ mỉa mai:
– Ngươi cũng không cần hù dọa ta! Với một tên thần cấp tu sĩ như ngươi còn chưa xứng làm thánh sứ cho thần. Ngươi chẳng qua chỉ là một tên giả mạo, mau mau giơ tay chịu trói, ta sẽ khoan hồng độ lượng mà tha thứ cho ngươi!
– Bằng vào đế cảnh cấp một của ngươi mà cũng muốn bắt ta sao? Thật là buồn cười, ha ha ha!
– Hừ, lớn lối! Người đâu, đem hắn bắt trói lại cho ta!
– Vâng!
Lệnh của Vong Linh thành chủ vừa ban ra, chín tên vong linh ma pháp sư gồm năm nam, bốn nữ bao vây A Khờ vào bên trong. A Khờ nhìn thấy trận hình của bọn họ, thì nhếch mép cười khẩy:
– Cũng có chút thực lực, đáng tiếc với thức lực thần cấp của các ngươi còn chưa uy hiếp được ta!
Phừng phực! Phừng phực!
Quần áo không gió tự bay, A Khờ một tay chưởng khống âm dương hỏa, một tay ôm eo A Cửu mà cười:
– Nương tử, để ta cho ngươi xem sự lợi hại của lão công nhà ngươi!
– Ai… ai là nương tử của ngươi…
Hắn vừa nói vừa cố tình hôn phớt nhẹ lên má nàng, nàng bị hắn đùa giỡn như vậy thì sợ hãi mà tránh đi. Hắn nhìn nàng vui vẻ phá lên cười to, làm cho chín tên vong linh ma pháp sư vây công một trận buồn bực vô cớ. Không biết là có ai đó hét lên:
– Ngông cuồng, ngạo mạn! Giết!
Chín cỗ chiến thi thần cấp cùng với chín tên vong linh ma pháp sư đồng loạt xuất động. A Khờ tay mở ra không gian đem âm dương hóa phân ra thành mười tám cỗ đánh trả trở lại.
Ầm! Ầm! Ầm!
Liên tiếp những tiếng âm thanh công kích va chạm kinh thiên động địa. Nhìn về phía trên trận chiến mặt mũi Vong Linh thành chủ không chút nào vui mừng, mà hai đầu lông mày chỉ biết nhíu chặt lại:
– Người này quả nhiên không có tầm thường!
Bị vây công, A Khờ phiêu nhiên tự tại vừa đánh vừa trêu đùa. Mặc dù bị hắn chọc đến tức điên, chín tên vong linh ma pháp sư không dám chút nào trễ nãi mà khinh thường. A Khờ nhìn thấy tên vong linh ma pháp sư khi nãy hô lên đòi giết, hắn cúi thấp đầu nói nhỏ vào tai A Cửu:
– Nương tử, mau giúp ta đánh hắn!
Nàng lại bị hắn sờ mông, vừa tức vừa bực mà liếc mắt nhìn hắn. Thấy hắn nham nhở nhìn mình mà cười, nàng gấp đến độ phá rách không gian mà lao đi thu thập tên vong linh ma pháp sư kia. Gã thấy nàng xông về phía mình, tức giận gào to:
– A Cửu, ngươi dám vì kẻ giả mạo mà phản bội lại tộc nhân của mình sao?
– Lắm lời!
Bản tính hung tàn của nàng được dịp bùng phát, không biết từ lúc nào tay nàng lật ra một đóa hỏa diễm màu xanh u linh, đem nó ném thẳng vào tên vong linh ma pháp sư trước mặt. A Khờ tuy rằng cùng lúc đối phó nhiều người, nhưng hắn vẫn đủ thời gian để quan sát đến nàng. Thấ nàng quả nhiên không có phản bội mình, hắn mới hài lòng vỗ xuống thạch quan:
– Đi ra ngoài, giúp nàng thu thập hắn!
Lời hắn nói ra, thạch quan hiênn lên linh quang chói mắt, một cỗ chiến thi tám cánh phá rách không gian đứng ở trước mặt A Cửu, một tay vỗ nhẹ đánh nát thân hình của tên vong linh ma pháp sư. Thân thể bị đánh nát, linh hồn của tên vong linh ma pháp sư ngay lập tức kinh hãi mà bỏ trốn. A Khờ nào dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy. Quỷ Vô Ảnh quỷ dị xuất hiện ở trên chiến trường, tay phải vươn ra nhẹ nhàng bắt lấy hồn thể của vong linh ma pháp sư thần cấp lui về bảo tháp. Mọi chuyện nói thì dài dòng, nhưng lại diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt. Ngay cả Võ Đại Nguyên cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể há mồm, trợn mắt mà nhìn. Đến như A Cửu biết rõ A Khờ lợi hại, nàng cũng không tin là chuyện này hắn làm lại nhẹ nhàng, dứt khoát đến như vậy. Trong lòng nàng thầm tự nhủ:
– Cũng may ta không phản bội hắn, nếu không thì…
Nhưng lại nghĩ đến hành đồng ti tiện của hắn mặt nàng vừa đỏ lên vì xấu hổ, vừa tức giận mà mím chặt môi. Tám tên vong linh ma pháp sư còn lại đều hốt hoảng đưa mắt nhìn nhau. Vừa rồi một màng vô cùng động tâm, ai cũng không nghĩ đến ngay cả hồn phách của tu sĩ hắn cũng không tha. Phải biết tu sĩ mặc dù thân thể hủy diệt, nhưng có thể nhờ vào hồn phách mà tu tập, trọng sinh lại làm một kiếp người khác. Thế nhưng hắn là diệt sát đến cả cơ hội đầu thai, chuyển kiếp cũng không chừa. Thấy bọn họ đã chùn bước, A Khờ cũng không tiện tay đuổi tận giết tuyệt, mà hắn nhàn nhạt nhìn Vong Linh thành chủ:
– Võ Đại Nguyên, đám thủ hạ này của ngươi không phải là đối thủ của ta. Hay là ngươi trực tiếp lên đi, đỡ phải mất công ta tổn thương nhân mạng!
– Hừ, ngươi còn chưa đủ tư cách để ta ra tay!
Võ Đại Nguyên ngoài miệng khinh thường nói cứng, nhưng trong lòng đã nơm nớp lo sợ không ngớt. Đương trường có thể có người không nhìn ra được thực lực của cỗ ma thi, cũng nhìn không ra hồn phách tên vong linh ma pháp sư kia làm sao bị bắt đi. Nhưng thân là thành chủ của Bong Linh thành, chủ nhân của Tử Vong cốc, lão ta làm sao nhìn không ra A Khờ có bao nhiêu lợi hại. Đang lúc do dự không dám thách đấu, một giọng nói trong trẻo như chuông ngân, bạch ngọc vang lên giữa tràng:
– Đại ca ca, đã lâu không gặp! Ngươi thật là cái người vô tâm nha!
Nhìn thấy thiếu nữ trước mặt, lại nghe giọng nói có mấy phần thân quen, A Khờ cả người như cứng lại, mắt hắn mở lớn mà hô lên:
– Ngươi… ngươi làm sao lại ở chỗ này?
Thiếu nữ che miệng cười lên khanh khách, giọng nói dường như thiếu nữ nũng nịu nói với tình lang:
– Sao lại không thể đâu này? Hay là đại ca ca có nữ nhân khác bên cạnh nên không muốn thấy ta xuất hiện?
A Khờ mặt mo đỏ ứng, thế nhưng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như hắn nghĩ. Hắn mới cố trấn tĩnh lại, miệng nặn ra một nụ cười quen thuộc trêu đùa:
– Tiểu nha đầu, ngươi chơi đùa thật vui a! Chỉ có ta là khổ tâm vất vả bôn ba khắp nơi. Ngươi nói xem, ta có nên đòi chút đền bù từ ngươi hay không đây?
– Khanh khách, đại ca ca lời ấy nói vậy là sao? Ta nghe mà không hiểu nha! Với lại, ta và đại ca ca còn một món nợ chưa tính sổ xong. Đại ca ca có phải cũng nên tính luôn một lượt cho xong hay là không?
– Nha, ta là người cứu ngươi, còn giúp ngươi tu luyện thuật pháp, sao ngươi lại nói là tính toán cái gì với ta? Ngươi phải nói là nên bồi thường cho ta một ít chi phí mới đúng a!
– Vậy cũng được sao? Hì hì, nếu đại ca ca ngươi thích, thì ta sẽ tặng cho đại ca ca một món lễ vật.
Thiếu nữ bình thản đem ra một cái viên cầu đặt ở trước mặt, A Khờ vừa thấy thì cả kinh hô lên:
– Ngươi… ngươi vì sao có được nó?
– Thế nào, đại ca ca có phải rất muốn đồ vật này phải không? Nếu như đại ca ca có thể đáp ứng cho ta một điều kiện, ta sẽ đưa nó tặng cho đại ca ca.
– Điều kiện, ngươi muốn cái điều kiện gì?
A Khờ cả ngươi như ngồi trên đóng than, vô cùng lo lắng nhìn về phía viên cầu.
– Rất đơn giản, chỉ cần đại ca ca tự phế bỏ cánh tay phải, ta sẽ trả nó lại cho đại ca ca. Còn nếu không thì…
Bàn tay thiếu nữ bóp chặt viên cầu, làm cho A Khờ trong lòng giật thốt lên:
– Khoan, khoan đã!
– Thế nào, đại ca ca đáp ứng yêu cẩu của ta hay là không?
– Ta…
Ánh mắt A Khờ lộ ra một tia tinh minb khó hiểu, thiếu nữ trong giây lát này vậy mà không hề phát hiện ra.