Vòng Xoáy Chết

Chương 6


Bạn đang đọc Vòng Xoáy Chết – Chương 6

Anh đã hoàn thành ca khám nghiệm tử thi thứ hai ở cơ quan Giám định Pháp y, sau đó quay trở về bệnh viện, để lại cộng việc thu dọn cho các động nghiệp thực hiện. Miyashita đã liên lạc với anh, bóng gió về một tiến triển trong việc tìm kiếm nguyên nhân cái chết của Ryuji, và từ đó Ando thấy sốt sắng. Anh lao nhanh lên bậc thang ra khỏi tàu điện ngầm. Anh đi vào bệnh viện đại học qua cổng chính, rồi băng qua khu nhà cũ. Khu nhà mới, nơi cổng chính, vừa được xây cách đây hai năm. Đó là một tòa nhà mười bảy tầng rất hiện đại kết nối qua một tổ chức một tổ hợp phức tạp những hành lang và cầu thang đến khu nhà cũ, vốn đông đúc như một khu chung cư cao tầng. Toàn bộ nơi này trông như một mê cung. Những người lần đầu đến đây luôn bị lạc. Hai khu nhà mới và cũ quyện vào nhau, màu sắc, bề rộng, và mùi trong hành lang, thậm chí cả tiếng lộc cộc của giày trên sàn nhà cũng biến đổi khi anh bước đi. Khi dừng lại ở cửa sắt đánh dấu ranh giới và quay lại nhìn hành lang rộng của khu nhà mới, trong một thoáng, anh mất khả năng cảm nhận về phối cảnh. Anh mất tự chủ bởi một ảo giác rằng mình đang nhìn vào tương lai.Cánh cửa khoa Bệnh học để mở hé nên anh có thể nhìn thấy lưng của Miyashita. anh ta đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu. Thay vì lọt thỏm trong những thiết bị phòng xét nghiệm như Ando tưởng, bạn anh đang quay mặt về một chiếc bàn trung tâm, đọc một cuốn sách. Mặt gí sát vào quyển sách đang mở, anh ta lật rất nhanh những trang sách. Ando tiến đến gần rồi vỗ vai vạm vỡ của anh ta. Miyashita quay người, tháo kính ra, rồi gập cuốn sách lại để trên bàn. Gáy sách ghi nhan đề, Hướng dẫn cho người mới tìm hiểu tử vi. Ando ngạc nhiên. Miyashita xoay người trên ghế cho đến khi đối diện với Ando rồi hỏi, với vẻ mặt thành thật, “Thế sinh nhật cậu ngày mấy?” Lờ đi câu hỏi, Ando cầm cuốn sách tử vi giở ra. “Tử vi? Cậu là ai thế, nữ sinh trung học chắc?” “Cậu sẽ ngạc nhiên vì thứ này thường có tác dụng thế nào. Nói tôi nghe, cậu sinh ngày mấy.” “Thôi bỏ đi.” Ando lôi một chiếc ghế khác ở dưới bàn ra ngồi. Tuy nhiên anh cử động bất cẩn, làm cuốn sách rơi khỏi bàn. Nó rơi thụp xuống dưới bàn. “Bình tĩnh nào, có được không?” Miyashita cúi xuống nhặt cuốn sách lên – làm như đánh rơi quyển sách khiến anh ta tổn thương lắm. Nhưng Ando chẳng hứng thú gì với sách cả. “Thế cậu có tìm thấy virus nào không?” anh hỏi. Miyashita lắc đầu. “Trước tiên tôi kiểm tra ở các khoa Pháp y những trường đại học khác xem có thi thể nào có triệu chứng tương tự giống Ryuji không. Tôi đã có kết quả điều tra đó.” “Vậy, có trường hợp nào không?” “Có. Cho đến giờ tôi xác định được sáu ca.” “Sáu người chết.” Nhưng Ando chưa rõ con số đó là nhiều hay ít. “Những người tôi hỏi đều ngạc nhiên. Họ đều nghĩ mình là người duy nhất gặp trường hợp này.” “Cậu đang nói đến những trường đại học nào?” Miyashita tì bụng vào thành bàn, với tay lấy ngẫu nhiên một tập hồ sơ đặt phía trên. “Đại học Shuwa có hai ca, Đại học Taido một, và Đại học Yokodai ở Yokohama ba. Tất cả là sáu. Và rất có thể chúng ta có thêm nữa.” “Cho tôi xem nào,” Ando nói, đón lấy tập hồ sơ từ Miyashita. Buổi sáng hôm đó, Miyashita và đồng sự ở các trường đại học khác đã gửi fax cho nhau những hồ sơ liên quan. Tệp hồ sơ gồm những bản fax của bản sao các giấy chứng tử và báo cáo khám nghiệm tử thi gốc. Bởi vậy, chúng khá mờ và khó đọc. Ando lấy những bản fax ra khỏi kẹp hồ sơ và đọc lướt để biết thông tin liên quan. Trường hợp thứ nhất, thi thể được mổ tại Đại học Taido, Shuichi Iwata, 19 tuổi. Anh ta chết ngày 15 tháng 9, khoảng 11h đêm; anh bị ngã khi đang đi trong chiếc mô tô 50 phân khối tại đoạn phố giao nhau trước Ga Shinagawa. Khám nghiệm tử thi xác định rằng động mạch vành của anh ta bị nghẽn do sưng không rõ nguyên nhân, và sau đó xảy ra nhồi máu cơ tim. Hai trong ba tử thi được khám nghiệm tại Đại học Yokodai là một cặp tình nhân, họ chết cùng nhau. Takehiko Nomi, 19 tuổi và Haruko Tsuji, 17 tuổi. Khoảng trước rạng sáng ngày 6 tháng 9, thi thể của họ được phát hiện trong một chiếc ô tô đi thuê, đỗ ở chân núi Okusu, Yokosuka, quận Kanagawa. Khi thi thể được phát hiện, quần lót của Haruko Tsuji bị kéo xuống tận mắt cá, còn quần jean và quần đùi của Takehiko Nomi kéo xuống đầu gối. Rõ ràng họ đưa nhau vào khu vực nhiều cây cối định làm tình trên ô tô, rồi tim họ cùng ngừng đập. Khám nghiệm tử thi phát hiện các khối u lạ trong động mạch vành của họ, và lần này cũng bị tắc động mạch. Ando ngước mắt lên trần nhà, miệng lẩm bảm, “Cái quái gì thế này?” “Đôi tình nhân trong ô tô, đúng không nhỉ?”“Đúng. Họ bị đau tim cùng một lúc ở cùng một nơi. Và, kể cả Shuichi Iwata được khám nghiệm tử thi ở Taido, chúng ta có bốn ca nghẽn động mạch vành vào khoảng cùng một thời điểm. Chuyện gì đang xảy ra đây?” “Đó cũng không phải là triệu chứng duy nhất. Cậu đã xem trường hợp hai mẹ con chưa?” Ando nhìn tập hồ sơ. “Chưa, chưa xem.” “Cứ xem đi. Họ bị ung loét ở họng, giống như Ryuji.” Ando lật những tệp giấy cho đến khi anh tìm thấy tệp hồ sơ của một bà mẹ và đứa con gái được khám nghiệm tử thi ở Shuwa. Người mẹ là Shizu Asakawa, 30 tuổi và con gái Yoko, mới mười tám tháng. Khi Ando nhìn cái tên này, anh cảm thấy một điều gì thoáng nảy ra trong đầu. Anh ngưng tay một lúc, suy nghĩ. Có gì đó không ổn. “Có chuyện gì thế?” Miyashita ngó nhìn anh. “Không có gì.” Ando tiếp tục đọc. Ngày 21 tháng 10, khoảng buổi trưa, một chiếc xe do chồng Shizu lái chở hai mẹ con Shizu và Yoko đã gặp tai nạn gần lối ra Oi trên đường cao tốc Metropolitan Bayside. Hướng đi từ Urayasu đến Oi thường vẫn có tai nạn giao thông ở lối vào đường hầm Cảng Tokyo. Xe của gia đình Asakawa đâm vào một chiếc xe tải nhẹ nằm cuối dãy xe đang xếp hàng chở ra khỏi Oi. Chiếc xe hỏng nặng, người mẹ và cô con gái cùng ngồi ở ghế sau đã không qua khỏi, còn ông chồng Asakawa bị thương nặng. “Tại sao hai mẹ con họ bị mổ tử thi?” Ando thắc mắc. Không nhiều trường hởp yêu cầu giám định pháp y đối với người chết do tai nạn giao thông. Một cuộc giám định pháp y toàn diện như trường hợp hai mẹ con vừa rồi, với sự phê chuẩn của công tố viên, thường không xảy ra trừ phi có nghi ngờ tội phạm. “Đừng hỏi nữa. Cứ đọc tiếp đi?” “Sao cậu không mua cái máy fax mới? Khó đọc quá. Nó làm tôi điên đầu mất.” Ando nói, phẩy phẩy tờ giấy cuộn tròn trước mặt Miyashita. Anh chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra, vậy mà lại phải đánh vật với việc nắm bắt tình hình qua những bản in từ chiếc máy fax cổ lỗ đó. “Cậu đúng là đồ thiếu kiên nhẫn,” Miyashita mở lời, rồi bắt đầu giải thích. “Lúc đầu, mọi người cho rằng họ chết do vụ đụng xe. Nhưng khám nghiệm kỹ hơn cho thấy những vết thương không đe dọa đến tính mạng. Chiếc xe hoàn toàn bị nát, nhưng mặt khác, người mẹ và đứa bé ở ghế sau. Điều này có thể đã làm nảy sinh một vài nghi ngờ. Người ta tiến hành khám nghiệm chi tiết cả hai mẹ con. Và chắc chắn là, họ tìm thấy những vết thâm tím, vết xước trên mặt, chân và vân vân… do vụ tai nạn, nhưng những vết thương cho thấy không nguy hại đến tính mạng. Tôi nghĩ điều đó khiến người ta đưa vụ việc đến lĩnh vực chuyên môn của cậu.” Rất dễ dàng để xác định vết thương gây ra trên thi thể trước hay sau khi chết, dựa trên việc có hay không dấu hiệu nguy hiểm tính mạng. Trong trường hợp này, không nguy hiểm. Điều đó có nghĩa là: tai thời điểm đâm xe, người mẹ và đứa trẻ đã chết. “Vậy là, ông chồng lái xe lòng vòng chở người vợ và đứa con đã chết của mình?” Miyashita giơ tay. “Có vẻ như vậy.” Điều đó ngay lập tức giải thích tại sao lại phải giám định pháp y. Có lẽ người chồng đã quyết định tự tử, mang theo cả gia đình; anh ta đã bóp cổ vợ con, đưa họ lên xe lái đi tìm một chỗ thích hợp để kết liễu cuộc đời mình, nhưng lại gặp tai nạn trên đường. Tuy nhiên, giám định pháp y đã minh oan cho người chồng, vì Shizu và đứa trẻ bị nghẽn động mạch vành giống như những trường hợp kia. Họ không thể bị người chồng giết được. Họ chết vì suy tim khi ở trên đường cao tốc. không lâu trước vụ tai nạn. Một khi đã có kết luận như thế, không khó để đoán tại sao người chồng lại mất lái… Mất một lúc anh ta không thể nhận ra vợ con mình đã chết, có lẽ họ tắt thở lặng lẽ, do đó anh ta cứ tiếp tục lái xe, nghĩ rằng họ đang ngủ ở ghế sau. Họ đã co người như thế trong một khoảng thời gian rất lâu. Anh ta cố gắng đánh thức họ, một tay giữ vô lăng, tay kia với ra phía sau xe. Anh ta lay người vợ. Cô vợ không tỉnh dậy. Anh ta quay lại nhìn đường thật nhanh trước khi đặt tay lên đầu gối vợ. Rồi đột nhiên, anh ta nhận ra có gì khang khác đã xảy ra với vợ mình. Anh ta hoảng sợ, chỉ nhìn chằm chằm vào người vợ mình và đứa con, không nhận ra giao thông đang tắc nghẽn phía trước. Chuyện có lẽ ít nhiều xảy ra như thế. Cũng bị mất con trai nên Ando có thể hiểu rõ nỗi hoảng sợ mà người chồng kia cảm thấy. Anh cũng đã như thế. Giá như anh có thế vượt qua được nỗi hoảng sợ đó, có lẽ anh đã không mất Takanori… Nhưng trường hợp của người lái xe kia, vượt qua nỗi sợ hãi cũng không giúp được gì. Vợ con anh ta đã chết trước đó rồi. “Vậy chuyện gì xảy ra với người chồng?” Anh thấy đồng cảm với người đán ông này, người đã mất gia đình mới cách đây hai tuần. “Tất nhiên là anh ta được đưa vào viện.” “Chấn thương của anh ta có nặng không?” “Về thế chất thì dường như không nặng lắm. Chủ yếu là tinh thần anh ta bị ảnh hưởng.” “Tổn thương tinh thần?” “Từ khi người ta đưa anh ta cùng thi thể người vợ và đứa bé vào viện, anh ta bị căng trương lực[6].” “Tội nghiệp.” Anh không nghĩ ra được điều gì khác để nói. Thực tế đã nói lên đầy đủ mức độ của cú sốc tâm lý Asakawa gặp phải khi mất cả vợ lẫn con chỉ trong khoảnh khắc. Anh ta hẳn phải yêu thương họ sâu nặng lắm. Ando lấy tập fax khỏi tay Miyashita, chấm đầu ngón tay vào miệng và bắt đầu lật những tờ giấy mỏng lần nữa. Anh muốn biết người đàn ông kia ở bệnh viện nào. Anh tò mò những triệu chứng, anh nghĩ nếu Asakawa nằm ở một bệnh viện mà Ando quen ai đó, thì có thế lấy được nhiều thông tin hơn. Điều đầu tiên lọt vào tầm mắt là cái tên. Kazuyuki Asakawa. “Cái quái gì thế này?” Ando bật ra tiếng kêu nghe thật ngu ngốc, anh quá ngạc nhiên. “Kazuyuki Asakawa” chính xác là cái tên anh đã viết vào sổ hôm nọ. Người đàn ông đã đến căn hộ của Ryuji vào đêm sau khi Ryuji chết và hỏi dồn Mai về cuốn băng nào đó. “Cậu biết anh ta à?” Miyashita há hốc miệng. “Không, nhưng Ryuji biết.” “Thật sao?”“Người lái xe, gã Asakawa này, là bạn của Ryuji.” “Sao cậu biết?” Ando giải thích ngắn gọn những điều Mai đã kể cho anh nghe về cuộc viếng thăm của Asakawa. “Chuyện này không hay rồi.” Ando không cần phải nói cụ thể cái gì không hay. Tính cả Ryuji, đã có 7 người chết cùng một lý do. Bốn người vào ngày 5 tháng 9, một vào ngày 15 tháng 10, hai người ngày 21 tháng 10. Đôi tình nhân ở núi Okosu chết cùng một lúc, tương tự trường hợp hai mẹ con ở trong ô tô gặp tai nạn gần lối ra đường hầm phía Oi. Thành viên còn sống của gia đình ấy là một người bạn của Ryuji. Tất cả những người này, họ dường như có mối liên hệ với nhau theo cách nào hay cách khác, đã chết vì một saccôm mới phát hiện làm nghẽn động mạch vành. Lẽ tự nhiên, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Ando là anh đang đối mặt với một loại bệnh lây nhiễm. Vì phạm vi nạn nhân đền giờ rất hạn chế, có thể nhận ra rằng loại bệnh này không lan truyền trong không khí. Có lẽ, giống như AIDS, bệnh dịch mới này tương đối khó nhiễm dẫu có xét đến tính chất chết chóc của nó. Anh nghĩ đến Mai. Anh phải giả định rằng cô đã có tiếp xúc về thể xác với Ryuji. Điều đè nặng trong tâm trí anh là làm thế nào để giải thích cho cô diễn biến mới này. Cái duy nhất anh có thể nói với cô, về cơ bản, đó là cô đang gặp nguy hiểm. Thậm chí cảnh báo như vậy liệu có giúp được gì được không, nếu đó hóa ra là điều duy nhất anh có thể làm. Tốt hơn là mình nên đến Đại học Shuwa. Đơn giản là tập hồ sơ anh đang cầm không có đủ thông tin. Việc tốt nhất có thể làm bây giờ là nói chuyện trực tiếp với bác sĩ đã mổ tử thi vợ con Asakawa. Anh hỏi dùng điện thoại chỗ Miyashita, rồi nhấc mấy gọi đến Đại học Shuwa. Chú thích [[6] Một hội chứng tâm thần, khi đó người bệnh từ chối tiếp xúc hoặc ăn uống, co cứng cơ, chỉ nhìn chằm chằm vào một chỗ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.