Đọc truyện Vòng Xoáy Chết – Chương 40
Gió lạnh buốt đến tận xương. Anh không định đến nơi nào cụ thể, nhưng anh nhận ra mình đang bị hút về chỗ sáng. Anh quay lưng về phía những lùm cây tối om trong công viên Yoyogi. Những tòa nhà chọc trời ở Shinjuku hiện ra lù lù đằng trước, giống như những gã khổng lồ màu đen. Giữa anh và chúng là tiếng ồn lao xao của nhà ga Sangubashi, bao quanh là những con phố hẹp có cửa hàng dọc theo hai bên, dẫn đến những khu dân cư. Anh đoán rằng thậm chí vào ngày nghỉ một vài chỗ vẫn có thể mở cửa. Bước chân Ando đưa anh về hướng đó. Bất cứ chỗ nào có thể có người đều tốt cho anh.Chỉ khi đến máy bán vé tự động tại nhà ga, anh mới nhận ra mình không mang theo ví. Giờ anh không thể quay lại lấy. Anh tìm trong túi khác. Anh thấy cái ví nhỏ dùng đựng bằng lái xe. Anh nhớ đã bỏ nó vào trong túi hôm qua khi đi cùng Miyashita, vì nghĩ rằng mình sẽ phải cầm lái một lúc nào đó. Anh đã quên lấy nó ra khi về nhà. Thật may là anh đã nhét một ít tiền đằng sau tấm bằng lái, phòng trường hợp khẩn cấp. Một tờ năm nghìn Yên. Đó là tất cả số tiền anh hiện có. Lúc này anh cảm thấy cô đơn nhiều hơn là thấy lạnh. Đêm nay anh sẽ ngủ ở đâu? Năm nghìn Yên không đủ thuê một chỗ trong nhà trọ một đêm. Hy vọng duy nhất là Miyashita. Anh mua vé tàu, rồi bước đến buồng điện thoại. Anh quay số máy nhà Miyashita, ngờ rằng bạn mình vẫn chưa về nhà. Quả thật, anh ta chưa về. Chẳng ngạc nhiên, anh ta chỉ vừa mới gọi cho Ando từ Yotsuya, phía bên kia thành phố từ nơi anh ta sống. Anh ta có thể đang trên đường về nhà ở Tsurumi. Anhdo quyết định đi thẳng về hướng đó. Đã chín giờ hơn khi Ando ngồi xuống ghế trên tàu. Mỗi khi nhắm mắt, khuôn mặt Sadako lại hiện ra trước mặt như thể là một phản xạ có điều kiện. Chưa bao giờ cảm xúc của anh về một người phụ nữ lại thay đổi dữ dội trong một thời gian ngắn như vậy. Bầu không khí lạnh lẽo bí ẩn mà anh cảm thấy khi họ gặp nhau lần đầu tiên đã tiêu tan đôi chút khi họ gặp nhau lần thứ hai, được thay thế bởi lòng thèm muốn cô ta ngày càng tăng. Khi họ gặp nhau lần thứ ba, lòng khát khao đó đã thành hiện thực, và những khởi đầu mơ hồ của một cơn mê đắm đã khuấy đảo tim anh. Và rồi, sụp đổ. Cô ta đã quyến rũ anh đến đỉnh điểm, đã khống chế được anh, rồi đẩy anh xuống vực thẳm. Thật khó chịu đựng nổi khi nghĩ rằng anh đã giao cấu với một phụ nữ đáng ra đã chết cách đây hai lăm năm. Từ “bệnh hoạn” nảy ra trong đầu anh. Cô ta từ đâu tới? Chuyện cô ta đã chết có phải là nhầm lẫn? Hay thực sự cô ta đã trở về từ dưới hầm mộ? Hôm nay là ngày nghỉ, tàu tương đối vắng người. Chỉ có vài hành khách phải đứng. Phía bên kia dãy ghế của Ando, một người lao động đang nằm dài trên ghế, chiếm một khoảng đủ dành cho ba người. Mắt anh ta nhắm nghiền, nhưng anh ta không ngủ. Bằng chứng là mỗi lần có ai đi dọc toa tàu qua chỗ mình, anh ta lại hé mắt để thăm dò xung quanh. Tuy nhiên mắt anh ta nặng trĩu và đờ đẫn như thể đã chết. Ando quay mắt đi khỏi người đàn ông kia. Nhưng người lao động kia không phải duy nhất. Mọi hành khách đều tái như xác chết. Ando tự ôm mình cho khỏi run rẩy. Nếu anh không tự ôm mình, anh sợ sẽ hét lên, ngay ở đây, giữa chốn công cộng trên một toa tàu. Anh đón lấy ly rượu mạnh từ Miyashita. Lúc đầu anh nhấp một hớp nhỏ, để rượu trôi qua họng, nhấm nháp cảm giác, rồi uống cạn ly. Anh bắt đầu cảm thấy mình lại là người, nhưng vẫn còn hơi run. “Giờ cậu thấy sao rồi?”. Miyashita hỏi. “Ít nhiều còn sống”. “Hẳn cậu lạnh chết cóng”. Miyashita vẫn chưa biết tại sao Ando ra khỏi nhà không mang theo áo khoác. “Không phải vì trời lạnh”. Miyashita đã dẫn Ando vào phòng làm việc. Ando ngồi trên chiếc giường dự phòng đặt trong góc. Đó là chỗ đêm nay anh sẽ ngủ, nhưng hiện tại, anh đang làm rung lạch cạch những thanh kim loại trên giường. Chỉ sau khi uống cốc rượu thứ hai anh mới ngừng run rẩy.”Có chuyện gì thế?”. Giọng Miyashita nhẹ nhàng. Ando kể cho anh ta tất cả mọi chuyện xảy ra kể từ đêm hôm trước. Kể xong, anh ngả người xuống giường và phát ra tiếng rên rỉ nghe như tiếng muỗi. “Tôi chịu hết nổi rồi! Giải thích cho tôi với ! Tôi không hiểu ra sao nữa”, anh than vãn.
“Lạy trời”, Miyashita lẩm bẩm, hết sức kinh ngạc. Đó là một trong những khoảnh khắc người ta không thể nén cười, dù là cay đắng, và Miyashita đang làm thế, một cách yếu ớt. Khi tiếng cười của anh ta nhạt đi, anh ta đổ rượu vào tách cà phê nóng và bắt đầu nhấm nháp. Dường như anh ta đang chìm sâu trong suy nghĩ, cố tìm ra một câu trả lời hợp logic, ít nhất cũng dễ hiểu.
“Câu hỏi cơ bản là, Sadako từ đâu đến?”. Giọng điệu hoa mỹ cho thấy Miyashita đã tìm ra câu trả lời. “Nói đi. Cô ta từ đâu tới?”. Miyashita hỏi lại Ando. “Cậu không biết sao?”. Ando vẫn nằm, lắc đầu. “Không, tôi không biết”. “Cậu thực sự không biết?” “Nói đi! Cô ta từ đâu tới?”. “Mai Takano đã sinh ra cô ta”. Ando quên cả thở trong một lúc, cố nghĩ ra một lời giải thích khác. Nhưng khó có thể mà nghĩ được gì. Anh đã mất khả năng tư duy. Điều duy nhất anh có thể làm là lặp lại những gì nghe được. “Mai Takano đã sinh ra cô ta?”. “Cuốn băng ma quái đó được sinh ra từ ý nghĩ của Sadako. Mai đã xem nó vào ngày cô ấy rụng trứng. Virus Ring sản sinh trong người cô ấy, sau đó thụ tinh vào trứng cô ấy. Tuy nhiên thụ tinh không phải là từ phù hợp. Có lẽ chính xác hơn là nhân trong trứng của Mai đã bị gen của Sadako Yamamura thay thế”. “Tôi hy vọng cậu định nói là cậu có thể giải thích cơ chế cho tất cả những chuyện xảy ra”. “Hãy nhớ lại khi chúng ta chạy virus Ring qua máy giải gen. Chúng ta phát hiện ra nó chứa gen bệnh đậu mùa và gen người kết hợp với nhau theo một tỷ lệ cố định”. Ando ngồi dậy và với tay lấy ly rượu. Nhưng ly đã cạn. “Vậy gen người là …” “Của Sadako. Được chia ra thành hàng nghìn phần”. “Hàng nghìn con virus Ring, mỗi con mang một phần nhỏ ADN của Sadako”. “Mặc dù là virus ADN, virus Ring không có enzyme phiên mã ngược. Vì vậy nó phải đưa những phần nhỏ đó vào nhân bào. Một con virus sẽ không thể mang toàn bộ thông tin di truyền của một người. Đơn giản là nó không đủ lớn. Nhưng sự việc sẽ khác đi nếu ADN có thể chia ra thành hàng trăm ngàn phần, mỗi phần được phân bổ ột con virus. Trong những tấm ảnh chụp từ kính hiển vi điện tử, họ đã nhìn thấy vô số những con virus Ring, hàng đống. Hóa ra mỗi con virus đều mang một phần mã di truyền của Sadako Yamamura, và chúng đã cùng tập trung vào trứng của Mai. Ando bắt đầu đứng dậy, nhưng nghĩ tốt hơn là nên ngồi lại. Anh luôn bồn chồn khi cố gắng phản bác. “Nhưng Sadako đã chết cách đây hai lăm năm. Thông tin di truyền của cô ta sẽ không thể xuất hiện nữa”. “Thử nghĩ xem. Nào, cậu nghĩ tại sao Sadako ghi những hình ảnh đó lên một cuốn băng?”. Cô ta ám ảnh với điều gì khi ở đáy giếng kia, bên bờ vực cái chết? Ý nghĩ tập hợp lòng căm thù đối với con người thành những hình ảnh có thể gây ra nỗi kinh hoàng cho bất cứ ai xem chúng chăng? Thực tế mà nói, cô ta làm thế thì được gì? Chắc hẳn phải có mục đích sâu xa hơn. Nhưng Ando không thể hiểu điều Miyashita đang cố nói. Miyashita cố dẫn anh đến câu trả lời. “Cô ta mới mười chín tuổi”. “Thì sao?” “Cô ta không muốn chết”. “Cô ta chết quá trẻ”. “Dễ hiểu là cô ta chuyển những thông tin di truyền thành một mật mã và để nó lại dưới dạng năng lượng?” Ando chỉ trả lời bằng một tiếng thở dài. Cô ta chuyển những thông tin di truyền của mình thành các hình ảnh rồi chiếu những hình ảnh đó? Đúng, Ryuji đã thành công trong việc giao tiếp với họ bằng cách mã hóa từ “mutation” thành chuỗi bazo ADN của anh ta. Nhưng bộ gen người rất lớn, quá lớn để chuyển thành một cuốn băng duy nhất. Cuối cùng, Ando cũng phản bác, “Không thể được. Bộ gen người quá lớn”. Miyashita giơ hai tay ra để chỉ vào các góc phòng. “Ví dụ như phòng này. Giả sử chúng ta định diễn tả toàn bộ căn phòng này bằng những con chữ”. Căn phòng làm việc này rộng chừng tám tấm thảm. Một cái bàn để cạnh giường. Máy vi tính đặt trên bàn, cạnh đó là một chồng từ điển. Vấn đề hóc búa nhất là các giá sách choán một mặt tường. Trong đó nhét đầy phải đến hàng vài ngàn cuốn sách từ các tác phẩm văn chương đến những sách chuyên ngành y. Dễ phải mất một ngày để liệt kê toàn bộ nhan đề sách và tác giả. “Rất nhiều thông tin”. “Nhưng sẽ ra sao nếu …”, Miyashita làm bộ như đang cầm một chiếc máy ảnh. “Tách, cậu chụp một tấm ảnh. Cậu có tất cả chỉ trong một khắc. Chỉ với một tấm ảnh, cậu có thể chứa hầu hết thông tin tạo nên cảnh tượng căn phòng này. Và nghĩ xem, những hình ảnh liên tục sẽ tăng dung lượng lên rất nhiều. Không phải là không thể mã hoá toàn bộ thông tin di truyền của Sadako theo cách đó”. Ando hiểu điều bạn mình đang cố diễn tả, nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận. “Cho tôi nghĩ một lúc đã”, anh lắc đầu nói. Anh cần quay lại tự mình lần theo con đường mà Miyashita đã nói. “Cứ nghĩ đi. Tôi phải đi tè”. Miyashita biến mất trong hành lang, để cửa phòng mở.Tất nhiên, điều Miyashita nói hoàn toàn chỉ là giả thiết. Nhưng bất kể cái cơ chế Miyashita đã nói có đúng như thực tế xảy ra hay không, sự thực vẫn là Mai đã sinh ra Sadako Yamamura một tuần sau khi thụ thai. Giờ điều đó dường như không còn phải nghi ngờ gì nữa. Một tuần kể từ lúc thụ thai đến khi sinh quả là một thời gian ngắn khủng khiếp. Hẳn phải có cái gì đẩy nhanh quá trình phân bào. Nhân bào chứa các hợp chất hóa học gọi là acid nucleic, và sự phân bào xảy ra khi lượng acid nucleic này vượt qua một mức nhất định. Theo đó, cách duy nhất để thúc đẩy thật mạnh tần suất phân bào là tạo ra số lượng dư thừa các acid nucleic. Có lẽ virus Ring đã làm được điều này bằng cách nào đấy, khiến bào thai có thể phát triển ở một tốc độ khó tin. Lần đầu tiên đến căn hộ của Mai, anh đã cảm nhận cái gì đó hiện diện nhưng đang ẩn nấp, mặc dù không có ai ở đó. Cảm giác của anh đã đúng. Sadako mới tái sinh đã ẩn nấp đâu đấy trong căn phòng. Chắc chắn, cô ta lúc ấy còn rất nhỏ. Cô ta có thể dễ dàng tìm một chỗ để nấp, trong tủ quần áo, có lẽ vậy, hoặc trong tủ dưới bồn rửa bát. Ando đã không tìm kỹ đến mức xem xét những chỗ đó. Và bởi vì cô ta còn quá nhỏ, nên khi nhìn thấy Ando trong tư thế bất tiện ở phòng tắm, cô ta đã bật cười. Cái đã chạm vào gót chân của Ando hầu như chắc chắn là bàn tay của Sadako khi bé. Sadako đã chiếm lấy căn phòng đó khi người cư ngụ hợp pháp vắng mặt, và lớn lên cũng ở đó, thoát khỏi tầm mắt của những người khác. Một tuần là đủ cho cô ta đạt đến độ trưởng thành. Và khi Ando đến căn hộ lần thứ hai, cô ta xuất hiện từ trong phòng là một phụ nữ đã hoàn toàn trưởng thành. Ando lặp đi lặp lại chuỗi sự kiện đó trong đầu cho đến khi tập trung vào giả thiết về sự sinh ra và lớn lên của Sadako, Giả thiết đó phù hợp với những gì chính anh đã trải nghiệm. Nhưng còn những ngày tiếp theo? Đạt đến độ trưởng thành chỉ trong một tuần, lẽ ra tuổi thọ của cô ta chỉ hơn vài tuần trừ phi cô ta có cách ngăn tốc độ lão hóa. Sadako quay lại cuộc sống vào đầu tháng Mười một năm ngoái, cách đây mười tuần. Vậy mà, làn da của cô ta vẫn giữ được vẻ trẻ trung của một thiếu nữ mười chín tuổi. Có lẽ đối với cô ta, sự trưởng thành chỉ là đạt đến độ tuổi của cô ta khi chết? Miyashita quay lại, rẩy rẩy bàn tay ướt, và nói ngay. “Một điều chúng ta không được quên là vai trò sống còn cua virus đậu mùa trong toàn bộ câu chuyện này. “Đúng, Sadako và virus đậu mùa dường như đã cấu kết ăn ý với nhau”. Chỉ ngay trước lúc chết, Sadako đã bị nhiễm virus từ Jotaro Nagao. Dường như bằng cách nào đó cô ta đã kết hợp với loại virus đó ngay ở đáy giếng, trong một thời gian dài, cho đến khi sự kết hợp đạt đến chín muồi. Hai sinh thể bị săn đuổi đến bờ tuyệt chủng quá sớm đã tăng cường sức mạnh cho nhau với một mong muốn chung là quay lại vói cuộc sống một ngày nào đấy. “Bây giờ, có đúng là Junichiro Asakawa định xuất bản Ring không?” “Ừ. Shotoku đã liệt kê nó vào cuốn sách giới thiệu những ấn phẩm sắp phát hành”. “Đúng rồi. Sadako và virus đậu mùa. Hai mối đe dọa đó đã kết hợp lại thành một dưới dạng cuốn băng video giết người. Giờ chúng đang tách ra, tiến hóa trở lại là những phần riêng. Một là chính Sadako, và cái kia là Ring”. Ando không phản bác. Dù sao, virus là loại cư trú trong vùng xám giữa sự hữu sinh và vô sinh, là thứ đạt đến mức độ trên thông tin một chút, mà bản chất của nó là tự thay đổi đột ngột để thích ứng với môi trường xung quanh. Việc nó chuyển đổi hình thức từ cuốn băng video sang một cuốn sách không gây ngạc nhiên lắm. “Vậy tại sao Kazuyuki Asakawa lại sống sót lâu thế?”. Cuối cùng, bí ẩn đã được giải mã. Nói cách khác, có hai lối thoát. Một là Sadako, và lối thoát kia là bài phóng sự Ring. Đó là lý do tại sao cả Mai và Kazuyuki được miễn khỏi cái chết do nghẽn động mạch. Nói đại khái, chừng nào họ còn có thể “biết đẻ”, tính mạng của họ không bị tước đoạt dễ dàng như vậy. Điều này hợp lý. Ngay khi virus Ring xâm nhập vào cơ thể Mai, nó đã tiến xuống dạ con của cô, trong cơ thể Kazuyuki, virus đã tiến vào não. Thực sự không phải Kazuyuki Asakawa đã viết ra Ring, anh ta bị buộc phải viết nó. ADN của Sadako đã xâm nhập vào não và buộc anh ta làm thế. Và đó là lý do anh ta có thể mô tả mọi việc chính xác như một chiếc máy quay video. Chỉ có sự miêu tả của anh ta về Sadako, đối tượng chính, là thiếu vẻ chân thật, vì theo logic thì người quay phim sẽ không xuất hiện trên phim. Ando và Miyashita yên lặng, cố dự đoán chuyện gì sắp xảy đến. Sadako và Ring có lòng nhân đạo hay không? Ando và Miyashita không cần chờ kết quả xét nghiệm máu của họ. Giờ chắc chắn họ phải tìm cách ngăn chặn việc xuất bản Ring. Junichiro hoàn toàn không hiểu loài người sẽ phải chịu cảnh khốn khổ thế nào vì cuốn sách anh ta định đứng tên. Họ phải thuyết phục anh ta thay đổi quyết định. Nhưng liệu anh ta có nghe họ không? Họ không chắc sẽ khiến anh ta tin ngay câu chuyện kỳ dị của mình. Miyashita vỗ vào gối anh rồi đứng dậy. “Chúng ta đi”. “Đi đâu?”. “Rõ quá. Nhà cậu”. “Tôi bảo cậu rồi. Sadako ở đó.” “Vậy nên chúng ta mới đến. Chúng ta đến đối mặt với cô ta”.”Chờ đã”, Ando chùn lại. Anh vừa ra khỏi đó để chạy trốn Sadako. Phải mất nhiều thời gian nữa mới khiến anh quay lại được. “Chẳng có thời gian hoang phí đâu. Cậu không hiểu chúng ta đã dính sâu vào vụ này đến đâu à?”. Ando rất hiểu. Rõ ràng có chuyện xảy ra với anh do đã đọc Ring. Nhưng anh không quan tâm nữa. Anh không sợ chết, không hề. Anh từng sợ chết khi con trai anh còn sống và khi vợ anh còn yêu anh, nhưng không phải bây giờ. Miyashita luồn tay vào cánh tay Ando và cố kéo anh dậy. “Đứng dậy nào. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của chúng ta”. “Cơ hội?”. “Nghe này, Sadako tự ý đến với cậu, vào nhà cậu”. “Đúng”. “Hẳn cô ta có lý do”. “Lý do gì?”. “Tôi biết quái đâu được? Có lẽ cô ta muốn cậu làm gì đấy”. Giờ Ando nhớ ra. Cô ta đã nói những lời đó khi họ gặp nhau lần thứ hai. Tôi có một lời đề nghị, sẽ sớm nhờ đến anh. Khi Miyashita lôi anh ra khỏi phòng làm việc, Ando đang nghĩ anh không biết cô ta định đề nghị anh việc gì, và anh cũng không thèm biết.