Đọc truyện Vợ Yêu Nghiệt – Chương 23
Trong phòng tắm liên tiếp truyền ra tiếng hét, tiếng cười đầy ái muội.
” Á… Anh cấm sờ vào chỗ đó nha!”
” Nhỡ tay!”
” Anh bỏ tay ra…!”
” Ha ha! Không làm như vậy làm sao tắm được a!”
” Làm gì vậy! Bỏ tay ra đồ khốn!”
” Anh chỉ tắm cho em mà thôi a!”
…
….
…..
Nửa tiếng đồng hồ sau, Diễn Tước bế Khả Ái toàn thân hồng nhuận đi ra. Bước đến tủ quần áo lấy cho cô một chiếc áo sơ mi của mình, mặc giúp cô. Xong, anh lại lấy một bộ quần áo nữa từ trong tủ ra, từ tốn mặc vào người. Khả Ái xấu hổ che mặt không muốn nhìn cảnh xuân sắc xịt máu mũi.
” Đi! Anh bế xuống ăn sáng!”. Diễn Tước đến sát giường, hai tay rắn chắc hướng Khả Ái chìa ra. Khả Ái lăn lăn một vòng tránh khỏi Diễn Tước, chăn bông quấn lấy cô nhìn như một con nhộng, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, môi hơi vểnh lên, mặt cau có.
” Không muốn! Tự xuống!”
Diễn Tước cười cười, khuôn mặt ranh mãnh thập phần đen tối. Giọng nói ma mị quyến rũ. Dáng người to lớn quay lại, chân hơi khuỵu xuống, hai tay bắt chéo sau lưng.
” Được! Không bế em, cõng!”
Khả Ái:”…”
Cô cau mày vùng vẫy thoát khỏi cái chăn bông to xụ, nhưng, do quấn chăn nhiều vòng quá, cô đạp mãi không ra nổi cái chăn. Lăn lộn mãi trên giường cuối cùng vẫn không thoát được. Đành nằm im cầu cứu viện trợ từ Diễn Tước.
” Aaaaa! Cứu cứu cứu mạng a!”
Diễn Tước hốt hoảng quay người lại, phi thẳng lên giường túm lấy chăn bông nhấc lên cao cuối cùng rũ xuống. Khả Ái theo quán tính ngã xuống đệm mềm mại, miệng kêu í ới. Diễn Tước vứt chăn xuống nhìn người con gái chật vật dưới giường, khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ.
” Ngu ngốc!”
Khả Ái nghe Diễn Tước mắng mình, không biết tủi thân ở đâu, nước tràn bờ đê, khuôn mặt tèm lem nước mắt, miệng mếu máo, úp mặt xuống giường ô ô vừa khóc vừa mắng anh:
” Ô ô ô! Cả thế giới ra đây mà xem! Thứ đàn ông độc mồm độc miệng chửi tôi nè! Khổ thân tôi không chứ lị! Nó chửi tôi ngu! Oa oa!”
Khả Ái lấy tay chỉ tầm bậy tầm bạ thế mịa nào lại vào Diễn Tước. Anh đen mặt, bàn tay to lớn cầm tay Khả Ái kéo lên, mặt lạnh lùng nhìn con mèo khóc sướt mướt kia.
” Bảo ai là “nó”!”
Khả Ái không rét mà run, khuôn mặt nhem nhuốc nhìn cái người mặt liệt lạnh lùng lộ rõ vẻ sợ sệt, giọng nói như mèo kêu.
” Bỏ ra…đau!”
Diễn Tước mặt hầm hầm mặt, mạnh mẽ hôn cô, trút giận lên đôi môi mềm mại, đầu lưỡi càn quét hết miệng cô, hút lấy lưỡi nhỏ. Mạnh mẽ mà quấn hút.
Rát.
Mấy phút sau, đến khi chiếc lưỡi nhỏ nhắn bị hút đến rát, khuôn mặt đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, Diễn Tước mới bỏ môi Khả Ái ra. Mặt lạnh cảnh cáo.
” Không được gọi là “nó”! Không anh sẽ phạt nặng thêm! Bây giờ xuống ăn sáng!”
Khả Ái uỷ khuất để Diễn Tước bế ra ngoài.