Võ Đạo Đan Tôn

Chương 87: Đột phá (2)


Đọc truyện Võ Đạo Đan Tôn – Chương 87: Đột phá (2)

Chương 87: Đột phá. (2)

Võ giả liên minh cách đình viện gia đình Lâm Tiêu không xa, xe ngựa đi một lát là tới, đám người Lâm Tiêu ngồi xe ngựa đi tới cửa ra vào võ giả liên minh đang đông cứng người.

– Đi, nhứng đại nhân đang chờ ngươi đấy.

Ba tên nhân viên công tác đi xuống xe, mang Lâm Tiêu đi vào trong.

– Mau nhìn kìa!

– Hắn chính là Lâm Tiêu?

– Còn trẻ thế, còn là hài tử sao?

Trên đường cái, rất nhiều dân chúng nhìn thấy cảnh này thì nghị luận nhao nhao.

– Lâm Tiêu!

Lưu Hoành và Lưu Lực đứng ở cửa võ giả liên minh cũng nhìn thấy Lâm Tiêu, Lưu Hoành gầm nhẹ, trong mắt đầy cừu hận nhìn qua Lâm Tiêu, ánh mắt của hắn dữ tợn, hai đấm nắm chặc, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hận không thể bầm thây Lâm Tiêu thành vạn đoạn.

Nghe được Lưu Hoành gầm nhẹ, Lâm Tiêu quay đầu nhìn qua bọn họ, chợt không nhìn nữa đi vào trong võ giả liên minh.

Không có Lưu Lỵ là võ giả tồn tại trong Lưu gia, trong lòng Lâm Tiêu không có nửa phần lo lắng.

Đi theo sau lưng ba tên nhân viên công tác, Lâm Tiêu đi vào trong, lần đầu đi vào trong võ giả liên minh, lại không có hứng thú nhìn quanh, một lát sau đám người bọn họ đi vào một đại sảnh.

– Các vị đại nhân, Lâm Tiêu đã tới!


Ba tên nhân viên công tác mang Lâm Tiêu đi vào đại sảnh, cung kính nói ra.

– Ân?

Ánh mắt Lâm Tiêu đảo qua đại sảnh, lập tức nhìn thấy hơn mười võ giả mặc võ bào đặc biệt, trong bọn họ có ánh mắt lăng lệ, hoặc là thần sắc lạnh lùng, hoặc là mỉm cười, tất cả không giống nhau, nhưng mà Lâm Tiêu cảm giác duy nhất chính là khí thế của bọn họ tảo ra, làm cho Lâm Tiêu vừa tấn chức nhất chuyển Chân Vũ giả cảm giác sinh ra kính ngưỡng như thấy núi cao.

– Lâm TIêu!

Lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Lâm Tiêu, Lâm Tiêu quay đầu nhìn lại thì giật mình.

– Tổng huấn luyện viên!

Chỉ thấy tổng huấn luyện viên huấn luyện quán Khương Hồng đang đứng cách đó không xa, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn.

– Khương Hồng, hắn chính là Lâm Tiêu?

Một giọng nói vang lên.

– Vâng, Trâu thống lĩnh, hắn chính là Lâm Tiêu của huấn luyện quán chúng ta!

Khương Hồng cung kính nói.

Lâm Tiêu nhìn kỹ nam tử trung niên ngồi ở giữa đám người, hắn mặc áo giáp rất đẹp, gương mặt anh tuấn, ánh mắt lăng lệ cho người ta cảm giác lôi lệ phong hành.

– Như vậy bắt đầu đi!

Trâu Giang lại lên tiếng lần nữa.

Khảo hạch một chuẩn võ giả cần tất cả nghị viên thành Tân Vệ giám sát, chuyện này chỉ sợ trong lịch sử cả thành Tân Vệ chỉ có mình Lâm Tiêu mà thôi.

– Lâm Tiêu, không cần sợ hãi, cứ biểu hiện tốt là được!

Một giọng nói ôn hòa vang lên, Lâm Tiêu nhìn qua, đó là một nam tử trung niên mặc võ bào màu đen, hai mắt ôn hòa vui vẻ, cho Lâm Tiêu cảm giác thân cận.

– Lâm Tiêu, đây chính là tổng quản Vũ điện cao nhất thành Tân Vệ Trữ Vĩ Thần.

Khương Hồng giải thích.

– Tổng quản cao nhất Vũ điện?

Trong lòng Lâm Tiêu cả kinh, nhỏ giọng dò hỏi:

– Tổng huấn luyện viên, xảy ra chuyện gì?

– Ta cũng vừa nhận được tin tức chạy tới đây, cụ thể thế nào thì không rõ, tổng quản nói bọn họ dường như muốn khảo thí chuẩn võ giả của ngươi, ngươi chỉ biểu hiện tốt là được.

Khương Hồng thấp giọng nói.

– Ta tiến hành khảo hạch chuẩn võ giả?


Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn qua đại sảnh, hắn vừa tiến vào nhìn thấy trong đại sảnh có rất nhiều đạo cụ khác nhau, hiển nhiên là đại sảnh khảo thí.

Tích!

Một nhân viên công tác hiện tại mở dụng cụ đo tốc độ ra, mà tấm bia đo lực lượng đã chuẩn bị sẵn.

– Các vị đại nhân, dụng cụ không có vấn đề!

Nhân viên công tác kiểm tra dụng cụ nói ra.

– Trước khảo thí lực lượng!

Trâu Giang lạnh lùng nói ra.

Lâm Tiêu hít sâu một hơi đi tới tấm bia đá khảo nghiệm, thời điểm này bất kể là Khương Hồng hay Trâu Giang, Trử Vĩ Thần, ánh mắt của bọn họ nhìn qua Lâm Tiêu.

Chỉ thấy thân thể Lâm Tiêu nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm bia đá thân thể đột nhiên lướt tới thật nhanh.

Phanh!

Không khí nổ vang, nắm đấm Lâm Tiêu đánh thẳng vào tấm bia đá.

Bồng!

Một âm thanh trọng quyền khí bạo vang vọng nện lên tấm bia đá khảo thí màu trắng.

Tấm bia đá bỗng nhiên sáng lên, ánh sáng trắng chói mắt không ngừng lập lòe.

– Nhìn lực lượng, thật sự cũng hơn một ngàn ký!

Đám người Trâu Giang có thực lực gì, căn bản không cần nhìn màn hình cũng biết một quyền của Lâm Tiêu nặng bao nhiêu, biết rằng nó không thấp hơn tiêu chuẩn một ngàn ký của chuẩn võ giả, trong lòng suy nghĩ như thế cho nên ngẩng đầu nhìn qua khu vực bia đá khảo thí.

Đích đích đích…


Tấm bia đá có âm thanh vang lên liên tục, sau đó dừng lại.

Lâm Tiêu cũng nhìn qua bia đá, trên bia đá có con số một ngàn hai trăm bốn mươi sáu ký!

– Cái gì?

– Bao nhiêu?

– Một ngàn hai trăm bốn mươi sáu cân?

Đám người Trâu Giang giật ình, chợt tất cả biến thành sợ hãi, trong mắt mang theo thần sắc khó tin, ngay cả LÂm Tiêu cũng ngẩn ngơ không thôi, mà Khương Hồng tổng huấn luyện viên càng mở to mắt nhìn qua Lâm Tiêu, trong mắt mang theo hào quang khiếp sợ khó tin.

Phải biết rằng năm ngày trước, Khương Hồng vừa cho Lâm Tiêu khảo thí cũng chỉ mới một ngàn không trăm chín mươi ba ký, vì sao mới năm ngày không gặp thì lực lượng Lâm Tiêu từ một ngàn không trăm chín mươi ba ký biến thành một ngàn hai trăm bốn mươi sáu ký? Thoáng cái tăng lên một trăm năm mươi ký!

Khương Hồng há hốc mồm, Lâm Tiêu cũng ngây ngốc.

Trong năm ngày này hắn tu luyện điên cuồng, một lần hành động mở nguyên trì tấn chức Chân Vũ giả, nhưng mà Lâm TIêu cũng không tính toán bộc lộ thực lực chân thật của mình ra, hắn từ khi cảm ứng thiên địa nguyên khí tới khi mở nguyên trì chỉ hao phí thời gian ngắn, cũng chỉ trong năm ngày mà thôi.

Một chuẩn võ giả cảm ứng thiên địa nguyên khí tới khi mở nguyên trì hao phí thời gian hai tháng đã xem như thiên tài vô cùng khó tìn, nếu trong một tháng đạt tới Chân Vũ giả thì trong cả Vũ Linh đế quốc không có mấy người, cơ hồ bọn họ đều là thiên tài yêu nghiệt, nhưng nếu so sánh với Lâm Tiêu trong năm ngày mở nguyên trì thì hắn không còn là yêu nghiệt nữa, mà là quái vật!

Bởi vì trong khảo thí lực lượng, Lâm Tiêu cố ý lưu một lần thực lực, chẳng những không có dùng tới nguyên lực trong người, huống chi lực lượng thân thể cũng chỉ sử dụng tám chín thành, cũng không bộc phát toàn bộ lực lượng ra, cho dù là như thế vẫn đánh ra con số một ngàn hai trăm bốn mươi sáu, làm cho hắn líu lưỡi không thôi, Lâm Tiêu đoán được nếu mình toàn lực thi triển ra, chỉ sợ đạt tới một ngàn bốn trăm ký cũng không thành vấn đề.

Trong giới võ giả, Chân Vũ giả bộc phát lực lượng từ một ngàn ký tới hai ngàn ký, Lâm Tiêu hiện tại xem như trung tầng trong Chân Vũ giả.

– Không thể tưởng tượng nổi, Lâm Tiêu năm nay chỉ mới mười bốn tuổi, số liệu lực lượng lại cao như vậy, một ngàn hai trăm bốn mươi sáu ký, khó mà tin nổi…

– Ta nhớ Lâm Hiên ca của hắn năm đó trong khảo hạch chuẩn võ giả cũng chỉ mới đạt tới một ngàn hai trăm ký nha? Không ngờ Lâm Tiêu còn lợi hại hơn ca của hắn năm đó!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.