Đọc truyện Vợ chồng bình thường – Chương 22:
Chương 22: Ký ức của Lý Mông 3
Hai người im lặng không nói lời nào, Lý Mông tim đập rất nhanh.
Ban Ấu An lên tiếng trước, cô đẩy anh: “Anh đừng ôm chặt như vậy, em cũng không có chạy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Mông nói: “Anh chỉ sợ em chạy.”
“Anh như thế này, em… có chút sợ hãi.”
Lý Mông nghe cô nói sợ hãi, anh ngay lập tức buông cô ra.
Anh không thể dọa cô sợ, thật vất vả mới dỗ được cô.
Ban Ấu An đứng dậy thu dọn quần áo đã bị cởi và nhàu nát bởi Lý Mông.
Lý Mông im lặng nhìn cô, chờ đợi câu nói của Ban Ấu An.
Sau khi thu dọn xong, anh nghe thấy Ban Ấu An thở dài nói: “Anh nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn kết hôn?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Mông gật đầu. Anh thực sự đã nghĩ về điều đó trong một thời gian dài, thậm chí còn lên kế hoạch cho đám cưới sẽ tổ chức ở đâu và ai sẽ được mời tham dự.
Tại sao anh không gặp Ban Ấu An sớm hơn?
“Lý Mông, em sợ anh sẽ hối hận.” Ban Ấu An nói, “Chúng ta mới quen nhau chưa được bao lâu, anh đã nói thích em. Lỡ như anh chỉ có ấn tượng tốt với em mà hiểu lầm thì sao?”
Lý Mông nghe vậy trái tim lạnh lẽo: “Anh sao có thể không phân biệt được?”
Lý Mông trước đây không phải chưa từng yêu đương, cũng không phải chưa có bạn gái bao giờ. Anh biết rõ thế nào là thích.
Với Ban Ấu An, Lý Mông cảm thấy cô gái này rất hài hước. Ở bên cạnh cô anh cảm thấy hai từ thoải mái.
Nhưng tâm lý của cô quá vững vàng, chung quanh là tường đồng vách sắt, anh vất vả hồi lâu cũng không thể phá nổi một viên gạch.
Dù vậy, anh vẫn muốn chung sống với Ban Ấu An.
Ban Ấu An vẫn thở dài, cô lẩm bẩm: “… Đúng vậy, thật sự là không công bằng.”
“Cái gì?” Lý Mông không hiểu.
Ban Ấu An lắc đầu và nói, “Lý Mông, chúng ta hãy thảo luận một chút.”
“Em nói đi.”
Ban Ấu An nghiêm túc nhìn anh: “Trường hợp chúng ta sau này ly hôn, anh đừng giữ em lại, chúng ta vui vẻ hợp tan, có được hay không?”
Đây là có ý gì, Lý Mông chết lặng.
“Em có đang thích ai khác không?” Lý Mông không muốn nghĩ đến tình huống này, nghĩ đến thôi anh đã rất ghen ghét, Ban Ấu An trông có vẻ miễn cưỡng, nhưng anh không muốn buông tay.
“Không có.” Ban Ấu An lắc đầu, “Anh nghĩ đi đâu vậy?”
Lý Mông hỏi cô: “Vậy tại sao em lại đề cập đến chuyện ly hôn?”
“Đề phòng rắc rối trước khi nó xảy ra.” Ban Ấu An cụp mắt xuống, “Tương lai ai biết trước được.”
Lý Mông cũng đã đoán ra, Ban Ấu An là một người như vậy, nhìn có vẻ mềm yếu nhưng thực chất cô là một người rất điềm đạm, bình tĩnh đến nổi có chút lạnh lùng.
“Được rồi, anh hứa với em.”
“Có thật không?”
“Vậy thì chúng ta kết hôn đi, được không?”
“Em cảm thấy anh vẫn chưa hiểu ý của em.”
“Không, anh đều hiểu tất cả.” Lý Mông nói.
Anh biết rằng Ban Ấu An không thích anh nhiều như vậy.
Lý Mông chấp nhận sự thật này.
Vài ngày sau, Lý Mông rủ cô đi chơi và đeo nhẫn cầu hôn cho cô.
Lại qua thêm hai tháng nữa, họ gặp bố mẹ hai bên, cưới xin, thử quần áo cưới và mời khách.
Vào mùa xuân năm sau, đám cưới của Lý Mông và Ban Ấu An được tổ chức.
Ban Ấu An trong bộ váy cưới xinh đẹp đến mức anh muốn hôn sau khi trao nhẫn, nhưng Ban Ấu An không quen làm điều này ở nơi đông người, vì vậy Lý Mông đã đưa tay ra và ôm cô vào lòng.
Người thân, bạn bè dưới sân khấu vỗ tay hoan nghênh, Ban Ấu An nói bên tai: “Anh bước xuống sân khấu dìu em một chút. Váy dài quá, em sợ giẫm lên.”
Lý Mông nhớ rằng khi cô lên sân khấu, cô cẩn thận từng bước và đôi mắt của cô mở to.
Nó giống như một con vật nhỏ cực kỳ cảnh giác với thế giới.
“Được.” Lý Mông nắm lấy tay cô, siết chặt các ngón tay của cô.
Anh đã hối hận rồi, nếu cô muốn ly hôn, e rằng anh không thể buông tay.