[Visual Novel] Tsukihime - Ciel Route

Chương 47: Ảo vọng (4)


Đọc truyện [Visual Novel] Tsukihime – Ciel Route – Chương 47: Ảo vọng (4)

Nhưng tôi vẫn không làm được.

Tôi không thể tự sát.

Dù cho cuộc đời tôi chỉ là vô nghĩa, dù nó chỉ là một sự lừa dối, tôi vẫn muốn sống tiếp.

Nếu tôi chết đi, thì mọi điều tôi đã làm sẽ chẳng còn ý nghĩa gì hết.

Tôi phải tiếp tục sống.

Dù điều đó có sai trái đến đâu, dù cho có phải trả giá đắt đến đâu, tôi vẫn muốn sống thêm nữa.

(Nhạc nền: Tsukihime – Track 08)

Chỉ có chị ấy.

Nếu Ciel-senpai ở bên cạnh tôi, thì như vậy đã quá đủ rồi.

—Vì mỗi một lí do đó thôi, mà chị phải tiếp tục sống.

Nhưng, thế là hết rồi.

….Năm năm đã trôi qua. Là dài? Hay là ngắn? Chị cũng chẳng rõ nữa.

“….Dối trá.”

Tôi không muốn tin những lời đó.

—Chị phải cảm ơn em, Tohno-kun ạ.

Công việc của chị đến đây là xong rồi. Giờ chị chỉ còn chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm thôi.

“….Nói, dối.”

Đúng thế. Nhưng, có lẽ trong đó có chút sự thật. Bởi vì dù chị ấy có thôi miên tôi, chị chưa từng….

—Cảm ơn em rất nhiều vì tất cả. Đã lâu lắm rồi chị mới hạnh phúc thế này đấy.

Nên, hãy kết thúc chuyện này bằng một cái bắt tay nào.

“….Chị là đồ dối trá.”

Chị ấy chưa từng muốn lừa dối tôi.

—Dù cho chị không còn ở đây nữa, hãy đối xử tử tế với Inui-kun nhé.

Chị cũng muốn làm một học sinh như em và Inui-kun vậy—

“…”

Nhưng bản thân sự tồn tại của người đó chỉ là lừa dối mà thôi.

Tôi còn không muốn nghĩ rằng cả nụ cười đó cũng là giả tạo.

Nhưng, thực tại là như thế đấy.

….Ciel đã nói dối, và chị ấy ở gần tôi chỉ để dễ dàng giết tôi.

Tôi đã bị lừa rồi.

Chị ấy chẳng hề yêu tôi đâu. Và ngay cả khi chị ấy cứu tôi trong đêm mưa đó nữa.

Và cả khi chúng tôi ăn trưa cùng nhau nữa.

Tất cả, chỉ là để kiểm tra xem tôi có phải là Roa hay không.

Nghiến răng.

Tôi nghiến chặt răng.

“…Khốn nạn.”


Tôi cào lên tường trong bất lực.

Đúng rồi, tôi đã bị lừa như thế đó.

Ciel đã tính toán tất cả.

“….Nhưng mà.”

Tim nhói đau, tôi cào lên bức tường.

….Đúng, tôi bị lừa đấy.

Nhưng, mà—-

“—Mình, vẫn không ghét Senpai nổi.”

Tôi không tìm ra lí do để ghét chị ấy.

Dù đối với chị ấy, tất cả đều là một màn kịch, nhưng tôi vẫn rất hạnh phúc.

Dù cho thế nào đi nữa, điều đó vẫn không thay đổi.

Thời gian tôi quen Senpai còn chưa tròn hai tuần—nhưng quãng thời gian đó thực sự vui vẻ.

“—-Khốn nạn.”

Thế nên tôi không thể căm hận chị ấy.

Nhưng đó chỉ là một ảo tưởng do tôi dựng lên mà thôi.

Mắt tôi nhòe đi.

Bên ngoài cửa sổ, là mặt trăng sáng rực.

Im ắng quá, cứ như ở dưới đáy biển vậy.

Lại khẽ nhòe đi.

Mọi thứ chỉ là lừa dối thôi, chỉ là ảo ảnh, tan biến ngay khi bị chạm vào.

Một thứ ảo vọng vốn không cách nào được nắm bắt.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân chị ấy rồi.

…Chị ấy đang lại gần.

“—Giết không?”

Trong đầu tôi vang lên câu hỏi đó.

Nếu mày không muốn chết, hãy chém chết nó đi.

Nếu mày tin vào chính mình, hãy chém chết nó đi.

Chỉ cần chém chết nó đi thôi!

Chém chết nó. Chém chết nó. Chém chết nó. Chém chết nó. Chém chết nó. Chém chết nó. Chém chết nó. Chém chết nó.

Chém, chém, chém, chém.

Chém chém chém chém chém chém—–

“—-“

…Dường như tôi đang hóa rồ.

Đầu bắt đầu nhức kinh khủng.

Nhưng mà, tôi vẫn chưa muốn chết đâu.

Nếu đã không muốn chết—thì chỉ còn một việc thôi.

Tiếng bước chân rõ hơn.


Bóng chị ta rõ hơn.

—-Cậu không định bỏ kính xuống hay sao?

Dù đã biết tôi là ai, chị ấy vẫn thách thức ư.

Nếu đã vậy…

Vậy…tôi nên làm gì đây?

“Đừng…hòng.”

Những ngón tan run rẩy của tôi đang dần chạm đến kính mắt.

Cộp. Tiếng đồ vật bị quăng thẳng xuống nền nhà.

“Đừng hòng ép tao làm chuyện đó!”

Tôi gào lên căm tức với tiếng gọi ở trong đầu chính mình.

Lúc này tôi thực sự muốn giết chính mình đi cho xong.

Cộp cộp. Tiếng của vật cứng lăn lóc dưới sàn.

…Tôi vẫn không nhìn thấy đường chết nào.

Thứ tôi vừa ném đi là con dao.

Tôi sẽ không bỏ kính xuống đâu….tôi sẽ không bao giờ làm vậy.

Tôi không đủ tự tin để giữ con dao lại.

Nếu vẫn còn cầm nó, tôi sợ mình sẽ làm một điều còn kinh khủng hơn cái chết của chính bản thân.

“—-“

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -​

Và rồi, chị ấy đã đến.

Đôi mắt vô hồn đó vẫn thế, và khẩu súng đó cũng vậy.

Chị ấy đứng đó, đối diện với tôi.

Vì sao?

Chị ấy sao không kết liễu tôi đi?

Chúng tôi chỉ nhìn nhau trân trân.

(Nhạc nền: Tsukihime – Track 09)

“—Tôi muốn hỏi một câu.”

Đầu lưỡi lê chỉ thẳng vào ngực tôi.

“Tại sao cậu không bỏ kính xuống?

Tại sao—-cậu không dám chiến đấu với tôi, dù chỉ một lần?”

“…Đơn giản thôi.”

Bởi vì em chưa bao giờ nghĩ đến điều đó cả.

“Em không thể làm một điều tồi tệ như thế với chị, Senpai ạ.”

“Tồi tệ ư? Cậu có bị ngu không?
Tôi sắp giết cậu rồi. Tôi chẳng phải Senpai nào hết. Tôi đã nói rõ rằng tất cả chỉ là lừa dối thôi, tại sao cậu không chịu hiểu….!”


…Giọng chị ấy đầy giận dữ.

Dù gương mặt chị ấy không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng tôi nhìn ra được tay chân chị ấy đang run lên vì căm tức.

“…Em biết mà Senpai. Từ đầu, chị đã nói dối em rồi. Vốn dĩ chẳng có ai tên là Ciel-senpai cả. Em biết rõ điều đó.”

“Nếu cậu đã hiểu, thì tại sao…!”

“….Không sao đâu ạ. Dù cho ‘Senpai’ đó là không có thật, cũng không sao hết.
Em đã rất hạnh phúc. Có lẽ khoảng thời gian chúng ta dành cho nhau chẳng là gì với chị cả, nhưng với em thì khác.”

….Vì thế nên tôi vẫn tin tưởng.

Dù Senpai chỉ toàn lừa dối tôi đi nữa,

thì vẫn không thể chối cãi rằng chị ấy đã cứu rỗi tôi.

“—Vì thế nên em vẫn tin chị.”

Nửa tháng qua là một khoảng thời gian tuyệt đẹp.

Nhưng, nếu em căm hận chị, thì em sẽ mất hết cả những ngày tháng đó.

Dù với chị, đó là lời nói dối, nhưng không phải với em.

Về phần mình, em muốn biến nó thành hiện thực, cho đến khi phải chết mới thôi.

…Mặc dù vì điều đó mà đánh đổi cả mạng sống của mình thì cũng thật đắng cay.

“—-Chỉ vì như vậy thôi…mà cậu định vứt bỏ mạng sống của chính mình ư? Ước muốn của cậu chỉ tầm thường thế sao?”

“….Vâng. Nó tầm thường như vậy đấy.”

—-Nhưng, với tôi, ước muốn đó vẫn là thứ đáng trân trọng nhất trên đời.

“—Tôi đã gặp không ít người, nhưng…”

Chị ấy tiến lên.

“Tôi chưa bao giờ gặp ai ngu xuẩn như cậu đâu.”

Senpai ấn đầu lưỡi lê chạm vào ngực tôi.

“—-“

“—-“

…Vì sao?

Chị ấy vẫn chưa bóp cò súng.

Đôi mắt trống rỗng nhìn vào đôi mắt tôi.

….Senpai đang nhìn tôi bằng đôi mắt vô hồn đó. Không, chị ấy không phải là người tàn nhẫn, mà…

Chỉ là—Chị ấy không thể lừa dối chính bản thân mình, nên cuối cùng, những gì chị ấy làm được chỉ là tự khóa kín cảm xúc mà thôi.

“—“

Phải rồi. Giờ tôi đã nhận ra điều đó.

Rằng đôi mắt vô hồn đó, không phải để lừa dối tôi—-chị đang lừa chính bản thân mình.

“….Chị không định giết em sao, Senpai?”

“—Tôi quên mất. Trước tiên, tôi phải nghe lời xưng tội của cậu đã. Dù sao thì tôi cũng là người của Nhà Thờ cơ mà.”

“….Ra vậy. Em chẳng có tội gì để thú nhận đâu, nhưng em hỏi một câu được chứ?”

“—Được. Nói ngắn gọn thôi.”

“….Vâng, em nói nhanh thôi. Chỉ là, em muốn hỏi tại sao chị trông như muốn khóc vậy.”

Như bị sét đánh.

Ciel run lên.

“—Tôi, không, khóc.”

Gương mặt chị ấy vẫn rắn đanh như trước.

….Nghe xong, tôi cũng không dám chắc nữa.

Nhưng, tôi vẫn—


“…Nhưng mà, trông chị vẫn như đang khóc vậy. Em chẳng biết tại sao nữa.”

“Chỉ là do cậu tưởng tượng tôi. Tôi chẳng cảm thấy gì hết.
—Cảm xúc duy nhất tôi đang có là mong muốn được chết như một người thường mà thôi. Chẳng còn gì nữa.”

Chị ấy vẫn dùng đôi mắt vô cảm đó.

Thật….quá đau đớn.

Biết rằng chị ấy đang nói dối, quả thật quá cay đắng.

“…Tệ quá. Đến tận lúc này mà chị vẫn muốn nói dối em nữa sao, Senpai?”

“—“

Không có tiếng đáp lại.

Chị ấy như vừa bị hóa đá rồi.

“—Còn cậu thì sao? Cậu cũng đang nói dối thôi. Chắc chắn cậu không ước mình phải chết dưới tay tôi, đúng không nhỉ?”

“…Tất nhiên ạ. Bởi vì sau khi chết đi, thì chẳng còn lại gì cả. Em đã trải qua một lần rồi, nên em biết… Thú thật là, em cũng sợ chết. Nhưng chỉ sống thôi thì chưa đủ.”

….Đúng, tôi không cần như thế.

Chỉ tồn tại thôi thì chẳng để làm gì cả.

Nếu tôi sống sót ra khỏi đây, thì tôi sẽ phải giết Senpai mất.

Tôi không muốn sống bằng cách đó.

“….Senpai này, quãng thời gian trước đây thật đẹp.

Những lúc em, chị và Arihiko nói chuyện với nhau. Những lúc ăn trưa cùng chị, nó thật vui biết bao, giống như trong mơ vậy.

….Có lẽ ước muốn của em là như vậy đấy. Nó chẳng thể tiếp tục nữa rồi, nhưng—em ước gì chúng ta có thể quay lại như ngày xưa.”

“Cậu vẫn chưa chịu nhận ra sao? Tôi đã nói mãi rằng đó chỉ là dối trá.”

“Vâng, nhưng—-quả thật là em rất vui.”

Ngay khi nói ra câu đó, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn.

Dù cho quãng thời gian đó chỉ là ảo ảnh xa vời, cũng không sao hết. Tôi không quan tâm nếu ngay từ đầu nó chỉ là ảo vọng.

Không, có lẽ chính vì nó là ảo ảnh—-nên càng nghĩ, tôi càng quý tiếc những lúc được ở bên Senpai hơn.

Dù cho thế nào đi nữa, tôi cũng không thể trốn thoát nữa rồi.

Vậy thì—-xin hãy để cho tôi tiếp tục mơ giấc mơ ấy, chỉ một chút nữa thôi—

“Th—thật.”

Ngu xuẩn. Chị ấy định nói vậy đó.

Và chị đâm lưỡi lê sâu hơn một chút.

Nó cắm thẳng vào ngực tôi.

Chỉ một chút. Chỉ cắm vào thịt tôi một chút xíu, một li mà thôi.

Đôi mắt chị ấy đã ngừng dao động rồi.

Tất cả những gì chị ấy cần làm,

là tiến lên một bước, và mọi thứ sẽ chấm hết.

“—“

Nhưng không có bước cuối cùng.

Vẫn nâng súng, chị ấy tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn.

Chị nghiến răng lại.

“…Em hiểu rồi.”

….Chắc chị ấy không thể ra tay trong lúc tôi vẫn còn nhìn vào mắt chị.

Và hơn hết thảy mọi thứ trên đời, tôi không bao giờ muốn thấy nước mắt rơi trên khuôn mặt đó.

Vậy thì tôi sẽ không làm chị ấy phải do dự nữa.

Tôi nhắm mắt lại và chấp nhận cái chết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.