Vinh Quang Chúa Tể

Chương 7: Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu


Đọc truyện Vinh Quang Chúa Tể – Chương 7: Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu


Sau khi xem hết Video Clip của “Hion”, điều đầu tiên Phạm Nhã làm là refresh mạng xã hội, không lâu sau đã có hàng trăm Video Clip được các trang thông tin Reup, y click vào một Video tiếng Việt xem lại từ đầu đến cuối để xác định mình không hiểu sai ý của “Hion”.
“MU Continent”
“Davias, Noria, Lorencia”
“Thành Trì Trung Tâm”
“Vinh Quang”
“Con đường…”
Phạm Nhã lẩm bẩm.

Video Clip “MU” của “Hion” không dài, so với các Video bình thường có thời lượng 20 phút, 30 phút.

Video lần này chỉ dài gần 4 phút mà thôi, nhưng lượng tin tức mà “Hion” cung cấp còn lớn hơn tất cả các Video cũ gộp lại.
Đồng thời, “Hion” cũng không cần “cẩn thận” làm các động tác ám chỉ cho mọi người biết mình là một người xuyên không mà trực tiếp công khai rất nhiều thông tin về giới bên kia, Phạm Nhã nghĩ, đằng sau thái độ đối lập với trước đó của “Hion” hẳn liên quan đến vị thế hiện tại của anh ta.

Ở cuối Video Clip, “Hion” còn thẳng thắn tuyên bố mở một ứng dụng tán gẫu để tất cả nhà thám hiểm trên toàn thế giới tham gia và đăng tải đường link download file APK của ứng dụng lên mạng xã hội, đồng thời cực kỳ khẳng định mức độ bảo mật của ứng dụng.
Phía sau thông điệp cuối cùng này của “Hion” là sự tự tin tuyệt đối về sức mạnh công nghệ của mình, rất có thể, ở Địa Cầu “Hion” cũng không đơn độc, ngược lại anh ta có cả một thế lực hậu thuẫn phía sau.
Phạm Nhã đã sớm biết “Hion” không phải là một người bình thường.

Ở trên mạng xã hội và Internet, “Hion” là một tồn tại rất kỳ lạ, rất bí ẩn, khi nhóm “The Chronicles of MU” bị cuốn vào trong cơn bão dư luận, các tổ chức tin tặc và chính phủ các nước đều cố gắng truy tìm y nhưng đều không có kết quả gì, những thông tin này sớm đã chẳng phải bí mật.
“Hion” để lộ quá nhiều, quá nhiều thứ.


Đến mức Phạm Nhã phải lấy vở ra xé một đôi giấy trắng rồi ghi chú lại.
Phạm Nhã cắn bút, những thông tin này trực tiếp nâng cao khả năng sinh tồn của y ở MU Continent, đặc biệt, thông tin về các thành trì và Thuyền Bay có thể giúp y thoát khỏi nguy cơ từ bọn “Hound”.

Đồng thời việc “Hion” thể hiện sức mạnh siêu tự nhiên của anh ta còn làm cho y có cái nhìn cực kỳ trực quan về MU Continent, nghĩ tới người đàn ông mặc giáp với đôi cánh rồng giang rộng, tay cầm hai thanh kiếm rực lửa như một vị thần bước ra từ trong thần thoại, đôi mắt của Phạm Nhã trở nên sáng ngời đầy vẻ chờ mong.
Thế giới đó quả là đáng để chờ mong, Phạm Nhã nghĩ, bắt đầu xác định được phương hướng của mình.

Đối với nhóm tán gẫu của “Hion”, Phạm Nhã cảm thấy rất hứng thú, y có thể kháng cự trước lời mời của Trung tá Trần Thanh Dương nhưng đối với “Hion” thì khác.
Ừm, trước mắt phải mua một cái Smartphone mới download ứng dụng được…!Phạm Nhã nghĩ, cảm thấy đau khổ cho túi tiền của mình, y quá nghèo, quá nghèo…
Ôm lấy “tâm trạng” “đau khổ”, Phạm Nhã nằm xuống từ từ chìm vào giấc mộng, trong mơ, y cũng mọc ra một đôi cánh rồng, giáp trụ che thân, trên tay cũng có hai thanh kiếm rực lửa, cùng với “Hion” bay trên những tầng mây cao xa, khám phá những thế giới kỳ lạ, cùng nhau chiến đấu với những con quái thú kinh khủng…
Trong khi người thiếu niên ngủ rất ngon, cả thế giới lúc này lại trở nên sôi trào bởi động thái của “Hion”, hàng ngàn hàng vạn cơ cấu an ninh, tình báo, chính trị, quân sự của tất cả các quốc gia trên thế giới chuyển động như bánh răng, thúc đẩy cả Địa Cầu tiến vào một kỷ nguyên mới.

Sáng hôm sau, Phạm Nhã như thường ngày thức dậy từ sớm, cuốc một tô mì gói rồi tắm rửa thay đồ đạp xe đi làm.

Trên đường đi, Phạm Nhã phát giác các lực lượng an ninh đi trên đường đều trang bị Camera và vũ khí, lực lượng tuần tra cũng đông hơn hôm qua rất nhiều, xe cảnh sát chạy khắp nơi.

So sánh với hôm qua, trên đường ngày hôm nay người dân lưu thông nhiều hơn, có lẽ họ cũng biết không có thế lực sát thủ bí ẩn nào đang lởn vởn ngoài phòng pháp luật nên chẳng cần phải lo lắng.
Đi vào trong trung tâm thương mại, Phạm Nhã thấy ngày hôm nay có vẻ khá vắng, mọi người vẫn cứ tụm năm tụm ba trò chuyện nhưng thiếu rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Y đứng một góc chờ, anh Tuân hôm nay đi làm muộn hơn mọi hôm, đến gần giờ checkin mới thấy xách theo hai ly cà phê xuất hiện.

Hai anh em bấm vân tay rồi đi xuống tầng hầm, vào phòng Camera.

Anh Tuân như có tâm sự, bình thường xảy ra chuyện lớn như vậy ảnh phải thao thao bất tuyệt cả buổi, hôm nay chỉ im lặng làm việc.
“Anh có chuyện gì hả? Em thấy anh cứ trầm trầm, không giống mọi hôm.” Phạm Nhã hỏi.
Tuân thở dài một tiếng, quay sang nhìn Phạm Nhã, y lúc này mới thấy hai quầng mắt thâm của người đàn ông: “Đội mình thằng Hưng, thằng Nam, thằng Bảo tối qua 2h khuya nhắn tin anh xin nghỉ việc, xong tới 4h thằng Vũ cũng xin nghỉ, anh mày tức quá gọi lại chửi lộn một tăng, bây giờ vẫn còn bực mình.”
“Sao mấy ổng nghỉ vậy anh?” Phạm Nhã hỏi, mấy người này cũng là thành viên trong đội bảo vệ.
“Bốn thằng nó nói làm bảo vệ không có tương lai, bây giờ đang chuẩn bị đi theo người ta làm ăn lớn.” Anh Tuân vừa nói vừa chửi, có vẻ rất tức giận: “Tụi nó đi theo thằng cha Ba Tàu nào đó đéo biết, mỗi thằng nộp 20 củ, thằng chả lấy tiền trả cho thằng cháu là người xuyên không, qua bên kia mang đồ về bán lấy tiền chia cả bọn.”
“Vậy cũng được hả?” Phạm Nhã mở to mắt nói.
Anh Tuân trả lời: “Nghe nói có mấy công ty lớn đặt hàng trước xác quái vật bên kia cả trăm củ một kg đó em, cơ hội mà, thằng nào không muốn đớp.”
Phạm Nhã nhíu mày nói: “Nhưng mà sao lại xin nghỉ, bên kia chỉ là đầu tư thôi mà đâu có ảnh hưởng gì công việc bên này đâu?”
Anh Tuân trả lời: “Thằng cha đó hứa với tụi nó qua phi vụ lần này sẽ mở công ty thương mại liên thế giới để thu hút đầu tư rồi tuyển thêm người xuyên không lập đội qua bên kia kiếm ăn, kêu tụi nó nghỉ mẹ việc bên này đi qua bên kia làm ngon hơn.”
“Rồi mấy ổng qua công ty kia làm gì ở đó, mấy ổng cũng đâu phải người xuyên không?” Phạm Nhã hỏi.
“Làm lính lác, tay chân, làm sale, làm quảng cáo, làm cu li, đủ thứ chuyện để làm hết đó em.” Anh Tuân nói: “Nhưng mà tụi này ngu, biết một không biết hai, mấy công ty kiểu này không có tương lai đâu em, kể cả người xuyên không hiện tại nhìn thì hot, sau này cũng mệt mỏi lắm đấy.”
“Ý anh là sao?” Phạm Nhã hỏi.
“Để anh phân tích cho mày nghe” Anh Tuân nâng kính, thần thái có vẻ rất là trí thức: “Người xuyên không có thể mang đồ đạc dịch chuyển từ Địa Cầu sang bên kia và ngược lại, như vậy liền có kẽ hỡ để vận chuyển hàng cấm, ma túy thậm chí vũ khí quân dụng giữa các nước mà không bị kiểm soát.”
“Mày tưởng tượng nha, bây giờ anh ở Myanma cầm theo 30kg ma túy đá dịch chuyển qua bên kia, ở bên kia anh đưa hàng cho một thằng bên ngoài đang đứng ở Việt Nam, thằng này dịch chuyển về cầm theo 30kg ma túy về Việt Nam.

Không ai kiểm soát được.”
“Đó là còn chưa kể tụi nó còn có thể thống nhất tập kết, tàng trữ hàng ở thế giới bên kia, tập trung người lại ở kho bên kia để chuyển hàng, ngoài này thì rải người ra khắp nơi trên thế giới, tạo thành một mạng lưới phân phối như vòi bạch tuộc, dù có bị “cắt” vòi nào thì kho hàng vẫn an toàn tuyệt đối.


Chính phủ các nước cũng không thể chạy sang bên kia trấn áp tội phạm được.”
“Mà đó chỉ là ma túy thôi.” Anh Tuân nói: “Phương pháp này có thể áp dụng để buôn lậu, vận chuyển bất kỳ loại hàng hóa nào.

Trong trường hợp là buôn bán vũ khí, nó không chỉ gây bất ổn xã hội mà còn có thể tiềm ẩn nguy cơ chiến tranh, cực kỳ nghiêm trọng.”
“Nghiêm trọng vậy sao anh?” Phạm Nhã hỏi.
“Rất nghiêm trọng, tưởng tượng nhé, có một ngày bọn phản động vận chuyển vũ khí ở bên kia rồi bí mật đem ra tập kết ở bên này, chỉ cần hai ba năm, tụi nó sẽ xây dựng được một kho quân trang, súng ống đạn dược không thua gì quân đội ngay trong lòng thành phố, sau đó một ngày đẹp trời tụi nó nổi dậy, tiến hành bạo động vũ trang, lật đổ chính quyền, nói xem nghiêm trọng không?”
Phạm Nhã ngoan ngoãn gật đầu.

“Chưa hết, bản thân những người xuyên không đã là những mối nguy cho xã hội.” Anh Tuân nói: “Có một khái niệm pháp lý được gọi là nguồn nguy hiểm cao độ, cái tên nói lên tất cả, bản thân những người xuyên không sớm muộn gì cũng sẽ bị coi là nguồn nguy hiểm cao độ, bọn họ có khả năng đạt được sức mạnh siêu nhiên, thậm chí có khả năng bay lượn như Hion, dù là không làm gì, chỉ sự tồn tại của bọn họ thôi đã là một mối nguy cho xã hội rồi.”
Phạm Nhã hỏi: “Anh nghĩ chính quyền các nước sẽ làm gì?”
Anh Tuân không cần nghĩ ngợi gì cả, nói luôn một lèo: “Còn làm gì, trước mắt tất nhiên là phải tìm ra sau đó chỉnh hợp toàn bộ người xuyên không, thống nhất quản lý kiểm soát, hạn chế xuất nhập cảnh, quán triệt tư tưởng, tẩy não, dụ dỗ, uy hiếp, ban hành luật riêng để điều chỉnh, tuyên truyền xây dựng giá trị quan tốt đẹp, gắn chặt lợi ích của người xuyên không với lợi ích toàn dân, cổ vũ lòng yêu nước trong mỗi người…!“
Không thể không nói, Phạm Nhã rất phục anh Tuân, tuy anh chỉ làm bảo vệ nhưng là một bảo vệ có trình độ dân trí rất cao, am hiểu luật pháp chính trị, kinh tế xã hội, có thể nói là trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, cái gì cũng biết, cái gì cũng nói được, lại có quan hệ rộng, không hổ từng là tổng giám đốc điều hành một doanh nghiệp riêng…!dù là sau này bị phá sản.

“Cho nên” Anh Tuân cười khà khà: “Mấy công ty theo chủ nghĩa cơ hội này sớm muộn gì cũng bị quan trên đánh sấp mặt ***, chỉ có thể hoạt động chui thôi, bị tìm ra sau đó lại tiếp tục bị đánh, bị đánh như con chó rách vậy đó.”
Phạm Nhã im lặng, y cũng quen với việc anh Tuân hay chửi bậy rồi.

Suy nghĩ một chút, Phạm Nhã hỏi: “Anh nghĩ sao về Hion?”
Anh Tuân có vẻ trầm ngâm, anh nhìn thật sâu Phạm Nhã rồi nói: “Chú mày là người xuyên không hả?”
Phạm Nhã giả điên: “Em mà là người xuyên không thì em không có ngồi đây đâu anh.

Sao anh hỏi vậy.”
“Trực giác” Anh Tuân cười, chỉ tay vào đầu: “Anh mày lăn lộn ngoài xã hội, người ta nhích cái mông tao liền biết nó sắp nhảy Disco hay Lambada.


Nếu mày không phải người xuyên không thì thôi, còn là người xuyên không thì đừng có lo, anh coi mày như em trai anh, anh sẽ không làm gì có hại cho mày đâu.”
“Hion ấy à, anh không biết thằng này là ai, nhưng có thể coi nó đang là người đại diện cho một giống loài trội hơn hẳn loài người, một giống loài mới tuy mang dáng dấp của con người nhưng tiến hóa cao hơn, mạnh mẽ hơn, thậm chí có thể có tuổi thọ dài hơn loài người.”
“Nếu tưởng tượng cả xã hội loài người là một cái hộp, vậy thì thằng này đã nhảy ra khỏi cái hộp đó, mọi quy tắc hay chế ước của xã hội với nó là vô hiệu, nó không cần vâng lời pháp luật hay tuân theo các giá trị đạo đức cơ bản của con người nữa, nó chỉ cần tuân theo ý chí của bản thân nó để hành xử mà thôi.”
“Phật học có câu” Anh Tuân nói: “Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma.

Câu này áp dụng cho Hion là hoàn toàn phù hợp.”
“Anh không biết nó là Phật hay là ma.

Nhưng anh biết, từ thái độ và những gì nó đang làm cho thấy nó đang bước trên con đường trở thành lãnh tụ của những người xuyên không, dù nó có thừa nhận điều đó hay không thì trong lòng của những người xuyên không, nó là nhất.

Cho nên nếu chú mày là một người xuyên không, dù có ngưỡng mộ nó vẫn phải hết sức đề phòng và tỉnh táo với những gì mà nó nói.”
Anh Tuân cười: “Nếu không thì, một ngày nào đó nó nói con chó kêu meo meo và con mèo kêu gâu gâu, mày cũng sẽ không phản biện ngay mà lập tức suy nghĩ xem ý nó là gì, tại sao nó nói vậy, liệu có thâm ý gì không, liệu có ý nghĩa gì đặc biệt không.”
“Lúc đó, mày đã mất đi tự do ý chí và bị lệ thuộc vào Hion rồi.”
Phạm Nhã vốn định ngoan ngoãn gật đầu dạ một tiếng nhưng chợt nghĩ nếu vậy khác gì thừa nhận mình là người xuyên không, lọt bẫy của anh Tuân rồi còn gì? Y không khỏi bùi ngùi, chỉ dám cảm thán trong lòng bằng một câu ngạn ngữ “Giang sơn như thử đa kiêu”.

Thế gian kiêu hùng sao mà lắm, trước có Trung tá Trần Thanh Dương đào hố, sau có Đội trưởng đội bảo vệ Huỳnh Tuân gài bẫy.
Thế là liền tiếp tục giả điên: “Dù sao em cũng chẳng phải người xuyên không, không cẩn để ý tới Hion làm gì.

Mà anh ơi, công ty mình đợt này trả đủ lương không ạ, trong lớp em ai cũng xài smartphone, em cũng định mua một cái để liên lạc với bạn bè…!“
Anh Tuân dứt khoát quay đầu chỉ vào một màn hình Camera: “Mày coi thằng này đứng đây ngó ngó nãy giờ nhìn khả nghi ghê…”
….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.