Đọc truyện Viễn Phương – Chương 8: Tám, làm gì cũng được, dù có làm gì tôi cũng không rời khỏi đây
“Đinh đại ca, em xuống dưới đó nói với Tam ca, là anh bảo em trốn ở đây, đừng đi gặp bọn họ, nói vậy nha?”
“Cậu —— Bạch Ngọc Đường!” Đinh Triệu Lan điên tiết trừng Bạch Ngọc Đường, cái thằng này, quả thật y như Nguyệt Hoa nói, thật quá đáng ghét.
—
Lúc Đinh Triệu Lan chạy tới Hãm Không thì trời đã tối, vừa vào cửa trực tiếp đi đến quầy bar, vội vàng hỏi: “Tiểu Văn, Bạch Ngọc Đường có đến đây chưa?”
Rồi, hắn đang ở trong phòng nghỉ trên lầu hai cùng Triển quản lí.” Tiểu Văn nhìn vẻ mặt lo lắng của chủ quán, lòng nghĩ thầm, xem ra tên Bạch Ngọc Đường kia đã gây chuyện rồi.
Đinh Triệu Lan không nói thêm tiếng nào, trực tiếp lên thẳng lầu hai, quả nhiên nhìn qua cửa sổ phòng nghỉ thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở bên trong. Hai người ngồi đối mặt nhau, Triển Chiêu cúi đầu, trong tay cầm một chén rượu nhỏ bằng sứ trắng. Còn Bạch Ngọc Đường mỉm cười nhìn Triển Chiêu, như thể đang chờ cậu ngẩng đầu.
Triển Chiêu chưa bao giờ nghĩ, uống rượu cùng Bạch Ngọc Đường là một việc khó khăn đến như vậy. Hình như hắn nhận ra cái gì, hoặc có lẽ nên nói rằng hắn vô cùng muốn nhận ra một điều gì đó từ mình, hoặc là —— đều là ảo giác cả.
“Đinh đại ca, anh về rồi à.” Bạch Ngọc Đường nâng mắt nhìn Đinh Triệu Lan, cười nói.
Đinh Triệu Lan chau mày, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, cậu nói với Lô Phương cái gì, anh ta gọi điện thoại đến công ty của anh suốt cả ngày nay.”
Triển Chiêu gật đầu chào Đinh Triệu Lan, cố sức che giấu cảm giác khó chịu trong lòng, cậu nghe thấy cái tên đó —— Lô Phương. Quả nhiên, duyên phận Ngũ Thử bọn họ đến đời này vẫn sâu đậm như xưa, Lô Đại hiệp, chẳng lẽ Triển Chiêu còn có duyên gặp người một lần nữa sao?
Đinh Triệu Lan còn chưa nghe được câu trả lời của Bạch Ngọc Đường, bốn người xa lạ đã xông qua cửa chính Hãm Không.
“Tiểu Bạch, cậu ra đây cho anh!”
“Bạch Ngọc Đường! Thằng nhóc thối tha kia, mau ra đây!”
Sắc mặt của Bạch Ngọc Đường không động lấy một ly, nhìn xuống lầu một cái, nói với Đinh Triệu Lan: “Đinh đại ca, có người muốn ở trong địa bàn của anh bắt em kìa, an toàn của em giao hết vào tay anh nha!”
Đinh Triệu Lan thở dài một hơi, lắc đầu cười khổ: “Mấy người các ngươi cũng hay thật, địa vị người người trong thương trường tha thiết mong mỏi, các cậu lại xem như củ khoai lang nóng ném tới ném lui. Nếu như Cẩm Đường biết được các cậu đối xử với công ty của cậu ấy như thế, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào nữa.”
Nhìn thấy dưới sảnh chính đã rối loạn, Đinh Triệu Lan biết mình không thể không can thiệp.
“Mấy cái khác anh không nói, cậu theo anh xuống dưới gặp họ, trước hết ngăn cậu Từ Khánh kia đập bể rượu của anh cái đã.”
“Được, chỉ cần anh đáp ứng cho em ở lại, tất cả đều không thành vấn đề.”
“Cậu nói cái gì?”
Bộ dạng tươi cười của Bạch Ngọc Đường khiến Đinh Triệu Lan thật muốn đập cho một trận.
“Em nói em muốn làm việc ở đây, tiện thể ở lại luôn.”
“Đùa cái gì thế, cậu ở đây thì làm được gì?” Đinh Triệu Lan nhìn khuôn mặt tươi cười thiếu đánh kia, nghĩ thầm, tiểu Văn nói đúng lắm, cái tên Tiểu Bạch này đúng là chúa gây rối.
“Ba năm nay em ở ngoài cũng thường làm công trong quán bar, công việc ở đây đương nhiên không làm khó được em rồi. Làm gì cũng được, dù có làm gì em cũng không rời khỏi đây, càng không đi theo bọn họ.”
Bạch Ngọc Đường đắc ý dào dạt nhìn Đinh Triệu Lan, len lén liếc mắt nhìn Triển Chiêu, nghĩ thầm, ở đây thú vị như vậy, sao tôi có thể bỏ đi được.
“Chỗ này của anh là quán bar, không phải nhà trọ.” Đinh Triệu Lan tức giận nói.
“Em cũng không cần nhà trọ, cho cái giường đủ rồi, Đinh đại ca không keo kiệt đến mức đó chứ.”
Lúc Bạch Ngọc Đường nói lời này căn bản không nhìn Đinh Triệu Lan, mà chăm chú nhìn Triển Chiêu.
Đinh Triệu Lan cũng phát hiện ra ánh mắt bất thường của Bạch Ngọc Đường, ngực khẽ động, chuyện gì đang xảy ra, cái đứa từ nhỏ đã lạnh như băng này cũng có thể hứng thú với một người đến mức này sao? Chẳng lẽ nó đã nhận ra Triển Chiêu không bình thường?
Trong lòng thoáng chốc phiền muộn, không biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa, dù sao việc Triển Chiêu là người cổ đại càng ít người biết càng tốt.
“Ngọc Đường, anh đồng ý cho cậu đến làm việc, chỉ có điều nơi này không có chỗ ở.”
Bạch Ngọc Đường cũng không trả lời ngay, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên thành một nụ cười, quay đầu nhìn lướt qua cục diện dưới lầu. Thấy Từ Tam ca đang túm cổ áo Tiểu Văn ép hỏi mình đang ở đâu, cười thầm. Ai là tinh anh trong thương giới chứ, rõ ràng là một đám lưu manh. Nhìn dáng vẻ run lẩy bẩy của Tiểu Văn thật đúng là buồn cười, rõ ràng là bị Tam ca dọa sợ run. Đại ca bên canh muốn ngăn ảnh lại, có điều một khi Tam ca bị kích động, không phải người nào cũng ngăn được.
Triển Chiêu hơi nhíu mày, cũng đang nhìn dưới lầu. Phía dưới quả nhiên là bốn người còn lại trong Ngũ Thử, ngoại trừ hai người đang gây sức ép với Tiểu Văn vẫn còn hai người bên ngoài. Nhị gia Hàn Chương mặt không biểu tình, đứng một bên không nói một lời. Tương Bình vẻ mặt như đang xem kịch vui, mỉm cười nhìn Lô Phương và Từ Khánh.
Vì bốn người đột nhiên xông vào làm loạn, toàn bộ nhân viên và khách khứa trong đại sảnh đều hoảng sợ, vài người muốn lại gần giải cứu Tiểu Văn, bất quá hầu hết đều đứng ngoài vòng xì xào bàn tán.
Đinh Triệu Lan cũng không biết nên làm gì bây giờ, tin tức Bạch Ngọc Đường trở về anh vẫn chưa báo cho bốn người này biết. Vốn dĩ cho rằng tâm trạng Bạch Ngọc Đường vẫn chưa bình phục hẳn, hơn nữa mới vừa trở về, không muốn tạo quá nhiều áp lực cho nó. Thế nhưng ai mà biết tên nhóc này lại dẫn phiền phức về tận quán bar của mình, thật đáng ghét.
“Đinh đại ca, em xuống dưới đó nói với Tam ca, là anh bảo em trốn ở đây, đừng đi gặp bọn họ, nói vậy nha?”
“Cậu —— Bạch Ngọc Đường!” Đinh Triệu Lan điên tiết trừng Bạch Ngọc Đường, cái thằng này, quả thật y như Nguyệt Hoa nói, thật quá đáng ghét.
Triển Chiêu nhìn nhìn biểu tình dở khóc dở cười của Đinh Triệu Lan, trong lòng đột nhiên thư thái, nụ cười hiếm thấy kéo lên khóe miệng. Ngọc Đường, ngươi vẫn cứ cái dạng này.
“Đinh đại ca, anh đồng ý hắn đi, tôi không sao đâu.” Triển Chiêu nhẹ nhàng nói.
Đinh Triệu Lan giật mình, Triển Chiêu, cậu —— ôi, cậu không muốn tôi khó xử nên mới làm vậy phải không.
Người thanh niên này thực sự khiến người ta đau lòng, không lẽ trước đây ở thế giới kia, cậu cũng là người chỉ một lòng lo cho người khác thế sao?
Bạch Ngọc Đường cũng sững sờ, nghe ra ý tứ trong lời nói của Triển Chiêu, chân mày không khỏi nhăn lại, đừng nói Đinh đại ca vì sợ cậu ta khó xử nên mới không muốn mình ở đây chứ? Còn nhớ đến thái độ của Đinh Nguyệt Hoa đối với mình hôm trước nữa, trong lòng càng lúc càng thấy không ổn, anh em nhà họ Đinh này đối xử với Triển Chiêu có phải là quá tốt rồi không?
“Sao đây? Đinh đại ca đồng ý không?” Bạch Ngọc Đường ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn Đinh Triệu Lan chờ đợi.
Đinh Triệu Lan trong lòng khó chịu, có điều cũng không còn cách nào khác, tức giận nói: “Được, coi như xem mặt mũi của Triển Chiêu mà đáp ứng cho cậu đó. Cái thằng nhóc thối tha nhà cậu, lập tức xuống lầu dọn dẹp mấy người kia ngay cho anh.”
“Ha ha, tuân lệnh.” Thản nhiên cười, lại nhìn Triển Chiêu thêm một lần, Bạch Ngọc Đường mới đứng lên, từ từ đi xuống lầu.
“Tam ca, anh thả tên nhóc kia ra đi, em ở bên này.”
Giọng cười vang lên rõ mồn một giữa thanh âm hò hét loạn cào cào trong đại sảnh, ánh mắt mọi người đều tập trung hết lên người Bạch Ngọc Đường, đương nhiên bao gồm cả bốn người đang liên tục tìm cho ra hắn.
“Tiểu Bạch, cuối cùng cậu cũng xuất hiện.” Tương Bình cười nói, “Anh biết ngay là không làm lớn chuyện cậu sẽ không ra mà.”
“Tứ ca, nhìn xem em hiền lành như thế này, sao nghe anh nói cứ như một đứa bất kham vậy chứ.”
Từ Khánh thấy Bạch Ngọc Đường xuất hiện, một phát ném Tiểu Văn đi, cũng không để ý Tiểu Văn không giữ được trọng tâm, suýt nữa đã ngã sấp mặt xuống.
Tiểu Văn còn đang chờ cái ót của mình tiếp xúc thân mật với sàn nhà, nhắm chặt mắt chuẩn bị nghênh đón cơn đau, không nghĩ rằng một chút đau đớn cũng không thấy đâu. Trong thoáng chốc cảm thấy mình được rơi vào một vòng tay, trợn mắt, ngẩng đầu, thì ra là Triển đại ca. Gì hả —— không phải cậu ấy đang ở trên lầu sao? Làm sao mà đến đằng sau mình nhanh như vậy được? Bất quá, vẻ ngoài của Triển đại ca thật đẹp quá đi.
Tiểu Văn vốn còn đang tiếp tục cơn háo sắc của mình, có điều không được cho cơ hội, một giây sau đã bị người túm cổ tách khỏi Triển Chiêu. Khỏi cần nghĩ cũng biết, chính là cái tên Bạch Ngọc Đường đáng ghét kia.
Bạch Ngọc Đường lôi Tiểu Văn ra, ý vị thâm trường nhìn Triển Chiêu một lát, lại xoay người đối mặt với bốn vị tinh anh trong thương giới hiện đã muốn rơi nước mắt vui mừng (Nguyên văn: lệ nóng doanh tròng). Cười trong lòng, bốn vị anh trai, Ngũ đệ đã về đây. Bất quá, bảo em đi Bạch thị hả, ha ha, mơ cũng không có đâu.