Bạn đang đọc Vi Phu Không Hưu Thê – Chương 58
Phương Hạo đưa mắt ra hiệu với Tú Ngọc, Tú Ngọc chưa từng trải qua chuyện nam nữ, đương nhiên không hiểu ý tứ Phương Hạo, vẫn ngây ngốc như cũ, ngược lại còn ném cho Phương Hạo một cái ánh mắt không hiểu biết, làm cho Phương Hạo xấu hổ, không biết nên giải thích như thế nào cho nàng.
Lúc đầu, Diệp Thư Vân không nhớ tới chuyện đêm qua nàng và Mạnh Vân Trạch dây dưa, cho nên vừa nghe Tú Ngọc hỏi liền không chút để ý mà quay đầu xem.
Diệp Thư Vân qua loa nhìn thoáng qua cổ Mạnh Vân Trạch, sau cổ hắn quả thật có mấy vết đỏ nhỏ, không đợi nghĩ kỹ, nàng đã buột miệng thốt ra: “Này……”
Lời còn chưa dứt, Diệp Thư Vân đột nhiên nhớ tới chuyện đêm qua nàng quấn lấy Mạnh Vân Trạch nói muốn sinh con với hắn, nghĩ tới lại nhớ ra vừa rồi thấy trên xương quai xanh Mạnh Vân Trạch còn có một vết đỏ, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu ăn cơm, không lên tiếng.
Thì ra đều là do nàng làm! Nàng sao lại ngốc như vậy, còn cho rằng đó là muỗi cắn nữa chứ.
Mạnh Vân Trạch thấy nàng quẫn bách, chỉ nói: “Muỗi cắn.”
Tú Ngọc buồn bực nói: “Trời lạnh như vậy, còn có muỗi sao?”
Phương Hạo lặng lẽ đứng sát vào Tú Ngọc, kéo kéo ống tay áo nàng, nhẹ giọng nói: “Câm miệng.”
“Hôm qua muỗi thật sự nháo người, làm ta cả đêm không được ngủ ngon.” Hắn nói nhỏ giọng, vừa vặn chỉ đủ cho Diệp Thư Vân nghe thấy.
Nghe hắn nói như vậy, Diệp Thư Vân càng ngồi không được, vội vàng buông chén đũa, nói ăn no rồi chạy trối chết.
Ban đêm Tú Ngọc hầu hạ Diệp Thư Vân thay quần áo nghỉ ngơi, đầu tiên là trêu chọc Diệp Thư Vân vài câu tối nay sao lại không đến phòng hầu gia, nhưng sau đó thình lình nhìn thấy đầu vai Diệp Thư Vân có một vết đỏ nhỏ, trông có chút thâm, không giống hôm nay mới có, ngược lại giống như vết đỏ mà buổi sáng nàng thấy trên cổ Mạnh Vân Trạch.
Tú Ngọc hoang mang nói: “Sao trên vai tiểu thư cũng có một vết đỏ như vậy? Cũng là bị muỗi cắn trong phòng hầu gia hôm qua sao?”
Diệp Thư Vân nhíu mày, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy trên vai có một vết đỏ, mặt liền nhanh chóng nóng cháy.
Nàng vội kéo lên quần áo che khuất vết đỏ, hàm hồ “Ừ” một tiếng.
Tú Ngọc nghĩ trăm lần cũng không ra: “Trời lạnh như vậy, sao còn có muỗi nhỉ.”
Diệp Thư Vân cười mỉa hai tiếng, đem hai nhánh tóc dài kéo lên trước người, che khuất gương mặt ửng đỏ của mình.
Tú Ngọc vẫn còn tức giận, nàng nói: “Chắc là những nha đầu kia lười biếng trốn việc, làm việc không cẩn thận.”
Diệp Thư Vân sợ Tú Ngọc đột nhiên thông suốt, hiểu được đây là chuyện gì, cho nên không dám nói nhiều, trốn vào đệm chăn.
Tú Ngọc ở phía sau chọc nàng: “Tiểu thư tối nay không đến phòng hầu gia nữa sao? Không khéo hầu gia đang chờ đấy?”
Diệp Thư Vân kéo đệm chăn che lên tai đã sớm đỏ, nàng không tự tin mà biện luận: “Không phải như vậy đâu.”
Cách lớp đệm chăn, giọng Diệp Thư Vân nghe có chút rầu rĩ.
Ngày Quán Thế Âm Đảng Sanh, Diệp Thư Vân theo mẫu thân lên miếu dâng hương, nghe mẫu thân nói Diệp Định An buồn bực không vui đã nhiều ngày, không buồn ăn uống, ốm đi không ít.
Nàng nghe thấy, trong lòng áy náy không thôi, liền cũng có chút rầu rĩ không vui.
Mẫu thân nàng không biết nguyên nhân bên trong, cho rằng nàng chỉ đơn thuần là đáng tiếc thay cho Diệp Định An và Lâm Lan.
Mẫu thân an ủi nàng: “Ta biết ngươi sớm nhìn trúng Lâm Lan làm tẩu tẩu.
Đứa nhỏ Lâm Lan này thiện tâm, làm người khiêm tốn, ta cũng luôn thấy đứa nhỏ này rất tốt.
Phụ thân ngươi ngoài miệng không nói, kỳ thật trong lòng cũng nhìn trúng Lâm Lan, nhưng nhà chúng ta kém hơn Lâm gia.
Cha mẹ gả nữ nhi trước nay đều là ngóng trông nữ nhi gả cho gia đình tốt để hưởng phúc, nào có thể để nữ nhi gả cho nhà thấp kém,” nói rồi, mẫu thân khẽ vuốt mu bàn tay nàng, thay nàng vuốt tóc mái bên tai: “Ví dụ như ngươi, nếu nào ngày đó ngươi nói với ta và phụ thân ngươi, ngươi phải gả cho một nhà không môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, ta cũng chưa chắc chịu đáp ứng.”
Diệp Thư Vân cúi thấp đầu.
Mẫu thân bỗng nhiên nhớ tới hai ngày trước có kêu Diệp Định An đưa thuốc bổ cho nàng, hỏi: “Hai ngày trước ta kêu Định An đưa thuốc cho ngươi, ngươi có uống chưa?”
Diệp Thư Vân chột dạ lắc đầu.
Mẫu thân khuyên nhủ: “Các ngươi thành thân cũng đã nhiều ngày, nên nghĩ đến chuyện sinh con đi.”
Tú Ngọc nghĩ đến đêm đó Diệp Thư Vân nhân lúc say khướt chạy đến phòng Mạnh Vân Trạch, nhịn không được cười trộm.
Diệp Thư Vân ra vẻ thẹn thùng, thẹn thùng mà quay mặt đi.
Mẫu thân cười hòa ái: “Đã gả chồng rồi, có gì mà ngượng ngùng?”
Triệu Dục thấy nàng thẹn thùng, nghĩ dù sao nàng cũng mới làm vợ, thẹn thùng là lẽ thường, không muốn làm nữ nhi bất an thêm nên cũng không nói thêm gì nữa.
Tú Ngọc bồi Triệu Dục đi đoán sâm, Diệp Thư Vân ngại bên trong nhiều người, không muốn đi qua nên tại đứng chờ dưới cây đại thụ trước viện.
Gió mát dễ chịu, bóng cây lay động, ánh nắng ấm áp dừng ở trên người, nàng cảm thấy người như muốn bay lên.
Ngẩng đầu, nàng thấy chim tước đậu trên cây, vừa tự do lại thích ý, trong nháy mắt, cảm thấy chính mình như những con chim tước tự do tự tại đó, trong lòng vui mừng, không duyên cớ mà cười rộ lên.
Đối diện cửa chính chùa miếu, Liễu Thục Nghi đang từ bên ngoài đi tới, xa xa đã thấy Diệp Thư Vân cười vui sướng dưới tàng cây.
Nàng ta không thích thấy Diệp Thư Vân cười, cũng cảm thấy Diệp Thư Vân cười quá chói mắt.
Liễu Thục Nghi đi qua, như có ý lại tựa vô tình nói một câu: “Tự mình huỷ hoại chung thân hạnh phúc của ca ca, ngươi còn có thể cười được à? Xem ra trơ mắt nhìn ca ca đau mất người yêu, có phải làm ngươi cao hứng lắm hay không? Tốt xấu gì cũng là huynh muội ruột thịt, sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy?”
Lời nói của Liễu Thục Nghi đâm vào trong lòng nàng, nàng cũng biết Liễu Thục Nghi cố ý nói lời này chính là vì muốn thấy nàng khó chịu, nhưng nàng không muốn để Liễu Thục Nghi thực hiện được.
Diệp Thư Vân cúi người: “Không quấy rầy quận chúa dâng hương.”
Liễu Thục Nghi thấy nàng không có phản ứng, trong lòng không thoải mái, nàng ta nói: “Ngươi biết đấy, vốn dĩ người Lâm Lan gả hẳn là là ca ca ngươi, nếu không phải ngươi tùy hứng làm bậy, việc này sẽ không thay đổi thành như vậy.
Nếu ca ca ngươi biết chuyện mình vụt mất người trong lòng là do ngươi làm, ngươi cảm thấy hắn sẽ nghĩ thế nào?”
Diệp Thư Vân không để bụng, quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: “Lúc này bên trong ít người, đúng là thời điểm tốt để dâng hương.”
Nói xong, Diệp Thư Vân lui một bước, bày ra một con đường cho Liễu Thục Nghi.
Ánh mắt Liễu Thục Nghi lạnh lùng, nàng ta nhìn thoáng qua Diệp Thư Vân, nói: “Đã nhiều ngày thân thể nương nương trong cung không được tốt.
Diệp Thư Vân, cho dù ngươi gả cho Vân Trạch thì thế nào? Bằng gương mặt này của ngươi đã chú định ngươi trốn không thoát đâu.”
Diệp Thư Vân kinh sợ không thôi, ánh mắt trống rỗng.
Liễu Thục Nghi như ý nguyện thấy sắc mặt Diệp Thư Vân như màu đất, vừa lòng khoái ý mà đi.
Diệp Thư Vân không yên tâm về Diệp Định An, cho nên trở về Diệp phủ cùng mẫu thân.
Lúc nàng trở về, Diệp Định An đang bắn tên ở sân, từ trước đến nay hắn bắn tên không chuẩn lắm, không giống hôm nay, một phát trúng tâm.
Kỳ thật tài bắn cung của Diệp Định An luôn luôn không tệ, thường thường tốt xấu đều dựa vào tinh thần hôm đó của hắn thế nào.
Giống ngày ấy bọn họ săn thú, Thẩm Hàng Khải và Mạnh Vân Trạch đều không để bụng, mà người muốn phân cao thấp cũng chỉ có hai người huynh muội bọn họ.
Lúc đầu, người chiếm ưu thế chính là Diệp Thư Vân, về sau Diệp Định An tự thân xoay chuyển chiến cuộc, cuối cùng thắng Diệp Thư Vân hơn một mảng lớn.
Diệp Thư Vân vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Diệp Định An nghe tiếng quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Hắn gầy đi một ít, sáng rọi trong mắt không còn nữa, còn lại vẫn tốt.
Diệp Thư Vân khó nén áy náy.
Diệp Định An thấy biểu tình nàng không đúng, theo bản năng hỏi nàng: “Sao lại là bộ dáng này? Cãi vã với Mạnh Vân Trạch không thoải mái à?”
Diệp Thư Vân lắc đầu, nhẹ giọng hỏi hắn: “Mấy ngày nay có tốt không?”
Diệp Định An biết nàng hỏi cái gì, cũng biết nàng quan tâm hắn, nhưng hắn không muốn nhắc đến chuyện này, dường như chỉ cần tất cả mọi người không nhắc đến chuyện này ở trước mặt hắn, việc này liền tính qua đi.
Diệp Định An xoay người đưa cung tiễn cho gã sai vặt, sửa sang lại cổ tay áo: “Khá tốt.” Diệp Định An nhướng mày, ánh mắt hướng bia, dào dạt đắc ý nói: “Ngươi thấy hôm nay ta thế nào?”
Diệp Thư Vân cười nhạt: “Lau mắt mà nhìn.”
“Phụ thân cũng nói như vậy.”
Diệp Định An không có vì chuyện Lâm Lan mà sa sút ý chí tinh thần, đúng là may mắn.
Sau một lúc lâu nàng vẫn không nói câu nào, Diệp Định An ngược lại hỏi nàng: “Lưu lại ăn cơm không?”
Diệp Thư Vân lắc đầu cự tuyệt.
Diệp Định An trêu chọc nàng: “Cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi, ngươi luyến tiếc rời Mạnh Vân Trạch như vậy à?”
Thái độ Diệp Thư Vân khác thường, chẳng những không phản bác Diệp Định An, ngược lại còn nói một câu “Thực xin lỗi”.
Diệp Định An thầm nghĩ việc lạ, thường ngày hắn trêu ghẹo Diệp Thư Vân như vậy, nàng thế nào cũng muốn phản bác lại hắn hai câu, hôm nay không những không phản bác, còn không đầu không não mà xin lỗi?
Diệp Định An hoang mang nói: “Chỉ vì một bữa cơm? Trêu chọc ngươi mà thôi, ngươi nghiêm túc như vậy làm cái gì?”
Nàng hiện tại không có cách nào nhìn thấy bộ dáng cô đơn không vui của Diệp Định An, hắn không cao hứng, trong lòng nàng cũng không chịu nổi, huống chi sự tình diễn biến thành bộ dáng hiện giờ, nàng không phải không có trách nhiệm.
“Không nói nữa, ta phải về đây.”
Diệp Thư Vân đi vội vàng, ngược lại giống như đang trốn cái gì, thậm chí Diệp Định An không kịp hỏi nàng một câu.
Vụ án bán muối trong thành mấy ngày nay dần dần tra ra được một ít, thì ra vụ án này có liên lụy đến tướng quân Kỷ Tích.
Tục truyền cháu ngoại trai của tướng quân Kỷ Tích bị lợi ích che mắt, bí quá hoá liều mở ra một phường chế muối với cùng bạn bè, mua bán muối tư kiếm chác lợi nhuận kếch xù.
Tướng quân Kỷ Tích là đại anh hùng, một đời vang danh, nào biết sao này lại bị cháu trai bất hiếu liên luỵ thanh danh, thật đúng là tai bay vạ gió.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, án mua bán muối tư còn chưa kết thúc, lại có người đệ sổ con nhờ Hộ Bộ phúc thẩm chuyện em rể tướng quân Kỷ Tích chiếm đoạt đất đai năm đó.
Vụ án năm đó tuy Diệp Thư Vân không liên quan, nhưng nàng từ nhỏ lớn lên dưới bóng ma này.
Phụ thân Diệp Hữu Thành bị giáng chức cũng bởi vì vụ án em rể tướng quân Kỷ Tích chiếm đoạt đất đai.
Lúc ấy Diệp Hữu Thành còn làm việc ở Hộ Bộ, em rể tướng quân Kỷ Tích chiếm đoạt đất đai bị người tố giác, Diệp Hữu Thành xuống tay điều tra.
Ông tìm sổ ghi chép phát hiện chủ nhân của mảnh đất kia là một nông hộ, hai năm trước không biết sao biến thành em rể tướng quân Kỷ Tích trên danh nghĩa.
Vì vậy, Đại Lý Tự xuống tay điều tra án này.
Qua kiểm chứng, mảnh đất kia không phải là bị chiếm đoạt, mà là nông hộ kia nợ cờ bạc, không thể không bán của cải lấy tiền trả nợ, lúc này mới rửa sạch hiềm nghi em rể của tướng quân, nhưng Diệp Hữu Thành và cả Hộ Bộ thượng thư lại vô cớ gánh lên lưng tội danh có ý định hãm hại em rể tướng quân, bị giam vào trong ngục.
Tuy rằng cuối cùng kiểm chứng việc này không phải là việc làm của phụ thân nàng, mà là Hộ Bộ thượng thư vì nâng đỡ Lục hoàng tử, muốn hãm hại tướng quân Kỷ Tích, ý đồ suy yếu thế lực mới làm ra kế sách này, nhưng phụ thân hành sự qua loa, cho nên bị biếm vào ngục, trở thành trò cười hai mươi năm của mọi người, cũng hậm hực buồn khổ hai mươi năm.
Khi còn bé không hiểu chuyện, nàng đã từng giáp mặt hỏi phụ thân vụ án kia, nàng hỏi phụ thân có phải thật sự làm sai hay không.
Phụ thân suy nghĩ thật lâu, cái gì cũng chưa nói.
Lúc đó mẫu thân nàng đi đến, biết nàng hỏi chuyện này, nhất thời giáo huấn nàng vài câu.
Tuy rằng phụ thân che chở nàng, nhưng nàng vẫn là không tránh được bị phạt đứng úp tường.
Từ đó về sau, nàng cũng không dám nhắc tới một chữ nửa câu về việc này nữa.