Bạn đang đọc Vi Phu Không Hưu Thê – Chương 2
“Tiểu thư, tiểu thư……” Tỳ nữ ở mép giường nhẹ giọng gọi.
Hôm nay không biết làm sao, nàng ngủ đến hôn mê, tỳ nữ kêu thế nào nàng cũng không tỉnh lại.
Hôm nay là ngày đầu tiên tiểu thư đi học đường bồi dưỡng, làm sao nàng để tiểu thư ngủ muộn đến mức bỏ lỡ lễ bái sư được chứ? Nếu lão gia biết, chẳng những nàng mất một tầng da, ngay cả tiểu thư cũng chịu không đủ.
“Tiểu thư, hôm nay là ngày đầu tiên người đi học, nếu để bỏ lỡ lễ bái sư thì phải làm thế nào?”
Thiếu nữ trên giường lại như hoàn toàn không nghe, vẫn ngủ say như cũ.
Thật kỳ lạ, tiểu thư nhà nàng tuy ngẫu nhiên có nghịch ngợm gây sự nhưng thời điểm mấu chốt sẽ không ngủ mê bất tỉnh như hôm nay, để nàng kêu thế nào cũng không tỉnh.
“Tiểu thư còn không dậy, chờ lão gia lại đây sẽ không giống ta nhẹ nhàng như vậy khuyên người.” Tỳ nữ cúi người về phía trước, nhẹ giọng ở bên tai thiếu nữ nói: “Tiểu thư……”
Bên tai truyền đến từng trận ấm áp hơi thở, thiếu nữ xoay người hướng vào trong phòng, chậm rãi nâng lên mí mắt sau đó chậm rãi ngồi dậy, mặt mày nàng cứng ngắc, liếc mắt nhìn tỳ nữ một cái.
Tỳ nữ thở dài nhẹ nhõm một hơi, như oán trách lại bất đắc dĩ: “Tiểu thư, người tỉnh rồi.
Nếu người không tỉnh sẽ thật bỏ lỡ lễ bái sư đấy!”
Nàng xoa xoa hai mắt, mặt mày cứng ngắc nhìn chăm chú, đây chẳng phải khuê phòng trước khi nàng xuất giá sao? Nàng rõ ràng nhớ nàng đã chết, chết ở trong cung điện lạnh như băng, những người đó quỳ trên mặt đất đều khóc vì nàng.
Nhưng vì cái gì nàng còn có thể mở mắt? Nàng như thế nào còn có thể mở mắt! Hơn nữa vừa mở mắt liền ở khuê phòng mình?
Diệp Thư Vân lóa mắt lại nhìn lên, thấy thị nữ Tú Ngọc ở bên chờ.
Nàng rốt cuộc là đã chết hay chưa? Hay là……
Nàng là xác chết vùng dậy?
Nhưng này cũng không đúng a, nếu nàng là xác chết vùng dậy, thân thể nàng đã là lão bà rồi, hơn nữa hai mươi năm trước Tú Ngọc đã qua đời, sao còn là bộ dáng hoàng hoa khuê nữ?
Diệp Thư Vân tỉnh lại nhìn chằm chằm Tú Ngọc như bị choáng váng, làm Tú Ngọc hai mắt dại ra sợ hãi.
“Tiểu thư làm sao vậy?” Tú Ngọc vội phất phất tay cũng không thấy tròng mắt nàng động đậy, chuyện này thật sự làm Tú Ngọc sợ hãi.
Đang êm đẹp, tiểu thư tạo sao lại như vậy? Nếu ngủ qua một đêm lại thành đồ ngốc, trước tiên không nói lễ bái sư có đi được hay không, sau này hằng ngày muốn làm việc gì đều là vấn đề lớn.
Còn nói nữa, nàng càng làm thế nào mới phải?
Tú Ngọc khóc ròng nói: “Tiểu thư, người làm sao vậy? Đừng dọa Tú Ngọc a.”
“Tú……!Ngọc?” bộ dáng Diệp Thư Vân lắp bắp rất giống đứa nhỏ ê a học chữ, phí hơn công phu nửa ngày mới từ trong miệng nói được hai chữ.
Tú Ngọc nóng vội, vội vàng ứng hai tiếng “Ta đây, ta đây.”
“Ta không chết?” Diệp Thư Vân nhéo nhéo mặt cùng cánh tay, lại thấy thân mình mềm mụp, da thịt đều là bộ dáng thời thiếu nữ: “Cũng không già?”
Nghe Diệp Thư Vân nói mê sảng, Tú Ngọc lúc này mới thả lõng, nghĩ nàng đêm qua uống rượu say mơ thấy ác mộng mới hồ ngôn loạn ngữ cổ quái như vậy.
Tú Ngọc nói: “Đêm qua ta khuyên người không nên uống rượu, người lại không nghe ta một hai phải uống.
Người nhìn xem, chính mình uống đến choáng váng rồi? Người cũng là, cho dù đại gia đang cao hứng, người không thể từ chối hắn mời rượu sao?”
Kỳ thật đêm qua Diệp Thư Vân uống không nhiều lắm, chỉ uống ba ly mà thôi, nhưng có lẽ tửu lượng thực sự quá kém nên mới nhiêu đây rượu đã làm nàng hồ đồ như vậy.
Nàng cùng ca ca uống rượu? Từ từ ngẫm lại một chút, nàng liền hốt hoảng nhớ tới ngày đó.
Trước một ngày nàng đi trường tư học, đêm đó hình như đã uống rượu cùng ca ca.
“Mới vừa rồi ngươi nói lễ bái sư? Nay là năm nào? Ngày nào?”
Tú Ngọc cười hai tiếng, mới nói: “Tiểu thư thật là uống rượu đến hồ đồ rồi! Hôm nay là ngày đầu tiên người đi học đường bồi dưỡng.
Tiểu thư vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn đi học, làm sao vừa ngủ một giấc đã quên?”
Học đường bồi dưỡng nhân tài là một khu trường tư tiếng tăm lừng lẫy trong kinh, đến nay đã có hơn trăm năm lịch sử.
Lúc trước Diệp Thư Vân vì muốn thi học đường bồi dưỡng mà ngày đêm khổ đọc, sau bao khó khăn mới được thi đậu như ý nguyện.
Những vất vả mà Diệp Thư Vân trải qua Tú Ngọc đều thấy rõ ràng.
Như thế nào một giấc ngủ dậy, tiểu thư nhà nàng liền đem chuyện quan trọng như thế quên đến không còn một mảnh?
Bái sư ở học đường bồi dưỡng nhân tài? Đúng rồi! Năm ấy mười lăm tuổi nàng thật vất vả mới thi đậu học đường bồi dưỡng nhân tài.
Ngày ấy, nàng nhận tin nhập học trường đưa tới như nhận được bảo bối, liền chạy khắp Diệp phủ vui vẻ mà nói cho phụ thân mẫu thân.
Khi đó phụ thân mẫu thân còn có ca ca đều vì nàng vui vẻ, cho nên ban đêm phụ thân mẫu thân mới hứa cho nàng cùng ca ca uống xoàng mấy chén.
Diệp Thư Vân lúc này mới vực lại tinh thần, đột nhiên giật mình nghĩ đến bộ dáng người kia liền không ngăn được nở hoa trong lòng, hoang mang rối loạn từ trên giường nhảy xuống chạy đến trước bàn trang điểm ngồi xuống: “Mau, mau giúp ta trang điểm, nếu không sẽ muộn.”
Tú Ngọc nhấp miệng cười: “Thật khẩn trương sốt ruột, sớm biết vậy tiểu thư ngủ lâu thế làm gì? Ta kêu người nhiều thế nào người cũng không tỉnh.”
Tú Ngọc một mặt quở trách Diệp Thư Vân, một mặt giúp nàng rửa mặt chải đầu, vấn tóc.
Diệp Thư Vân xuyên qua gương nhìn mặt Tú Ngọc nhăn nhó mặt mày, làm như không phục Tú Ngọc quở trách.
Chợt, ánh mắt dời xuống dừng ở khuôn mặt của bản thân trong gương.
Người trong gương mày liễu mắt hạnh, môi chưa điểm đã đỏ, da trắng tinh tế, một đầu tóc đen nhánh, nào có nửa điểm bộ dáng bà lão?
Nguyên lai tường cao ngói đỏ mệt nhọc nàng cả đời, nàng làm người thế thân sống cả đời, tuổi già chết già ở thâm cung đều chỉ là một hồi ác mộng đêm qua sao?
Nghĩ như thế, gánh nặng trong lòng Diệp Thư Vân không khỏi được phá giải, trái tim hậm hực sợ hãi cũng tản ra theo.
May mắn một đời bị đè nén lại ủy khuất như vậy chỉ là một hồi ác mộng, nếu không làm sao nàng nuốt trôi khẩu khí này!
Chỉ là, vì sao mộng lại chân thật đến thế? Nàng bất an, nàng sợ hãi, nàng tiếc nuối, rõ ràng chân thật như vậy ……!Làm sao có thể chỉ là một giấc mộng? Nhưng nàng không muốn tin, không thể tin, cũng không dám tin.
Nếu trong mộng hết thảy đều là sự thật, nàng không khỏi thật quá đáng thương.
“Tiểu thư hôm nay làm sao vậy? Cứ mất hồn mất vía? Chẳng lẽ là cao hứng hỏng rồi?” Tú Ngọc nhìn chằm chằm Diệp Thư Vân trong gương trang điểm bất giác nhăn lại mày.
Diệp Thư Vân vừa nhấc mắt, lúm đồng tiền như hoa hiện ra: ” ừ, ta cao hứng.”
Qua một lát nữa thôi nàng sẽ thấy hắn, người mà ngay cả trong mộng cũng bị nàng lặng lẽ giấu ở lòng cả đời không chịu buông, thế thì làm sao nàng có thể không cao hứng? Không vui cho được?
Nàng rất vui, rất cao hứng, hận không thể hiện tại một đường bay đến trường tư đi gặp hắn.