Vi Phu Không Hưu Thê

Chương 18


Bạn đang đọc Vi Phu Không Hưu Thê – Chương 18


Qua ngày thứ hai, Diệp Thư Vân cùng Mạnh Vân Trạch dậy sớm, nói chuyện ở đình viện, Phùng Siêu chầm chậm tiến đến, nói là đã phái người kêu xe ngựa đưa hai người trở về thành.
Mạnh Vân Trạch nhẹ đáp cám ơn, từ ống tay áo đem ngọc bội hôm qua đã cho Diệp Thư Vân xem hỏi Phùng Siêu: “Hôm qua ta thấy khối ngọc bội này ở trước cửa, không biết có phải của Phùng đệ hay không?”
Ban đầu Diệp Thư Vân vẫn không rõ ý tứ Mạnh Vân Trạch, đến khi nàng thấy phản ứng của Phùng Siêu, nàng mới hiểu dụng ý xủa hắn, vì vậy trầm mặc quan sát nhất cử nhất động của Phùng Siêu.
Mắt Phùng Siêu sáng ngời, không đợi suy nghĩ kỹ đã nhận lấy ngọc bội nói: “Đúng vậy, đây là đồ vật mẫu thân đưa ta thời trẻ, ngày hôm qua ném đi, ta tìm như thế nào cũng không thấy, lần này thật đa tạ Mạnh Hầu.”
Mạnh Vân Trạch bất động thanh sắc nói: “Phùng đệ khách khí, đêm qua chúng ta ở chỗ này quấy rầy một đêm, vốn dĩ nên là chúng ta đa tạ Phùng huynh đệ.”
Hai người khách sáo một hồi lẫn nhau, Diệp Thư Vân nghe đến ngứa lỗ tai, lại không tiện chen vào nói.
Mấy phen khách sáo trôi qua, Mạnh Vân Trạch đột nhiên hỏi Phùng Siêu: “Hai ngày nay, Phùng đệ có từng ở nhìn thấy người nào khả nghi gần đây không?”
Nghe người hầu nói hai ngày trước thân thể Phùng Siêu không khoẻ, cho nên ra khỏi thành dưỡng bệnh.
Phùng Siêu cảnh giác nói: “Người khả nghi?”
Mạnh Vân Trạch thản nhiên nói: “Hai ngày trước khi chúng ta gặp Phùng đệ ở phiến rừng, trong rừng đã phát sinh án mạng gϊếŧ người.

Lại thêm hôm qua có thôn dân trộm đến Hình Bộ nói, hôm xảy ra án mạng từng thấy một đôi nam nữ ở trong rừng gặp gỡ, làm chuyện vô liêm sỉ, vừa vặn bị người chết nhìn thấy, sau đó bọn họ khắc khẩu vài câu, hương dân sợ gây chuyện đến bản thân nên né tránh, thẳng đến hôm qua mới nhớ tới việc này.”
Giờ khắc này, Diệp Thư Vân rõ ràng từ trong ánh mắt Mạnh Vân Trạch nhìn ra một chút giảo hoạt.
Lập tức, Phùng Siêu chưa biết thật giả, cũng không kịp tự hỏi, chỉ buồn bực người khác bôi đen Kỷ Tinh, trong ngực đều là tức giận bị người bôi nhọ, kích động buột miệng thốt ra: “Hồ ngôn loạn ngữ……”
Giọng nói mới ra, Phùng Siêu liền hối hận không thôi, hắn thế này còn chẳng phải chưa đánh đã khai!
Phùng Siêu vừa tức lại bực, chậm rãi nhìn về phía Mạnh Vân Trạch cùng Diệp Thư Vân, biểu tình hai người bình tĩnh, hắn bỗng nhiên hiểu rõ Mạnh Vân Trạch đang giăng bẫy hắn, thì ra từ khi bắt đầu Mạnh Vân Trạch nói về ngọc bội cùng với chuyện đêm qua hắn đưa bọn họ về nhà, bọn họ đã hoài nghi hắn!
Phùng Siêu đột nhiên nhớ tới Kỷ Tinh, may mắn đêm qua nàng vẫn chưa ngủ lại đây, nếu không chẳng phải cũng liên lụy đến nàng.
Phùng Siêu khó thở: “Ngươi truy bắt ta?”
Mạnh Vân Trạch không tỏ ý kiến.
Phùng Siêu một mặt tức giận một mặt ủ rũ nói: “Từ khi nào ngươi bắt đầu hoài nghi ta?”
Việc đã đến nước này, hắn cũng không tính phủ nhận, chung quy việc này đã làm hắn lương tâm khó an.
Mạnh Vân Trạch rũ mắt, cúi đầu xuống, ánh mắt dừng ở ngọc bội trên tay Phùng Siêu: “Hôm qua ta phát hiện ngọc bội này ở trong rừng.”

Ngày đó hắn thấy người chết đánh rơi ngọc bội này ở trong rừng, nếu đây là ngọc bình thường, rớt cũng không sao, hắn sẽ không đau lòng, càng sẽ không cố ý đi vòng vèo trở về tìm, chẳng qua ngọc bội này là vật tổ truyền, không phải là vật nhỏ.
Phùng Siêu ủ rũ cụp đuôi, như nhận mệnh nói: “Thì ra là thế.”
Mạnh Vân Trạch thừa thắng xông lên nói: “Ngày ấy ở trong rừng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phùng Siêu lại không muốn nói, hình như có lý do khó nói.
Mạnh Vân Trạch cũng không muốn cùng Phùng Siêu trì hoãn, liền nói ngay: “Ngươi không muốn nói cũng không sao, trong chốc lát xe ngựa tới, thỉnh Phùng đệ cùng ta đi Hình Bộ một chuyến.

Ta tin tưởng ở chỗ kia, Phùng đệ sẽ nguyện ý nói.

Bất quá đến lúc đó, từng câu từng chữ của Phùng đệ đều thành bằng chứng, nếu vậy, ngày ấy Phùng đệ cùng Kỷ lão sư gặp mặt ở trong rừng có lẽ……”
Đều nói đánh rắn phải đánh đầu, bằng đêm qua Phùng Siêu một lòng một dạ bảo hộ Kỷ Tinh, lúc này, Mạnh Vân Trạch nhất định có thể đánh đến hắn không còn lực phản kích.
Xem ra đêm qua nàng là uổng công lo lắng việc này.
Diệp Thư Vân thấy Mạnh Vân Trạch sẽ ép được Phùng Siêu nói ra mọi chuyện, trong lòng buông lỏng, thảnh thơi đứng một bên, chờ nghe Phùng Siêu từ từ kể.
Phùng Siêu cả kinh nói: “Ngươi làm sao biết?” Nghĩ lại, Phùng Siêu nhận ra ngay: “Đêm qua các ngươi nghe lén ta nói chuyện?”
Rốt cuộc vẫn là hắn xem nhẹ Mạnh Vân Trạch, khờ dại cho rằng dẫn hai người trở về tiện cho hắn giám thị nhất cử nhất động, cũng dễ phòng bị, không nghĩ tới ngược lại thành con mồi của bọn họ.
Mặc dù bọn họ đoán được gian tình của hắn cùng lão sư, nhưng chuyện Kỷ Tinh, hắn không muốn nhiều lời, cho nên chỉ hàm hồ nói: “Ngày đó sau khi tan trường, ta có lời muốn nói với lão sư, mới ở trong rừng cùng lão sư trì hoãn, sau đó người nọ thấy ta cùng lão sư, bôi nhọ ta cùng lão sư……” Phùng Siêu còn tức giận Mạnh Vân Trạch thiết kế lừa hắn, bất bình nói: “Người nọ thấy ta cùng lão sư ăn mặc quý khí, lấy chủy thủ muốn cướp tiền của ta cùng lão sư.

Tiền tài quý trọng nhưng so kém mạng người, ta đem đồ vật đáng giá trên người cho hắn hết, nhưng người nọ lại đối lão sư động tâm tư.”
Nhớ tới sắc mặt dâm tà người nọ ngày đó, Phùng Siêu liền cảm thấy lòng dạ khó thuận, bất giác nắm chặt nắm tay.

Diệp Thư Vân cười nhạt, tâm tư của hắn đối với Kỷ Tinh thật là rõ như ban ngày, lại thấy Mạnh Vân Trạch thần sắc thờ ơ lạnh lùng, nàng bỗng nhiên cảm thấy lòng người một khi cố chấp, không khỏi ngu đần.
Việc này trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng, chỉ kém một tầng giấy cửa sổ chưa bị đâm thủng, nhưng chỉ cần tầng giấy này không bị phá, Phùng Siêu tình nguyện lừa mình dối người, coi như người khác không biết, chỉ vì muốn bảo toàn Kỷ Tinh.
Hắn ái mộ Kỷ Tinh, cho dù nàng cảm kích hay không, cũng không cần nàng đáp lại cảm tình, hắn đều sẽ nghĩ mọi cách hộ nàng, bảo toàn nàng, không vì cái gì, chỉ vì chính hắn.
Nghĩ như thế, Diệp Thư Vân bỗng nhiên không đành lòng, có chút muốn giả ngây giả ngơ cùng hắn.

Mạnh Vân Trạch cố ý kích hắn: “Cho nên ngươi dưới sự giận dữ liền gϊếŧ hắn?”
Phùng Siêu hoảng hốt nói: “Không, ta không có gϊếŧ hắn, ta không thiệt tình muốn gϊếŧ hắn.

Trong lúc tranh chấp, ta đẩy hắn, hắn liền ngã trên mặt đất.

Lúc chúng ta rời đi, ta còn kiểm tra thấy hơi thở hắn vẫn còn, ai ngờ sau đó hắn đã chết.

Nhưng cho dù là chết, hắn cũng là gieo gió gặt bão.”
Trừ bỏ chuyện người nọ muốn khinh bạc Kỷ Tinh, hắn ta cũng đã từng lấy mạng người, người như vậy chết thảm vậy cũng chưa hết tội.
Diệp Thư Vân giương mắt nhìn về phía Mạnh Vân Trạch.
Mạnh Vân Trạch gỡ xuống bội kiếm, ném cho Phùng Siêu nói: “Ngươi biết võ?”
Phùng Siêu trở tay không kịp, chân tay vụng về tiếp được bội kiếm.
Mạnh Vân Trạch nâng cằm nói: “Đánh hai hạ.”
Trên mặt Phùng Siêu nổi nóng, đến tột cùng Mạnh Vân Trạch xem hắn là cái gì? Kêu hắn đánh kiếm hắn phải đánh? Hoá ra là muốn lấy hắn làm khỉ để chơi à?
Phùng Siêu bực bội nói: “Dựa vào cái gì.”
Mạnh Vân Trạch không nói lời nào, ngay tại chỗ nhặt lên một cây nhánh cây hướng Phùng Siêu tấn công, Phùng Siêu tay phải cầm kiếm, miễn cưỡng tiếp hai chiêu đã bại trận.
Mạnh Vân Trạch dễ như trở bàn tay đánh rớt kiếm trong tay Phùng Siêu, nhánh cây chỉ thẳng Phùng Siêu.
Bỗng nhiên, Kỷ Tinh không biết chỗ nào chạy tới che trước người Phùng Siêu, ngay cả Mạnh Vân Trạch cũng lắp bắp kinh hãi, vội vàng dừng thế công, nhưng Kỷ Tinh cách quá gần, mắt thấy thu không được.

Diệp Thư Vân không dám nghĩ nhiều, xúc động duỗi tay giữ chặt nhánh cây, lúc này mới miễn cưỡng chặn lại.
Máu đỏ tươi nhanh chóng tẩm ướt bàn tay Diệp Thư Vân, thấm ra khe hở ngón tay nàng, nhiễm thành hoa văn đỏ rực.


Diệp Thư Vân buông tay ra, lòng bàn tay đã một mảnh ấm áp.
Mạnh Vân Trạch lập tức bỏ qua nhánh cây đi tới, quan tâm nói: “Ta nhìn xem.”
Mạnh Vân Trạch vốn chỉ muốn thử Phùng Siêu một lần, nào biết nhánh cây chưa thu của hắn đem lại đầy biến cố.
Da Diệp Thư Vân trắng nõn, ánh mặt trời sung túc vừa lúc chiếu vào, liếc mắt một cái, máu trong tay nàng như hoa hồng rơi trong tuyết.
Nàng có chút thích dáng vẻ khẩn trương của Mạnh Vân Trạch, dần dần cũng quên mất lòng bàn tay đau.
Mạnh Vân Trạch tràn ngập xin lỗi nói: “Thực xin lỗi.”
Diệp Thư Vân lúc này mới cúi đầu nhìn vết thương trong lòng bàn tay.

Lòng bàn tay nàng bị nhánh cây cắt qua một tầng da, tầng da kia nhăn bèo nhèo tách ở một bên, hoà lẫn với vết máu đỏ đậm, trông cực kỳ xấu.
Nhìn căn nhánh cây kia thon dài, không nghĩ tới bị Mạnh Vân Trạch nhẹ nhàng đánh một đường, đã đánh ra miệng vết thương rất sâu, nhìn vào xác thật rất doạ người.
Vết thương trong lòng bàn tay đau nóng rát, luôn ẩn ẩn truyền đến một trận đau như có như không.
Diệp Thư Vân nói: “Không đáng ngại, vết thương nhìn doạ người, kỳ thật không đau như thế.”
Phùng Siêu cùng Kỷ Tinh liếc nhau, đồng thời hỏi thăm lẫn nhau một câu có bị thương hay không lại yên lặng dịch mắt nhìn về phía nơi khác.
Kỷ Tinh căm giận nói: “Thị lang luôn xử án không phân xanh đỏ đen trắng như thế? Chẳng lẽ thị lang sẽ không sợ gϊếŧ người vô tội, ngày sau sẽ bị trị tội sao?”
Diệp Thư Vân giải thích nói: “Lão sư hiểu lầm, sư huynh chỉ muốn thử một lần Phùng Siêu có võ hay không, để tránh oan uổng hắn.”
Kỷ Tinh ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn oán giận Mạnh Vân Trạch hành vi lỗ mãng.

Kỷ Tinh liếc mắt quét Mạnh Vân Trạch một cái, không nói chuyện nữa.
Mạnh Vân Trạch hỏi Phùng Siêu: “Ngươi có dược trị thương không?”
Phùng Siêu cùng Kỷ Tinh lúc này mới nhớ chuyện Diệp Thư Vân bị thương, trong lòng ít nhiều có chút băn khoăn.
Phùng Siêu nói: “Chờ, ta đi lấy.”
Trong nháy mắt, máu loãng trong lòng bàn tay Diệp Thư Vân đã đổ ra như thác chạy dài trên sườn núi, Diệp Thư Vân nhấc tay, máu loãng liền theo lòng bàn tay chảy xuống rơi trên mặt đất, hạt cát trên đất lập tức bị cuốn vào máu loãng, không bao lâu đã biến thành một bãi máu loãng đen nhánh.
Phùng Siêu mang về một hũ kim sang dược đưa cho Mạnh Vân Trạch, việc bôi dược nàng có thể tự mình làm, nhưng không biết Mạnh Vân Trạch có phải xuất phát từ áy náy hay không, kiên trì muốn giúp nàng bôi dược.
Dưới ba đôi mắt đang nhìn chằm chằm, nàng thật sự không thể kiên trì, đành phải để Mạnh Vân Trạch giúp nàng bôi dược.

Bởi vì sợ nàng đau, Mạnh Vân Trạch chỉ có thể rắc thuốc bột từng chút một.
Hắn cúi đầu, lông mi mảnh dài như quạt lông thu nhỏ, dày đặc lại uyển chuyển nhẹ nhàng.


Thấy bộ dáng hắn nghiêm túc, Diệp Thư Vân bất giác vui mừng ra mặt, khóe miệng cũng giơ lên theo.
Thuốc bột rơi vào da thịt bị xé rách, lập tức gây đau đớn, nàng theo bản năng cắn chặt môi dưới, nhíu nhíu mày.

Đến khi đau đớn mang đến thuốc bột thối lui, miệng vết thương vẫn nóng rát đau, cũng may cũng không quá đau, nhịn một chút cũng qua.
Mạnh Vân Trạch ngẩng đầu băng bó cho Diệp Thư Vân, vừa lúc gặp Diệp Thư Vân đang nhíu mày, bốn mắt nhìn nhau, Diệp Thư Vân lập tức thay thành một gương mặt tươi cười nói sang chuyện khác: “Sư huynh tay nghề không tồi, băng xong khá xinh đẹp.”
Nàng không muốn hắn vì việc này mà áy náy.
Trừ bỏ xin lỗi, Mạnh Vân Trạch trong chốc lát không thể nghĩ được nên nói cái gì.
Phùng Siêu hỏi hắn: “Mạnh thị lang dùng cái gì loại trừ hiềm nghi của tiểu nhân?”
Mạnh Vân Trạch nói: “Lúc ngươi nhìn thấy người chết, có phải trên người hắn có thương tích?”
Phùng Siêu nhớ lại chuyện ngày đó, hắn nói: “Đúng vậy, trước ngực hắn có một vết thương.

Mới đầu ta còn không hiểu hắn đánh chỗ nào mà bị thương, sau lại nghĩ, hạng người như hắn, kẻ thù nhiều cũng không hiếm lạ.

Mạnh Hầu làm sao biết?”
Vừa nãy hắn nghe Phùng Siêu nhắc tới chuyện người chết té xỉu, hắn cũng đã hoài nghi đó là vì đường kiếm của hắn.
” Vết thương do kiếm là lúc ta truy kích người chết chém hắn.”
Nghe Mạnh Vân Trạch nói như vậy, Phùng Siêu cùng Kỷ Tinh càng không rõ.
Mạnh Vân Trạch lại nói: “Vết thương trí mạng của người chết là đường kiếm trước ngực, không phải ngươi đẩy, hơn nữa đường kiếm do người thuận tay trái đâm, cùng ngươi không liên quan.”
Phùng Siêu bừng tỉnh đại ngộ, cho nên vừa mới nãy Mạnh Vân Trạch không đầu không đuôi hỏi hắn biết võ không, thì ra là muốn thử hắn.

Hiện giờ oan khuất của hắn được rửa sạch, cả người nhẹ nhõm.

Lúc trước, tuy rằng hắn tự trấn an chính mình, mặc dù người nọ do hắn đẩy mà bỏ mình, nhưng cũng là chết chưa hết tội, người khác không thấy oán, nhưng dù sao cũng là một mạng người, làm sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Kỷ Tinh hỏi: “Nói như thế, hiềm nghi Mạnh thị lang ngược lại lớn hơn, không phải sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.