Bạn đang đọc Vans Force Phế Tích Thế Giới Các Thần – Chương 683: Thám Đạo Gặp Thợ Rèn
Con đò nhỏ băng băng lao về trước, đâm thẳng lên trên bờ sông rồi cứ thế bị bỏ lại.
Hai du hành giả nhảy khỏi đò, lập tức chạy đi, thẳng về một hướng đã định.
Thành Carne, cách con sông Naruv nơi con đò của Kull cập bờ gần một trăm cây số về phía tây.
Tòa thành là nơi tụ hợp của những du hành giả mới bắt đầu trên cuộc tranh đua Thần cấp, trải nghiệm những khó khăn và sự hấp dẫn đầy mê hoặc của việc săn giết quái và nâng cao Thần cấp mang lại.
Không nhộn nhịp và sầm uất như thành Tailor, không âm trầm xen lẫn hỗn loạn như thành Nortre, càng không yên bình như thành Junil.
Người dân thành Carne chìm đắm trong cuộc mưu sinh, du hành giả thì chiến đấu, chết đi và sống lại, tạo nên thế giới đầy màu sắc, nhưng cũng nặng nề.
Công việc của Kull ở thành Carne có rất nhiều, lại rặt không có một phần nào chia sẻ được cho Darmil cả.
Thế nên khi vừa vào thành, cậu đành bảo cậu ta muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm.
Một du hành giả Thần cấp 15 như Darmil, dám chắc chẳng có tên điên nào lại đụng vào cậu ta.
Mà dẫu có đụng, cũng là bị đụng vỡ, đụng tan nát.
Trước hết, tới chỗ tiệm rèn.
Kull chưa từng gặp anh chàng thợ rèn tên Sinto mà Turan nói đến, nhưng theo lời đội trưởng, đây là một thành viên tổ đội tiềm năng.
Nói cách khác, đối phương rất có thể ở ngang hàng với cậu đây.
Thế thì, thật không tầm thường.
Kull quả thực đang tự khen mình đấy.
Đắc ý.
Dẫu cho người đồng đội đi cùng cậu rất khiến cậu lấy làm tự ti.
Không khó để Kull tìm ra chỗ tiệm rèn mình cần đến.
Dù sao thì trước khi tới đây, cậu đã điều tra qua một lượt, có được không ít thông tin về đối phương.
Một kẻ lạc loài, bị bỏ rơi.
Sinto là một người thợ rèn tài năng, nhưng đáng tiếc thay, cậu ta lại yêu thích việc du hành hơn cả.
Du hành mới là lẽ sống của anh chàng này.
Du hành ở đây không chỉ kể riêng trong việc săn giết quái và càn quét phó bản.
Sinto đam mê vận dụng các kỹ năng mình có cho việc rèn, bao gồm cả kỹ năng chủ đạo mang tên ‘Phong ấn’ mà Turan đã tiết lộ cho Kull.
Đối phương dường như muốn tạo ra món sản phẩm nghệ thuật để đời, khiến mọi người trên thế giới đều biết đến và ngưỡng mộ.
Nói nhẹ, thì Sinto là một kẻ có sở thích kì quặc đầy tham vọng; nói nặng, rõ ràng là một tên biến thái.
Các báo cáo về tổ đội mà Sinto từng tham gia, kết quả đều rất thảm.
Kỹ năng ‘Phong ấn’ của cậu ta được sử dụng một cách lung tung, vô tội vạ, chừng như xem mọi thứ, kể cả thành viên tổ đội đều là đối tượng thí nghiệm của mình.
Phong ấn, phong ấn và phong ấn.
Sự hiển hiện của hiệu quả kỹ năng chủ đạo của Sinto ở khắp mọi nơi cậu ta có mặt, khiến cho mọi người dần cảm tưởng rằng cậu ta đã không còn kiểm soát được kỹ năng ấy nữa.
Có lẽ thật, cũng có lẽ là giả.
Nhưng gì đi chăng nữa, Sinto chắc chắn là sẽ không ngừng lại.
Do đó cậu ta làm lộ ra bộ mặt nhát cáy của mình, vì e sợ gây ra lỗi lầm mà hại người thêm nữa.
Du hành của cậu ta giờ chỉ còn lại trong niềm đam mê rèn.
Đối tượng như thế này, khiến Kull rất thích thú.
Quả nhiên, Turan chọn người đều là siêu việt cả, bất kể có từng là Nihr hay không.
Tiệm rèn không có âm thanh của tiếng đập đều đều vang lên như những nơi khác, mặc cho rằng bây giờ mặt trời đã lên cao.
Bên trong lại chỉ có một người, ngồi yên trước một chiếc đe, bên cạnh ôm lấy mấy bao tải chứa đầy các loại trang bị chất ngổn ngang.
Chờ đợi.
Đối phương chỉ đơn thuần ngồi chờ, thả hồn mình theo gió, không có chút suy nghĩ gì.
Kẻ đạt tới cảnh giới này, đúng thật là biến thái.
Kull lắc đầu, cười nhạt.
Nếu không phải là cậu biết được tình huống, nói không chừng còn tưởng rằng Sinto có ý gì đặc thù với đội trưởng, chờ cậu ta tới điên đảo tâm hồn rồi.
– Tôi tới lấy đồ.
Kull cất tiếng, giờ đang đứng trước Sinto, cách chỉ vài bước chân.
Cậu cho là đối phương sẽ sớm phản ứng lại mình khi tới gần, nhưng cậu rõ chẳng đáng là gì cả.
– Tới rồi!?
Sinto thốt, không buồn nhìn lấy Kull một chút mà thay vào đó vội vàng lôi ra mấy bao tải bên cạnh, bắt đầu bày ra, giới thiệu từng cái một.
Kiếm, khiên, đoản đao, giáo, giáp, loại nặng, loại nhẹ, vân vân.
Rất nhiều các loại trang bị được đối phương lần lượt giới thiệu.
Toàn bộ đều có cấp độ từ 13 trở lên, phẩm chất không có cái nào dưới ‘Ưu’.
Chí ít, đạt được chỉ tiêu mà Turan đề ra: một bộ trang bị dành cho cậu ta có cấp độ 15 và phẩm chất ‘Tinh anh’.
Số trang bị còn lại được Sinto nói đến như là tặng thêm, lấy lý do rằng dù có để ở cửa hàng để bán cũng chẳng có ai mua.
Kull hít sâu một hơi.
Cậu không tiện đánh giá về đống trang bị trước mắt này, nhưng cậu biết chắc một điều, đối phương đã đạt tới yêu cầu trở thành thành viên tổ đội của Turan.
Chỉ có điều, đội trưởng không nói gì về việc nhận Sinto làm thợ rèn riêng cả.
Anh chàng thợ rèn hẳn sẽ thất vọng lắm.
Kull cũng lấy làm tiếc.
Nếu đội trưởng chịu nhận Sinto làm thợ rèn riêng cho tổ đội, đoán chừng đối phương cũng sẽ không ngại tham gia du hành cùng.
Dù sao thì trong phó bản có rất nhiều thứ liên quan đến các ngành nghề, yêu cầu hiểu biết ở nhiều phương diện khác nhau.
Đạt được những thứ đó tất nhiên là sẽ giúp ích được cho tổ đội.
Các hội chuyên nghiệp chính là nhờ vào đấy mà thành lập được các mối quan hệ đa chiều.
– Tiền đã sớm nhận được.
Giờ cậu chỉ cần nhận hàng thôi.
Sinto lên tiếng sau khi thấy Kull đã kiểm tra xong đống trang bị.
Cậu làm khá qua loa, nhưng đối phương cũng chẳng tiện nói cái gì.
Dù sao, người tới là khách hàng.
Kull nhếch môi, lưỡng lự trong giây lát, lại chẳng nói lời nào, bắt đầu bỏ từng món trang bị vào túi trữ vật, đồng thời khéo léo liệt kê thành một danh sách.
– Cậu… Turan nói thế nào?
Sinto không nhịn được, hỏi.
Kull chỉ chờ có thế, ngừng lại động tác của mình, đáp:
– Chẳng thế nào cả.
– Chẳng- Nghĩa là sao?
Sinto ngơ ngác pha lẫn với hụt hẫng mà thắc mắc.
Cậu ta mơ hồ đoán được ý tứ của đối phương.
– Câu hỏi của cậu là gì? – Kull gặng hỏi.
Sinto nuốt khan một ngụm, cảm giác áp lực đè nặng lên người khiến cậu ta thật khó mà thở nổi.
Cơ hội duy nhất để trở mình, hi vọng và tia sáng cuối cùng còn lại chừng vụt tắt.
– Tôi muốn trở thành thợ rèn riêng cho tổ đội của Turan.
Cậu ấy trả lời thế nào?
Từng lời được nói ra một cách chậm rãi, sợ nhầm mất chỗ nào.
– Không nhận.
Kull quả quyết đáp, lại từ tốn chờ cho gương mặt của Sinto biến sắc một cách hoàn toàn thì mới nói tiếp:
– Thợ rèn yêu cầu trau dồi tay nghề rất nhiều, sẽ không có thời gian du hành.
Kỹ năng chủ đạo của cậu sẽ bị mục ruỗng.
Lời này không phải của Turan.
Đội trưởng quả thật đối với yêu cầu trở thành thợ rèn riêng của Sinto nói rất ít.
– Sẽ không đâu.
– Sinto thốt, cố gắng bấu víu vào chút hi vọng mỏng manh còn sót lại – Kỹ năng chủ đạo của tôi dùng rất tốt, có rất nhiều công dụng.
Chỉ cần tôi rèn tốt, năng lực của bản thân cũng sẽ tăng cao.
Đúng là sẽ tăng cao, nhưng so với yêu cầu của Turan thì còn kém nhiều lắm.
Bản thân là thành viên tổ đội, chính mình trải nghiệm những điều kiện và yêu cầu khắc khe của đội trưởng, Kull hoàn toàn có tư cách để đưa ra nhận định như thế.
Chẳng có gì đáng tự hào cả.
Bởi Kull cũng còn rất kém.
– Cậu không hề biết độ cao mà mình có thể đạt tới là bao nhiêu.
Cậu càng không biết ảo tưởng của bản thân đáng buồn cười đến mức nào.
Hai câu có vẻ đối nghịch nhau, nhưng vào tai của Sinto lại thành từng chiếc roi sắt đập xuống lòng tự tôn vững chắc của cậu ta đến đau nhức vô cùng.
Không khác.
Sinto có lòng tự tôn thật sự rất lớn.
Nếu không thì đã chẳng biến thành một tên biến thái trong mắt Kull.
Cũng chính bởi lòng tự tôn ấy, cậu ta mới chịu nhận đơn hàng như một lời thách thức của Turan.
Đội trưởng không nói nhiều về chuyến đi nhận hàng này của Kull.
Yêu cầu tương đối ngắn gọn: thay mới lòng tự tôn của đối phương.
Nói cách khác, giúp cậu ta đặt tầm nhìn lên cao hơn, gấp nhiều lần.
Tầm nhìn quá thấp, lòng tự tôn có cao bao nhiêu cũng trở thành rẻ rúng.
– He he.
– Kull cười chế giễu – Làm thợ rèn tốt lắm sao?
– Rất tốt.
Sinto đáp ngay không chút do dự.
Đối phương chưa từng hối hận về quyết định của bản thân, giờ vẫn vậy, và sẽ luôn như vậy.
– Thợ rèn có thể làm ra món trang bị này có nhiều không?
Kull hỏi, tùy tiện lấy ra một món trạng bị cấp 15 phẩm chất ‘Tinh anh’ đưa lên.
Đó là một chiếc găng tay da có đắp phiến thép lên ở những vị trí thuận tiện cho việc chắn đòn khi cần thiết.
Thứ này rất khó sử dụng, tất nhiên là yêu cầu làm riêng của Turan.
– Thành Carne có ít nhất tám thợ rèn làm được.
Sinto trả lời.
Cậu ta có vị thế không hề kém trong vòng quan hệ quanh các thợ rèn.
Dù sao thì bỏ qua cái sở thích kì quặc đi thì Sinto đúng là có tài.
Huống hồ chi, đám thợ rèn đa phần đều là lập dị.
Tám thợ rèn đã là tương đối nhiều.
Thế nhưng làm được, không có nghĩa là sẽ dễ dàng nhận yêu cầu làm.
Nguyên liệu để làm trang bị vốn cũng không dễ kiếm như vậy.
– Nếu là cấp 20 cùng phẩm chất thì sao? – Kull lại hỏi.
– Một người.
Rất ít, hẳn cũng chỉ nói trong thành Carne.
Nhiều hơn, Sinto không dám chắc.
Cậu ta có lòng tự tôn, sẽ không nói bừa.
– Nếu cùng là cấp 15 nhưng phẩm chất nâng lên đến ‘Anh hùng’?
Sinto nhăn mày, biểu cảm đã sớm chuyển từ hồi hộp và căng thẳng chuyển sang nghiêm nghị.
Cậu ta bị kích thích.
– Không có ai cả.
Trang bị phẩm chất ‘Anh hùng’ cực kì khó chế tác, yêu cầu rất khắc khe kể về năng lực thợ rèn lẫn các loại vật liệu và dụng cụ.
Thậm chí, còn phải nói đến thời vận.
Thời vận, nói thô ra là không có nắm chắc, tức hên xui.
May mắn thì thành công, không thì thất bại, vốn cũng chẳng phải chuyện lạ.
Cấp độ trang bị mặc dù có tính áp chế đối với phẩm chất, nhưng xét về hiệu quả lẫn độ phổ dụng thì phẩm chất mới là quan trọng hơn cả.
Một người Thần cấp 15 mang trang bị cấp 15 và phẩm chất ‘Anh hùng’ có thể phát huy ra năng lực tốt hơn khi mang trang bị cấp 20 nhưng phẩm chất chỉ mới ‘Tinh anh’ đâu chỉ vài lần.
Mặt khác, một người Thần cấp 20 mang trang bị cấp 15 và phẩm chất ‘Anh hùng’ vẫn có thể phát huy ra năng lực chẳng hề kém trang bị cấp 20 phẩm chất ‘Tinh anh’ bao nhiêu cả.
Thậm chí một vài trường hợp đặc thù, hiệu quả còn sẽ cao hơn.
Càng chẳng nói đến phẩm chất ‘Huyền thoại’.
Nhưng Kull tự nhiên không lôi trang bị ở đẳng cấp ấy ra đây.
Điều đó là vô nghĩa.
Kẻ có thể chế tác ra trang bị phẩm chất ‘Huyền thoại’, được biết đến chỉ có các Chính thần mà thôi.
– Đó là do Thần cấp thấp, năng lực tự nhiên bị áp chế.
Kull cất tiếng.
Đây không phải là một lời nói vô căn cứ, mà mọi người đều đã thừa nhận, bao gồm cả các thợ rèn tài năng nhất.
Muốn rèn trang bị cấp cao, phẩm chất tốt, cần có thể vận dụng được kỹ năng cấp cao, công cụ cấp cao, tiếp xúc với các loại vật liệu cấp cao và nhiều thứ nữa.
Không đạt tới, sản phẩm tất nhiên sẽ bị hạn chế.
Thế nhưng muốn đạt được Thần cấp cao, buộc phải du hành nhiều, tham gia chiến đấu nhiều.
Thần cấp 15 trở xuống còn có thể dựa vào đòn kết liễu mà tích lũy Thần tinh, Thần cấp cao hơn thì chuyện đó đã thành không thực tế.
Đã vậy, làm sao còn thời gian trau dồi tay nghề.
Sự thật đau lòng.
Nhưng Sinto không cam tâm, bảo:
– Chỉ cần đạt tới Thần cấp 15, tôi hoàn toàn có thể chế tác ra trang bị cấp 20 phẩm chất ‘Anh hùng’!
Một lời khẳng định đầy tính tham vọng.
Và dĩ nhiên, chế tác thành công hay không đều dựa vào thời vận.
– Du hành đi.
Chế tác phẩm chất ‘Huyền thoại’ nằm trong tầm tay.
Kull điềm tĩnh nói, vẻ như mình đang trần thuật một điều bình thường.
– ‘Huyền thoại’…? Không thể nào!?
Sinto cáu gắt thốt.
Hiệu quả mà Kull cần chính là đây.
Đối phương chẳng phải tham vọng lắm ư, tự tôn cao lắm ư, vậy mà gặp phẩm chất ‘Huyền thoại’ thì đã e ngại rồi.
– Thế nên cậu rất kém.
– Kull đổ thêm dầu vào lửa.
– Cậu…
Sinto nổi giận, mặc cho việc nhận ra ý đồ của Kull.
Tính cách là như thế, không phải lý trí có thể kiểm soát.
– Cậu nói vậy, tức chỉ cần chăm chỉ du hành thì có thể chế tác ra trang bị phẩm chất ‘Huyền thoại’?!
– Biết đâu đấy.
Kull cười hề hề đáp.
Cậu không biết.
Cái phẩm chất ‘Huyền thoại’ này cậu chỉ nói bừa thôi.
Đẳng cấp của cậu còn chưa đủ để biết đến mấy thông tin đáng sợ ấy.
Sinto giận đỏ mặt, hai tay siết chặt, chừng muốn đánh người lắm rồi.
Nếu không phải trong lòng vẫn còn nhớ rõ người đứng đây là thay mặt cho Turan, cậu ta ắt nhào vào làm luôn một trận, bất chấp có đánh lại hay không.
Nhưng như thế, cũng cho thấy rằng Sinto đã thua.
Bỏ qua vụ phẩm chất ‘Huyền thoại’, cậu ta không có cách nào phản bác lại lời của Kull.
Có lẽ lời cậu nói không hoàn toàn đúng, nhưng phản bác được mới là điểm mấu chốt.
Đối với phản ứng của Sinto, Kull làm ngơ.
Thay vào đó, cậu chậm rãi bỏ món trang bị vừa lấy ra trở lại túi trữ vật, toan rời đi.
Chuyện cần làm đã xong.
Kế đó chỉ mong là đội trưởng tính toán đủ vẹn toàn..