Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 469: Phiền Toái Lớn


Đọc truyện Vạn Tộc Chi Kiếp – Chương 469: Phiền Toái Lớn

Tô Vũ xem thường, thậm chí cảm thấy khó hiểu: “Đi chiến trường Chư Thiên không về được thì sao? Chúng ta mạnh mẽ chẳng lẽ là vì bế tử quan trong học phủ sao? Không phải cường giả nên ra ngoài chinh chiến, kẻ yếu ở lại học phủ giảng dạy à?”

Học phủ có nhiều Sơn Hải ở lại như vậy mới khiến Tô Vũ cảm thấy kỳ quái!

Nội bộ Nhân cảnh giữ nhiều cường giả như vậy làm gì?

Trên chiến trường Chư Thiên, Thiên Quân, Vạn Thạch đều đang chiến đấu, cường giả nhân tộc lại không tham dự khiến Tô Vũ rất khó hiểu.

Trần Vĩnh thở dài: “Nguyên nhân rất nhiều, thứ nhất, cường giả đến chiến trường Chư Thiên, chiến tranh sẽ thăng cấp! Vốn là Đằng Không làm chủ sẽ biến thành Lăng Vân, Sơn Hải làm chủ.”

“Thứ hai, chiến trường Chư Thiên chỉ là đạo phòng tuyến thứ nhất, phải cẩn thận tránh bị người tận diệt, hoàn toàn đứt đoạn truyền thừa.”

“Thứ ba, nội bộ Nhân cảnh cũng không thái bình, cần một bộ phận cường giả ở lại canh giữ, phòng ngừa vạn nhất.”

“Kỳ thật còn một nguyên nhân khác, đó là người Văn Minh học phủ đến chiến trường ít hơn Chiến Tranh học phủ bởi vì chúng ta hoặc nhiều hoặc ít đều có một vài chuyện trọng yếu hơn cần nghiên cứu hoặc tiến hành.”

Trần Vĩnh giải thích: “Có vài hạng mục rất then chốt, cần cường giả đi phân tích chủ trì mới được.”

“Hạng mục?”


Tô Vũ nghĩ đến Bạch Phong, nghi ngờ hỏi: “Đơn thần văn nhất hệ có hạng mục gì? Nhiều cường giả như vậy ở đây, ta lại không nghe nói có hạng mục gì đặc biệt đang trong quá trình tiến hành.”

“Có!” Trần Vĩnh cười đáp: “Đừng coi thường Đơn thần văn nhất hệ, nếu bọn họ có thể cường đại đến mức độ này, chắc chắn là có chỗ hơn người! Trước đây không phải ngươi đã giao thủ với Trịnh Hoành sao? Có cảm nhận gì?”

Tô Vũ suy nghĩ một chút, chần chờ nói: “Phong hỏa sơn lâm… Hệ thống?”

“Đúng vậy!” Trần Vĩnh gật đầu đáp: “Đơn thần văn nhất hệ thật ra đã hoàn toàn khác hẳn năm xưa. Năm đó bọn họ chủ tu thần văn đều không thành hệ thống, có vài người chỉ tu luyện một thần văn, bây giờ thật ra đã có chút thay đổi. Tỉ như tu luyện thần văn thành hệ thống, Đơn thần văn nhất hệ đã tiến hóa…”

“Kỳ thật trong nội bộ Đơn thần văn hệ cũng có chia rẽ, là đơn tu một thần văn hay tu mấy thần văn khác biệt, hoặc là tu một hệ thống thần văn… những vấn để này đều đang được tranh luận!”

Tô Vũ gật đầu, thì ra là thế.

Trần Vĩnh lại giải thích tiếp: “Không chỉ vậy, bọn họ còn có không ít nghiên cứu, tỉ như những năm qua Chu Minh Nhân phó phủ trưởng đang nghiên cứu phương pháp làm ý chí chi văn vĩnh tồn, chuyện này rất quan trọng.”

“Ý chí chi văn của Nhân tộc, dù ngươi không làm gì, qua thời gian dài cũng sẽ tự động tiêu tán…”

Tô Vũ vội gật đầu, tiếc hận nói: “Đúng vậy! Thời điểm ta còn ở Nam Nguyên, Liễu lão sư đã đưa cho ta một bản《 Lôi Nguyên đao 》, nhưng chỉ có bốn đao trước có một ít lực lượng ý chí tồn tại, phía sau đều đã tiêu tán…”


Trần Vĩnh sững sờ.

Phần trước còn mà phần sau tiêu tán rồi?

Đùa ta à?

Càng về phần sau càng mạnh, ý chí lực bám vào càng nhiều, dù tiêu tán cũng là phần đầu tán trước, làm sao có thể phần sau tản mát trước được.

Trong lòng y suy nghĩ một thoáng, đại thể đoán ra được phần nào nguyên nhân.

Trần Vĩnh dở khóc dở cười, không vạch trần sư bá của mình, y hơi xấu hổ mở miệng: “Đúng, vì dễ tiêu tán như vậy cho nên ý chí thần văn của nhân tộc có thời gian bảo tồn không dài, thường sẽ bị lãng phí, Chu Minh Nhân phó phủ trưởng nghiên cứu về phương diện này, nghe nói đã sắp có kết quả. Một khi thành công, ý chí chi văn của nhân tộc có thể kéo dài nhiều năm như của vạn tộc, như thế thì cường giả nhân tộc cũng có thể giữ lại nhiều ý chí chi văn hơn để cung cấp cho hậu nhân.”

Tô Vũ gật đầu, cái này đúng là hữu dụng.

“Lão sư của Trịnh Hoành, Tôn Các lão cũng đang nghiên cứu một hạng mục trọng yếu.” Trần Vĩnh nói: “Cơ sở văn quyết khai phá, cũng chính là cơ sở văn quyết Thiên Quân Vạn Thạch có thể tu luyện, hạng mục này được đầu tư rất nhiều tinh lực và tài nguyên!”

Trong lòng Tô Vũ hơi động, mở miệng hỏi: “Sư bá, chẳng lẽ Cầu Tác cảnh nhiều năm như vậy vẫn không công khai cơ sở văn quyết ư?”


Trần Vĩnh lắc đầu, “Ta không rõ! Có một số việc ta cũng không biết. Theo lý thuyết, nhiều năm qua đầu nhập không ít tinh lực vật lực như vậy có khả năng đã có kết quả, có lẽ là không hoàn thiện hoặc là không truyền ra ngoài, ai biết được.”

Y giải thích: “Ngươi cũng biết rồi, nhân tộc đông đúc như thế không phải ai cũng là người tốt, một vài thứ tốt đều phải truyền thừa nghiêm mật chính là vì sợ tiết lộ ra ngoài bị vạn tộc biết được.”

“Vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn!” Tô Vũ không đồng ý: “Trả một cái giá nhất định để tiến hành truyền bá, như《 Chiến Thần quyết 》ấy, nếu hoàn toàn phong tỏa, vậy tiến bộ thế nào?”

“Đây không phải chuyện chúng ta có thể can thiệp!” Trần Vĩnh dở khóc dở cười, “Đừng nói người khác, ngay cả trung tâm nghiên cứu Văn Đàm chúng ta nếu thật sự có thành quả lớn gì, trước khi truyền bá cũng chắc chắn phải cân nhắc lợi hại trước mới được.”

Nghe vậy, Tô Vũ nhẹ gật đầu.

Cũng đúng!

Không thể đánh giá song phương.

Người khác tiêu tốn thời gian mấy năm, hao phí vô số tài nguyên, ngươi há miệng đòi hỏi, người ta mặc kệ cũng là bình thường. Còn phải xem lợi ích!

Trần Vĩnh thấy hắn hiểu chuyện thì hài lòng, “Tạm thời những việc này hiện giờ không có quan hệ gì với chúng ta.”

Y dừng một chút, nhìn về phía Tô Vũ nói: “Nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của ngươi là tu luyện, sớm tiến vào Đằng Không cảnh! Một điểm nữa…”

Y do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: “Có nhiều thứ nếu không tiện nói ra cũng không sao, Văn Minh sư hoặc là đạo tu giả đều có bí mật riêng của mình. Thế nhưng hãy tin tưởng, hãy dành cho lão sư ngươi một chút tín nhiệm.”


Y nhìn về phía Tô Vũ, “Sư bá không phải muốn chiếm lấy thành quả của ngươi, thế nhưng đừng lưu lại hậu hoạn cho mình! Nhất là thiên phú tinh huyết lần trước, chuyện liên quan tới tinh huyết Phệ Hồn trùng, ta biết Bạch Phong không có khả năng làm ra thành quả này, bằng không hắn đã sớm nói cho ta biết.”

“Trước đây thiên phú tinh huyết chỉ là một chút biến hóa bên ngoài, cho nên phần lớn Văn Minh sư không quá coi trọng, nhưng dính đến biến hóa ý chí lực, cái này hoàn toàn khác biệt!”

“Trước kia, Chiến giả rất khó kích thương ý chí lực Văn Minh sư, trừ phi thực lực đối phương quá mạnh, bằng không khi Văn Minh sư và Chiến giả giao thủ, từ Đằng Không trở lên, gần như đều là Văn Minh sư mạnh hơn!”

“Nhưng nếu như thật sự xuất hiện tinh huyết có khả năng kích thương ý chí lực, kết quả này sẽ rất nghiêm trọng!”

Trần Vĩnh thận trọng nói: “Ngươi phải biết rằng, tại chiến trường Chư Thiên, Văn Minh sư đều là cường giả áp trận! Giá trị của một vị Văn Minh sư Sơn Hải cảnh tuyệt đối lớn hơn một vị Chiến giả Sơn Hải cảnh!”

“Thần bí, vô thường, biến hóa khó lường, thủ đoạn phong phú… đó chính là Văn Minh sư!”

“Thế nhưng tất cả những thứ này đều xây dựng trên cơ sở ý chí lực được bảo toàn. Tô Vũ, ngươi có thể tưởng tượng xem, một khi có tinh huyết có khả năng đả thương ý chí lực, vậy loại tinh huyết này phải có giá trị cao bao nhiêu?”

Y hít sâu một hơi, ngưng trọng nói: “Hiện tại tin tức còn đang lưu truyền trong phạm vi nhỏ, ta đã kiến nghị phủ trưởng phong tỏa tin tức! Nhưng không sớm thì muộn tin tức này cũng sẽ lộ ra ngoài, hiện tại phủ trưởng có ý tứ là giao tài liệu cho học phủ, học phủ giao cho Đại Hạ phủ và Cầu Tác cảnh, để bọn họ nghiên cứu chuyên sâu, như vậy sẽ có người khác gánh vác nguy hiểm, tránh việc chỉ mình chúng ta bị để mắt tới!”

Trong lòng Tô Vũ nhảy một cái!

“Sư bá… Ý của ngài là… Tinh huyết Phệ Hồn trùng có vấn đề rất nghiêm trọng ư?”

Lúc trước hắn đã biết chuyện này sẽ rất phiền toái. Nhưng hiện tại hình như phiền toái lớn hơn hắn tưởng tượng nhiều!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.