Vẫn Có Nhạn Bay Về

Chương 20


Đọc truyện Vẫn Có Nhạn Bay Về – Chương 20

Ngoài cửa vang lên tiếng còi xe, Diệp Nhiễm nghe thấy thì hốt ha hốt hoảng bỏ ngụm cháo cuối cùng vào miệng, cô cầm lấy bát đi về phía phòng bếp vẫn không quên dong dài dặn Kha Dĩ Huân: “Anh ăn xong cũng không cần rửa đâu, nhưng nhất định phải bỏ bát ngâm vào trong nước, em về sẽ rửa sau.”

Kha Dĩ Huân cau mày buông bát, ngừng ăn: “Thế nào? Không phải chính em nói muốn cùng tôi ăn cơm để gia tăng tình cảm? Bây giờ lại tính bỏ đi?”

Diệp Nhiễm từ trong phòng bếp đi ra, lại chạy vào toilet, trong thời gian ngắn cô lại từ phòng vệ sinh lao đi, xách balo trên sofa mang lên vai, cầm mũ đội lên đầu, không kịp trả lời Kha Dĩ Huân.

Kha Dĩ Huân nhìn bộ dáng năng động ở phía đối diện, trên mặt còn đang nhăn nhó như khỉ: “Trời sinh nội trợ thế nào so với người làm ăn như tôi trông còn vội vã hơn?” Anh chế giễu, tiếp tục ăn cháo. “Bắt xe buýt à?” Anh chế nhạo.

“Còn không phải tại anh sao!” Diệp Nhiễm bĩu môi, không biết lại nghĩ tới cái gì, chạy vào phòng bếp. “Anh không tiễn em sao? Em không có bằng lái, bây giờ em phải đi học lái xe!”

Kha Dĩ Huân nhất thời nhếch miệng, chuyện này anh không nghĩ tới, hoặc là không có thời gian để suy nghĩ: “Em học được bao nhiêu ngày rồi?”

“Hôm nay đã là ngày thứ ba.”

“Ai đưa em đi?”

“Là chị Trần đó, mỗi lần chị ấy đi tập thể hình, em liền nhờ chị ấy cho em quá giang xe.” Diệp Nhiễm cầm bình thủy chạy ra ngoài cửa.


Anh vẫn không nhanh không chậm hỏi: “Còn mấy ngày nữa?”

Diệp Nhiễm đưa tay lên đếm, sau đó đưa ra đáp án: “Còn một tháng nữa lận.”

“Để tôi kêu tiểu Khương tới đón em, hốt ha hốt hoảng làm gì! Nhìn thật khó chịu!” Ăn được một nửa thì anh đứng lên, bát đặt trên bàn, căn bản không thèm dọn dẹp.

Diệp Nhiễm cười thành tiếng, chạy tới ôm eo Kha Dĩ Huân: “Ông xã, anh thật tốt!” Cô kiễng chân hôn anh một cái, không đợi anh nói chuyện, cô đã buông lỏng anh ra, cầm bát bỏ vào bếp.

Kha Dĩ Huân tỏ vờ tởm lợm nụ hôn kia, còn chưa kịp khiển trách cô, cô đã chạy đi như gió rồi.

***

Hiếm khi anh tan ca sớm, anh cố tình không nói cho cô biết, hôm nay anh định mang cô ra ngoài…

Mở cửa liếc mắt anh đã nhìn thấy cô, cô đang ở trong đại sảnh khoa tay múa chân, cầm máy ảnh chụp loạn xạ, thấy anh trở về còn tiện tay chụp cho anh một tấm.


“Làm gì đấy!” Anh khẽ quát, lại đang làm chuyện kỳ quái!

“Anh nhìn đi!” Cô dường như không ý thức được thời gian anh trở về, rung đùi đắc ý đã chạy tới khoe: “Ba tặng cho em máy ảnh kĩ thuật số!”

Kha Dĩ Huân trầm mặt, không vui thuận tay tiếp nhận nhìn vài lần, là hàng đời mới: “Ba tôi? Tặng em?” Theo như anh biết, ba anh chưa từng nghiên cứu cái này. “Là em đòi ba chứ gì? Chẳng lẽ tiền trong thẻ tôi đưa hoàn toàn không đủ cho em tiêu?”

“Không có! Thật sự là ba tặng em mà, em cũng bất ngờ mà!” Diệp Nhiễm trừng mắt nghiêm cẩn giải thích: “Ba muốn em chụp thật nhiều ảnh để lưu niệm, quang cảnh ở trường rất đẹp, ba còn muốn giúp em chụp hình đang học lái xe nữa đó.”

“Ba tôi xem em học lái?” Kha Dĩ Huân có chút bất ngờ.

“Đúng vậy, mẹ cũng có mặt mà, hôm đó bọn họ còn dùng cơm trưa với em.” Cô vừa cười vừa nheo nheo mắt, còn anh hoàn toàn không nói chuyện.

“Anh chụp cho em mấy tấm đi.” Cô chạy đến giữa thang lầu điều chỉnh tư thế, bàn tay làm động tác hình chữ V, Kha Dĩ Huân một mặt nhàm chán chụp ảnh, cô lại đi đến ghế sofa ngồi xuống, chủ động nhìn màn hình cười.

“À! Chúng ta đi ra ngoài đi ——” Anh chưa kịp nói hết câu thì bị chuông cửa ngắt lời. Không đợi anh nói tiếp, cô đã nhanh chóng đứng dậy đi mở cửa, người giao hàng liến thoắng mang các thùng carton đặt ở một góc đại sảnh, rất nhanh đã chất thành đống.


Diệp Nhiễm vui vẻ, cô hiển nhiên biết những thứ này được đưa đến từ đâu, cô cười tủm tỉm đưa cho chai nước cho người giao hàng.

Kha Dĩ Huân lạnh lùng liếc mắt, ngửi thấy mùi trái cây, chắc chắn là các loại trái cây. Chờ người giao hàng đi rồi anh mới thờ ơ nói: “Thế nào, em còn định bán trái cây ở khu phố này?”

“Làm gì có!” Cô cười, cầm cây lau nhà lau đi mấy vết bẩn do người giao hàng làm bẩn trên mặt đá cẩm thạch: “Chị Đồng kinh doanh về mặt hàng này, chị nói muốn tặng em một ít trái cây tươi, không nghĩ tới lại tặng nhiều như vậy! A, đúng rồi, em phải gọi điện thoại cám ơn chị ấy.”

Nhìn bộ dáng cô nấu cháo điện thoại, anh hừ một tiếng: “Trời sinh nội trợ!”

Sau khi Diệp Nhiễm cúp điện thoại, Kha Dĩ Huân tâm không cam tình không nguyện miễn cưỡng mở miệng, tiếp tục đề tài ban nãy: “Diệp Nhiễm! Hôm nay……”

“Đợi chút, đợi chút.” Cô vẫy vẫy tay với anh: “Em muốn gọi điện thoại cho ba mẹ, trái cây nhiều như vậy, em muốn biếu cho bọn họ một ít.”

Anh ngậm miệng, lại không nói chuyện, cô tựa hồ không phát hiện anh hôm nay tương đối “rảnh rỗi”.

Trong lúc chờ tiểu Khương lái xe tới, Diệp Nhiễm cũng không mấy nhàn rỗi, cô kiểm kê từng thùng carton, sau đó thất tha thất thểu đi vào phòng bếp, cô rửa trái cây rồi lại đặt một mâm anh đào đưa đến trước mặt anh: “Phần trái cây kia khi trở về em sẽ gọt cho anh.”

Anh nhìn cũng không nhìn cô, ý tứ không hề cảm tạ. Nhìn bộ dạng bận rộn của cô, hôm nay chắc là bọn họ không thể ra ngoài ăn cơm được rồi, anh trầm mặt cởi áo khoác, tùy tiện ngồi lên sofa, mở ti vi không thèm để ý nữa.

Diệp Nhiễm giống như phản xạ có điều kiện, đem quần áo của anh treo lên móc tường, anh lại nhịn không được hừ một tiếng, rõ ràng cô nghĩ anh xem cô như bảo mẫu sao? Cô chính là…!


Diệp Nhiễm dò xét sắc mặt của Kha Dĩ Huân, rốt cục phát hiện anh không vui, có phải là do công việc không thuận lợi không? Mặt rõ chán! Cô vụng trộm bĩu môi nhìn anh mở ti vi, cô phá lệ ân cần lấy đồ uống anh thích, mặt anh vẫn trầm xuống, còn không bằng thời điểm vừa về nhà nữa.

Tiểu Khương lái xe tới rất nhanh, Kha Dĩ Huân mắt lạnh nhìn hai người bọn họ thương lượng một lát, sau đó bọn họ tự mình di chuyển một số thùng carton, không ai dám nhờ anh giúp đỡ.

Cô liếc trộm anh, còn anh làm bộ chuyên chú xem tin tức.

“À……” Cô ấp a ấp úng, anh cho rằng cô muốn nhờ anh chở cô đi, không nghĩ tới cô lại nói: “Kha Dĩ Huân, trái cây nhiều quá, xe tiểu Khương chứa không nổi, em mượn xe của anh được không?”

Anh mím môi, lấy chìa khóa xe ở trên bàn trà nhìn cũng không nhìn hướng phía cô ném đi, cô bị anh hù sợ, bĩu môi nhặt chìa khóa lên, miệng lẩm bẩm.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, bây giờ đã tám giờ tối, Kha Dĩ Huân vừa tắm xong vừa nhìn đồng hồ cả nửa ngày trời, Diệp Nhiễm trở về, trong tay xách vài cặp lồng cơm…

Cơm nước xong, bọn họ trở về phòng, cô đi tắm còn anh xoay người đi vào một cái toilet khác đánh răng. Hôm nay rảnh rỗi, anh toàn suy nghĩ mông lung, loại tâm tư này đặc biệt mãnh liệt. Chờ anh trở về phòng cô cũng đã tắm xong. Diệp Nhiễm tóc ướt sũng nằm ở trên giường, anh nhíu mày lườm cô một cái, không biết cô làm sao lại như vậy, tóc ướt cũng mặc kệ tóc ướt. Anh cầm khăn lông chuẩn bị lót ở trên gối mới phát hiện cô đã ngủ.

“Này!” Anh khẽ gọi cô, một chút phản ứng cũng không có. Anh bực bội thầm rủa, bất kể anh làm gì trên người cô…… cô vẫn không hề nhúc nhích, hô hấp đều đều, anh nằm trên người cô đột nhiên gượng cười, động tác dừng lại.

Anh làm sao vậy? Bệnh hoạn rồi sao? Anh xoay người xuống, nương theo ngọn đèn mỏng manh nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, trong khoảng thời gian học lái xe, da cô hơi đen, gò mà cũng hóp đi rất nhiều, cả khuôn mặt còn không to bằng lòng bàn tay anh.

Anh nhặt khăn lông, nhẹ nhàng lau tóc cô…… chắc là do cô mệt mỏi quá rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.