Vạn Cổ Đại Đế

Chương 6: Thanh lý môn hộ


Đọc truyện Vạn Cổ Đại Đế – Chương 6: Thanh lý môn hộ

Vạn Cổ Đại Đế

Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên

Chương 6: Thanh lý môn hộ

“Láo xược!”

Một giọng nói vang như sấm dội khiến tất cả mọi người đau màng nhĩ.

Một thiếu niên dáng người cao thon từ đằng xa đi tới. Hắn ta mặc một bộ hắc y, trên cổ tay áo có thêu ba thanh kiếm bằng kim tuyến màu hoa mai. Tuy trông anh tuấn, nhưng trong ánh mắt tràn đầy sắc lạnh như băng.

Hắn ta cất bước đi tới, bước đi khí thế hiên ngang, tỏa ra một loại hơi thở hào hùng có phần khiến mọi người cảm thấy hơi đè ép.

“Tam mai kim kiếm, đây là ký hiệu của đệ tử chân truyền! Ta nhớ ra rồi, hắn ta là tân đệ tử chân truyền của Chấp Pháp đường, Đặng Á Lâm – Đặng sư huynh!”

Có kẻ kêu lên một tiếng, trong ánh mắt biểu lộ chút kính sợ.

“Đặng sư huynh chỉ mới mười bảy tuôỉ đã đột phát đến Hóa Linh cảnh, thăng chức thành đệ tử chân truyền. Trong toàn môn, thiên phú hắn khủng khiếp chỉ sau Nam Cung sư tỷ thôi, lợi hại lắm đó!”

“Lần này Lăng Tiêu chết chắc. Cho dù hắn có lợi hại hơn nữa cũng không phải là đối thủ của Đặng sư huynh. Vốn dĩ Chân Khí cảnh và Hóa Linh cảnh đã không cùng trình độ rồi!”


Mọi người bàn luận sôi nổi, lúc nhìn về phía Lăng Tiêu mang những vẻ mặt khác nhau, có giễu cợt, có thương hại, có lạnh nhạt, nhưng không một ai cho rằng Lăng Tiêu là đối thủ của Đặng Á Lâm.

“Ngươi đang nói ta ư?”

Lông mày Lăng Tiêu nhướng lên, liếc nhìn Đặng Á Lâm, mang theo mấy phần dò xét.

Mười bảy tuổi đã là cường giả Hoá Linh cảnh, thiên phú quả đúng là không tệ, nhưng chỉ là không tệ thôi. Kiếp trước Lăng Tiêu đã gặp được vô số thiên tài, có vài chủng tộc cường đại vừa sinh ra đã là Tông Sư cảnh, mười mấy tuổi thì đạt tới Vương Hầu cảnh.

Trong nháy mắt, đôi mắt Đặng Á Lâm cũng có phần âm u.

Hắn ta là một trong những thiên tài sáng chói nhất Trường Sinh Môn, từ nhỏ đã sống trong ánh mắt sùng kính của mọi người, nhưng loại thái độ tuỳ ý này của Lăng Tiêu, lại khiến trong lòng hắn ta sinh chút khó chịu.

“Một tên đệ tử hỗn tạp thấp kém như ngươi, lại dám chạy lên núi Trường Sinh, còn dám đả thương sư huynh của Chấp Pháp đường, đúng là gan chó lớn thật! Quỳ xuống, dập đầu nhận tội, nếu không hôm nay ta sẽ giết chết ngươi!”

Giọng Đặng Á Lâm có phần uy nghiêm vang lên, đôi mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống Lăng Tiêu.

Trong Trường Sinh Môn, dưới Khai Mạch cảnh tầng bảy đều là đệ tử hỗn loạn, từ Khai Mạch cảnh tầng bảy trở lên là có thể tấn thăng thành đệ tử ngoại môn.

Mà nhiệm vụ bẩn nhất cực nhất của Trường Sinh Môn gần như đều do đệ tử tạp dịch và đệ tử ngoại môn làm, địa vị của bọn họ cũng là thấp nhất, không có tư cách ở trên núi Trường Sinh, chỉ có thể ở trong sơn cốc phía bên ngoài.

Một khi đột phá đến Chân Khí cảnh, là có thể tấn thăng làm đệ tử nội môn, nâng địa vị lên rất cao, có tư cách tu luyện công pháp võ học mạnh mẽ, có thể nhận được tài nguyên định kỳ của tông môn.


Mà đột phá đến Hoá Linh cảnh, chính là đệ tử chân truyền, tại cả Trường Sinh Môn có thể hưởng thụ địa vị vô cùng tôn quý và vinh dự, chỉ đứng sau trưởng lão và tông chủ.

Dù sao thì trong tất cả mấy ngàn đệ tử của Trường Sinh Môn, cũng chỉ thưa thớt có mấy chục đệ tử chân truyền mà thôi.

Rõ ràng Lăng Tiêu chỉ là tu vi Khai Mạch cảnh tầng bốn, nhưng lại có thể đánh bại Trần Phong Chân Khí cảnh tầng sáu. Lướt qua mười mấy cảnh giới nhỏ, loại thiên phú này đã không thể dùng từ mạnh mẽ để hình dung, mà nhất định chính là yêu nghiệt.

Cho nên Đặng Á Lâm cho rằng, chắc chắn là lấy được chí bảo nào đó, mới khiến hắn biến hoá kinh người như thế.

Trong ánh mắt Đặng Á Lâm nhìn Lăng Tiêu, ẩn giấu sát ý và thoáng qua vẻ tham lam.

“Bảo ta quỳ xuống?”

Đôi mắt Lăng Tiêu híp lại.

“Đúng vậy! Nếu ngươi quỳ xuống dập đầu nhận tội, ta chỉ phế tu vi của ngươi, tha cho ngươi một mạng!”

Đặng Á Lâm kiêu căng nói, nhưng trong lòng lại mong đợi Lăng Tiêu phản kháng, như vậy hắn ta sẽ có lý do ra tay đánh chết.

“Ha ha ha ha…”

Lăng Tiêu chợt cười to một tiếng.


Một luồng khí từ trên người hắn cuồn cuộn tràn ngập ra ngoài, một lát sau tiếng cười của hắn ngừng lại, ánh mắt sắc bén như đao nhìn Đặng Á Lâm.

“Trong thiên địa này, có ai dám để ta quỳ xuống dập đâu? Dù là ông trời cũng không có tư cách, ngươi là cái thá gì, xứng để ta dập đầu nhận tội hay sao?”

Giọng nói của Lăng Tiêu vô cùng vang vọng, trên mặt tràn đầy thần sắc phóng đãng bất kham.

“Được, được lắm!”

Đặng Á Lâm giận quá hoá cười, nói: “Ngươi đánh thương sư huynh đồng môn, coi rẻ giới luật tông môn. Súc sinh coi trời bằng vung như ngươi, tương lai nhất định là mối hoạ lớn của tông môn. Hôm nay ta lấy danh nghĩa của đệ tử chân truyền Chấp Pháp đường, tuyên ngươi án tử hình, ngươi có phục không?”

Trong lòng Đặng Á Lâm mặc dù tức giận, nhưng quyết tâm tiêu diệt Lăng Tiêu càng thêm vững chắc.

“Đặng sư huynh, giết hắn!”

“Đặng sư huynh, nhất định là tên tiểu súc sinh này tu luyện ma đạo tà công. Nói không chừng chính là gian tế của những tông môn khác, giết chết hắn đi!”

Đám người Trần Phong và Lăng Khôn mặt đầy thù hằn nhìn Lăng Tiêu nói.

Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng nói: “Vạn năm trước, Trường Sinh Môn vinh hiển đến mức nào? Cho dù là những Chí Tôn cái thế cũng phải cúi đầu trước Trường Sinh Môn. Hôm nay Trường Sinh Môn suy thoái như vậy, mấy tên các ngươi không biết khiêm tốn mà lại hoành hành ngang ngược, lấn át đồng môn, chèn ép người khác mình. Nếu Trường Sinh Môn muốn vùng dậy, thì nhất định phải trừ bỏ đám ung nhọt các ngươi. Hôm nay ta sẽ thay mặt Trường Sinh Môn thanh lý môn hộ, giết đám ô hợp các ngươi!”

Chấp Pháp đường hết lần này đến lần khác trêu chọc Lăng Tiêu, hơn nữa còn hung hăng càn quấy như vậy, không phân biệt thị phi, trong lòng Lăng Tiêu cảm thấy bi ai và tức giận, xót người không may, giận người không tranh.

Ầm!


Một luồng khí tức cuồn cuộn như vòm trời vọt ra từ trên người Lăng Tiêu, tóc đen của hắn tung bay, đuôi mắt sáng chói, toàn thân tựa như một thiếu niên Chí Tôn, tản ra ánh sáng hừng hực như nhật nguyệt, khiến người khó mà nhìn gần.

Bịch! Bịch! Bịch…

Lăng Tiêu bước từng bước tới, mỗi một bước đều mang một loại nhịp điệu kỳ lạ, giống như khiến thiên địa cũng chấn động theo hắn. Loại khí thế hào hùng ấy áp bức Đặng Á Lâm, nhất thời làm sắc mặt hắn đột nhiên trắng nhợt.

Khí thế này, uy nghiêm này, dù là trên người tông chủ Nam Cung Hiên hắn ta cũng chưa từng cảm nhận được!

Sao Lăng Tiêu có thể có khí thế như vậy?

Nhất định là sức mạnh của món chí bảo đó!

Sát ý trong đôi mắt Đặng Á Lâm hừng hực, đồng thời vẻ tham lam dâng trào, hắn ta rống to một tiếng, nói: “Một con kiến hôi đệ tử tạp dịch như ngươi, cũng dám nói bừa thanh lý môn hộ á? Chết đi cho ta!”

Sát ý không chút che giấu ập ra, trong nháy mắt Đặng Á Lâm ra tay.

Ầm!

Chỉ thấy hắn đánh ra một quyền, quanh thân cuồn cuộn chân khí cổ đãng bẩm sinh, không khí giống như bị nén lại. Sau đó trong hư không hình thành một chuỗi rất nhiều dấu quyền màu vàng, hung hăng đánh xuống Lăng Tiêu.

Tiểu Kim Cang quyền, võ học Huyền cấp thượng phẩm!

Hoá Linh cảnh, chân khí phức hợp thành linh tính, có thể biến ảo vạn vật trên thế gian. Tiểu Kim Cang quyền Đặng Á Lâm vừa ra, chí dương chí cương, quyền thế hùng hồn, vừa ra tay đã bao phủ mười trượng chung quanh Lăng Tiêu.

Hiển nhiên, Đặng Á Lâm cũng biết Trường Sinh bộ pháp quỷ dị của Lăng Tiêu, căn bản không cho hắn cơ hội né tránh, trực tiếp phát động công kích cuồng phong bạo vũ như thế, muốn tiêu diệt Lăng Tiêu trong một chiêu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.