Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 65: Vén bức màn quá khứ – Part 2
Sam ơi, anh bất lực, anh rối trí…
Sam ơi, anh sợ…
– Tiểu Bảo ở đây phải nghe lời chị Mạn nghe chưa? Không được phá bĩnh nghe chưa? – Dì Vu nghiêm mặt dặn dò con mình rồi ngẩng lên cười cười – Tiểu Mạn, phiền con rồi! Chịu khó trông nó giúp dì một ngày nhé? Ngày mai dì sẽ đến sớm đón Tiểu Bảo về!
– Không sao đâu dì! Để Tiểu Bảo ở đây chơi với con ít ngày cũng được. Lâu lắm rồi nhóc mới đến thăm con mà! Ây, nhà có trẻ con hẳn sẽ rất vui! – Tiểu Mạn cười híp mắt vẻ thích thú, đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Bảo – Chị sẽ chơi với nhóc con cả ngày luôn!
…
Dì Vu đi rồi, Tiểu Bảo liền quẳng bộ mặt cún con ngây thơ đi, nhảy lên ôm lấy Tiểu Mạn, bàn tay múp míp của nhóc nghịch ngợm vỗ vỗ má Tiểu Mạn rồi thơm lên một cái đầy quý mến:
– Chị Mạn! Có gì để Bảo chơi không?
– Tiểu Bảo thích chơi gì đây? – Cô bé véo chiếc mũi nhỏ xíu của nhóc.
– Nhà chị Mạn rộng vậy chơi trốn tìm được không?
– Tất nhiên là được!
– Tiểu Bảo muốn làm thợ săn a! Chị Mạn làm thỏ trắng tìm hang nấp đi! Thợ săn này giỏi lắm! Chị phải nấp thật kĩ!
– Được không đấy? – Tiểu Mạn nhướn mày.
– Chị Mạn yên tâm! – Tiểu Bảo vỗ ngực, mặt ngước lên trời thể hiện chí khí cao ngất – Giờ chị có chui vào thùng rác để nấp, Tiểu Bảo cũng sẽ tìm ra cho xem! Tiểu Bảo giỏi nhất trò này mà!
– Ồ! Nghe thú vị đấy! Bắt đầu bây giờ luôn nhé?
Tiểu Bảo gật đầu khí thế, nhảy xuống đất, rồi chạy đến úp mặt vào tường:
– Em đếm đến 300 thì chị phải nấp cho xong đấy!
– Nhất trí! Thỏ trắng tìm hang chui vào đây! – Tiếng cười của Tiểu Mạn giòn tan.
Tiểu Bảo bắt đầu đếm…
“ Ngày… tháng…năm
Sam ở bên đó lại bị bắt nạt rồi. Mình phải làm gì bây giờ? Ước gì mình có tiền mua vé máy bay nhỉ? Rồi mình sẽ sang Anh, tìm con bé tên Rachel Lynes gì đấy, đập cho nó méo mặt! Không thấy Sam rất đáng yêu sao? Cớ gì dám động vào bảo bối của mình chứ? Ghen tị chứ gì?
A… phải rồi! Nó ghen tị nha! Sam giỏi như vậy, không ghen tị không phải là người bình thường. Nhưng mà ghen tị chứ sao lại động đến Sam? Được rồi! Rachel Lynes, mình sẽ nhớ kĩ cái tên này. Tương lai khi làm công tố viên, mình nhất định sẽ kiện con bé ấy ra tòa vì tội chạm vào bảo bối của mình, xâm phạm “tài sản cá nhân” của mình! Cho nó ngồi tù bóc lịch luôn!”
…
“ Ngày…tháng…năm
Hôm nay mình định nói với Sam “Anh có bạn gái lâu rồi!”. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thấy không nên nói. Phải giấu thật kĩ mới được! Để khi nào Sam về đây mình sẽ bất ngờ đem Tiểu Mạn ra khoe mẽ: “ Bạn gái của anh đây! Đáng yêu không?”. A…chắc chắn lúc đó Sam sẽ ngây ngốc nhìn mình, ngây ngốc nhìn Tiểu Mạn, rồi sau đó ôm chầm lấy cô bé, hung hăng liếc mình: “ Nói đi! Sao anh “bắt” được cô bạn gái dễ thương thế này! Anh dùng chiêu gì dụ dỗ con gái người ta phải không?”… Mình rất mến Tiểu Mạn, mình tin Sam cũng sẽ thích cô bé. Hai người sẽ rất hòa thuận!
P.s: Sam gọi mình là “Gia Nguyên đẹp trai”. Ôi…sao yêu thế nhỉ? Véo mũi Sam nhỏ một cái! Nhớ em quá! “
…
“Ngày…tháng …năm
Tiếng Anh! Tiếng Anh! Tiếng Anh! Mình phát hiện ra mình có khiếu môn này nha! Chắc ngày mai phải luyện nói đi! Về sau sang Anh tìm Sam còn biết kiếm người ta mà hỏi đường, khỏi ù ù cạc cạc, nghe như vịt nghe sấm. Vì mục đích gặp bảo bối cao cả, phấn đấu!!! Nào, dốt đặc cán mai, ta giết mày, ta chém mày, ta bắn mày! Phánh xéo!!!”
…
Không ngày nào không nhắc đến tên Sam trong đó, bất kì trang nhật ký nào cũng có tên cô. Chữ “Sam” bao giờ cũng được anh viết thật nắn nót. Như thể cô gắn liền với cuộc sống của anh tựa hồ hình với bóng, như thể anh tâm sự với cô, như thể nếu không có cô thì sẽ không có những trang nhật ký này vậy.
Nét chữ anh ngây ngô, tròn trịa… nhưng rồi, một nửa cuốn nhật kí đi qua, nét chữ của anh dần dần thay đổi. Thay đổi đến độ khiến người ta kinh ngạc. Gọn ghẽ, tinh sắc, lạnh lùng. Và nội dung của nó cũng đã thay đổi, sau cái ngày ấy.
Những trang nhật ký về sau thỉnh thoảng lại có vài vệt mực loang lổ, hẳn rằng…nước mắt ai đó đã rơi xuống, thấm ướt trang giấy, và làm mực lem ra. Nhạt nhòa…
Hình như…anh đã khóc khi viết chúng…
Sau cái ngày ấy…
“Ngày … tháng… năm
Tôi có một khả năng kì lạ. Đó là có thể cảm nhận được ai tốt và ai xấu. Nó luôn luôn chính xác. Nhưng nhiều lần tôi đã tự phủ nhận trực giác của mình trước Kha.
Kha rất yêu thương Tiểu Mạn, rất hòa nhã, thân thiện, ấm áp. Tuy vậy, không hiểu sao, tôi cứ thấy có gì đó mơ hồ. Nhìn vào đôi mắt đen sâu hun hút của Kha, tôi cảm nhận có một màn sương che đậy kín đáo, đằng sau nó…thật ra rất tối tăm. Đôi khi, tôi bất giác rùng mình, vì dường như lắng nghe thấy sự chuyển động của một cái gì đó bên trong Kha. Một cái gì đó…âm thầm và đáng sợ, tựa như…con ác thú đang ngủ… “Ác thú”? Tại sao tôi lại có thể dùng hai từ này với Kha nhỉ?
Tôi không biết.
Nhưng cảm giác này ngày càng mãnh liệt. Tôi muốn nhìn thấy Kha khi bỏ mắt kính ra sẽ như thế nào. Đôi kính ấy che đậy ánh mắt thật sự của Kha. Tôi từng cho rằng mình quá đa nghi. Chỉ là…tôi thực sự có cảm giác, một ngày thật gần, con ác thú kia…sẽ thức dậy…
Và hôm nay, tôi biết những gì ám ảnh trực giác tôi bấy lâu là sự thật. Tôi chứng kiến chiếc mặt nạ ôn nhu, hiền lành của Kha vỡ nát. Tôi nhìn thấy con người thật.
Kha thật ra là…tử thần…”
…
Từng chữ một quay cuồng trước mắt Sam, những vệt mực loang lổ vì nước mắt của ai kia dường như lại thêm loang lổ. Chữ nghĩa nhạt nhòa. Trái tim Sam lạnh toát. Một bàn tay vô hình đang từ từ kéo bức màn quá khứ lên. Khung cảnh ấy hiện ra, chân thực.
Sam nhìn thấy Gia Nguyên…
…
Gia Nguyên lần đầu đến chơi nhà Tiểu Mạn. Biệt thự ấy thực sự rất rộng. Anh phấn khích chạy loanh quanh, chốc lát đã không biết mình ở đâu nữa. Các phòng ốc giống hệt nhau, Gia Nguyên bị lạc trong căn biệt thự ấy.
Từng bước lò dò, anh thấy thật kì lạ. Sao sảnh này tối thế? Không có đèn gì cả, cũng không thấy giúp việc nào lau lau dọn dọn như những sảnh kia. Tối tăm, u tịch và lạnh lẽo.
Anh đi sâu vào sảnh, phòng ốc giống nhau đến choáng ngợp, bóng tối đặc quánh lại, chỉ lờ mờ nhìn thấy phía trước.
Anh đi đến cuối sảnh, không có đường thông ra sảnh khác. Giống như một ngõ cụt? Không đúng! Giống như một nơi bị khu biệt ra, không cho phép ai bước vào.
Gia Nguyên bần thần đắm mình vào màn tối đặc quyện, đột nhiên, chân anh cứng lại, bám rễ xuống sàn. Anh đang đứng trước một căn phòng, là phòng cách âm, nhưng cửa vô tình hé mở, để một sợi âm thanh len ra ngoài. Anh nghe tiếng trò chuyện của một người đàn ông trung niên và một thanh niên. Chất giọng trầm tịch, lạnh lẽo kia, rất xa lạ, nhưng cũng rất quen thuộc. Bởi nó là giọng của… Minh Kha.
– Thưa bố! Ma túy lần này được vận chuyển theo phương thức mới!
– Là gì?
– Ép vào đằng sau những bức tranh thủy mạc, như một miếng đỡ khung bình thường, rồi ghép khung gỗ khít vào. Tuyệt đối không thể phát hiện!
– Vậy còn phần nội tạng? Tính giải quyết sao với chúng?
– Đã có kế sách rồi! Nhưng mà số lượng vẫn chưa đủ!
– Giết 50 người nữa đủ không?
– 50? Thỏa thuận như thế!
– …
…
Gia Nguyên trợn mắt kinh hãi, lắc đầu, lùi ra sau, chạm phải một cái chân đèn. Nó rơi xuống, đánh keng một tiếng lạnh lùng trên nền đá hoa cương.
“Ai?” – Hai giọng nam trầm đồng lúc vọng ra, mang theo sự lạnh lẽo, chết chóc.
Gia Nguyên run lên, vội cắm đầu lao vụt đi, từng bước chân hoảng loạn, rối rắm. Anh băng nhanh ra khỏi sảnh tối ấy, chạy ra nơi sáng hơn, rồi sáng hơn nữa.
Một người hầu đang lau nhà, ngước lên thấy anh từ phía đó chạy ra, liền giật mình thất đảm. Nơi đó…là sảnh cấm. Tuyệt đối không được bén mảng lại gần. Nếu không, sẽ…
Gia Nguyên cứ vậy mà chạy thục mạng. Anh không biết mình ra khỏi căn biệt thự ấy bằng cách nào, không biết mình về được nhà bằng cách nào.
Về đến nhà, anh vội khóa chặt cửa lại, một phút sau, chân tay anh nhũn ra, Gia Nguyên tựa vào cửa, ngồi phịch xuống, cả thân run rẩy, hai mắt mở to, bần thần… Anh vừa nghe thấy gì chứ?
Ma túy? Nội tạng? Giết người?…
Liệu anh có nghe nhầm không? Không thể nào! Không nhầm được! Rõ ràng anh đã nghe những lời đáng sợ ấy từ chính miệng Minh Kha…anh đã nghe…
Nghe có nghĩa là đã biết. Biết có nghĩa là anh đang giữ một bí mật ghê rợn. Giữ một bí mật ghê rợn có nghĩa là anh không được phép để nó lộ ra ngoài. Và để nó không lộ ra ngoài, chỉ có một cách…phải bắt anh im lặng… mãi mãi!
…
“ Tôi biết, số mệnh của tôi sắp chấm dứt. Tôi biết, một thứ gì đó đang đến gần. Tôi biết, cái chết đang rình mò đâu đó, sẽ bất ngờ vồ lấy tôi, xâu xé. Tôi biết, tôi nhất định sẽ bị …giết, vào một ngày không xa nữa…”
Những nét chữ nghiêng nghiêng đột ngột đứng lên, thẳng tắp, những vệt mực tím loang lổ, nhạt nhòa:
“ Trong đôi mắt xám tro của Tiểu Mạn không tồn tại một vẩn đục nào. Em nhất định không biết cuộc sống của em đáng sợ ra sao. Em ngây thơ tận hưởng màu hồng và mơ mộng. Em chẳng biết gì cả. Một chút cũng không. Em cứ là em, vô ưu vô lo…
Tôi phải làm gì bây giờ đây Mạn? Tôi phải làm gì với em đây?
Nói em biết sự thật? – Không thể!
Giấu em mãi mãi? – Cũng không thể!
Sự ngây thơ của em, tôi biết là thật. Sự thánh thiện của em, tôi biết là thật. Sự hồn nhiên của em, tôi biết là thật. Tình cảm em dành cho tôi, tôi cũng biết là thật…Vậy nên, tôi phải làm gì bây giờ?…”
…
Những trang cuối của nhật ký, anh chừa trống một khoảng. Rồi anh lại viết. Lần này là viết cho Sam…
“Sam yêu quý, bảo bối của anh. Tốt quá! Em lại trở về bên anh rồi! Anh viết những dòng này khi em đang ngủ say trên giường, khi đầu em êm ái trên gối, khi tay em luyến tiếc trang sách chưa kịp xem hết. Em ẩn mình trong chiếc chăn bông. Bình yên ngủ… và anh cảm thấy muốn tâm sự lúc này.
Anh có nhiều điều muốn nói. Rất nhiều. Chỉ cần em không nghe, anh sẽ nói. Anh luôn có thói quen như thế, đến bây giờ vẫn không đổi được. Đó là nói chuyện với em lúc em ngủ say, lúc em không nghe gì cả, không biết gì cả. Để em thật bình thản, vô ưu, vô lo. Có những điều anh muốn nói với em, nhưng không bao giờ muốn em biết…
Bây giờ anh hỏi Sam nhỏ câu này nhé? Em có biết tại sao bố mẹ đặt cho em cái tên Cao Khiết Sam không? Cao – Khiết – Sam…
Anh rất thích hai từ: “Cao Khiết”. Anh không biết bố mẹ đặt là vô tình hay cố ý, nhưng Sam nhỏ này, cao khiết chính là bản chất của em. Thanh cao và thanh khiết. Thanh cao như một bông mai trắng, và thanh khiết như nước băng tan nơi đầu nguồn. Nước băng tan nơi đầu nguồn ấy, lạnh nhưng trong trẻo. Một khi đã uống, sẽ không tìm được cảm giác trong trẻo này ở bất kì nơi nào nữa, sẽ không tìm được một nguồn nào trong hơn thế. Lạnh nhưng trong, Sam của anh là vậy.
Đôi lúc, anh cảm thấy Sam chính là pha lê. Lăng kính tâm hồn em, anh có thể nhìn thấu. Không có một gợn bẩn nào cả, hoàn toàn trong suốt. Từ khi bố mẹ mất đi, anh tự ra lệnh ình, bằng mọi giá phải giữ cho em mãi trong suốt như vậy. Anh luôn nâng niu, bảo vệ em bằng cả trái tim mình. Anh luôn ấp ủ em trong tay để không ai có thể động đến em. Anh luôn lắng nghe em, chia sẻ với em, hướng dẫn em, để tâm hồn em mỗi ngày một đẹp hơn, trong trẻo hơn. Anh muốn trao tất cả sự yêu thương, sự quan tâm, sự hi sinh của mình cho em, để em như bông hoa được tưới tắm nguồn nước ngọt dịu, thanh tân mỗi ngày.
Nhưng Sam… bây giờ anh hối hận vì đã làm thế. Anh sợ hãi vì đã làm thế. Anh bối rối, hoang mang vì đã làm thế.
Bởi…nếu không còn anh nữa thì em sẽ ra sao? Anh quá bảo vệ và che chở để em hoàn toàn dựa dẫm vào anh, nhưng nếu điểm tựa này đột nhiên biến mất thì em sẽ ra sao?
Em sẽ ngã phải không?
Pha lê sẽ vỡ tan phải không?
Nước băng đầu nguồn sẽ không còn trong nữa phải không?
Mai trắng sẽ héo úa phải không?
Sự biến mất của anh sẽ… vấy đục tâm hồn em, làm đau em phải không?
Anh biết em sẽ cứng đầu, sẽ không dễ dàng bỏ qua sự biến mất của anh, sẽ lao tâm đi tìm anh. Anh biết rồi cũng sẽ có ngày em cầm cuốn nhật ký này trong tay, sẽ đọc những gì anh viết, sẽ nghe những tâm sự mà anh không bao giờ muốn em nghe. Anh biết rồi em sẽ khóc, và nước mắt của em sẽ làm những con chữ đã nhòe vì nước mắt của anh lại càng thêm nhòe. Anh biết rồi em sẽ tổn thương, đau đớn, sẽ không ngừng gọi tên anh, không ngừng nghẹn ngào: “Gia Nguyên, Sam cần anh, anh ở đâu rồi? Gia Nguyên ơi, Sam khó chịu quá, Sam đau, anh ở đâu rồi?”.
Lúc ấy anh… sẽ không còn ở bên cạnh em, không còn được ôm em vào lòng, vuốt tóc em, nhỏ nhẹ an ủi: “Sam đừng khóc! Anh ở đây! Sam khóc anh sẽ đau lòng! Sam nhỏ của anh đừng khóc!”…
Anh sẽ không còn bên cạnh em nữa…
Sam, anh phải làm sao đây? Anh phải làm gì để em không tổn thương? Em còn nhớ anh đã dặn em là phải giống như con lật đật không? Dù có ngã cũng phải đứng bật dậy và mỉm cười. Nhưng bây giờ…anh không cười được. Thật sự không thể cười được nữa. Chính anh còn không thể cười thì làm sao anh có thể bảo em cười đây?
Anh sợ…sự biến mất của anh sẽ khiến nụ cười trong ngần ấy vụt tắt…mãi mãi…
Anh không có cứu cánh. Anh không có lối thoát. Anh không còn đường lẩn trốn
Sam ơi! Anh bất lực, rối trí. Sam ơi! Anh sợ… “
– …297. 298. 299. 300! – Tiếng Tiểu Bảo hét vang cả nhà – Thỏ trắng đã chui vào hang xong chưa? Thợ săn Tiểu Bảo bắt đầu đi tìm đây! Nấp cho kĩ vào! Thợ săn Tiểu Bảo tinh mắt lắm!
Tiểu Mạn chạy nhanh vào phòng Minh Kha, nhìn quanh quất, thấy tủ quần áo áp tường lớn của anh hai, liền chui vào. Đẩy dãy áo sơ mi qua một bên, cô bé lui lại, ẩn vào mớ áo vest, đóng cửa tủ, rồi ngồi vào chỗ góc sâu nhất, tự cười đắc chí một mình:
– Chui vào đây thì khỏi tìm nha nhóc con!
Nhưng Tiểu Mạn chẳng hí hửng được lâu, Tiểu Bảo lém lỉnh mở cửa phòng Minh Kha, thò đầu vào. Đôi mắt tròn xoe khẽ nheo lại, cố tình ra vẻ dò xét kĩ càng. Nhóc như thợ săn thứ thiệt, đưa tay lên giả vờ làm động tác kéo cò súng, chân thận trọng bước.
Bàn chân múp míp lướt quanh căn phòng lớn một lượt, rồi bất ngờ, mắt cu cậu sáng lên, khóe môi vẽ ra một nụ cười ranh mãnh như tiểu yêu tinh. Cậu thấy cửa tủ quần áo áp tường kia có kẹp một tà áo sơ mi. Chắc chắn trong lúc chui vào đây không cẩn thận nên lúc đóng cửa tủ bị kẹp lại mà không biết.
– Pằng! Thỏ trắng Tiểu Mạn đã thua! Ra đây mau! Thợ săn sẽ bắt thỏ về nấu súp! – Tiểu Bảo cười lớn vẻ đắc chí.
– Gì thế…thua rồi sao? Nấp kĩ vậy mà! – Tiểu Mạn trong đó lí nhí vẻ không cam lòng, đẩy cửa, ủ rũ thò đầu ra.
Cô bé bước ra ngoài, vô tình đạp lên một thứ gì đó nằm sâu dưới đáy tủ. Tiểu Mạn cúi xuống nhặt nó lên, nghiêng đầu tò mò. Gì đây?…Một chiếc hộp nhỏ khảm bạc!
– Chị Mạn! Thứ gì đấy? – Tiểu Bảo hai mắt tròn xoe, nhìn chiếc hộp sáng lấp lánh trên tay cô.
– Không biết nữa! Để mở ra xem thử! – Tiểu Mạn mỉm cười, nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra.
Đập vào mắt cô một thứ ánh sáng trắng nhạt lóa lên. Chiếc huy hiệu bằng bạch kim nổi bần bật trên nền nhung đen tuyền, những đường hoa văn uốn lượn tinh xảo, đan kết lấy nhau, tạo nên hai chữ “DM”.
Cái này…Tiểu Mạn sực nhớ lại mặt dây chuyền Gia Nguyên vẫn hay đeo. Chúng giống hệt nhau.
…
“Thứ này rất quan trọng với anh sao?”
“Phải! Vô cùng quan trọng! Khi nào em nhớ ra thì nói ngay cho tôi!”
…
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của không gian đổ vỡ. Sam mắt không rời cuốn nhật kí, tay vô thức bắt tín hiệu. Từ đầu dây bên kia, một chất giọng trong trẻo, thanh ngân như tiếng chuông bạc vang lên:
– Gia Nguyên ơi! Anh còn nhớ chiếc huy hiệu có hai chữ “DM” mà anh hỏi em trước đây không?
– Sao?
– Em nhớ ra rồi! Khi nhỏ em chơi trốn tìm, chui vào tủ quần áo của Minh Kha và phát hiện ra nó! Minh Kha có một chiếc huy hiệu giống hệt cái của anh, nhưng nó không phải bằng bạc mà bằng bạch kim!
– Tôi… biết rồi! – Không biết có phải do tín hiệu không tốt, giọng Gia Nguyên nghe khản đặc, âm thanh mơ hồ, như có như không, tự dưng Tiểu Mạn cảm thấy nó…rất đắng. Nhưng cô tự nhủ với mình chắc là do sóng âm không tốt, liền lắc đầu, cười cười – A? Biết rồi sao? Vậy mà em cứ tưởng! Thế thôi anh nhé! Hôm nay có nhóc con Tiểu Bảo đến nhà em chơi, quẩy quá đi! Em phải trông nó đây! Gặp anh sau!
Tiểu Mạn cúp máy. Sam nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt, rồi khẽ chạm vào mặt dây chuyền lạnh ngắt mà mình đang đeo.
Sự im lặng mỗi lúc một sâu, im lặng đến độ Sam ngỡ như mình đang nghe tiếng Trái Đất lặng lẽ quay trên trục của nó…