Bạn đang đọc Tường Vi Đêm Đầu Tiên – Tập 2 – Chương 12
Chương 12
“Chẳng phải anh sớm đã xác định như vậy rồi sao?”
Cười nhạt, Diệp Anh cố gắng thoát khỏi sự giam giữ ép sát của anh. Lúc cô gần như thành công, bàn tay anh lạnh lùng giữ cô lại, “Bịch” – anh tóm lấy cô, rồi mạnh mẽ ném cô lại ghế sô pha xanh cobalt!
“A…”
Cô đau đến mức phải rên rỉ, sắc mặt trắng bệch. Hai vai bị giữ chặt, xương bả vai bị anh dùng hai tay kìm lại, đau đến mức muốn vỡ vụn. Trong cơn hoảng hốt bất ngờ, cô thấy ánh mắt anh nhìn xuống, khuôn mặt đó còn nhợt nhạt hơn mặt cô gấp nhiều lần.
Ngực phập phồng dữ dội, anh căm phẫn, lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt khó che giấu sự đau khổ, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cô lại đang lừa tôi… Đúng không… Từ đầu đến cuối, toàn bộ là cô lừa tôi…”
Sự hoảng hốt bị người khác giữ chặt trên sô pha, sự thô bạo tràn đầy lực bức ép nam tính đã khiến những hình ảnh tăm tối đáng sợ thuở thiếu niên phút chốc hiện ra trong đầu cô! Cả cơ thể cô bắt đầu run lạnh, nhưng ý thức được sự sợ hãi và cảm giác bất lực của mình, sự giận dữ và phẫn nộ trong cơ thể cô cũng bộc phát ra:
“Anh cũng không bị lừa mà, phải không? Là anh nói cho tôi biết rằng anh sớm đã quên tôi là ai, người anh quan tâm duy nhất là Sâm Minh Mỹ, anh bảo tôi từ bỏ ý định dùng những chuyện đã qua để uy hiếp anh, anh bảo tôi đừng có tự mình đa tình! Vì Sâm Minh Mỹ, anh hết lần này đến lần khác cảnh cáo tôi, ngăn cản tôi, phá hoại tôi! Tạ Việt Xán, bây giờ tôi và Việt Tuyên đã đính hôn, anh lại đem những lời đã qua này ra chất vấn rằng có phải lừa anh không?”
Vùng vẫy trên sô pha, cô ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh, tức giận đến mức hai má đỏ bừng, hai mắt tối lại, phẫn nộ khẽ quát:
“Lừa anh thì sao, không phải lừa anh thì sao? Đại thiếu gia thân mến của tôi, trên thế giới này không chỉ có một mình anh! Anh ở tận trên cao, anh không muốn giúp tôi, đương nhiên sẽ có người khác đồng ý giúp tôi! Anh quá coi thường tôi rồi, anh cho rằng tôi không có anh thì không được sao? Tối nay, tôi và Việt Tuyên đã đính hôn, sau này, tôi cũng có kể cùng anh ấy kết hôn! Tôi thích lợi dụng Tạ thị thế nào, thích chèn ép Sâm Minh Mỹ ra sao, chỉ cần tôi muốn thế nào, tôi sẽ làm như vậy! Còn anh – Tạ đại thiếu gia, anh quản không được đâu!”
“Cô…”
Nghe Diệp Anh nói một tràng, đáy lòng Việt Xán như bị hàng ngàn vạn kim châm mạnh, đau đến mức ngay cả hơi thở cũng khó duy trì. Anh hận không thể bóp chết cô, hận không thể cắn vụn cái miệng của cô! Anh biết, cô đang lừa anh, cũng như đang cám dỗ Việt Tuyên, cô chỉ muốn dụ dỗ và lợi dụng thôi. Nhưng biết rõ những điều này, mà anh vẫn có một tia ảo tưởng, một tia ao ước và hi vọng rằng trong động sâu tối tăm vạn trượng, đứng trước cửa động vẫn thấy một tia ánh sáng xa xa không với tới.
“Cô là đồ đàn bà độc ác!”
Hai tay run rẩy, đáy mắt Việt Xán phát ra sự điên cuồng, sự căm hận trong lòng khiến anh cố gắng buông cô ra, để cô đi như vậy! Không bao giờ để ý đến cô nữa! Cũng không để cô ảnh hưởng tới tâm tình anh nữa! Nhưng, sự căm hận và đau đớn trong lòng càng tăng lại càng khiến hai tay anh thêm siết chặt, càng nắm càng chặt, bàn tay anh lộ ra gân xanh, hai bả vai cô cũng càng lúc càng mỏng manh.
Cô cũng biết…
Vì sao anh không dám thử…
Nếu không thận trọng nhìn nó, ánh sáng tựa như ảo ảnh kia có lẽ sẽ vĩnh viễn ở đó, mà khi chìa tay ra với, thì sau khi tỉnh mộng, sẽ chỉ còn lại bóng tối bao trùm như vực sâu thẳm.
“Cô Diệp.”
Bên ngoài cánh cửa trắng sữa, đột ngột có tiếng gõ cửa và giọng nói nho nhã của Tạ Phố:
“Cô Diệp, cô có trong đó không?”
Như từ trong mộng tỉnh lại, Diệp Anh ngồi trên sô pha bỗng giật mình, trong lúc cô còn do dự có nên kêu cứu không thì Việt Xán đã hung hăng cúi đầu, ấn cô lại xuống sô pha, mang theo sự hung bạo, ngang tàng, anh dùng môi mình chặn môi cô lại, chặn đứng thanh âm cô có thể phát ra!
Cô trừng to mắt!
Sau đó cô bắt đầu liều mạng giãy dụa, trong cổ họng phát ra những tiếng “wú”, “wú”! Những điều này giống như những hình ảnh trong cơn ác mộng của cô, căn phòng tối tăm thuở niên thiếu, sự ô uế và dơ bẩn mà cô vô lực giãy dụa thoát khỏi… Cô cho rằng mình đã có sức mạnh, có năng lực phản kháng, nhưng dưới sức mạnh kìm kẹp như sắt của người đàn ông này, cô cũng vẫn yếu ớt, bất lực như tấm vải bị xé rách vụn!