Bạn đang đọc Tử Vong Khai Đoan – Chương 187: Kịch liệt (2)
Dịch giả: Shun
Mải nói chuyện khiến cả bọn không để ý rằng mình đã đi vào trong thị trấn, nhìn lại con đường lớn đằng sau lưng vẫn có thể thấy được đám nạn dân đi thành nhóm lố nhố cách đó không xa. Trên thực tế, việc bọn Bùi Kiêu ‘ngang nhiên’ xông thẳng vào trong thị trấn đã khiến cho không ít người trong đám dân chạy nạn kinh sợ hô hoán, thậm chí có người đặc biệt tốt bụng còn định chạy lên ngăn cản bọn hắn, có điều là mấy người đó đều bị sáu người quản lý kia ngăn lại toàn bộ.
Thực ra thì sáu người đó còn hồi hộp hơn nhiều so với những người khác. Một mặt, họ rất hy vọng những gì bọn Bùi Kiêu nói là sự thật, vậy thì sau này theo chân bọn Bùi Kiêu sẽ không còn phải sợ U Linh nữa. Thế nhưng họ cũng sợ những gì Bùi Kiêu nói là sự thật, bởi vì như vậy cũng có nghĩa là chính phủ thế giới mới là kẻ thù thực sự của loài người. Hay nói cách khác, dù có đi tới Paris cũng chưa phải là an toàn tuyệt đối. Có trời mới biết cái đám chính phủ điên cuồng ấy sẽ còn định làm những gì nữa.
Sau một thoáng chậm trễ như vậy, đoàn người thấy bọn Bùi Kiêu liền tụ lại bàn bạc gì đó, rồi ngay sau đó liền tách ra làm ba nhóm nhỏ tỏa đi các hường khác nhau. Lần nay thì cả đoàn dân chạy nạn cũng như sáu người lãnh đạo của họ đều kinh sợ tới nhảy dựng. Bọn Bùi Kiêu vốn đã ít mà nay còn chia nhỏ ra nữa sao? Có phải là chán sống quá rồi không! Ngay khi sáu người lãnh đạo còn đang do dự xem có nên chạy lên nhắc nhở bọn Bùi Kiêu không thì ở đằng xa trong thị trấn, lúc này đã bắt đầu xuất hiện bóng dáng bọn u linh. Chúng lúc đầu còn mờ ảo như những cái bóng nhưng chỉ thoáng sau đó đã trở nên rõ ràng như vật thật, mà lúc này đếm thoáng qua cũng phải có tới hơn hai trăm con! Với số lượng lớn như vậy thì ‘hơi người’ của hơn bảy trăm người ở đây đã không còn đủ để ngăn chúng nữa rồi. Và điều làm cho cả đoàn sợ hãi hơn nữa chính là rõ ràng có bảy, tám con u linh mới xuất hiện ở ngay trước hướng đi của nhóm bốn người Trương Hằng, Dương Đỉnh Thiên, Dương Húc Quang và Nhậm Trăn.
Dân chúng phía xa còn chưa kịp la hét cảnh báo thì bỗng thấy Trương Hằng – người đi đầu trong nhóm bốn người chợt gào lên một tiếng thật to. Lần này gào lên là Trương Hằng dồn hết sức bình sinh mà gào. Sau khi hắn cất tiếng gào lên, không ngờ còn tạo thành từng vòng sóng âm chấn động lan tỏa trong không khí, khiến cho cửa kính, thủy tinh của những tòa nhà xung quanh đùng đùng vỡ vụn. Nhưng ‘kinh dị’ hơn cả, là khi bọn u linh kia bị sóng âm kia ‘đánh trúng’ thì đều kinh hoàng rống lên rồi ngay sau đó từ từ tan biến như tro bụi! Thực sự là không có một chút khả năng phản kháng nào!
Dân chúng nơi xa vốn đã chuẩn bị sàng để vắt chân lên cổ mà chạy, ai ngờ tình thế lại đột ngột biến chuyển như vậy. Bọn U Linh trong mắt họ vốn trước nay vẫn là thứ hầu như không gì chạm vào được, vô cùng khủng bố, điên cuồng ăn tươi nuốt sống linh hồn con người, vậy mà giờ rõ ràng bị một tiếng hét lớn thổi bay một cách ‘nhẹ nhàng’! Chuyện này mà kể lại cho người khác thì chắc không ai tin nổi! Bởi vì bọn U Linh cơ bản là không hề sợ tiếng hét lớn hay tiếng động lớn gì đó, điều này dân chúng đã chứng thực được từ lâu. Bằng không thì vì sao ngày trước, rất nhiều người trong số họ lúc chạy nạn cũng la hét ầm ỹ, thế nhưng bọn U Linh kia lại chẳng hề có phản ứng gì, thậm chí cả rắm cũng không thèm đánh. Chính vì vậy mà dù là kẻ ngốc lúc này cũng hiểu được, việc bọn U Linh bị tiêu diệt chắc chắn không liên quan gì tới ‘hét to’, mà quan trọng ở chỗ… ai là người hét kìa.
Thực ra, trước khi hét lớn thì chính bản thân Trương Hằng cũng đang rất hồi hộp. Tuy Schnau nói rằng cái thứ U Linh này là vô cùng yếu ớt nếu so với bọn hắn, chỉ cần hét lớn cũng có thể tiêu diệt được chúng, thế nhưng hình thù của bọn chúng lại quả thật rất đáng kinh sợ. Tuy Trương Hằng đã gia nhập vào đoàn đội của Bùi Kiêu được hơn một năm, nhưng thực ra thì hắn cũng chưa tham gia chiến đấu nhiều, phần lớn trong số đó lại đều là với đám người máy trong ảo giới Atlantis. Thế nhưng về mặt hình dáng thì đám người máy ấy lại trông không đáng sợ – ít ra thì với góc nhìn của loài người, bọn người máy ấy không đáng sợ bằng một góc của đám U Linh trước mặt này. Thế nhưng bọn U Linh với hình thù kinh khủng đó, khi đụng phải tiếng hét của
Trương Hằng thì lập tức tan rã như tuyết dưới ánh mặt trời, thật sự đúng như lời Schnau nói, chỉ cần hét to cũng có thể tiêu diệt bọn U Linh này!
Mắt thấy như vậy, Trương Hằng liền khoái chí ra mặt. Sau khi một tia sáng trắng lóe lên trong mắt thì một cây cung kim loại hình dáng kỳ lạ đã xuất hiện trên tay hắn. Đó chính là Thiên Sinh Vũ Khí mà hắn đã lấy được từ ảo giới Atlantis, cây cung này toàn thân dài khoảng 1.2 tới 1.3 met, sau khi hoàn toàn mở ra thì ở phía sau của cánh cung sẽ xuất hiện hai bộ phận có hình dạng giống như một đôi cánh chim tạo thành từ những miếng kim loại xếp lại, hình dạng rất có khí thế của một vũ khí công nghệ cao tương lai. Hơn nữa, đôi cánh chim kia cũng không phải chỉ để trang trí cho đẹp, lúc Trương Hằng kéo cung bắn tên thì hai cái cánh kim loại này sẽ tự động ‘nhắm’ vào mục tiêu, có công dụng giống như rada dẫn đường cho tên lửa, chỉ cần tập trung vào mục tiêu muốn bắn thì tỉ lệ bắn trúng gần như 100%. Hơn nữa, cây cung Thiên Sinh Vũ Khí còn có dung lượng vào khoảng 1100 đơn vị, sức công phá rất mạnh, có thể coi là một trong những món Thiên Sinh Vũ Khí mạnh nhất mà cả nhóm tìm được trong hơn một năm qua.
Trương Hằng lấy cây cung kim loại này ra rồi lập tức giương cung, bắn tên, từng chùm sáng giống như những tia laser phá không bay đi, phóng về những chỗ tập trung nhiều u linh trên bầu trời thị trấn. Bọn U Linh bị bắn trúng thì lập tức tan biến, nhưng thế còn chưa là gì! Những con U Linh ở trong khu vực cách nơi mũi tên bay qua khoảng 100m dường như cũng bị sóng xung kích do mũi tên tạo ra đánh tới, chúng hét lên chói tai rồi tan biến vào hư vô. Vậy là chỉ sau vẻn vẹn vài mũi tên, trong thị trấn đã chỉ còn lại chưa tới hai mươi con U Linh.
Hết thảy những gì mới diễn ra đã làm cho đám dân chúng vẫn đang đứng tại lối vào thị trấn sửng sốt tới ngây người. Đầu tiên là uy thế của tiếng rống to kia, nó gây ra sóng chấn động trong không khí mà mắt thường cũng có thể thấy được, sau đó là tia laser bắn ra đầy trời. Và như vậy, đám U Linh bình thường vẫn là thứ vô cùng khủng bố, giờ lại chạy trốn cũng không nổi, chớp mắt đã bị tiêu diệt gần hết! Đối với những người sống sót dưới móng vuốt của U Linh thì chuyện này thật chẳng khác gì cổ tích.
Sau khi những mũi tên kia được bắn ra, những tiếng hô hoán hoảng sợ đã lập tức được thay bằng những tiếng hoan hô vang dội. Cả đoàn người như đều phát điên, họ vừa hò hét vừa chạy ùa vào trong thị trấn, mặc kệ sáu người lãnh đạo cố sức ngăn cản, cũng mặc kệ hơn hai mươi con U Linh còn lại trong thị trấn. Bọn họ bỏ mặc tất cả, chỉ biết vừa hoan hô vừa chạy về phía nhóm người Trương Hằng.
Sáu người lãnh đạo liếc nhìn lẫn nhau rồi tất cả cùng nở nụ cười khổ. Thật ra thì lúc này, bọn họ cũng chấn động và vui sướng không kém dân chúng bình thường chút nào, nhưng cùng với đó thì còn có một loại tâm trạng rất khó diễn tả đang dần xuất hiện trong lòng họ… Nếu những gì mấy người kia nói là thật, vậy chẳng phải chính phủ thế giới mới chính là những kẻ chủ mưu gây ra tai họa lần này ư? Vậy thì liệu trên cái thế giới này còn có chỗ nào yên ổn, an toàn được nữa đây?!
Mang theo tâm trạng và biểu cảm phức tạp như vậy, sáu người bọn họ cũng hòa vào dân chúng chạy về phía trước. Nhưng mới đi được không xa thì lại có một tiếng gào lớn như sấm rền vọng tới từ phía xa. Tuy tiếng gào này không tạo ra sóng chấn động như của Trương Hằng lúc trước, nhưng phản ứng của bọn U Linh đối với nó thì lại mãnh liệt hơn hơn nhiều, chúng giống như bị axit mạnh giội thẳng vào người, trong nháy mắt đã bị hòa tan thành hư vô, vậy là cuối cùng cũng không còn lại con U Linh nào nữa.
Tiếng gào đó chính là sản phẩm của Cung Diệp Vũ. Tuy Schnau nói rằng Vu Nữ Trần cơ bản không cần phải sợ U Linh nhưng lòng hắn thì lại vẫn luôn lo lắng. Trong suy nghĩ của hắn, tính mạng và sự an toàn của Vu Nữ Trần là điều quan trọng hơn hết thảy. Thế nên, với tinh thần thà giết lầm còn hơn bỏ sót, hắn cũng dứt khoát gào to một tiếng. Chẳng qua hắn cũng biết mình là một Ma Vương cấp, đương nhiên không thể dùng hết cả sức lực hét lên như Trương Hằng, mà hắn chỉ nhẹ nhàng đầy hơi ra khỏi cuống họng một cái thôi. Chứ nếu không, với thực lực lúc này của hắn dốc hết sức gào to thì có khi cả cái thị trấn này cũng sẽ bay mất ấy chứ…
Ở phía bên kia, Bùi Kiêu thì lại đang cười khổ không dứt. Thực ra thì hắn sớm đã nhận ra rằng đám U Linh chỉ chuyên khắc chế người sống mà thôi. Không chịu sát thương vật lý, hấp thu linh hồn người sống, hơn nữa người sống bị giết sau lại chuyển biến thành U Linh, đây quả thật là thứ còn nguy hiểm hơn cả T-virus trong bộ phim Resident Evil! Tuy nhiên, nếu so về thực lực thì bọn U Linh này thậm chí còn kém xa những con quỷ quái bình thường nhất. Nếu như ở thời điểm cách đây hơn một năm, mấy tổ chức linh hồn chỉ cần phái bừa ra một người mới, chưa có Thiên Sinh Vũ Khí thì cũng có thể nhẹ nhàng giết chết ngàn, hàng vạn con U Linh loại này chứ đâu cần phải nhờ tới một Ma Vương cấp như Cung Diệp Vũ gào lên chứ? Thế này mà gọi là lấy đại bác bắn muỗi cùng còn quá đáng, phải gọi là lấy bom nguyên tử giết vi khuẩn mới đúng.
Có điều thế cũng không sao. Dù sao thì mọi người cũng đã phải căng thẳng, vất vả hơn một năm trời mời thoát ra được cái ảo giới kia, giờ thi thoảng ‘xả xì trét’ một chút cũng không ảnh hưởng gì. Chưa kể việc để xót một vài con U Linh có khi lại gây hại cho những người lang thang bên ngoài, nhưng sau tiếng hét của Cung Diệp Vũ thì trong thị trấn này đã không còn cái bóng dáng U Linh nào nữa rồi. Có lẽ đây cũng là chuyện tốt.
Bùi Kiêu vừa nghĩ như vậy vừa dẫn theo Schnau đi thằng vào trong thị trấn. Trên đường đi, hai người họ xem xét rất kỹ hai bên đường phố, tìm kiếm những nguyên vật liệu có thể xử dụng để làm phương tiện bay… Tuy vậy thì Bùi Kiêu cũng cảm thấy rất quái lạ. Nếu muốn chế tạo một cái máy bay, hoặc đĩa bay hay là phi thuyền vũ trụ, tóm lại mà một thứ có thể nâng người ta bay lên được thì cần phải có bao nhiêu nguyên vật liệu? Một tấn? Đó chắc hẳn mới chỉ là lượng linh kiện máy móc thôi! Mà vật liệu còn phải đủ chất lượng nữa, nếu không bay được nửa đường mà gãy đôi thì biết làm sao? Vậy nên nếu có thể tìm được nguyên vật liệu để chế tạo công cụ bay tại một thị trấn nhỏ thế này thì đúng là khó tin. Nếu như thật sự có thể làm được như vậy thì có lẽ cái đám nhà khoa học, kỹ sư chế tạo máy bay, phi thuyền nên đập đầu vào đậu hũ mà chết cả đi!
Với ý nghĩ như vậy, Bùi Kiêu liền đi theo quan sát xem Schnau lấy những thứ gì bên đường và nhờ đó mà hắn được một phen ngạc nhiên. Ví dụ như ở một tiệm sửa chữa ô tô, Schnau lấy đi một vài cái cờ-lê, một cái mở nút chai. Tuy thế thì dù sao cũng còn có thể hiểu được tại sao Schnau lại cần mấy thứ công cụ đó… thế nhưng cô bé ấy còn lấy cả nửa cái lốp xe rách nát là để làm gì chứ?
Vậy còn chưa hết, khi đi qua một cửa hàng, cô thậm chí còn lấy luôn cả cái cửa cuốn ở đấy, tiếp đó là sắt vụn, tivi, máy giặt và cả hai chiếc máy tính tại một cửa hàng, tất cả những thứ đó bay lơ lửng theo sau Schnau… Một đống lớn đủ thể loại như vậy, tuy số lượng rất nhiều nhưng chắc chắn không ai nhìn vào đó mà lại nghĩ rằng đấy là nguyên liệu để chế tạo máy bay đúng không?
Schnau dường như cũng nhìn ra được sự kinh ngạc của Bùi Kiêu, cô vừa cười vừa kéo tay hắn nói: “Anh Odin, có phải thấy mấy thứ này hoàn toàn không liên quan tới thiết bị bay đúng không? Thật ra thì chỉ cần một phần mười chỗ vật liệu này là ta đã có thể chế tạo cho mỗi người các ngươi một thiết bị bay cá nhân rồi. Có điều sau này ta cũng cần phải chiến đấu nữa, mà với tình trạng có ít ‘dữ liệu’ như hiện tại thì sức chiến đấu của ta thực ra là rất yếu, sau này chắc chắn sẽ trở thành gánh nặng cho các ngươi… Không lâu nữa các ngươi sẽ đánh tới Đảo Phục Sinh, ta muốn nhân cơ hội đó cướp lại Máy Chủ Linh Hồn, nên ngay từ giờ, ta cần phải tìm nguyên liệu để tự chế tạo vũ khí cho mình đấy. Yên tâm đi anh Odin, trình độ khoa học kỹ thuật khác biệt thì cũng sẽ có cách vận dụng vật liệu khác biệt đấy.”
Bùi Kiêu thoáng sửng sốt rồi cũng gật đầu tán thành. Quả thật, nếu như người nguyên thủy tìm được dầu mỏ thì bọn họ cùng lắm là biết dùng nó làm thứ sưởi ấm, nếu người trung cổ sở hữu dầu mỏ, có lẽ họ sẽ biết dùng nó làm vũ khí, còn nếu người hiện đại tìm thấy dầu mỏ thì họ sẽ sử dụng được xe hơi, máy bay, v.v… Đó chính là ví dụ cho thấy trình độ khoa học kỹ thuật khác biệt sẽ dẫn tới việc vận dụng nguyên vật liệu theo những cách khác biệt. Mà trình độ khoa học của người Ba Mắt lại cao hơn của loài người hiện tại vô số lần, thậm chí mức độ chênh lệch còn lớn hơn nhiều sự chênh lệch của loài người hiện đại với người nguyên thủy nữa kia.
Vừa nói chuyện, Schnau cũng vừa tiếp tục công việc thu thập nguyên vật liệu của mình. Lúc này, trong đống đồ vật cô bé tìm thấy có một chiếc đài radio. Cô đang có ý định phân rã nó ra để lấy linh kiện cần thiết bên trong thì lại vô tình khởi động nó. Lập tức, chiếc đài phát ra một đống những tiếng nói bằng đủ các thứ ngôn ngữ lẫn trong một đám các tạp âm.
Schnau nhíu mày, cô đưa tay ra vỗ nhẹ vào nó một cái. Ngay lập tức, không chỉ những tạp âm chiếc đài phát ra biến mất mà ngay cả những tiếng nói phát ra cũng biến đổi thành tiếng phổ thông.
“Này, có ai còn sống không? Đây là ngoại ô phía tây Paris. Ở đây chúng tôi có tổng cộng hơn bảy nghìn người sống sót. Nếu như còn còn ai sống sót, xin mời tới ngoại ô phía tây Paris tìm chúng tôi! Nhắc lại một lần nữa, ở đây chúng tôi có hơn bảy nghìn người sống sót, nếu có ai còn sống hãy tới ngoại ô Paris tìm chúng tôi…”
“Bộ chỉ huy, bộ chủ huy! Đây là quân đoàn Số Ba của phòng tuyến phía đông Paris, hiện tại tổn thất đã tới hơn 70%, đạn linh hồn chỉ còn lại hơn 7200 viên, bom linh hồn đã dùng hết, xin nhanh chóng phái tiếp viện, xin nhanh chóng phái tiếp viện…”
“… Phòng tuyến phía nam xuất hiện sáu con U Linh Chân Ma cấp! Lặp lại, phòng tuyến phía nam xuất hiện sáu con U Linh Chân Ma cấp!”
“… A, đó là cái gì? Có thấy quầng sáng màu xanh lá kia không? Bộ chỉ huy, chúng tôi đang… A!!! Rào rào…”
Người phát tin còn chưa kịp nói hết thì những chữ cuối cùng lại bị thay thế bằng một tiếng hét thảm thiết. Sau đó, radio chỉ còn phát ra những tiếng rào rào tạp âm, cho dù Schnau có loay hoay thế nào thì cũng không có gì thay đổi. Một hồi lâu sau, Schnau mới lắc đầu nói: “Thế này là vì ở bên nguồn phát sóng bị nhiễu loạn, ở đó xuất hiện một thứ gì đó sản sinh ra sóng điện từ cực mạnh…”
Cả trái tim lẫn cơ thể Bùi Kiêu đều như thể bị đóng băng trong chớp mắt. Hắn nghiến răng nói: “…Paris cũng thất thủ rồi sao?!”