Đọc truyện Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! – Chương 175: Lần đầu đến Liêu Quốc_Gặp bão cát
Lãnh thổ đại lục được chia làm sáu khu vực, mỗi khu vực tồn tại một quốc gia lớn kéo dài suốt mấy ngàn năm tân nguyên: Phong Nguyệt vương triều, Phong Quốc, Ngụy Quốc, Mông Cổ, Tây Hạ, Liêu Quốc.
Trong sáu quốc gia trên đại lục Phong Nguyệt, Phong quốc, Ngụy quốc chính là ba nước mạnh mẽ nhất, kể cả về quân sự lẫn tài chính.
Liêu quốc là nước xếp cuối cùng trong sáu quốc gia trên đại lục. Nước Liêu khí hậu khắc nghiệt, nắng nóng quanh năm, tài nguyên khan hiếm đất đai khô cằn. Một phần ba lãnh thổ Liêu quốc đều là sa mạc, hoàng thành được xây trên một ốc đảo lớn.
Trên một vùng sa mạc hóa thuộc địa phận Liêu Quốc xuất hiện sáu bóng dáng cưỡi ngựa.
Lúc này đã là giữ trưa, mặt trời trên cao như phóng ra lữa, hừng hực đốt cháy da thịt.
Nạp Lan Hinh Nhã vừa lau đi mồ hôi trên trán vừa nheo nheo mắt nhìn xung quanh toàn một màu vàng của cát ai oán “Cái nơi quỷ quái gì thế này!” Tây Hạ quốc dù khí hậu khắc nghiệt cũng không thể nóng bức như này nha!
Lăng Vân chậm chạp cưỡi ngựa lại gần nàng ta, ánh nhìn có chút thương tiếc đưa túi da chứa nước “Hinh Nhã, muội uống nước đi, đường vẫn còn dài…”
Chưa nghe hết lời hắn nói Nạp Lan Hinh Nhã đã ỉu xìu xuống.
Vu Trác Nhạn nhìn qua nàng ta “Hừ” một tiếng “Tự làm tự chịu!”
Là do nàng ta đòi đi theo thì quản ai được? Tính khí đại công chúa thật không thể sửa được!
Nạp Lan Hinh Nhã bất mãn trừng Vu Trác Nhạn một cái, nàng ta kéo áo choàng che mặt lại, thúc ngựa lên trên đi cùng Na Bố Lạp Hàn Minh đi đầu.
Lăng Vân nhìn theo bóng Nạp Lan Hinh Nhã có chút chua xót. Vu Trác Nhạn nhìn qua Lăng Vân lại quay mặt đi, thật không có tiền đồ!
Lam Khanh Khanh cùng Hắc Kết chậm rãi đi sau nhìn một màn phía trước.
Hắc Kết dùng khủy tay huých nhẹ Khanh Khanh, nhếch môi cười đầy ẩn ý “Vị thất ca kia của nàng hẳn là phải lòng cô nàng công chúa kiêu ngạo đi?”
Khanh Khanh không trả lời y mà hỏi ngược lại “Ổn không?”
Hắc Kết ngẩn ra một chút mới nhận thức được là nàng đang hỏi về tình trạng của y. Y khẽ cười “Không thể ổn hơn!”
Khanh Khanh thu lại ánh mắt nhìn y, tùy tiện nhìn về phía trước, đột nhiên phun ra bốn chữ “Không có tiền đồ!”
Hắc Kết ngồi trên ngựa phì cười.
Lần này mọi người đến Liêu Quốc không vì chuyện khác, chính là Xích Liệt. Hôm qua mật báo Xích Hà cung truyền đến nói rằng phát hiện vết tích của Xích Liệt tại một ốc nhỏ có dân cư ở Liêu quốc. Đồng lúc đó Nghi ám của Dạ Nguyệt sơn trang cũng cũng truyền tin tức tương đồng.
Chuẩn bị qua loa vài món đồ vật họ liền xuất phát, không ngờ tới bây giờ chính là mùa trọng điểm của Liêu quốc. Bão cát thường xuyên sảy ra, đôi khi kéo dài suốt mấy ngày, khí hậu cũng nóng lên không ít.
Bọn họ đã vào địa phận Liêu quốc hơn nửa ngày cũng như đi trên cát sa mạc đã hơn nửa ngày ngoại trừ nắng gắt vẫn là nắng gắt. Chưa từng thấy qua một óc đảo nào.
Không gian xung quanh đột nhiên yên lặng đến kì dị, tất cả ngựa của mọi người bất an hí lên một tiếng xuýt nữa hất người trên lưng xuống ngựa.
Sáu người kéo dây cương trấn an ngựa, bọn họ không hẹn mà cùng tụ lại một chỗ cảnh giác nhìn xung quanh.
Cát vàng dưới chân mọi người dao động, ở điểm cuối chân trời trong tầm mắt họ một thứ gì đó màu đen nổi lên. Thứ màu đen kia lớn dần, nhằm về hướng bọn họ mà tới.
Khóe môi Na Bố Lạp Hàn Minh giật giật, giọng nói khô khốc “Bão…bão cát!”
Lời hắn vừa dứt, xung quanh họ bị ảnh hưởng bởi cơn bão cát đang tới gió cát bay mịt mù.
Vu Trác Nhạn chửi thề một tiếng nhảy xuống lưng ngựa thả đi con ngựa đang nổi điên.
Lăng Vân cũng nhảy xuống ngựa “Không kịp tìm chỗ trốn rồi, mọi người mau ngồi xuống, quay lưng lại hướng gió!”
Mọi người vừa nhảy xuống ngựa thì bão cát đã ập đến. Xung quanh Cát bụi mù mịt, tiếng gió gào rít tựa như thú dữ bị nhốt lâu năm. Vốn dĩ mọi người chỉ cách nhau vài bước chân nhưng hiện tại họ lại không tài nào nhìn thấy, nghe thấy đối phương.
Ngay lúc gió bão ập đến Khanh Khanh cảm giác được bị một người tóm lấy nàng kéo về phía đối phương. Hắc Kết ôm lấy Khanh Khanh từ phía sau, áo choàng đen rộng phủ kín hai người.
Hắc Kết ôm nàng, trong tư thế ngồi nàng gần như ngồi lên đùi y. Trong không gian nhỏ hẹp tối om nàng dường như còn cảm nhận được hơi thở y phả vào cổ nàng.
Gió cát mạnh mẽ đập vào áo choàng, tuy Hắc Kết đã dùng nội lực chống đỡ nhưng cũng không ít lần quất vào mặt Khanh Khanh. Y nhận ra điều này liền kéo mặt nàng vào ngực y, che toàn diện cho nàng.
Khanh Khanh bị Hắc Kết mạnh mẽ ôm lại nhưng nàng biết cỡ bão cát này có bao nhiêu khủng kiếp. Nàng chưa từng gặp qua bão cát bao giờ nên hoàn toàn không biết cát bụi cắt vào da thịt sẽ như thế nào. Nhưng nàng biết cho dù Hắc Kết có dùng nội lực chống lại thế nào thì y vẫn bị ảnh hưởng. Cũng không biết cơn bão này kéo dài bao lâu.
“Ngươi vẫn còn đang bị thương, có thể chịu nổi sao?”
Hắc Kết khẽ cười lắc đầu “Vẫn ổn!” trong không gian nhỏ tối, Khanh Khanh không nhìn ra vẻ mặt tái nhợt của y.
Dù ổn hay không y cũng phải cố trụ, nếu y gục xuống Khanh Khanh phải làm sao đây?
Khanh Khanh nhàm chán ở trong ngực y thầm thì “Ta chưa từng gặp qua bão cát nhưng đã từng nghe qua. Cũng từng nghe nó có thể cuốn bay mọi thứ!”
Hắc Kết khóe môi cô giật thầm than không ổn.
Cô nàng mồn miệng xui xẻo nào đó đột nhiên giật mình, ngẩn đầu nhìn đôi mắt sáng của Hắc Kết trong không gian “Ngươi nói…liệu nó có thể…”
Mặt Hắc Kết đột nhiên biến sắt, y kéo áo choàng lại ôm chặt Khanh Khanh “Có thể!”
Gió bão bên ngoài ù ù, nàng nghe không rõ y đang nói gì nhưng lại cảm nhận được cơ thể dần bị thứ gì đó nhất bỗng lên… Không đúng, là nàng và Hắc Kết bị gió lốc trong bão cát cuốn đi.
Cô nàng nào đó thầm mắng con mẹ nó, thề thốt từ nay về sau không nhàm chán mở miệng trong cảnh nguy hiểm.
Gió lốc cuốn lấy cát bụi lẫn những sinh vật bên dưới lên không trung.
Khanh Khanh được Hắc Kết ôm chặt, giảm thiểu sự tệ hại nhất do bão cát mang lại nhưng vẫn bị gió lốc xoay vòng vòng chóng mặt. Một góc áo choàng bị gió giật mạnh, cát bụi ồ ạt quất lên mặt Khanh Khanh đau rát.
Nàng cảm nhận được bàn tay ôm nàng siết chặt, nàng ngẩn đầu nhìn y, áo choàng bị thổi bay mất để lộ toàn bộ khuôn mặt Hắc Kết. Tuy trong gió bụi mù mịt nàng vẫn có thể nhận ra khuôn mặt y tái nhợt.
Hắc Kết nhắm chặt mắt, ngay lúc áo choàng bị gió lốc thổi bay cũng là lúc y kiệt sức ngất đi. Y ngất vẫn vô thức siết chặt, bảo vệ người trong lòng.
Khanh Khanh vòng tay ra sau đỡ lấy lưng y, nàng cảm nhận được tay dính lấy chất lỏng sền sệt. Nàng biết vết thương của y lại rách.
Khanh Khanh dần cảm thấy bị gió lốc xoáy cho mệt mỏi, gió cát quất vào mặt, tay, những mảnh da thịt lộ ra bên ngài đến phát đau. Nàng ôm chặt Hắc Kết, ấn đầu y vào bả vai, để y vùi đầu vào hõm cổ nàng tránh bị gió cát quất phải.
Hai người đang lơ lửng trên không trung, không phân biệt rõ phương hướng. Hai người tựa như món đồ chơi của gió lốc mặc nó giày vò, cũng chẳng biết khi nào nó chơi chán quẳng “đồ chơi” sang một bên.
Khanh Khanh mệt mỏi đến cực độ, gần như muốn ngất nhưng lại bị sự đau rát làm cho tỉnh lại.
Không biết qua bao nhiêu lâu, trong mơ hồ nàng cảm nhận được sự áp lực xung quanh dần tản đi, gió cát bên cạnh không còn mạnh mẽ đánh vào da thịt nữa. Cơ thể nàng và Hắc Kết trở nên nặng nề, theo lực hút rơi xuống.
Khanh Khanh giữ được chút thanh tỉnh cuối cùng lật người lại để nàng lưng nàng hướng về mặt đất, bảo hộ Hắc Kết phía trên.
Khanh Khanh dần dần mất ý thức, nàng cảm nhận được phần lưng nện xuống đất cát, nội tạng trong người bị cú va chạm này như bị đảo lộn.
Thật đau!
Dù cơn đau lớn tới đâu cũng không làm thanh tỉnh được tinh thần lẫn thể xác mệt mỏi đến cùng cực.
Nàng mất đi ý thức.