Từ khi có em ( Until you )

Chương 4+6


Bạn đang đọc Từ khi có em ( Until you ) – Chương 4+6

Chương 5
Vào bữa sáng ngày hôm sau, cha nàng đã khen ngợi cái thắt lưng được tết và xâu hạt rất đẹp mà Chó Nằm Ngủ đeo quanh cái đai lưng bằng da hươu của ông và biết được rằng ông tự tay làm cái đó. Trong chốc lát, họ đã đi tới một thỏa thuận kinh doanh, Chó Nằm Ngủ đồng ý làm những cái dây lưng và vòng tay cho cha nàng để bán dọc đường.

Với sự cho phép của “người bạn đồng hành” mới của họ, nàng đặt tên con ngựa là Chạy Nhanh, và trong những ngày tiếp theo, Sheridan luôn luôn cưỡi nó. Trong khi cha nàng và Chó Nằm Ngủ điềm tĩnh trên chiếc xe ngựa thì nàng phi nước đại lên phía trước rồi phi trở lại với họ, cúi thấp ngang với cổ con ngựa, tóc nàng đung đưa trong gió lẫn với cả bờm ngựa đang tung bay, tiếng cười của nàng vang khắp dưới bầu trời trong xanh. Cùng ngày hôm đó nàng đã chế ngự được nỗi sợ khi phi nước kiệu, nàng tự hào hỏi Chó Nằm Ngủ rằng nàng đã bắt đầu cưỡi ngựa giỏi như một cậu bé Anh-điêng chưa. Ông ta nhìn vào nàng như thế đó là một điều ngớ ngẩn, và chẳng khác nào là không thể xảy ra, rồi ông tung lõi quả táo mà ông vừa ăn lên cỏ bên cạnh con đường. “Khôn ngoan lâu năm có thể nhặt nó lên từ lưng con ngựa đang chạy không?” ông trả lời, chỉ vào cái lõi táo.
“Tất nhiên là không rồi,” Sherry nói, vẻ thất bại.
“Những cậu bé Anh-điêng làm được.”
Trong ba năm tiếp theo, Sherry đã học để làm được việc đó và nhiều những ngón nghề khác – một vài trong số đó đã gợi lên những lời cảnh báo từ cha nàng. Chó Nằm Ngủ đã hoan hô mỗi một thành công của nàng với sự phê chuẩn bằng một câu cằn nhằn không khách sáo, kéo theo sau đó là một thách thức mới mẻ, tưởng như không thể, và rồi sớm hay muộn, Sherry cũng đều vượt qua được tất cả. Nguồn thu nhập của họ tăng lên là kết quả của những đồ thủ công phức tạp của Chó Nằm Ngủ, và họ đã được ăn uống tốt hơn là thành quả từ những kĩ năng săn bắn và câu cá tuyệt vời của ông. Nếu mọi người thấy họ là một bộ ba khác thường – một ông già Anh Điêng, một cô bé mặc quần da và có thể cưỡi ngựa mà không cần yên và ngồi quay đầu về sau mà vẫn phi nước đại, và một người đàn ông Ailen nói giọng nhẹ nhàng và tử tế, người có thể đánh bạc đều đặn nhưng với sự kiềm chế thận trọng – Sherry đã không để ý tới điều này.
Trên thực tế, nàng cho rằng những người sống trong những thị trấn bận rộn, đông đúc như Baltimore, Augusta và Charlotte sống cuộc sống lẻ loi và ngột ngạt nếu đem so sánh với cuộc sống của họ. Thực tế, nàng không mảy may để ý đến chuyện cha nàng đang mất quá nhiều thời gian kiếm đủ số tiền để xây dinh thự của họ trong làng của Chúa đất Sherwyn.
Nàng đã đề cập chuyện này với Raphael Benavente, một anh chàng Tây Ban Nha đang ở giữa độ tuổi đôi mươi đẹp trai, mắt xanh, một vài ngày sau khi anh ta quyết định đi cùng họ tới Savannah trên con đường của anh từ St.Augustine.
“Bé con của anh”, anh nói, cười thân mật. “Thật là tốt vì em không vội vàng, bởi cha em là một con bạc rất tệ. Anh đã ngồi đối diện với ông tối qua trong một ván bài nhỏ ở chỗ gầy sòng của Bà Gertude, và ở đó có nhiều trò gian lận”. “Cha em chưa bao giờ gian lận!” Nàng phản đối, nhảy dựng lên vì phẫn nộ.
“Không, điều đó thì anh tin”, anh ta nhanh chóng trấn an nàng, tóm lấy cổ tay áo nàng khi nàng lao đi. “Nhưng ông đã không nhận ra những kẻ khác đang gian lận.”

“Đáng lẽ anh nên -” ánh mắt nàng thả tới khẩu súng anh ta đeo ở hông, và nàng càng thêm tức giận với cái ý nghĩ kẻ nào đó đã lừa cha nàng mất số tiền kiếm được khó khăn của họ – “bắn chúng! Phải, bắn tất cả bọn chúng, là điều đó đấy!”

“Anh không thể làm việc đó, em yêu quí,” anh tuyên bố, trong sự thích thú một lần nữa lóe lên trên mặt anh ta. “Bởi vì, em thấy đó, anh là một trong những kẻ gian lận.”
Sheridan giật mạnh cổ tay áo của nàng ra. “Anh đã lừa cha tôi?”

“Không, không,” anh nói, và cố gắng một cách không thành công để nghiêm túc diễn giải “Anh chỉ gian lận khi hoàn toàn cần thiết – như là khi những kẻ khác cũng đang gian lận – và anh chỉ lừa những kẻ cũng đang lừa anh.”

Như nàng đã biết được sau đó, Raphael là một kiểu như chuyên gia cờ bạc, đã từng,- như chính anh ta thú nhận – bị ném ra khỏi cái đồn điền rộng lớn của gia đình anh ta tại Mexico như một sự trừng phạt cho cái mà anh gọi là sự “xấu xa đủ đường” của anh.
Sheridan, người đánh giá cao cái gia đình nhỏ bé của nàng, đã kinh hoàng khi khám phá ra rằng một vài cặp cha mẹ đã thực sự ném đứa trẻ của họ ra khỏi nhà, và nàng cũng thấy sợ ý nghĩ, rằng Raphael có lẽ đã làm việc gì đó không thể nói ra nên mới đến nỗi bị như vậy. Khi nàng thận trọng bắt đầu cái đề tài ấy với cha nàng, ông đã đặt cánh tay lên vai nàng làm nàng vững dạ và nói rằng Raphael đã giải thích lý do thực sự mà anh bị đuổi đi khỏi gia đình, và đó là chuyện liên quan tới việc quan tâm quá mức tới một phụ nữ thật không may là đã kết hôn.

Sheridan chấp nhận lời giải thích của cha mà không thêm câu hỏi nào nữa, không chỉ bởi vì cha nàng luôn rất thận trọng về nhân cách của bất cứ người đàn ông nào được phép đi cùng họ trong một khoảng thời gian dài, mà còn vì nàng muốn nghĩ điều tốt nhất về Raphael. Mặc dù nàng mới chỉ mười hai tuổi, nhưng nàng đã khẳng định rằng Raphael Benavente là người đàn ông đẹp trai và quyến rũ nhất trái đất – ngoại trừ cha nàng, dĩ nhiên.

Anh đã kể với nàng những câu chuyện tuyệt vời, chòng ghẹo kiểu cách thô lỗ của nàng, và nói rằng một ngày nào đó nàng sẽ trở thành một người phụ nữ rất, rất đẹp. Anh nói đôi mắt nàng lạnh như những đám mây xám trong giông bão và bởi vậy Chúa đã tặng chúng cho nàng để đi cùng với lửa trên mái tóc nàng. Cho tới lúc đó, Sheridan vẫn chưa hề quan tâm chút nào tới vẻ ngoài của nàng, nhưng nàng đã hy vọng chân thành rằng Raphael đúng về nhan sắc trong tương lai của nàng và anh sẽ đứng ngồi không yên để khám phá ra điều đó. Cho tới lúc đó nàng vẫn hài lòng khi tắm nắng cùng anh và bị đối xử như một đứa trẻ.
Không giống hầu hết những khách lữ hành họ đã gặp, Rafe luôn có vẻ như có nhiều tiền và không có dự định gì đặc biệt hay là mục tiêu gì trong đầu. Anh ta đánh bạc thường xuyên hơn cha nàng và tiêu số tiền chiến thắng theo ý anh. Một ngày, sau khi họ đã dừng xe ngựa lại bìa rừng Savannah, Georgia, anh biến mất liền bốn ngày đêm. Khi anh xuất hiện trở lại vào ngày thứ năm, anh ta nồng nặc mùi dầu thơm và whiskey. Dựa vào vài mẩu đối thoại mà nàng đã nghe lỏm vào năm ngoái giữa một nhóm những người phụ nữ đã kết hôn tới Missouri với chồng của họ trong nhóm lữ hành nhỏ, nàng đã kết luận rằng trạng thái của Rafe là bằng chứng rằng anh đã ở cùng một “ả gái điếm”. Mặc dù nàng chỉ có một cái ý nghĩ chưa đầy đủ về cái gọi là gái điếm, nhưng nàng đã biết được từ cuộc trò chuyện tương tự rằng một ả gái điếm là một phụ nữ không được đứng đắn và là người bị có vài thứ như sức mạnh của quỷ sứ để “dẫn dắt một người đàn ông ra khỏi con đường ngay thẳng”. Dù Sherry không biết chính xác một người phụ nữ đã làm gì để trở nên không được tôn trọng, nhưng nàng biết đủ để phản ứng theo bản năng.
Khi Rafe trở lại vào ngày hôm đó, không cạo râu và có mùi của những cô gái điếm, Sheridan đã quì gối, cố gắng diễn đạt những lời cầu nguyện vụng về cho sự an toàn của anh ta và cố để không khóc trong sợ hãi. Trong những giây phút đó, nàng đã thay đổi từ sợ hãi sang ghen tuông căm phẫn, và nàng đã xa lánh và giận dữ cả ngày liền. Khi sự tán tỉnh của anh không khiến nàng dịu đi, anh đã nhún vai và tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong đêm tiếp theo, anh đã đi dạo tới trại của họ với một nụ cười tinh quái trên mặt và với một chiếc đàn ghi ta trên tay. Giả bộ phớt lờ nàng, anh ngồi xuống cạnh đống lửa đối diện với nàng và bắt đầu chơi đàn.
Sherry đã được nghe các bản ghita khác từ trước, nhưng không phải như cái cách mà Rafe đã chơi bản này. Dưới những ngón tay lanh lợi của anh, chuỗi âm thanh vang lên với giai điệu lạ và rộn ràng khiến trái tim nàng đập nhanh hơn và các ngón chân nàng như nhún nhẩy bên trong những đôi giày cùng lúc với nhịp điệu. Sau đó đột nhiên nhịp điệu thay đổi và âm nhạc trở nên cực kì đăm chiêu và buồn tới nỗi chiếc ghita dường như đang khóc. Giai điệu thứ ba anh chơi thì nhẹ nhàng và vui vẻ, và anh nhìn vào nàng qua đống lửa trại, nháy mắt với nàng, và bắt đầu nói những từ như đi cùng với bài hát như thể anh đang nói với nàng. Nó nói về câu chuyện về một người đàn ông ngu ngốc đã không nhận ra những điều giá trị anh có hay một người phụ nữ đã yêu anh cho tới khi anh mất tất cả. Trước khi Sherry có thể phản ứng lại với sự bất ngờ – và những khả năng – của điều đó, anh bắt đầu chơi một bản nhạc khác, đáng yêu và dịu dàng, một bài hát nàng biết. “Hát với anh đi, bé con”, anh nói nhẹ nhàng.
Ca hát đã một trò tiêu khiển ưa thích cho nhiều người khi họ đi du lịch, bao gồm cả nhóm của nhà Bromleigh, nhưng trong đêm đó, Sherry lại cảm thấy rụt rè và ngượng nghịu không thể nào giải thích nổi trước khi nàng nhắm mắt và phải khiến mình chỉ nghĩ đến âm nhạc, và bầu trời và buổi đêm. Nàng hát cùng với anh, giọng nam trung sâu lắng của anh đối âm với giọng nữ cao hơn của nàng. Vài phút sau đó, nàng mở mắt trong tiếng vỗ tay khen ngợi và đã choáng váng khi thấy một nhóm nhỏ những người cắm trại từ phía bên kia con đường đã tới để lắng nghe nàng.
Đó là lần đầu tiên của rất nhiều, rất nhiều đêm khi nàng hát trong khi Rafe chơi đàn và một đám đông tụ tập lại để lắng nghe. Thỉnh thoảng, khi họ ở trong một ngôi làng hay thị trấn, mọi người bày tỏ sự cảm kích của họ với quà tặng như thức ăn và thậm chí là tiền. Vào những tháng sau đó, Rafe dạy nàng chơi ghi ta, dù nàng chưa bao giờ chơi tốt được như anh, và anh đã dạy nàng tiếng Tây Ban Nha, thứ mà nàng đã nói hầu như cũng giỏi như anh, và tiếng Ý, thứ tiếng mà không ai trong hai người nói tốt cả. Theo yêu cầu của Sherry, anh đã để mắt tới tất cả những người mà cha nàng đánh bạc cùng, và số tiền thắng bạc của cha nàng bắt đầu tăng lên. Anh thậm chí còn bắt đầu nói chuyện với Patrick về việc trở thành những đối tác trong tất cả những việc mạo hiểm mà nghe thú vị khủng khiếp, và với Sheridan nàng không thấy chút hứa hẹn nào cả, nhưng cha nàng luôn luôn lắng nghe với sự thích thú.

Người duy nhất dường như ít hài lòng với sự có mặt của Rafe là Chó Nằm Ngủ, ông đã nhìn anh chàng đó với sự chê bai rõ rệt và từ chối làm bất cứ điều gì hơn là việc càu nhàu với anh, và chỉ có trong câu trả lời ột câu hỏi thích hợp, trực tiếp. Với Sherry, ông trở nên khá thu mình, và khi nàng buồn rầu tìm lời khuyên từ cha trong vấn đề này, ông đã nói Chó Nằm Ngủ có lẽ cảm thấy không vui vì nàng đã không dành nhiều thời gian nói chuyện với ông như nàng vẫn làm trước khi Rafe đi cùng họ. Sau đó, Sherry cố ý tìm lời khuyên của người Anh-điêng và cưỡi ngựa bên cạnh ông trong chiếc xe ngựa thường xuyên hơn là cưỡi ngựa cạnh Rafe.
Sự vui vẻ và ôn hòa đã trở lại nhóm của họ, và mọi thứ có vẻ hoàn hảo và ổn định… cho tới khi cha nàng quyết định sẽ có một chuyến thăm tới bà chị gái không chồng của mẹ nàng ở Richmond, Virginia. Chương 6
Sheridan đã háo hức về cuộc gặp mặt với người họ hàng duy nhất còn sống của mình, nhưng nàng lại cảm thấy xa cách trong căn nhà nhỏ bé, ngột ngạt của bác Cornelia và hoảng sợ là nàng đang chuẩn bị làm vỡ một trong những cái đồ trang trí mong manh hoặc làm bẩn những tấm khăn phủ trông sạch sẽ như khăn tay trên gần như mọi bề mặt có thể phủ khăn được. Mặc mọi sự cẩn trọng của nàng, Sherry đã có một cảm giác kinh khủng là bác của nàng không hề thích nàng một chút nào và bà ta phản đối hoàn toàn mọi thứ Sherry nói và làm. Sự nghi ngờ đó đã được khẳng định bằng một cuộc đối thoại đáng xấu hổ mà nàng tình cờ nghe được giữa bác và cha nàng chỉ hai ngày sau khi họ tới nơi. Sherry đang ngồi trên cạnh của chiếc ghế để chân, nhìn ra ngoài đường phố, khi những giọng nói đã bị chặn lại ở phòng bên cạnh làm nàng quay lại ngạc nhiên và tò mò bởi âm thanh của tên nàng. Nàng đứng dậy và hướng bước đi quanh những đồ gỗ, rồi nàng ghé tai mình vào cánh cửa. Trong chốc lát, nàng nhận ra rằng sự nghi ngờ của nàng là đúng: bác Cornelia, vốn là giáo viên dạy ứng xử tại một ngôi trường dành cho các cô gái trẻ của các gia đình giàu có, không hài lòng một chút nào với Sheridan Bromleigh, và bà ta đang mắng nhiếc thậm tệ Patrick Bromleigh về việc đó:

“Anh đáng bị đánh bằng roi ngựa vì cái cách anh đã nuôi dạy đứa trẻ đó,” bác Cornelia huênh hoang với âm điệu khinh bỉ và vô lễ thông thường không ai dùng với cha của Sheridan, vậy mà ông chỉ im lặng cam chịu không phản ứng gì hết. “Con bé không biết đọc, không biết viết, và khi tôi hỏi nó liệu nó có biết những buổi cầu kinh không, nó bảo tôi và nó ’chẳng mấy thích thú việc quỳ gối.’ Rồi nó bảo tôi – nguyên văn thế này – “Chúa Trời nhân từ cũng chẳng thích gì những kẻ đạo đức giả hay rao giảng Kinh thánh hơn những con điếm chuyên khuyến dụ đàn ông khỏi cuộc sống tốt đẹp và đúng đắn.”


“Bây giờ, Cornelia-“ cha nàng bắt đầu, với một âm thanh trong giọng nói của ông gần như nén cười. Cornelia Faraday hiển nhiên cũng nghĩ nó nghe giống như một điệu cười, bởi vì bà ta trực tiếp nổi xung lên với cái mà Rafe gọi là giận như quỷ.
“Đừng có cố lừa phỉnh tôi với cái sự quyến rũ giả tạo của anh, anh – anh đồ vô lại. Anh lừa phỉnh em gái tôi cưới anh và đi lang thang nửa vòng thế giới với câu chuyện hoang đường của anh về một cuộc sống mới ở nước Mỹ, và tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân vì đã không cố gắng ngăn con bé lại. Tồi tệ hơn, tôi đã đi cùng! Nhưng tôi sẽ không đứng yên và giữ im lặng lần này, không khi anh đã biến đưa con gái duy nhất của em gái tôi thành một – một trò hề! Con bé đó, đã gần đủ tuổi lấy chồng rồi mà vẫn không biết cách ứng xử như một người phụ nữ; nó thậm chí còn không giống một cô gái. Tôi không tin nó biết mình là một người phụ nữ đâu! Nó không bao giờ mặc thứ gì ngoài quần bó và đi ủng, nó rám nắng như một đứa mọi rợ, và nó chửi rủa như một kẻ ngoại đạo! Tư cách của nó quá tồi tệ, ương bướng không tả nổi, tóc thì rối nùi, và nó không hề biết cả ý nghĩa của hai chữ ’nữ tính’. Nó lại còn thông báo với tôi, mặt dày mày dạn, rằng hiện tại nó chưa quan tâm đến chuyện hôn nhân, nhưng nó “tơ tưởng đến” một kẻ nào đó tên là Raphael Benavente và nó có thể sẽ hỏi cưới hắn tamột ngày nào đó. Cô gái trẻ đó – và tôi đã dùng cụm từ này hết sức tùy tiện trong trường hợp của Sheridan – thật sự có ý định tự mình cầu hôn – và hơn thế nữa, người đàn ông mà nó chọn có vẻ như là một gã Tây Ban Nha vô công rồi nghề mà tự hào tuyên bố với tôi, biết tất cả mọi thứ quan trọng – bao gồm việc làm thế nào để gian lận bài bạc! Đấy,” bác Cornelia hoàn thành trong âm lượng gia tăng của sự chiến thắng đầy giận dữ, “Tôi thách anh biện hộ cho tất cả những chuyện đó!” Sherry nín thở và háo hức chờ đợi cha nàng nổ ra một tràng phản pháo biện hộ cho nàng trước người đàn bà đáng ghét với khuôn mặt chanh chua đã phỉnh phờ sự tin tưởng của Sherry bằng những câu hỏi của bà ta và đang sử dụng những câu trả lời thành thật của nàng để chống lại nàng.
“Sherry không chửi thề!” cha nàng đáp trả có một chút không thỏa đáng, nhưng ít nhất ông lên tiếng như thể tâm trạng của ông đã bắt đầu đạt đến ngưỡng nguy hiểm của cơn giận dữ. Bác Cornelia không bị hăm dọa như những người khác khi Patrick Bromleigh cuối cùng cũng mất bình tĩnh.
“Ồ, nó làm đấy!” Bà ta quát lại “Con bé đã bị đụng khuỷu tay sáng nay và nó đã chửi thề BẰNG HAI THỨ TIẾNG! Chính tai tôi đã nghe thấy đấy!”

“Thật chứ,” Patrick kéo dài giọng kinh tởm, “và làm thế nào chị biết con bé đang nói gì”?
“Tôi biết tiếng Latin đủ để có thể hiểu Dios Mio! là một lời báng bổ.” “Nó có nghĩa là ‘Chúa ơi’,” Patrick bảo vệ, nhưng ông đột nhiên lên tiếng với vẻ có lỗi và không được thuyết phục lắm khi ông thêm vào, “ Rõ ràng là nó đã thử cái việc cầu nguyện mà chị đã phê phán nó vì không làm!” Sherry cong người xuống và ghé mắt vào lỗ khóa. Cha nàng đang xúc động, hoặc với sự xấu hổ hoặc với sự tức giận, và hai bàn tay ông đang nắm chặt hai bên, nhưng bác Cornelia vẫn đứng ngay trước mặt ông, lạnh lùng và bất động như tảng đá.
“Điều đó chỉ ra anh biết ít như thế nào về việc cầu nguyện hay về con gái anh,” Cornelia mắng lại một cách khinh khỉnh. “Cứ nghĩ đến những loại người mà anh cho con bé kết bạn tôi lại rùng mình, nhưng tôi cũng đã thấy rõ ràng để biết con bé được nhìn thấy sự lừa gạt và chửi rủa, và rằng anh đã cho phép những tên cờ bạc bịp say xỉn, như cái ông Raphael nào đó, nhìn cách ăn mặc khiếm nhã của con bé. Chỉ mình Chúa biết những ý nghĩ xấu xa mà con bé gợi cho hắn và tất cả những gã đàn ông đã nhìn thấy nó với mái tóc đỏ bay phấp phới giống như một đứa phóng đãng. Và tôi thậm chí chưa thèm nói đến người bạn ưa thích khác của nó – Một gã Anh-điêng, kẻ cùng ngủ với những con chó! Một tên con hoang –“
Sherry nhìn cái quai hàm mím chặt của cha nàng với cơn giận giữ một khoảnh khắc trước khi bác Cornelia nói tới Chó Nằm Ngủ, và trong một giây phút ngắn ngủi Sherry nửa lo sợ, – và nửa hi vọng – rằng ông chuẩn bị đấm bác Cornelia thẳng vào mắt vì những điều ghê tởm đó. Thay vì thế, ông nói với cái giọng kèm theo sự đay nghiến khinh miệt:

“Chị đã trở thành một bà cô không chồng suy nghĩ xấu xa, hằn học, Cornelia – cái loại người giả vờ rằng tất cả đàn ông đều cục súc, và rằng họ thèm khát tất cả những người phụ nữ mà họ thấy, khi sự thật là chị tức giận vì không có người đàn ông nào thèm khát chị cả! Và hơn thế nữa,” ông nói nốt, thổ âm đặc sệt chất Ailen khi sự kiềm chế và lý trí tạm thời rời bỏ ông, “Sherry có thể đã gần mười bốn tuổi, nhưng nó cũng kém hấp dẫn như chị và phẳng lì như chị! Trên thực tế, Nelly à,” ông kết thúc với sự chiến thắng, “Sherry tội nghiệp đang thể hiện những dấu hiệu trở thành hình ảnh của chính chị. Và trên đời này chẳng có đủ rượu để khiến một người đàn ông thèm khát chị, vì thế tôi đồ rằng nó cũng đủ an toàn.”

Nhìn qua lỗ khóa, Sheridan chỉ nhận ra rằng một lời lăng mạ chính xác đã được ném lại “bà cô không chồng suy nghĩ xấu xa, hằn học”, và nàng giơ tay lên bịt mồm để ngăn sự vui mừng. Thật không may, bác Cornelia không bị phá hủy bởi lời lăng mạ của người em rể như Sherry mong muốn. Bà ta hất cằm lên, nhìn thẳng vào mắt ông, và trả miếng với sự khinh khi băng giá, “Tôi nghĩ đã có lúc anh không cần đến rượu, phải không Patrick?”
Sherry không hiểu một chút xíu nào ý của Bác Cornelia. Trong một giây, cha nàng dường như cũng lặng đi, và sau đó tức giận, và rồi… bình tĩnh lạ lùng. “Giỏi lắm, Cornelia,” ông nói nhẹ nhàng. Nói năng đúng như là đứa con gái cả kiêu ngạo của Địa chủ Faraday. Tôi gần như quên mất chị đã từng là ai, nhưng chị thì chưa bao giờ quên, phải vậy không?” Những dấu hiệu cuối cùng của sự tực giận đã biến mất hoàn toàn khi ông nhìn quanh căn phòng nhỏ xám xịt, và ông lắc đầu, cười buồn bã. “Bất kể là chị sống trong căn nhà chỉ nhỉnh hơn cái nhà để chổi tại điền trang Faraday, hay là kiếm sống bằng cách dạy dỗ các qui tắc xã giao cho con cái của những người khác, thì chị vẫn là con gái của Địa chủ Faraday, tự hào và kiêu hãnh hơn bao giờ hết.”
“Vậy có lẽ anh cũng sẽ nhớ,” bác Cornelia nói bằng âm điệu nhỏ hơn nhưng không hề nhượng bộ, “mẹ của Sheridan là em gái duy nhất của tôi. Và tôi nói một cách thành thật với anh, Patrick, nếu cô ấy còn sống để mà nhìn thấy anh đã biến Sheridan thành liều thuốc giải … thành một trò hề như thế nào, thì nó sẽ sợ chết khiếp. Không,” dì Cornelia nói hoàn toàn dứt khoát “nó sẽ xấu hổ vì con bé”.
Ở bên kia cánh cửa, Sheridan chết lặng vì bang hoàng. Xấu hổ vì nàng ư? Chắc chắn, mẹ nàng sẽ không bị xấu hổ vì nàng, không phảivì Sheridan; bà đã yêu Sheridan. Những kí ức về người mẹ nơi nông trại lướt qua đầu óc nàng… mẹ nàng đặt bữa tối lên bàn và mặc một cái tạp dề sạch sẽ, hồ cứng, tóc bà cuộn thành một búi giản dị sau gáy… mẹ chải tóc cho Sheridan từng nhát dài cho đến khi nó kêu lách tách… mẹ nàng cúi người gần hơn vào ánh đèn khi bà may cho Sheridan một cái “váy đặc biệt” từ những mảnh đăng ten và vải bông mà ai đó đã đổi cho họ.

Với một kí ức về cái tạp dề cứng và bộ tóc óng ả của mẹ vẫn còn đọng trong trí nhớ của nàng, Sheridan dang rộng hai cánh tay và nhìn xuống bản thân mình. Nàng đang đi đôi ủng đàn ông bởi vì nàng không thích phiền phức với những riềm đăng ten, và nó vừa xơ xác vừa bẩn thỉu. Cái quần túm da hoẵng của nàng bạc phếch, chưa kể đến hai mông quần bị mòn dính; quanh eo nàng là một cái thắt lưng tết mà Chó Nằm Ngủ đã tết cho nàng vừa để giữ chặt chiếc quần vừa để giữ áo đóng kín. Xấu hổ…

Nàng miễn cưỡng quay ra tấm gương soi nhỏ trên chỗ bồn rửa mặt của bác nàng, di chuyển gần hơn tới nó để nhìn chằm chằm vào mặt và tóc nàng. Hình ảnh trong gương khiến nàng giật mình lùi lại hoảng hốt; rồi nàng đứng đó và dụi mắt và lắc đầu để xua đuổi hình ảnh đó đi. Trong giây lát nàng đứng yên không nhúc nhích, hoàn toàn chìm đắm vào ý nghĩ làm thế nào để sửa chữa những chuyện này, rồi nàng đưa hai tay lên đầu, cố gắng chải bằng những ngón tay qua những mảng rối bù của mái tóc đỏ dài, “phóng đãng” của nàng. Những ngón tay nàng dừng lại, không thể đi sâu quá vài phân vào mớ bòng bong đó, vì thế nàng cố cứu vãn bằng cách đặt lòng bàn tay lên một bên tóc và ấn xuống thật mạnh Sau đó nàng thận trọng lại gần cái gương một lần nữa. Nàng vô cùng thận trọng nhấc bàn tay ra. Tóc nàng xổ tung ra ngoài. Nàng chẳng hề giống mẹ một chút xíu nào. Nàng thực tế là không giống với bất kì phụ nữ nào nào mà nàng đã nhìn thấy – một sự thật rằng nàng vừa nhận thức được lại vừa chẳng thèm để ý đến nó, cho đến khoảnh khắc này.
Bác Cornelia nói nàng trông giống như một … trò hề, và bây giờ Sheridan nghĩ về nó, gần đây mọi người đã cư xử với nàng hơi kì lạ – đặc biệt là những người đàn ông. Họ nhìn chằm chằm vào nàng theo một cách khác thường? Dâm đãng chăng? Cha nàng hiển nhiên không chú ý đến điều đó, nhưng vào năm ngoái, ngực của Sheridan phồng lên khiến nàng khá là bối rối và thỉnh thoảng nó vẫn nổi bật bất kể nàng đã cẩn thận để cố gắng giữ cho cho áo khoác đóng kín như thế nào.
Bác Cornelia nói nàng trông phóng đãng. Phóng đãng ư? Sheridan nhăn trán, cố gắng nhớ ra khi nào và như thế nào mà nàng đã nghe được từ đó đã được sử dụng. “Phóng đãng” có gì đó liên quan đến gái điếm… con điếm… Một con điếm “phóng đãng”! Đúng nó rồi! Đó là Sheridan ư?
Một cục uất nghẹn lạ lùng chẹn họng nàng khi nhận ra điều đó. Có thể Bác Cornelia đúng về điều đó và mọi điều khác – và, tệ nhất là, có thể giờ đây mẹ của Sheridan cũng cảm thấy xấu hổ vì nàng.

Xấu hổ.
Sheridan đã quá tê liệt đến nỗi nàng chỉ đứng lặng người ở đó, bất động. Nhiều phút sau nàng mới nhận ra là bà bác đang yêu cầu cha nàng để lại Sheridan với bà để Sheridan có thể có một ngôi nhà và được giáo dục, và cha Sheridan chỉ đưa ra được những câu phản đối yếu ớt. Khi cuối cùng những câu nói cũng len vào đầu nàng được, nàng lao về phía trước, vấp chân vào cái ghế để chân ngu ngốc của bác nàng trong sự vội vàng, và mở toang cánh cửa ra. “Không, Papa, đừng mà! Đừng bỏ con lại đây! Con xin cha!”
Ông trông như bị ám ảnh và giằng xé, và Sheridan lợi dụng sự do dự của ông, lao mình vào vòng tay ông. “Làm ơn, con sẽ đi giày của phụ nữ và sửa chữa mái tóc phóng đãng của con và tất cả những thức khác, nhưng đừng để con ở lại đây.”
“Không, con yêu”, là tất cả những gì cha nàng nói, và nàng cảm thấy rằng nàng đang thua cuộc.
“Con muốn đi cùng cha và Rafe và Chó Nằm Ngủ! Đó là nơi con thuộc về, bất kể bác ấy có nói gì đi nữa!”
Sheridan vẫn nói điều đó vào sáng hôm sau khi ông rời đi. “Cha sẽ quay lại trước khi con nhận biết được điều đó,” ông nói chắc chắn. “Rafe có một vài ý tưởng hay. Bọn cha sẽ làm ra cả đống tiền, và tất cả chúng ta sẽ quay lại với con trong vòng một năm – nhiều nhất là hai. Con sẽ hoàn toàn trưởng thành lúc đó. Chúng ta sẽ tới thung lũng Sherwyn, và cha sẽ xây cho chúng ta căn nhà lớn đó, giống như cha đã hứa với con, con yêu. Con sẽ thấy.”
“Con không muốn một căn nhà lớn,” Sheridan gào lên, đầu tiên là nhìn vào Rafe đang đứng trên đường, trông đẹp trai và dữ tợn, và rồi tới Chó Nằm Ngủ, người mà nét mặt không biểu lộ ra điều gì. “Con chỉ muốn cha, và Rafe và Chó Nằm Ngủ!”
“Cha sẽ quay lại trước khi con nhận biết là cha đã đi,” ông hứa, lờ đi những giọt nước mắt của nàng và dành cho nàng nụ cười ấm áp kiểu Ai-len vẫn luôn luôn quyến rũ được những người phụ nữ khác. Bằng một đòn phỉnh phờ đầy sáng tạo, ông thêm vào, “Hãy nghĩ Rafe sẽ choáng như thế nào khi bọn ta trở về đây gặp con và con đã trở thành một cô gái trẻ dễ thương, mặc váy và… và làm những việc mà bác con sẽ dạy cho con.”
Trước khi nàng có thể phản đối, ông gỡ tay nàng ra khỏi cổ, đội mũ lên, lùi lại, và nhìn Cornelia. “Tôi sẽ gửi tiền theo khả năng của tôi để đỡ chị.”
Cornelia gật đầu như thể nhận của bố thí từ một người nông dân và chẳng nói gì cả, nhưng tối thiểu thì cách cư xử của bà dường như không làm ông bận tâm.
“Ai biết đâu được,” ông nói với một nụ cười toe toét tinh nghịch, “có lẽ chúng tôi còn mang chị về Anh cùng chúng tôi ấy chứ. Chị sẽ thích thế lắm, phải không, Nelly – sống ngay trước mũi Địa chủ Faraday, tổ chức một bữa tiệc trong tòa nhà còn to hơn của ông ta? Tôi có nhớ là phòng tiếp khách vẫn luôn có đầy đám đàn ông đến tán tỉnh chị.” Với một nụ cười chế giễu, ông thêm vào, “mặc dù chẳng ai trong số họ đủ tốt với chị, phải không Nelly? Nhưng mà, có lẽ họ cũng tốt hơn rồi, cùng với tuổi tác.”
Sheridan vẫn đang cố gắng thở thật chậm để không khóc lóc như đứa con nít, nhìn ông nhún vai hoàn toàn dửng dưng trước sự im lặng cứng rắn của bà bác, rồi ông quay lại và ôm Sheridan rất chặt, rất nhanh. “Hãy viết thư cho con,” nàng yêu cầu ông.
“Cha sẽ viết,” ông hứa. Khi ông bỏ đi Sherry quay lại một cách chậm chạp để nhìn vào khuôn mặt vô cảm của người phụ nữ đã hoàn toàn hủy hoại cuộc đời nàng và cũng là người bà con còn sống duy nhất của nàng.

Đôi mắt xám của nàng đầy nước mắt, Sherry nói một cách rất mềm mại và rất rõ ràng, “Tôi… tôi ước tôi đã không bao giờ tới đây. Tôi ước sao chưa bao giờ nhìn thấy mặt bác! Tôi ghét bác.”
Thay vì tát nàng, việc mà Sherry biết bà ta có quyền làm thế, bác Cornelia nhìn nàng rất lạ vào mắt và nói, “Ta chắc là cháu sẽ làm như vậy, Sheridan. Ta dám chắc cháu sẽ còn ghét ta nhiều hơn nữa trước khi chuyện này kết thúc. Tuy nhiên, ta không hề ghét cháu. Bây giờ, chúng ta sẽ uống một chút trà trước khi bắt đầu các bài học của cháu chứ?”

“Tôi ghét cả trà nữa,” Sheridan thông báo cho bà, hếch cằm lên một góc cao nhất và đáp trả lại cái nhìn lạnh lùng của bà bác – một tư thế không chỉ là theo bản năng mà còn giống hệt với bác nàng. Bác nàng chú ý tới sự giống nhau đó, cho dù Sheridan không ý thức được điều đó. “Đừng nghĩ cháu có thể dùng cái nhìn đó mà khiến ta mất bình tĩnh được, cô bé. Ta đã hoàn thiện cách nhìn đó từ rất lâu rồi, và ta miễn dịch với nó. Ở Anh, cháu đáng ra sẽ được phục vụ chu đáo, nếu cháu được biết tới là cháu gái của Địa chủ Faraday. Tuy nhiên, đây là nước Mỹ, và chúng ta chẳng còn liên quan gì đến vị địa chủ kiêu hãnh đó nữa. Ở đây chúng ta cố giữ nghèo cho sạch, rách cho thơm hết mức có thể. Ở đây, ta dạy nghi thức xã giao cho con cái của những người mà ta từng cho là có địa vị thấp kém hơn ta, và ta may mắn lắm mới có việc làm. Ta phải cảm ơn Đấng Sáng Tạo đã cho ta căn nhà nhỏ bé này, và ta không còn nhìn về quá khứ nữa. Một Faraday không được than van. Hãy nhớ lấy điều đó. Và ta không hoàn toàn hối hận vì những lựa chọn trong cuộc đời ta. Vì thứ nhất, ta không còn là một con rối nữa. Ta không còn thức dậy mỗi sáng tự hỏi xem sự náo động nào sẽ diễn ra ngày hôm nay nữa. Ta tự làm chủ một cuộc sống trật tự, lặng lẽ, đáng tôn trọng.”
Bà lùi lại khi bà hoàn thành bài diễn thuyết đó, và với một cái gì đó có vẻ hài hước, bà ta chăm chú quan sát cô cháu gái đang bất động. “Cháu gái, nếu cháu muốn tận dụng tối đa cái nhìn kiêu ngạo lạnh lùng ấy, thì ta gợi ý là cháu phải nhìn xuống mũi mình vào ta thêm một chút xíu – thế, đúng rồi. Đó đúng kiểu mà ta sẽ nhìn đấy.”

Nếu Sheridan không quá đau khổ và quá cay đắng, nàng có lẽ sẽ cười lớn. Cuối cùng, nàng đã học cười lại – khi nàng học tiếng Latinh và cách cư xử của quí cô. Bác của nàng là một giáo viên nghiêm khắc, nhất quyết rằng Sheridan học mọi thứ mà bà biết, và Sheridan sớm nhận ra rằng ẩn dưới sự cứng nhắc khuôn phép của bác nàng, có một sự quan tâm sâu sắc và thậm chí sự yêu mến với cô cháu gái bướng bỉnh. Một khi đã vượt khỏi sự oán giận của mình, Sheridan là một học sinh nhanh trí. Nàng đã nhận ra việc đọc sách giúp giảm bớt sự nặng nề của một cuộc sống không còn dính dáng gì tới những cuộc cưỡi ngựa hoang dã hay là âm thanh rung rinh của cây đàn ghi ta hay những trận cười dưới bầu trời sao. Việc trao đổi chỉ một cái gật đầu với một người khác phái là bằng chứng của sự dễ dãi, và bởi thế bị cấm ngặt; tham gia chuyện trò với người lạ cũng gần như một hành động phạm tội. Chỉ được hát trong nhà thờ, và không bao giờ, không bao giờ được nhận thù lao theo bất kì hình thức nào. Thay vì những việc thú vị mà nàng từng làm, nàng gặp phải thách thức gấp đôi trong việc rót trà trong khi cầm một cái ấm ở đúng góc, trong việc đặt dao và nĩa của một người đúng chỗ sau khi ăn – những thứ chẳng quan trọng gì cả, chắc chắn là vậy, nhưng như Bác Cornelia đã nói, “Biết cách ứng xử đúng đắn là tài sản đáng quí nhất của cháu – tài sản duy nhất của cháu, trong trường hợp của chúng ta.”
Lí lẽ của bà trở nên hiển nhiên khi Sheridan bước sang tuổi mười bảy: mặc một bộ áo dài nâu đơn giản với mái tóc được cuộn lại trong một cái búi tóc gọn gàng, được giữ trong một cái mũ mà nàng tự móc lấy, Cô Sheridan Bromleigh được giới thiệu với bà Adley Raeburn, bà hiệu trưởng của trường học nơi bác Cornelia dạy học. Bà Raeburn tới nhà theo lời mời của bác Cornelia, chỉ nhìn đúng một giây vào mái tóc và khuôn mặt Sheridan – một cử chỉ đặc biệt của những người thành thị mà gần đây đã trở nên phổ biến. Một vài năm trước, cô gái Sheridan Bromleigh trẻ hơn, ít được giáo dục hơn và trong sáng hơn sẽ lập tức nhìn xuống đôi ủng của mình, và kéo mũ trùm mặt hoặc là yêu cầu được biết người lạ đang nhìn vào cái gì.
Nhưng đây là một Sheridan mới, một phụ nữ trẻ nhận thức rõ ràng rằng nàng đã trở thành một gánh nặng về mặt tài chính. Bây giờ nàng đã kiên quyết trở thành một người làm công ăn lương, không chỉ vì lợi ích của bác nàng, hay đơn giản chỉ là vì hiện tại, mà vì lợi ích của bản thân nàng và cho tương lai sau này. Trong thành phố, nàng nhìn thấy bộ mặt của sự nghèo khổ và đối khát lan rộng – những thứ hiếm thấy ở miền quê. Sheridan giờ đã trở thành dân thành thị, và mong muốn duy trì điều đó trong phần còn lại của đời nàng. Trong hai năm gần đây nhất, những lá thư của cha nàng, mà ban đầu đến rất đều đặn, đã hầu như ngưng lại. Đơn giản là ông đã quên hẳn nàng ở đây, nàng chắc chắn điều đó, còn khả năng ông đã chết là quá sức chịu đựng của nàng. Điều đó đã khiến nàng không có sự lựa chọn ngoại trừ việc tìm cách tự chăm sóc bản thân và tự nói với bản thân rằng chỉ cần chờ đến khi cha nàng và Rafe trở lại tìm nàng. Nàng tự nhẩm trong đầu điều đó khi bà Raeburn một một cách lịch sự,” Tôi đã nghe một vài điều rất tốt về cô từ bác của cô, cô Bromleigh.”

Và Sheridan Bromleigh, người từng chà bàn tay vào cạp quần mà đáp lại không chút xấu hổ là nàng chẳng nghĩ ra được điều tốt đẹp nào hết, thì nay lại trả lời với sự lịch thiệp không kém, “tôi cũng vậy, thưa bà Raeburns.”
° ° °
Bây giờ khi Sheridan đứng dưới boong tầu trên chiếc Morning Star, nàng đột ngột nhận ra rất có thể nàng sẽ không bao giờ được nhìn thấy những người thân yêu trong cuộc đời trước đây của nàng nữa, không thể thấy Bác Cornelia, hay những cô gái nhỏ ở trường hay những giáo viên khác, những người đã trở thành bạn nàng và tụ tập trong nhà nàng mỗi chiều Thứ Bảy để uống trà và chuyện vãn. Nàng có thể sẽ không bao giờ còn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của họ nữa. Hay là khuôn mặt của Rafe… hay của cha nàng.
Miệng nàng cảm thấy khô khốc và ngay lúc đó nhưng giọt nước mắt ươn ướt làm cay mắt nàng khi nàng nghĩ tới người cha nàng có thể không bao giờ còn gặp lại. Khi ông cuối cùng đã xuất hiện trước bác Cornelia, mong ngóng để gặp nàng và giải thích lí do cho sự im lặng kéo dài của ông, nàng sẽ không còn ở đó… Nàng có thể sẽ không bao giờ biết được chuyện gì đã xảy ra với ông.
Nàng nhắm mắt lại và có thể gần như nhìn thấy Rafe và Chó Nằm Ngủ và cha nàng đang đứng trong phòng khách của bác nàng, đang đợi nàng. Nàng đã tự gây ra tất cả mọi chuyện bằng cách khăng khăng tháp tùng Charise trong chuyến đi này, và tiền không phải là động cơ duy nhất của nàng. Không, thực sự là không. Nàng đã mơ màng về nước Anh từ khi nàng bắt đầu đọc những cuốn tiểu thuyết lãng mạn đó. Chúng đã khuấy động niềm khao khát mãnh liệt về cuộc thám hiểm, đốt cháy lên tính liều lĩnh mơ hồ mà nàng đã không thể hoàn toàn chế ngự, mặc cho những cố gắng mẫn cán của bác nàng, và của bản thân nàng nữa.
Đúng vậy, chắc chắn là nàng sẽ có một cuộc phiêu lưu! Thay vì ngồi trong lớp học, vây xung quanh bởi những khuôn mặt nhỏ nhắn lắng nghe với sự chú ý say mê khi nàng đọc cho chúng một câu chuyện hay dạy cho chúng đi lại một cách đúng đắn, nàng đã tự đẩy mình đến một đất nước xa lạ, không thân thiện – bị mắc kẹt, vô phương chống đỡ, không một đồng xu dính túi và chẳng còn chút dũng khí nào mà nàng vẫn tự hào. Nàng chuẩn bị đối mặt với một nhà quí tộc, mà theo lời Meg, sẽ không bị ràng buộc bởi luật pháp của nước Anh để kiềm chế cơn giận dữ hay là trì hoãn sự trả thù của ông ta khi nàng kể với ông ta chuyện gì đã xảy ra. Điều mà nàng, trong niềm kiêu hãnh của mình, đã cho phép xảy ra.

Sợ hãi, sự yếu đuối mà Sheridan căm ghét hơn hết thảy, dâng lên trong nàng, vùi dập những nỗi lực kìm nén của nàng, và nàng run rẩy không thể kìm chế được trước ý nghĩ về nỗi bất hạnh mà nàng đã gây ra cho tất cả những người tin tưởng và yêu thương nàng. Cả đời sống lạc quan về tinh thần và khỏe mạnh về thể xác, nàng đột nhiên cảm thấy yếu ớt, điên cuồng và chóng mặt một cách đáng báo động. Căn phòng bắt đầu quay tròn, và nàng bám chặt vào lưng chiếc ghế để chống đỡ, rồi nàng buộc mình mở mắt, hít vào một hơi dài và vuốt mái tóc ra sau cho tới phần đuôi của búi tóc khi nàng chạm tới chiếc áo khoác và hướng một nụ cười trấn an cho cô hầu gái đang sợ hãi.
Cố gắng lên tiếng một cách khiếm nhã, nàng nói “Đã đến lúc đi gặp ông nam tước khó tính đó và đối diện với số phận của tôi rồi,” rồi nàng trấn tĩnh lại và thả lỏng, cố làm ra vẻ chẳng có gì phải sợ. “Cô ở lại đây, cho khuất tầm mắt mọi người. Nếu tôi không trở lại tìm cô ngay, hãy chờ một vài giờ nữa và sau đó rời đi nhẹ nhàng nhất có thể. Nếu may mắn, sẽ không ai phát hiện ra cô cho đến khi tàu đã lên đường vào sáng ngày mai. Chẳng ích gì nếu cả hai chúng ta đều bị bắt và bị kéo đi, nếu đó là điều mà ông ta sẽ làm.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.