Đọc truyện Tử Giang Thế Cô – Chương 18 tại website TruyenChu.Vip
Không để sư đệ nói gì thêm, Bá Tông liền cõng Tử Triệt lên lưng và phi thân rời đi vào khu rừng ngay phía sau rừng trúc gần hồ nước, lánh mặt trước rồi thám thính xem Khúc Hồ có may mắn thoát chết khỏi tay Trác Ngiêm Đắc Dụ không rồi tính chuyện cứu người sau.
Ô Vân đứng yên nhìn Xích Thố, ánh mắt của hai con ngựa như là có gian tình từ lâu, tay Khúc Hồ run run nên cũng không dám động thủ, mất mạng như chơi chứ chẳng đùa. Lúc này thì Tứ Tịnh xuống ngựa và đi đến phía sau lưng Khúc Hồ, y nhanh chóng lấy cung tên trên lưng cô và lui về phía ban đầu. Trác Ngiêm Đắc Dụ lúc này mới xuống ngựa, thân ảnh hết sức mê hoặc, dáng đi đầy vẻ uy hiếp, Khúc Hồ hơi lui về sau, giờ mà đánh nhau thì chỉ có mình cô chết chứ không có con ruồi nào bị thương cả, Trác Ngiêm Đắc Dụ rất cao lớn, hắn nhìn xuống nữ nhân phía dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn có thể dùng một tay là bao lấy hết nhưng sao lại có thể sử dụng cung dành cho nam nhân. Hắn vươn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt Khúc Hồ và hừ nhẹ, chỉ toàn bụi bẩn, Khúc Hồ tưởng tượng ra viễn cảnh bị nam nhân trước mặt rút kiếm đâm một nhát ngay tim rồi nằm lăn ra chờ chảy hết máu mà chết. Chỉ nghĩ thôi đã thấy kinh dị rồi, cô chưa muốn chết mà cũng chẳng muốn chết kiểu này, Ô Vân nhận thấy chủ nhân của nó đang hoảng sợ thì mới lùi lại vài bước và dùng răng cắn vào tay áo Khúc Hồ kéo cô lùi xuống cùng nó. Thoát khỏi bàn tay thô ráp của Trác Ngiêm Đắc Dụ thì Khúc Hồ cũng khẽ thở ra, nhưng sau đó hắn lại quay về chỗ cũ và leo lên ngựa :
-Đưa về.
Tam Tịnh và Nhất Tịnh khẽ nói rằng cô hãy lên ngựa rồi đi theo bọn họ, Tam Tịnh còn đùa bằng cách lấy tay tự xoẹt qua cổ mình rồi làm dáng vẻ người chết, Khúc Hồ muốn cười nhưng không dám, cô lên Ô Vân rồi đi theo phía sau.
Chập chờn tối thì đến trấn Nhân Lâm, một trong những trấn lớn nhất phía tây, đông vui náo nhiệt vào mỗi đêm, đoàn người của Trác Ngiêm Đắc Dụ dừng chân ở một khách điếm khá lớn, đuổi toàn bộ khách trọ đi và đưa người bao vây khách điếm đảm bảo an toàn không cho kẻ lạ xâm nhập. Nhất Tịnh đưa Xích Thố và Ô Vân đi cho ăn, Khúc Hồ còn nhắc gã cho Ô Vân ăn nhiều cà rốt một chút, một bàn tiệc thịnh soạn được dọn sẵn ngay giữa đại sảnh nhưng chỉ có 6 chiếc ghế, Trác Ngiêm Đắc Dụ ngồi xuống trước rồi đến bốn gã kia, Khúc Hồ đứng tần ngần nhìn quanh, tình thế này rồi thì ăn hay không ăn cũng chết nên thà không ăn cho đói rồi về làm ma ám tên ác ôn này đến chết mới thôi :
-Ngồi xuống.
-Hở ??? – Khúc Hồ nghe Trác Ngiêm Đắc Dụ bảo rằng cô ngồi xuống.
-Ngồi xuống mau đi cô nương … nhanh đi … – Tam Tịnh khẽ giọng nói lại.
Vội vàng ngồi xuống ngay, chẳng hiểu mô tê áp giáp gì cả, Trác Ngiêm Đắc Dụ cầm đũa lên, những ngón tay đẹp đẽ của hắn thật ám ảnh người nhìn thấy nó, bốn gã kia cũng đồng loạt cầm đũa lên theo, Khúc Hồ định ngồi im nhìn bát cơm thì nghe tiếng Trác Ngiêm Đắc Dụ lần nữa :
-Cầm đũa.
Cầm thì cầm, nhưng nói như thế là muốn cho cô ăn cơm sao ? Khúc Hồ ngẩng đầu nhìn nam nhân đối diện mình đang ăn từng đũa cơm nhìn hết sức là muốn hất nguyên bàn ăn vào mặt hắn, ăn cơm thôi mà có cần ma mị như làn khói ảo thế không chứ, còn bốn gã kia thì cũng im lặng ăn, nhưng đây là lần đầu Khúc Hồ nhìn thấy chủ tớ cùng nhau ăn chung một bàn. Cô cũng im lặng ăn nhanh phần cơm của mình, bốn gã kia thoải mái lấy thức ăn sau khi Trác Ngiêm Đắc Dụ đã gắp trước một đũa.
Bà chủ khách điếm đã sai người chuẩn bị trang phục mới cho Khúc Hồ, còn giúp cô pha cả nước tắm trong mộc dục sao ? Đúng là người tốt mà, những cánh hoa hồng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, Hiên Nhi chắc giờ này an toàn rồi, còn cô thì phải tìm cách bỏ trốn mới được, đi theo Trác Ngiêm Đắc Dụ thế nào cũng có ngày chết dưới kiếm của hắn. Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Khúc Hồ giật mình quay đầu lại nhìn, cha mẹ ơi là Trác Ngiêm Đắc Dụ đang đi vào, hắn đóng cửa lại và đi đến chỗ cô đang ngồi khuấy nước trong mộc dục :
-Ngươi là người của ai phái đến ?
-Không …không ai phái ta đến … – Nghe giọng trầm thấp của nam nhân này khiến Khúc Hồ bị lung lay nội tâm, giọng nói mê người.
-Vậy ngươi biết việc của ta, hay ta nên giết ngươi ? – Hắn vừa nói vừa dùng tay bóp chặt khuôn mặt Khúc Hồ.
-Không phải tôi muốn biết nhưng tôi đã đọc qua ở thư viện … đau … – Bị đau nên Khúc Hồ nhíu mày nói.
-Ngươi biết những gì ? – Trác Ngiêm Đắc Dụ hơi thả lỏng sức tay ra và hỏi.
-Ta biết sau khi ngươi lên ngôi sẽ giết rất nhiều người, thậm chí còn giết cả mẹ ruột … Á … – Lời nói hại thân, Khúc Hồ đột nhiên cảm nhận sức tay rất lớn từ Trác Ngiêm Đắc Dụ ép chặt khuôn mặt mình.
-Xem ra ngươi đúng là biết rất nhiều, giữ ngươi như giữ mối họa bất ngờ. – Trác Ngiêm Đắc Dụ đẩy cô ngã xuống nền đất rồi có ý muốn rút kiếm ra.