Đọc truyện [Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya – Chương 20: Búp Bê (6)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
An Dạ hỏi: “Đó là truyền thuyết ở đây ạ? Thật trùng hợp, tôi là một tiểu thuyết gia, hy vọng có thể thu thập một ít tư liệu sống.”
Ông chủ đẩy đẩy mắt kính, trả lời: “Ồ vậy à! Tôi cũng nhớ không rõ lắm, hình như rất lâu trước kia có xảy ra chuyện trẻ em bị quỷ đồng câu hồn…. À, tôi nhớ ra rồi! Mấy năm trước ở đây có một nhà máy sản xuất đồ chơi, ông chủ nhà máy muốn dựa vào truyền thuyết quỷ đồng để sản xuất ra loại búp bê đó, bị mấy người lớn tuổi cự tuyệt, chuyện này lúc đó rất ầm ỹ. Không biết tại sao mà đến cuối cùng, chủ nhà máy qua đời, nhà máy đó cũng đổi lại thành xưởng đóng giày, có người nói là ông chủ kia bị quỷ đồng câu hồn nên mới chết, còn chuyện cụ thể ra sao thì tới bây giờ cũng không ai biết rõ ràng.”
Bạch Hành lên tiếng: “Là nhà máy Bán Giang phải không ạ?”
“Hai người cũng biết hả?”
“Lúc nãy chúng tôi có hỏi thăm qua.”
“Vậy à!”
An Dạ có phần không hiểu, lại hỏi: “Thế… cuối cùng có chế tạo ra quỷ đồng hay không ạ?”
“Không có! Vừa mới định làm thì ông chủ đã chết, ai còn dám làm?”
Nếu búp bê quỷ đồng kia không được sản xuất, vậy con búp bê số hiệu 001 thì sao?
Lúc này đã là chạng vạng tối, mặt trời chiều ngã dần về tây, con sông nơi trấn nhỏ chảy róc rách mang theo một vẻ đẹp hiền hoà ấm áp.
Bạch Hành gọi điện thoại hỏi thăm tình huống của Tiểu Chu bên kia: “Đã tìm được một ít manh mối về búp bê, trước mắt thì rất có thể con búp bê là hàng mẫu của một nhà máy tên là Bán Giang, ông chủ nhà máy đã chết vào năm năm trước, không rõ nguyên nhân cái chết. Nơi đây có truyền thuyết về búp bê quỷ hồn nữa, là một bí ẩn không ai rõ.”
Bạch Nam cười nhạo một tiếng: “Cậu vẫn giống như trước đây, cứ phải dùng luận điệu quỷ thần chống lại khoa học hiện đại của tôi hay sao?”
“Cũng rất có khả năng đó!” Bạch Hành trả lời.
“Bên này thì vẫn không có gì tiến triển, căn cứ vào nơi phát ra lời đồn về búp bê, chúng tôi đã xác định được vài trường học, đã sắp xếp người theo dõi chung quanh các quán ăn vùng phụ cận. Phải tranh thủ, nhanh chóng bắt được hung thủ. Nếu cần thiết thì sẽ dùng phương án hai, tôi không ngại lợi dụng nạn nhân tiếp theo để điều tra ra hung thủ.” Giọng điệu Bạch Nam không giống như đang nói giỡn, nếu không thể tránh được tình huống chết người, anh ta ngược lại sẽ lợi dụng cái chết để điều tra. Thật là một người máu lạnh tàn khốc khiến người khác giận sôi gan!
Dường như Bạch Hành đã sớm quen với luận điệu của đối phương, anh chỉ ừ hử trả lời vài câu rồi cúp máy.
Sau khi An Dạ nghe xong đoạn đối thoại của bọn họ thì cất bước đi về phía một cửa hàng nằm sát bờ sông, cúi người lựa chọn một cái túi thơm được khâu bằng chỉ năm màu, bên trong có chứa hoa khô mang theo một mùi hương nhàn nhạt.
Trong lúc cô lật qua lật lại xem xét cái túi, đột nhiên nghe được tiếng chuông.
“Leng keng…leng keng….”
Cô nghiêng đầu qua nhìn thì thấy đó là một nơi để biểu diễn múa rối. Đã sắp tới thời gian mở màn, xung quanh có rất nhiều người.
An Dạ yêu cầu: “Tôi muốn xem!”
“Được.” Bạch Hành đáp ứng.
Cả hai đi tới trước cửa phòng vé, mua hai vé vào xem.
Chỗ này tương tự như một rạp chiếu phim loại nhỏ, bên trong có đặt 7-8 dãy ghế dựa, có thể ngồi được 50-60 người.
Buổi diễn tối nay nghe hơi rùng rợn: “Quỷ Đồng”, đa số khán giả là những đôi tình nhân trẻ.
Đối với loại hình dùng con rối để diễn kịch này thì An Dạ cũng không ôm kỳ vọng gì đặc biệt vì nó không thể nào có hiệu ứng tốt như phim điện ảnh, cho dù như thế nào thì hiệu quả cũng kém một đoạn xa, ít nhất người xem sẽ không bị dọa sợ.
Mở đầu màn múa rối, ánh đèn giữa sân khấu được điều chỉnh tối sầm lại.
Trước mắt chỉ có hình ảnh chớp động từ màn chiếu, trên đó vẽ hình một gian nhà cổ, các ngăn tủ và khung giường bên trong đều được sơn bằng một màu đỏ bắt mắt.
“Bịch bịch bịch.” Một con rối được người biểu diễn điều khiển bằng dây xuất hiện, bước từng bước một lên bậc thang, động tác vững vàng linh hoạt như người thật.
Nó xoay đầu lại, há mồm, khoa trương mà cười rộ lên.
“Đây là búp bê mà tôi đã nhặt được.” Phía sau màn có người lồng tiếng.
Người biểu diễn lại lấy một con rối hình búp bê nhỏ hơn, để nằm trên mặt đất như đang ngủ.
Những sợi dây trên người mấy con rối khúc xạ ra ánh sáng khác thường, tia sáng mỏng manh như thế dễ làm người ta liên tưởng đến một lưỡi dao sắc bén.
An Dạ nín thở, cùng mọi người theo dõi diễn biến tiếp theo của vở múa rối.
Bé gái đem búp bê đặt lên giường, xoay người đi ra cửa.
Trong tiếng “kẽo kẹt” đóng lại của cánh cửa, bé gái dường như nghe lẫn đâu đó một âm thanh khác nữa.
“Ế?”
Bé gái lại mở hé cánh cửa nhìn vào trong phòng, chỉ thấy con búp bê đã ngã chổng vó trên mặt đất.
“Chèn ơi! Sao lại không cẩn thận như vậy?” Nó lại đem búp bê đặt trở lại giường một lần nữa rồi mới rời khỏi nhà.
Thế nhưng vào lúc này, người điều khiển phía sau màn đột nhiên đem con rối búp bê xoay chính diện với khán giả.
Con rối búp bê khẽ mỉm cười, lại nghịch ngợm mà chớp chớp mắt.
An Dạ nhịn không được run lập cập, cứ cảm thấy cảnh này không giống như có người đang điều khiển phía sau phông màn.
Tựa như…. con rối búp bê này thật sự sống lại, giống như con người có thể nói chuyện và cử động.
Rất nhanh, vở múa rối này đã kết thúc. Kết cục là con rối búp bê hút đi linh hồn của bé gái, có thể tự mình nói cười và di chuyển, mà bé gái trong vở kịch lại biến thành búp bê ngồi yên một chỗ, không còn cử động.
Cho tới lúc hạ màn, An Dạ còn có thể thấy con rối kia chớp mắt một cái.
Cô cười cười, không nghĩ tới vở múa rối này lại có thể chế tác một cách hoàn mỹ như vậy, đoạn cuối còn lưu lại một cái chớp mắt tạo sự căng thẳng cho người xem.
Khoan đã!
Chớp mắt?
An Dạ sởn tóc gáy bởi vì những người điều khiển con rối đều đã đi tới phía trước để cúi chào khán giả, căn bản là không có một ai ở phía sau!
Nếu con rối chỉ là tự nhiên mà rũ xuống mí mắt thì cũng thôi đi, có thể giải thích là do trọng lực, mí mắt làm bằng gỗ tự động rơi xuống, đằng này nó lại chớp mắt, mí mắt di chuyển lên xuống, lại còn dùng đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm An Dạ!
Câu chuyện trong vở kịch là con rối búp bê hút đi linh hồn của bé gái, bé gái thì biến thành búp bê hình người vô tri. Như vậy…. con rối chớp mắt nhìn cô chính là bé gái đáng thương trong vở kịch đó sao?
Không đâu, đây chỉ là ảo giác thôi!
An Dạ tự nhắc nhở mình như vậy.
Bạch Hành vỗ vỗ bả vai cô, hỏi: “Sao vậy?”
“Tôi…” An Dạ vừa định kể lại chuyện mình mới chứng kiến thì đã bị một loạt tiếng chuông điện thoại cắt lời.
Cô móc điện thoại ra, bên trong truyền đến giọng của Tiểu Chu.
Tiểu Chu nói: “Có người đã nhặt được con búp bê.”
“Cái gì chứ?! Ở đâu?” An Dạ nóng ruột, cô rất muốn biết tường tận sự việc đã diễn ra.
“Hiện tại cô bé đó đang ở trong cục cảnh sát, là một học sinh. Cô bé sợ gặp phải chuyện không may cho nên lập tức đem con búp bê giao nộp.”
“Chúng tôi sẽ lập tức tới đó.” Bạch Hành nhận lấy điện thoại, nói như vậy.
Tay chân An Dạ rét run, trong cô luôn có một loại cảm giác sợ hãi khó có thể miêu tả, như có một ngọn sóng thần đem cô vùi dập vào đáy biển, một chút khả năng chống cự cũng không có. Hơn nữa, cảm giác này càng lúc càng mạnh mẽ, giống như có một suy nghĩ bất an nào đó ở đáy lòng cô ngo ngoe rục rịch, sinh sôi nảy nở.
Bạch Hành liếc nhìn cô một cái, nói: “Cô vẫn chưa ăn tối, để tôi đi mua một chén mì cho cô.”
“Không, không cần đâu.”
“Tôi cũng đói. Cô cầm lấy này, chúng ta đi tới cục cảnh sát.” Anh không cho An Dạ có cơ hội phản bác, trực tiếp vào quán gọi hai phần đồ ăn mang theo.
An Dạ cầm lấy bữa tối, từng luồng hơi ấm truyền đến từ bao nilon xua tan đi sự lạnh lẽo dưới đáy lòng, lúc này cô mới cảm thấy đói bụng, bao tử đúng dịp “rột rột” một tiếng.
Bạch Hành nói: “Cô để phần tôi phía sau xe đi, chỗ có cái móc ấy. Tôi lái xe, cô cứ ăn trước.”
An Dạ ngẩng đầu, ngơ ngẩn mà nhìn Bạch Hành, há mồm muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không thể thốt ra khỏi miệng.
Khụ… nếu cô nói “cảm ơn” thì hình như hơi kiểu cách thì phải?
“Tôi sẽ cố gắng lái xe vững một chút.” Bạch Hành thì thầm rồi liền nhanh chóng lên xe.
An Dạ thấy thần sắc của anh bình thường không để ý khi nói mấy câu này, cô nghĩ hẳn là anh cũng không phải loại người ngoài cười nhưng trong không cười như anh thường thể hiện đâu nhỉ?
Rất nhanh sau đó, hai người đã đến cục cảnh sát.
An Dạ vẫn còn chưa ăn xong, cô đem phần còn dư vào trong văn phòng, để lên bàn.
Tiểu Chu và mấy người cảnh sát khác gửi được hương vị thơm ngào ngạt kia thì thèm nhỏ dãi không thôi, hâm mộ nói: “Bữa tối mà còn có thể được ăn mì sợi nữa…”
“Anh muốn ăn?” An Dạ cầm phần còn dư lại, nhìn thoáng qua Tiểu Chu, nói: “Đáng tiếc là không có.”
Tiểu Chu ngạo kiều: “Ai… muốn ăn!”
“Chu sư huynh, mì của anh này…” Mũ Lưỡi Trai từ ngoài cửa chạy vội vào, trong tay đang cầm hai phần mì sợi.
Mặt Tiểu Chu lập tức đỏ ửng, anh ta ấp úng nói: “Ý tôi là muốn hỏi các người có ai muốn ăn không. Khụ… hai người đã ăn rồi hả?”
“A?!” Mũ Lưỡi trai kinh ngạc: “Hai vị cũng ở đây à? Nếu biết vậy thì tôi và Chu sư huynh cũng sẽ mang đồ ăn cho hai người rồi.”
Tiểu Chu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đã âm thầm quyết định sẽ ngấm ngầm dạy dỗ Mũ Lưỡi Trai một trận mới được.
Sau khi Bạch Hành ăn phần của mình xong thì gương mặt trắng bệch bị gió thổi cả ngày cũng đã có chút ít huyết sắc trở lại.
Anh hỏi: “Cô bé học sinh kia đâu?”
Tiểu Chu trong miệng ngậm mì, hàm hồ trả lời: “Ở trong kia ấy. Bạch Nam đang thẩm vấn.”
“Tôi đi xem một chút.” Bạch Hành nói.
“Tôi cũng đi!” An Dạ đòi theo.
Đến khi Bạch Hành vào phòng thì Bạch Nam cơ bản đã hỏi xong những gì cần hỏi.
Cô bé này nhặt được con búp bê trong rổ xe đạp của mình, nhớ đến bản tin búp bê giết người thì không dám động vào nó, lập tức giao nộp cho cục cảnh sát.
“Em là học sinh trường nào?” An Dạ hỏi.
“Em học ở trường trung học Sơn Bình.” Cô bé sợ hãi quay đầu nhìn con búp bê trên bàn, nói: “Chị ơi, em để nó ở đây. Em… em không mang về nhà đâu!”
“Được.” An Dạ kêu: “Tiểu Chu ơi?”
“Tôi đây.” Tiểu Chu vừa mới ăn xong thì nghe thấy An Dạ gọi mình.
“Anh có thể phái một vài đồng nghiệp bảo vệ cô bé này hay không?”
“Điều này không hợp quy tắc đâu, huống chi con búp bê đã ở đây. Hiện tại không có chuyện gì xảy ra thì không có lý do hợp lý để phái người bảo vệ.” Tiểu Chu khó xử nói.
“Em đi về nhà trước, có chuyện gì thì phải gọi báo cảnh sát.” Bạch Nam nói như vậy.
“Vâng ạ!” Cô bé cúi đầu, ánh mắt có chút né tránh, “Vậy em về, tạm biệt các anh các chị ạ!”
“Có muốn chị đưa em về không?”
“Không đâu ạ, nhà em rất gần. Cảm ơn.” Lộ ra nụ cười mỉm ngọt ngào, cô bé một mình bước ra cửa.
An Dạ duỗi tay cầm búp bê lên quan sát, cố ý tìm kiếm dãy số sê-ri, đây là 001, không sai.
Một lát sau, bọn họ ai về nhà nấy.
Vào lúc 8h30″ sáng ngày hôm sau, An Dạ bị một chuỗi “liên hoàn đoạt mệnh call” của Tiểu Chu gọi gấp vào đồn cảnh sát.
“Chuyện gì vậy?” An Dạ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, thần trí không quá rõ ràng.
“Chết…. đã chết rồi!”
“Cái gì?!” Cô bất giác phản ứng lại, là cô bé học sinh tối hôm qua. An Dạ vội vã hỏi: “Chết như thế nào?”
“Bị…. bị búp bê bóp chết.” Tiểu Chu cũng là một bộ dáng khó có thể tin.
Tại cục cảnh sát: “Con búp bê đó đâu?!”
“Ở trên bàn.”
An Dạ tiến lên xem, quả nhiên con búp bê vẫn còn ở trên bàn. Sắc môi của nó càng thêm diễm lệ như màu đỏ của hoa anh đào.
An Dạ nhìn nhìn mặt dưới, phát hiện một dãy số sê-ri — qs506-002.
Sinh… sinh sôi nẩy nở?! Tái sản xuất?
Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút vô lực, cái “người thứ ba” kia nhất định đang ở một nơi tối tăm nào đó mà chê cười bọn họ.
Lần này họ bị chơi thảm, sao có thể… chỉ có một mục tiêu? Người kia sao có thể đơn giản như vậy!
HẾT CHƯƠNG 20