Đọc truyện Trường Công – Chương 42
Duẫn Phú cười nói: “Hồi bẩm Gia, đã tra xét rõ ràng, lúc tôi đến, Vân La ngồi ngay tại ngoài cửa lớn, nói là lạc đường mấy lần, khó khăn lắm mới đi được đến nơi đó, hiện tại đều đã an bài thoả đáng, tôi đã để cậu ấy vào ở Duyệt Tâm Các, an bài nha đầu v* già hầu hạ, chỉ chờ Gia lúc nào phân phó, liền đón cậu ấy trở về.”
Duẫn Giám Phi yên tâm, hưng trí gật đầu nói: “Thế là tốt rồi, đợi đến ngày nào đó đi đón hắn, ta muốn đích thân đánh xe ngựa, khiến hắn vui mừng.” Nói xong lại hỏi Duẫn Phú: “Hắn không có điều gì muốn nói với ta hay sao?”
Duẫn Phú cười nói: “Gia, các người thật đúng là có thần giao cách cảm, sao lại biết cậu ấy có lời muốn chuyển vậy, đúng vậy, Vân La nói, mong rằng Gia chuyên tâm vào đại kế của mình, đừng để cho Thái hậu thất vọng, chớ thương nhớ cậu ấy quá nhiều, lưỡng tình nếu đã thực sự sâu đậm, hựu khởi tại triều triều mạc mạc.” Vừa dứt lời, Duẫn Giám Phi bỗng nhiên nghi hoặc giương mắt: “Ngươi nói hắn nói cái gì? Lưỡng tình nếu thực sự sâu đậm, hựu khởi tại triều triều mạc mạc?” (Đại ý : Nếu như đã yêu nhau sâu đậm, hà tất phải sớm tối bên nhau?)
Duẫn Phú ngẩn ra, rồi lập tức cười nói: “A, không phải, câu phía sau là tôi căn cứ vào ý tứ của Vân La mà thêm vào thôi, cũng không chính xác là thế.”
Duẫn Giám Phi gật gật đầu: “Ừm, cũng không khác nhau là mấy, được rồi, ngươi mệt mỏi suốt một ngày rồi, cũng đi xuống nghỉ ngơi đi.” Nói xong cùng Đăng Lung rời đi, mà Duẫn Phú ở phía sau hắn, cả người đã sớm vã mồ hôi lạnh, vội vàng quay trở lại phòng như trôn chạy, lẩm bẩm: “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, ta sao lại có thể quên mất Vân La là đứa không biết chữ, chưa từng đọc qua sách, làm sao biết được cái gì mà lưỡng tình sâu đậm a. Thật sự là quái thai a, ngươi nói hắn rốt cuộc có chỗ nào hay ho cơ chứ, thế mà có thể khiến Gia mê mẩm đến thế, ” vừa nói vừa lắc đầu, cũng vì tránh được một kiếp nạn mà thấy mình may mắn biết bao.
“Đăng Lung, vừa rồi lời Duẫn Phú nói, nếu xem xét tỉ mỉ vẫn cứ thấy có điểm quái lạ, hừm, có lẽ là ta suy nghĩ nhiều rồi, nhưng việc này liên quan đến Vân La, qua loa không được, ngươi ngày mai lặng lẽ đi đến biệt viện Hoa Phố, xem lại một lần đi.” Sau khi ăn cơm xong, Duẫn Giám Phi càng nghĩ, vẫn thấy nên phải gọi Đăng Lung, phân phó hắn đi xem. Phải biết rằng, bản thân hàng năm không ở kinh thành, lòng người khó dò, ai chắc được rằng Duẫn Phú không bị Thái hậu mua chuộc? Huống chi lời nói của hắn, luôn có chút kỳ quái.
“Hừm, lòng ta cảm thấy không yên, có lẽ là chúng ta suy nghĩ quá nhiều, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” Đăng Lung cũng không thể không lo lắng nói: “Gia, không bằng ta đêm nay phải đi xem xem thử.”
“Không cần, đường núi khó đi, ban đêm có thể xảy ra nhiều sự cố, huống chi ngươi cũng nói, có thể là chúng ta đã suy nghĩ nhiều. Được rồi, đêm đã khuya, ngươi cũng trở về ngủ đi, sáng sớm ngày mai hãy lập tức đi đến biệt viện Hoa Phố.” Hắn nói xong nằm xuống, Đăng Lung vội vàng giúp hắn buông màn, lặng lẽ đi ra ngoài, nơi này Duẫn Giám Phi suy nghĩ mãi về Vân La, trằn trọc, cuối cùng cả đêm không ngủ được.
Ngày hôm sau mang theo đôi mắt gấu trúc vào cung, bồi Thái hậu nói chuyện ngắm hoa, thỉnh thoảng tự nhiên lại có mấy thiên kim tiểu thư vội tới thỉnh an Thái hậu, đúng dịp gặp gỡ, chật vật đợi tới chạng vạng mới ra khỏi được cung điện của Thái hậu, lại nghênh diện gặp gỡ Hoàng thượng đệ đệ của mình, Hoàng thượng kia vừa thấy hắn, vội thân thiết chào đón, đưa ra khuôn mặt tươi cười hiền lành nhiệt tình tiếp đón, ngược lại lại khiến Duẫn Giám Phi hoảng sợ, thầm nghĩ tình cảm huynh đệ giữa mình và hắn từ lúc nào lại tốt đến thế, do vậy cũng gượng cười đối đáp vài câu, sau đó lại nghe đệ đệ của mình blah blah cả đống gì gì đó, cuối cùng cũng đến chủ đề chính, nhỏ giọng hỏi hắn: “Hoàng huynh không biết khi nào mới có thể vào chỗ? Tiểu đệ nóng lòng đem chính vụ chuyển giao cho huynh, rồi mới để huynh làm quen cùng các đại thần một chút, lại tế bái thái miếu tổ tông, chiêu cao thiên hạ, huynh liền có thể ngồi lên ghế rồng được rồi, có điều mấy quá trình đó cũng không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành, hoàng huynh phải nhanh lên một chút mới tốt a.”
Duẫn Giám Phi sợ tới mức lui về hai bước, vẻ mặt đề phòng nói: “Hoàng thượng chớ gọi như vậy, ta còn chưa phải là Hoàng thượng, huống chi ngôi vị hoàng đế này đối với ngươi, hiện tại không khác gì một củ khoai lang phỏng tay, không cần không cần, chính là mấy tần phi hoàng hậu tương lai phải kết hôn, thật sự làm cho người ta sợ……” Lời chưa nói xong, Hoàng thượng đã tràn đầy đồng cảm vỗ đùi nói: “Ca ca lời này một chút cũng không sai, này oanh oanh yến yến, chỉ biết thẹn thùng làm vẻ ta đây, nào có được cái chất phác đáng yêu của A Ly đại thúc, không có chút xíu tâm cơ……” Không đợi nói xong, đột nhiên nhớ tới lời này không thể nói ở trước mặt Duẫn Giám Phi, lại vội vàng sửa lời cười nói: “Bất quá nói đi nói lại, ta hiện tại một lòng ở bên cạnh A Ly đại thúc, ai cũng không đập vào mắt, kỳ thật những nữ tử này đều là danh viện thiên kim, tự nhiên cũng có cái tốt của các nàng, ca ca cùng ta bất đồng, đương có thể tìm ra, đến lúc đó làm hậu làm phi, làm cho ca ca tọa hưởng tề nhân chi phúc, chẳng phải là tốt sao.”
Duẫn Giám Phi bất chợt rùng mình liên tưởng, ngẫm lại tương lai những lúc mình cùng Vân La ở bên nhau, không ngừng có hoàng hậu này quý phi kia đến quấy rầy, thậm chí nữ nhân trong hậu cung vì quá buồn chán không có việc gì làm, lại học thói tính kế hại người, dựng chuyện trêu người, một khi các nàng ghen ghét Vân La, đó lại là một người thành thật, sao có thể đấu lại với mấy nữ nhân đó được chứ? Chỉ nghĩ đến đây, cả người đã vã cả mồ hôi lạnh, nhất thời đối với ngôi vị hoàng đế của sáu năm mưu đồ không có lấy một chút hứng thú, hắn nhiều năm bên ngoài, không thể sai khiến, muốn đến liền đến, tùy hứng đã quen, bởi vậy quay ra Hoàng thượng ôm quyền, cất cao giọng nói: “Hoàng thượng, phật gia có thuyết ngộ đạo, ca ca vừa rồi đột nhiên liền ngộ đạo, ngôi vị hoàng đế này để đệ tọa vẫn thích hợp hơn, từ nay về sau ca ca ở trên biển trừng trị bọn đạo phỉ giết người cướp của kia, giữ gìn ngoại thương của quốc gia ta, bảo vệ ngươi nắm vững chính quyền, non sông Cẩm Tú quốc cho vẹn toàn, cáo từ.” Vừa nói vừa vội vàng rời đi, để lại Hoàng thượng cứng họng đứng ở nơi đó, một lúc lâu sau mới hồi thần, lớn tiếng gọi hắn, nhưng làm sao còn thấy được bóng dáng của hắn nữa đây.
Vội vàng trở lại sơn trang, va phải Đăng Lung cũng vừa vội vàng trở về, không đợi hắn hỏi, Đăng Lung liền kích động hét lớn: “Gia, không ổn rồi, Vân La…… Hắn căn bản không đến biệt viện Hoa Phố, tuy rằng những người đó nói dối nói là hắn đã đi rồi, nhưng ta hỏi bọn hắn tướng mạo, trang phục của Vân La, nhưng lại không có người trả lời, có thể thấy tất cả đều đang gạt chúng ta.”