Đọc truyện Trùng Sinh Tiến Hành Quân Hôn – Chương 11
Sau khi tăng cường quân huấn thì là kì nghỉ Quốc Khánh dài hạn.
Mục Tử Dương lái xe đến trường đại học X đón Thẩm Ngôn. Sau việc lần trước nhất thời kích động hôn Thẩm Ngôn, hắn một chút cũng không hối hận, loại tiếp xúc mềm mại này giống như đang ăn thạch hoa quả, làm cho hắn nhớ mãi không quên.
Mục Tử Dương hôm nay đi một chiếc xe Audi màu đen đỗ ở trước cổng trường, khuỷu tay tựa lên cửa kính của xe, không chớp mắt nhìn chằm chằm cánh cổng trường.
Hắn đến trường đại học từ rất sớm, theo lý thuyết mà nói thì đúng là không có khả năng sớm như vậy Thẩm Ngôn đã đi ra, hắn đã đợi hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy cô xuất hiện. Lần này Mục Tử Dương hoàn toàn không bình tĩnh được nữa rồi. Xuống xe, hung hăng đóng cửa, lập tức đi về hướng cổng trường đại học X.
Lần trước hắn quả thật là bị hành động của Thẩm Ngôn doạ, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới cô gái này nhìn qua thì nhu nhu nhược nhược, lại có sức lực lớn như vậy, thiếu chút nữa là đẩy hắn ngã. Nhưng mà câu nói của Thẩm Ngôn “ Em ghét anh” làm cho hắn rất đau lòng, giống như một cái gai đâm sâu vào lòng hắn, làm thế nào cũng không nhổ ra được.
Rõ ràng là một người ít nói, đột nhiên lại nói ra một câu tràn ngập thù hận như thế. Mục Tử Dương chỉ thấy trái tim mình rất căng thẳng, vậy mà không biết nên trả lời như thế nào. Lúc hắn đang muốn giải thích thì điện thoại vang lên, trong đoàn có việc gấp nên hắn phải trở về ngay. Vì thế hắn cứ như vậy bỏ qua cơ hội tốt để giải thích.
Mấy ngày nay hắn gọi điện thoại cho Thẩm Ngôn nhưng cô vẫn không nhận, tâm tình hắn không được tốt, mỗi ngày nghiêm mặt lại giống như có ai đó đang thiếu nợ hắn mấy trăm vạn vậy.
Lưu Chính Văn là lính cần vụ của hắn, mỗi ngày nhìn đội trưởng dài mặt, anh luôn luôn sợ hãi, chỉ sợ đội trưởng đột nhiên lấy anh ra để chút giận. Đặc biệt là khi Mục Tử Dương cau mày nhìn anh, anh liền hận không thể biến mình thành người tàng hình.
Đối với chuyện này, Lưu Chính Văn coi như cũng là người hiểu rõ tình hình, trầm tư suy nghĩ nên giúp đỡ như thế nào.
Tiểu tử này mỗi lần ra ngoài làm việc đều vụng trộm ra quán net, tra cái gì mà “ **** 100 câu con gái thích nghe nhất**** 40 cách làm con gái cảm động***** 60 bí quyết để theo đuổi con gái****… ……..” tra ra được một đống lớn, sau đó in thành một bản thật dày, hơn hai trăm trang.
Lưu Chính Văn thừa dịp Mục Tử Dương không ở, vụng trộm đem bản “ Bí quyết theo đuổi con gái” đã in nhét vào trong đống văn kiện.
Mục Tử Dương vừa nhìn thấy dòng chữ “ Bí quyết theo đuổi con gái” liền căng thẳng nắm chặt bút, sửng sốt vài giây, sau cùng là không nhịn nổi tò mò mà lật ra đọc.
Bên trong câu đầu tiên là: “ Theo đuổi con gái là phải mặt dày, đánh không chạy mắng không than.”
Mục Tử Dương mí mắt giật giật. Mặt dày? Hắn đã lớn như vậy, làm sao có thể đi theo cô gái nhỏ đó được, còn gì là uy tín của hắn nữa. Thật là không thích hợp với hắn. Vì thế mới lật trang đầu tiên hắn đã vứt ngay vào sọt rác.
… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …..
Đại học X bộ phận y học, kí túc xá phòng 408.
Thẩm Ngôn thay một bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt, cả người thoải mái vui vẻ. Ánh mắt giảo hoạt “ Tĩnh Ngữ, chúng ta trèo tường ra ngoài đi!” Thẩm Ngôn cái gì cũng không để ý.
Lúc này Tằng Tĩnh Ngữ đang thay quần áo, nghe vậy không khỏi dừng động tác lại, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Thẩm Ngôn, “Cậu nói trèo tường?” Tằng Tĩnh Ngữ nói hai chữ “ trèo tường” rất to, “ Tớ không nghe nhầm chứ.” Cô cảm thấy loại chuyện trèo tường này không có khả năng từ người nhu nhươc như Thẩm Ngôn nói ra.
Lần nay ngay cả người trước nay đều bình tĩnh như Lý Ngọc cũng không nhịn được tò mò hỏi. “ Thẩm Ngôn, cậu cười đi.”
Thẩm Ngôn có chút xấu hổ, “ Ha ha, không có nói đùa, không có nói đùa đâu.” Thẩm Ngôn nghĩ bụng cô là người rất thích nói đùa sao? Cô muốn trèo tường ra ngoài, như vậy có thể tránh được Mục Tử Dương.
Cho dù có lạnh lùng như thế nào đi nữa thì cô vẫn chỉ là một cô gái mười tám tuổi. Từ trước khi trùng sinh cho đến bây giờ cô đều chưa từng nói qua chuyện yêu đương, lần trước Mạc Nham chẳng qua là vì cô té xỉu mới bế cô mà thôi lại khiến cho cô cảm thấy không được tự nhiên, huống chi bây giờ Mục Tử Dương còn là lúc cô tỉnh táo mà hôn cô, cô cảm thấy cả người đều luống cuống, có chút phẫn nộ, nhưng lại càng không biết phải làm sao, cô không biết gặp mặt nên nói gì, giả vờ như không có chuyện gì, hay là cùng hắn nói rõ? Những thứ này không thể làm cho không khí hoà thuận trở lại.
Không thể phủ nhận, Thẩm Ngôn rất ích kỷ. Cô vì Mục Tử Dương không tin tưởng mà phẫn nộ, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không chủ động giải thích với cô. Thật là đáng giận, buổi tối cô liền đem số của Mục Tử Dương cho vào danh sách đen.
Thẩm Ngôn trước ánh mắt tràn ngập hoài nghi, tiêu soái bước ra khỏi kí túc xá, đương nhiên đi cùng còn có Tằng Tĩnh Ngữ và Trịnh Ninh, các cô đã thương lượng trước là quốc khánh sẽ ra ngoài đi chơi, vốn muốn gọi cả Lý Ngọc, nhưng Lý Ngọc lại nói muốn về nhà.
Tuy nói Đại học X rất lớn, nhưng đã đến đây hơn một tháng, đối với địa hình nơi này vẫn còn hạn chế. Ba người rất nhanh tìm được một nơi vắng vẻ, suy nghĩ xem làm thế nào có thể trèo qua.
Tường không cao lắm, khoảng hai mét, đối với Tằng Tĩnh Ngữ và Trịnh Ninh mà nói thì bình thường, nhưng với Thẩm Ngôn, tuy chủ ý là của cô, nhưng làm thế nào để cô trèo qua mới chính là vấn đề.
Thẩm Ngôn hơi cau mày, giả bộ đáng thương tội nghiệp nhìn Tằng Tĩnh Ngữ và Trịnh Ninh ở bên cạnh.
Tằng Tĩnh Ngữ có chút tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Ngôn một cái: “ Cái gì, cậu không trèo qua được lại đi xúi giục bọn tớ đi trèo tường, thật đáng đánh đòn.” Tuy nhiên ngoài miệng nói như thế, nhưng mà vẫn không nhịn được nói với Trịnh Ninh ở bên cạnh: “ Cậu trèo qua trước, sau đó kéo cậu ta lên.”
Trịnh Ninh trèo lên dễ dàng, hai đùi giang rộng ngồi trên tường, sau đó vươn tay ra kéo Thẩm Ngôn. Tằng Tĩnh Ngữ ở bên dưới ôm thắt lưng Thẩm Ngôn đẩy về phía trước, mất cả buổi mới giúp cô gái này trèo qua được.
Ra khỏi trường học, một nhóm ba người nhìn thấy ánh mặt trời đều có chút xúc động. Tằng Tĩnh Ngữ nhắm mắt hít một hơi thật sâu, tuy chỉ cách một bức tường , nhưng cô cảm thấy không khí bên ngoài so với bên trong tươi mát hơn không ít.
Hơn một giờ ngồi trên xe bus, ba người rốt cục cũng đến trung tâm thành phố. Đầu tiên là phải đến nhà hàng bổ sung lại một nồi lẩu cay.
Ba người gọi một nồi lẩu uyên ương, Trịnh Ninh là người phương bắc, không quen ăn cay. Tằng Tĩnh Ngữ trước đây lớn lên ở phương Nam, cũng như Thẩm Ngôn, hai người vừa thấy nồi lẩu là kích động không thôi.
Lúc này đã đến giữa trưa, cho dù là mùa thu, nhưng vẫn có chút nóng. Ba người ngồi trong nhà hàng rất lâu, một bữa cơm mà ăn mất vài tiếng đồng hồ. Lúc ra ngoài Thẩm Ngôn cùng Tằng Tĩnh Ngữ miệng cay đỏ bừng hơi hơi sưng lên. Trịnh Ninh bên cạnh cười các cô miệng lưỡi hồng hồng giống như ruột heo, kết quả bị hai người liên kết lại đánh cho một trận.
Ra khỏi nhà hàng, ba người mua một tấm bản đồ thành phố Y, sau đó đi thẳng đến đường dành riêng cho người đi bộ, đi dạo vài tiếng đồng hồ, ba người thử không ít thứ.
Hoàng hôn buông xuống, ba người đều đi dạo mệt rồi, cả người đầy mồ hôi. Dinh dính cực kỳ không thoải mái, Thẩm Ngôn đề nghị trước tiên nên tìm một cái khách sạn nào đó để tắm rửa rồi hãy quyết định đi tiếp.
Thẩm Ngôn và Tằng Tĩnh Ngữ gia cảnh tốt, lựa chọn khách sạn tất nhiên là tìm cái tốt nhất. Trịnh Ninh thì không được như thế, gia đình chỉ bình thường bậc trung, mấy trăm đồng một đêm ở khách sạn, có chút khó xử, sau cùng ba người chọn một khách sạn ở lại bảy ngày.
Ba người ở phòng tiêu chuẩn hai giường, tắm rửa xong rồi ra ngoài ăn cơm tối.
Sau khi ăn xong ba người nắm tay nhau tản bộ dưới ánh đèn đường, các cô thuê khách sạn nằm ngay sát trung tâm thành phố, bên đường đều là các cửa hàng. Trong đó cũng không thiếu các quán bar, KTV, các loại chỗ ăn chơi.
Tằng Tĩnh Ngữ đột nhiên dừng bước lại, chỉ vào một quán bar phía trước có tên là 1984, quay lại nhìn hai người nói: “ Chúng ta đi quán bar đi, tớ mời.”
Thẩm Ngôn cau mày lắc đầu, “ Không nên không nên, trong đấy quá hỗn loạn, chúng ta chỉ là ba cô gái, nhỡ xảy ra chuyện.”
Trịnh Ninh cũng là người thành thật, bé ngoan thật thà phúc hậu, đối với những chỗ như này, cô cùng Thẩm Ngôn đồng lòng xin thứ cho kẻ bất tài, kiên quyết phản đối.
Tằng Tĩnh Ngữ tâm tình đang tốt nhất thời bị hai người họ hắt một chậu nước lạnh, cả người có chút tức giận. Căm giận nói: “ Vậy hai người về trước đi, một mình tớ khác đi chơi.” Tằng Tĩnh Ngữ ầm ĩ đã quen, loại chỗ này, từ thời trung học đã cùng đám người trong đại viện vào rồi. Đối với lo lắng của Thẩm Ngôn và Trịnh Ninh, cô cũng không để trong lòng.
Thẩm Ngôn cùng Trịnh Ninh có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn một cái, ý tứ cực kỳ rõ ràng, ba người cùng đi không thể bỏ lại Tằng Tĩnh Ngữ tự mình trở về, liền tính đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.