Đọc truyện Trùng Sinh Thế Gia Tử – Chương 77: Câu Lạc Bộ Vương Triều
Trở về nhà, Nhiếp Chấn Bang và Nhiếp Quốc Uy đều có vẻ rất bình tĩnh, chỉ có điều, khi vừa xuống xe, Nhiếp Chấn Bang vừa bước vào phòng khách trên miệng vừa nhỏ tiếng thì thầm một câu:
– Cha, hôm nay xem ra rất có quyết đoán.
Nhiếp Quốc Uy sửng sốt, lập tức cũng cười mằng:
– Tiểu tử thối, người khác đều ức hiếp lên đầu con, cha có thể đứng một bên nhìn sao?
Lúc này, người một nhà cuối cùng cũng ăn một bữa tối vui vẻ hòa thuận. Nhiếp Chấn Bang đặt bát đũa xuống, nói:
– Cha, mẹ, ngày mai con lên máy bay về thủ đô.
Nghe thấy lời của Nhiếp Chấn Bang, bên cạnh, miệng của Nhiếp Tử Ngư cũng lầm bầm, Diệp Thục Nhàn cũng có chút ngạc nhiên, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
– Chấn Bang, con dù sao cũng không có việc gì, ở đây luôn cũng được mà.
Thấy dáng vẻ chờ đợi của Diệp Thục Nhàn, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút đau đầu, nhưng thời gian không đợi người, muốn trở thành người ở trên người thì không thể đợi phúc của tổ tông được. Lúc này là lúc mà cơ hội có khắp mọi nơi, Nhiếp Chấn Bang không muốn lãng phí thời cơ quý báu như vậy, lập tức xin lỗi nói:
– Mẹ, con xin lỗi, nhưng lần này trở về trên tay còn nắm một đống đồ, lần này lại cá cược với tên tiểu tử Âu gia đó, nếu không trở về, thời gian qua đi, sợ là con sẽ phải bò một vòng Tử Cấm Thành rồi.
Nghe lời của Nhiếp Chấn Bang, Diệp Thục Nhàn cũng cười, có chút trách cứ nói:
– Con đấy, cá cược với người ta làm cái gì, vậy con cẩn thận một chút.
Ngày hôm sau, Nhiếp Chấn Bang cũng đã ra đi từ sớm, cùng với Đại Long lên thẳng chuyến bay về thủ đô.
Lúc này không có ai đón, cũng không thông báo bất kỳ người nào. Một chuyến đến Bằng Thành, mục đích của Nhiếp Chấn Bang bước đầu đã đạt được. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang còn một bước cuối cùng chưa đi hết, đợi sau khi tìm ông nội hoặc là Dương lão thực hiện xong, hành trình lần này coi như viên mãn rồi.
Vì vậy, Nhiếp Chấn Bang lần này mới không thông báo cho ai, nếu đám người Dương An Bang biết mình trở về, sợ là sẽ không được thanh nhàn rồi.
Bên trong Hồng tường, trong sân nhà Nhiếp lão, lúc này Nhiếp Chấn Bang đã đặt bộ dụng cụ pha trà dưới tán cây. Mùi thơm của trà búp Long Tỉnh Minh Tiền cực phẩm tản mát ra từng trận từng trận hương thơm.
Khoảng mười một giờ năm mươi, cánh cổng từ bên ngoài đẩy ra, ông nội tinh thần linh lợi từ ngoài bước vào, nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, ông nội cũng hơi sửng sốt, lập tức nói:
– Không phải nói đi Bằng Thành sao? Sao nhanh vậy đã về rồi.
Nhiếp Chấn Bang lúc này lại đẩy chiếc ghế mây bên cạnh ra, cười nói:
– Ông nội, ông ngồi một lát.
Ông nội nếu không có hoạt động bên ngoài gì hoặc lúc không đi quân đội thị sát, về cơ bản thì đúng tầm này, mỗi ngày ông nội đều về nhà ăn cơm, đây hầu như đều đã trở thành thói quen của ông nội. Hơn nữa, cho dù ông nội không muốn về thì bác sĩ chăm sóc sức khỏe ở bên cạnh cũng sẽ lập tức nhắc nhở và đốc thúc.
Trong mắt của những người có thận phận giống như ông cụ vậy, kỳ thật thì bác sĩ chăm sóc sức khỏe mới là người mà bọn họ sợ hãi nhất đấy.
Nhìn thấy lá trà ở trên bàn, ông nội lập tức cũng ngồi xuống, phất phất tay. Sau khi cảnh vệ và bác sĩ chăm sóc sức khỏe đều rời đi, ông nội lúc này mới cười nói:
– Long Tỉnh thượng hạng, còn nhiệt tình như vậy sao, Chấn Bang, có chuyện gì đúng không? Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?
Nhìn bộ dạng của ông nội, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
– Ông nội, cháu dự tính cha cháu chắc mấy ngày nay sẽ trở về. Lần này Thành ủy Bằng Thành đã quyết định muốn khởi công dự án sân bay rồi. Theo kiến nghị của cháu, Thành ủy Bằng Thành quết định một bước thẳng tiến, trực tiếp xây sân bay quốc tế. Như vậy, lỗ hổng tài chính sẽ rất lớn. Cháu nghĩ nếu có thể, cháu muốn lấy danh nghĩa cổ phần Ốc gia để nhập cổ phần vào sân bay Bằng Thành, ông xem?
Ông cụ hơi sửng sốt, chuyện về lĩnh vực kinh tế, ông cụ bình thường không hỏi đến. Đây là một vấn đề nguyên tắc. Ông cụ trước giờ đều tôn trọng quy định lãnh đạo trong ngành.Về lĩnh vực kiến thiết kinh tế, đây căn bản không phải là lĩnh vực ông am hiểu. Im lặng hồi lâu, ông cụ cũng gật đầu nói:
– Việc này ông sẽ nhớ, đợi đến chiều ông tranh thủ thời gian đi hỏi thủ trường Nam Tầm một chút.
Sau khi nói xong, ông nội lại nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
– Chấn Bang à, ông không biết suy nghĩ của cháu là gì? Nếu chí hướng của cháu là về kinh doanh, ông cũng không nói thêm cái gì. Nhưng trước đó ông nghe con nhắc đến, sau này con vẫn là muốn chọn quan trường, đã như vậy rồi chuyện cá cược gì đó ông thấy con căn bản không cần thiết.
Nói đến đây, ông nội ngừng một lúc, lập tức nói:
– Biết ông vì sao bây giờ vẫn ở cương vị không? Bởi vì cả đời ông làm công tác chính ủy, từ cấp sư trưởng đến sau này là quân dã chiến, rồi đến quân khu, mạng lưới quan hệ của ông hiện nay có thể nói là liên quan đến cả Hoa Hạ. Chấn Bang, cháu là người thông minh, có những lời ông không muốn nói nhiều. Nhưng có điều, ông cảm thấy cháu chỉ còn thời gian hai năm là phải tốt nghiệp, lúc này cũng là nên bắt đầu dự định cho tương lai đi.
“Mạng lưới quan hệ, chuẩn bị?”, Nhiếp Chấn Bang bóng dáng ông nội đi vào nhà, cũng ở đó trầm tư.
Lời của ông nội là ý gì? Là nói bây giờ nên chuẩn bị sao? Đúng lúc này, Nhiếp Gia Lương cũng từ cửa ngoài bước vào.
Nhìn thấy Nhiếp Gia Lương, Nhiếp Chấn Bang có chút tò mò nói:
– Anh cả, sao hôm nay trưa đã về rồi?
Nhiếp Gia Lương lúc này cũng có sự thay đổi nhỏ trong thái độ của anh ta đối với Nhiếp Chấn Bang. Từ sau khi Nhiếp gia thay đổi phe phái, Nhiếp Gia Lương cũng cảm thấy sự thay đổi rõ rệt. Ngày tháng hiện giờ rõ ràng thoải mái hơn so với trước, hơn nữa, có bài văn đó đặt nền móng, tiền đồ của Nhiếp Gia Lương cũng là không thể giới hạn được.
Lúc này, Nhiếp Gia Lương cũng cười nói:
– Chấn Bang về rồi à, anh nghe người ta nói em đi Liên Xô, thế nào rồi, chuyến đi thuận lợi chứ?
Lúc này toàn bộ Nhiếp gia, trừ ông nội ra thì không ai biết suy nghĩ thực sự của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Gia Lương cũng cho rằng Nhiếp Chấn Bang lựa chọn con đường theo kinh doanh, như vậy giữa hai người cũng không có xung đột về lợi ích rồi.
Dù sao thì một gia tộc, trong một thế hệ tuyệt đối không thể có chuyện hai người ở cấp cao cùng xuất hiện. Cho dù hai người đều xuất sắc thì cũng chỉ có thể lựa chọn một người trong đó, bởi vì gia tộc khác cũng sẽ không cho phép xuất hiện cục diện một nhà độc đại. Đây chính là sự giao tranh chính trị cấp cao.
Nghe thấy lời của Nhiếp Gia Lương, trong đầu của Nhiếp Chấn Bang giống như là sấm sét giữa trời quang vậy, có cảm giác thông suốt sáng tỏ, giống như là suy nghĩ trong đầu lập tức liền thông suốt vậy.
Trong vòng tròn, mạng lưới quan hệ, chuẩn bị, liên hệ với nhau thì trên thực tế ông nội đây là đang nhắc nhở mình, là nên làm một số dự định cho tương lai.
Lúc này, một số tên gàn bướng trong hội, bất luận ngoan cố thế nào thì trong tương lai nhất định đều sẽ lựa chọn một con đường, hoặc là theo kinh doanh, hoặc là theo chính trị, hoặc là theo quân đội, đơn giản chỉ là ba cái lựa chọn này. Còn trong thủ đô lúc này, mặc dù có cách nói vòng tròn, nhưng không phải là quan hệ vô cùng bền chắc, đây cũng là nguyên nhân mà những người trong thế hệ Nhiếp Quốc Uy, quan hệ trong vòng tròn rất rời rạc.
Câu lạc bộ, trong đầu Nhiếp Chấn Bang đột nhiên xuất hiện từ này, kiếp trước câu lạc bộ Lạc Dương nổi tiếng trong thủ đô, đây coi như là câu lạc bộ đẳng cấp nhất trong thành Tứ Cửu.
Phí hội viên đắt đỏ, nhân tài trong chính trị, kinh doanh tụ tập, cái loại câu lạc bộ mang tính chất tư nhân này mang một ý nghĩa chính là địa điểm để giao lưu kết nối, nhưng cũng có thể có vai trò cực lớn.
Lúc này, trong thủ đô còn chưa xuất hiện câu lạc bộ loại này. Nếu hắn dựng lên câu lạc bộ đầu tiên trong nước thì đối tượng hướng tới, chính là những tinh anh giới chính trị và cả đám con ông cháu cha của các tỉnh thành cả nước và thành Tứ Cửu. Nơi này sẽ tích lũy cho hắn một mạng lưới quan hệ vô cùng rộng lớn. Nghĩ đến đây Nhiếp Chấn Bang cũng hưng phấn lên.
Trực tiếp thu dọn đồ trên bàn, thấy sắp ăn cơm rồi, Nhiếp Chấn Bang lúc này hưng phấn đến nỗi cơm cũng không ăn, vừa chạy ra ngoài lập tức nói với Đại Long ở bên cạnh:
– Đại Long, đi lấy xe, chúng ta đến Ốc gia.
Sau nửa giờ, Nhiếp Chấn Bang đến thẳng cổ phần Ốc gia, vừa vào cửa liền đi thẳng đến phòng làm việc của Dương An Bang. Bây giờ Dương An Bang đúng lúc vẫn chưa dừng công việc lại để đi ăn cơm, thấy Nhiếp Chấn Bang, đang chuẩn bị nói chuyện.
Nhiếp Chấn Bang đã giành trước nói:
– Nhị ca, trong tài khoản còn bao nhiêu tiền, chuẩn bị cho em hai mươi triệu, em muốn mở một câu lạc bộ, câu lạc bộ Vương Triểu.