Đọc truyện Trùng Sinh Thế Gia Tử – Chương 487: Một đòn trí mạng
Đối với lời nói của Nhiếp Chấn Bang, hai người đều không có bất kỳ ý kiến gì. Đối với năng lực của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Gia Dân là rõ nhất. Quân Vương của đoàn Lão Hổ quân khu Tây Bắc, đại tướng đứng đầu của Diêu Viễn. Thậm chí, người ta còn đồn rằng Diêu Viễn cũng không phải là đối thủ. Tham gia hành động như vậy, chẳng những không vướng mắc, ngược lại, còn là trợ lực lớn.
Cao Vệ mặc dù chưa từng chứng kiến Nhiếp Chấn Bang uy phong ở quân khu Tây Bắc, nhưng khi ở Ủy ban kỷ luật, cũng xem như cùng nhau vào sinh ra tử. Cho đến tận bây giờ, lần đó đối với Cao Vệ vẫn là ký ức mới mẻ.
Đoàn người lục tục đi ra khỏi sân bay. Xe của Nhiếp Gia Dân, xe quân của quân phân khu thành phố Vọng Hải. Vừa lên xe, Nhiếp Gia Dân liền nói:
– Lão tam, lần này vì tên Lâm Chính Tinh, bằng bất cứ giá nào tôi cũng tìm ông cụ liên hệ một chút, điều động một hạm đội hải quân từ quân khu Giang Châu. Lần này, tôi muốn xem xem, Lâm Chính Tinh còn lấy cái gì để chống cự.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu. Rất hài lòng đối với sự sắp xếp này. Quân phân khu quân Vọng Hải không có thuyền. Muốn bắt giữ thuyền buôn lậu của Lâm Chính Tinh trên biển cả bao la mênh mông chỉ có hai cách. Một là tìm thuyền tuần tra buôn lậu của hải quan, hoặc là tìm trung đoàn cảnh sát có vũ trang, chi đội cảnh sát biển của Mân Nam trợ giúp.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang lại rất rõ, hai nơi này đều không thể tìm tới. Bởi vì hai cơ quan này đều bị Lâm Chính Tinh thâm nhập vào rồi. Mặc dù chỉ có một nhóm người sa đọa hủ bại nhưng muốn không hở ra phong thanh gì căn bản là việc không thể.
Lúc này, tìm quân đội là chính xác nhất. Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng với cách xử lý của Lão Nhị. Xem ra, tiểu tử này mấy năm nay thật ra không chỉ úp mặt vào mấy việc bên quân sự.
Với thân phận của bác cả, nhờ quân khu Giang Châu trợ giúp một chút. Đây cũng là việc vô cùng đơn giản. Xe vẫn chưa đi quân phân khu Vọng Hải, mà trực tiếp đi tới quân cảng của thành phố Vọng Hải.
Lúc này, bên trong quân cảng Vọng Hải, mặc dù đã là rạng sáng, nhưng đèn đuốc sáng trưng. Đám người Nhiếp Gia Dân vừa đến, một đại tá đã ra đón.
Nhiếp Gia Dân lập tức hướng về phía Nhiếp Chấn Bang giới thiệu:
– Lão Tam, đây là chủ nhiệm của khu căn cứ quân cảng Vọng Hải, đại tá Phương Trung Kỳ. Đại tá Phương toàn quyền phối hợp hành động lần này của cậu.
Nói xong, Nhiếp Gia Dân quay đầu nói với Phương Trung Kỳ:
– Chủ nhiệm Phương, đây là con của chú hai tôi, Nhiếp Chấn Bang, hiện là Phó chủ tịch thường trực thành phố Vọng Hải.
Nghe vậy, Phương Trung Kỳ cũng hơi sửng sốt, không dám chậm trễ, Phó chủ tịch thường trực thành phố Vọng Hải. Đó chính là cán bộ cấp giám đốc Sở.
Coi như cùng cấp bậc với mình nhưng mình đã bốn mươi mấy rồi, người ta mới chưa đến ba mươi. Loại chênh lệch này không thể so sánh.
Đừng nên coi thường người trẻ tuổi, huống hồ, cậu thanh niên này còn là một đại phú ông. Lập tức, Phương Trung Kỳ cũng đưa tay ra nói:
– Hoan nghênh, Chủ tịch Nhiếp. Cảm ơn chính quyền Vọng Hải mấy năm nay đều ủng hộ công tác quân đội chúng tôi. Đồ dùng sinh hoạt thường ngày của căn cứ Vọng Hải chúng tôi cũng đều phiền đến các ngài cả.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười rộ lên:
– Chủ nhiệm Phương quá khách khí rồi, ủng hộ quân đội đây chính là việc chúng tôi nên làm. Sau này, chúng ta còn nhiều thời gian. Bây giờ, chúng ta cùng đi thảo luận hành động một chút nhé?
Tác phong thực tế này của Nhiếp Chấn Bang cũng làm cho Phương Trung Kỳ có chút ngạc nhiên. Trong ấn tượng của Phương Trung Kỳ, cán bộ chính quyền địa phương đại đa số đều là một đám khẩu hiệu rỗng tuếch, chỉ biết chén chú chén anh. Nói chuyện thì cong cong lách lách rất nhiều, nhưng làm việc thật sự thì người nào cũng yếu. Hơi ngây người một chút, lập tức ra hiệu mời nói:
– Chủ tịch Nhiếp, người chân thật nói lời thẳng thắn, tôi sơ suất rồi, mời vào.
Trải qua chuyện này, thái độ của Phương Trung Kỳ rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Người ngay thẳng cho dù trong tình huống nào đều dễ dàng nhận được sự tôn trọng của người khác. Nhiếp Chấn Bang chính là ví dụ điển hình.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi vào căn cứ tác chiến. Lúc này, trên vách tường của phòng tác chiến treo một bản đồ rất lớn. Đây là bản đồ toàn bộ địa hình lãnh hải của khu vực Vọng Hải. Là quân cảng, các mặt đều có dính tới hải quân. Mặt này đương nhiên cũng liên quan tới hải quân.
– Phó tư lệnh Nhiếp, căn cứ mệnh lệnh quân khu lần này, chỉ thị hạm đội 121 phối hợp hành động với các ngài. Căn cứ tin tình báo của các ngài, lần này khu vực hành động là khu vực số 156 khoảng bốn mươi hải lý ngoài biển Vọng Hải. Như vậy, ước chừng còn có khoảng nửa tiếng chuẩn bị rồi phải xuất phát, nếu không thì không kịp thời gian.
Hành động như vậy, đối với hải quân không đáng kể gì, đối với đám người của Nhiếp Gia Dân mà nói cũng chỉ là hành động nhỏ. Sở dĩ tỏ ra coi trọng như vậy, chủ yếu vẫn là mục đích truy nã phía sau.
Lúc này, Nhiếp Gia Dân cũng trầm tư nói:
– Tập kích là chuyện nhỏ, tốc độ và quân hạm của thuyền chở dầu căn bản cũng không cao cấp. Tôi thấy hoàn toàn không cần lo lắng. Làm thế nào nắm được chứng cứ buôn lậu của đối thủ đây mới là trọng điểm. Chủ nhiệm Phương, việc này không nên chậm trễ, có thể xuất phát rồi.
Dưới hiệu lệnh của Nhiếp Gia Dân, hai trăm binh lính vũ trang quân phân khu thành phố Vọng Hải, lần lượt lên quân hạm, không thổi còi. Quân hạm chậm rãi chạy nhanh ra quân cảng, biến mất trong biển rộng mênh mông.
Khoảng cách bốn mươi hải lý, với tốc độ của quân hạm, cho dù là không toàn lực khởi động, sau hơn một giờ đồng hồ cũng tới vùng lãnh hải chỉ định.
Tuyến đường trên biển, về cơ bản là cố định. Hơn nữa sau khi tiến vào gần biển, tùy ý thay đổi tuyến đường, nếu chẳng may va vào đá ngầm thì đó là tai nạn không thể di chuyển, bất kỳ người nào ở trên biển đều sẽ không làm việc ngốc nghếch như vậy.
Chiến hạm vẫn duy trì trạng thái yên ắng, sau khi đợi khoảng mười phút, phía trước, mặt biển một màu tối đen. Một chiếc cô đèn lại xuất hiện trong tầm mắt, trên khu trục hạm, chủ nhiệm Phương quay đầu nói:
– Phó tư lệnh Nhiếp, đến rồi. căn cứ rada hiển thị, đây chính là mục tiêu lần này.
Nghe được câu nói này, Nhiếp Gia Dân nắm chặt tay, vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng ngưng trọng, thành bại chính là ở hành động lần này.
Lúc này cũng không phải là lúc cảm khái, hơi trầm ngâm, Nhiếp Gia Dân liền gật đầu quay sang tham mưu bên cạnh nói:
– Tham mưu Vương, truyền mệnh lệnh của tôi, tất cả mọi người đợi lệnh, đợi chiến hạm khẽ dựa quàng lên, lập tức hành động. Khống chế chặt các mặt của tàu chở dầu.
Lúc này, trên tàu chở dầu, mười mấy người vẫn chưa biết gì, đã đi một đoạn rồi, đoạn cuối cùng càng phải cẩn thận.
Phía trước xuất hiện quân hạm khiến những người này trở nên khẩn trương. Khoang điều khiển của tàu chở dầu, nhìn quân hạm phía trước. Phiêu Vọng Thủ nhìn hiện thị trên của rada, trầm giọng nói:
– Anh Lâm, là quân hạm. HIện tại sao lại có quân hạm xuất hiện. Chúng ta có nên dừng lại không.
– Dừng lại, Lại lão lục, đầu óc hỏng hết rồi sao? Bây giờ dừng lại, thêm mấy giờ nữa trời sẽ sáng rồi. Đến lúc đó chúng ta đỗ ở ngoài biển, sớm muộn cũng bị ngư dân phát hiện.
Lâm ca lúc này sắc mặt trầm tư nói.
Nhìn trên rada hiển thị, chiến hạm vẫn không nhúc nhích, đứng sừng sững ở đó. Lâm ca trầm ngâm một chút rồi nói:
– Lão lục, chiến hạm này không phải là đang thi hành nhiệm vụ bí mật gì đó chứ? Chúng ta cứ đi hướng chúng ta, giữ bình tĩnh, trên đất liền Vọng Hải tất cả mấu chốt ông chủ đều đả thông hết rồi, nếu có biến nhất định sẽ thông báo trước với chúng ta.
Vào lúc này, Lâm ca đưa ra quyết định sẽ khiến bản thân mình, khiến tất cả tập đoàn Á Hải đều xuống vực sâu địa ngục.
Cùng với việc thuyền chở dầu đang tới gần, bên phía chiến hạm cũng chuẩn bị kỹ càng, treo trên cao đèn pha trên đài chỉ huy lúc này cũng sáng rồi, bao vây lãnh hải này, chiếu đèn sáng như ban ngày. Cùng lúc đó, loa phóng thanh công suất lớn cũng vang lên.
– Chúng tôi là hải quân Trung Quốc, mời dừng tàu để kiểm tra.
Sau khi lời nói lập lại mấy lần, chiến hạm cũng từ từ chuyển hướng đến tàu chở dầu.
Lúc này, trên tàu chở dầu sớm đã loạn lên rồi. Lâm ca lúc này cũng hoảng sợ, nhìn đèn pha chiếu chói mắt, quân hạm khổng lồ dài hơn trăm mét, trên mặt cũng thoáng hiện vẻ nghiêm nghị, tức giận nói:
– Các anh em, ngươi không chết thì ta chết. Lần này chúng ta không qua được rồi nhưng, anh em đều là nam tử mưu sinh trên biển. Chết cũng phải kéo một người chịu tội thay.
Trên thuyền buôn lậu, tuyệt đối không thể thiếu vũ khí. Thủ hạ của Lâm Chính Tinh, trình độ vũ khí kỹ càng có thể so sánh với quân đội. Chỉ riêng súng tiểu liên đã có bốn cây. Những thứ này đi kèm theo tàu, trừ một số thủy thủ và nhân viên chuyên nghiệp chính quy, người khác đều là một đám liều mạng.
Lúc này, Lại lão lục đã trở nên hung dữ, từ tầng bên trong của khoang tàu, lấy vũ khí ra, đi tới cửa sổ, một con thoi bắn sang chiến hạm bên này.
Độ chính xác của xạ kích đương nhiên không có bất kỳ tiêu chuẩn mực nước nào. Đạn bắn vào chiến hạm, hoa lửa tỏa ra. Lúc này, Nhiếp Gia Dân trở nên nghiêm túc, nhìn binh lính xung quanh trầm giọng nói:
– Đối diện là một đám liều mạng. Đây là chiến đấu, mọi người đều phải cẩn thận đối phó. Một đám ô hợp tuyệt đối không thể kháng cự được với binh lính có tố chất rèn luyện như chúng ta. Xuất phát.
Khu trục hạm từ từ áp sát tàu chở dầu. Bến phía Nhiếp Gia Dân, không đợi quân hạm dừng hẳn, một đám binh lính như hổ liền trực tiếp xông tới. Binh lính thủ hạ của Nhiếp Gia Dân rèn luyện có tố chất, xung phong, yểm hộ đều có phân công, vừa mới đối diện đã khống chế được đối phương.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng là võ trang đầy đủ, đang nhìn Nhiếp Gia Dân bên cạnh nói:
– Lão Nhị, hành động nhanh lên.
Với mực rèn luyện quân sự của Nhiếp Chấn Bang và Nhiếp Gia Dân, đám ô hợp này căn bản không để trong mắt. Chưa đầy hai phút, hai người đã vọt vào trong khoang tàu.
Ngắm ngắm, bắn bắn, theo sát phía sau truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết. Những người đều bị thương, vũ trang cũng rơi xuống đất.
Nhiếp Chấn Bang vẻ mặt nghiêm túc, nhìn những kẻ liều mạng này trên mặt đất, không có thương hại bất kỳ ai, trầm giọng nói:
– Lão nhị, dẫn toàn bộ đi. Suốt đêm thẩm vấn, những người khác lục soát cho tôi.