Đọc truyện Trừng Mắt Tất Báo – Chương 27
Vô ý thức khẽ vuốt giọt lệ chí dưới mắt, thiên địa vạn vật, đều có phép tắc.
Đối với kẻ yếu, thiên tiên càng cường đại thì càng trả giá đắt.
Hắn chính là con thứ bảy của thượng cổ Long thần, có thể thọ ngang với trời đất. Khác với những người gian nan tu tiên, bọn họ vừa ra đời đã là tiên.
Nhưng, bọn họ lớn lên cũng càng ngày càng hung hiểm hà khắc.
Lúc bọn họ sau khi sinh ra liền phải biến hóa, nếu biến hóa thất bại vĩnh viễn sẽ thoát khỏi gia tộc mất đi ý thức. Sau khi biến hóa có thể tu luyện phép thuật, nhưng muốn thoát khỏi thời gian ấu niên nhất định phải thông qua Trúc Cơ, nếu Trúc Cơ thất bại thì sẽ nguyên thần tan hết hoặc tử vong. Sau khi Trúc Cơ thành công còn cần phải thụ kiếp mới trưởng thành dựng vợ gả chồng. Đợi tu hành đột phá đến giới hạn cao nhất cũng là gian nan nhất — tâm ma. Tâm ma vô hình vô dạng khó phòng ngự, một bước sai từng bước sai, một khi đã sai sẽ sa đọa thành ma đánh mất tiên tịch, thậm chí hôi phi yên diệt.
Hắn chính là con thứ bảy, sau khi biến hóa cha và anh đều phi thăng đi Bồng Lai, ngàn năm cô đơn tự lần mò tu hành, thất bại Trúc Cơ hắn vốn tưởng rằng phải chết không thể nghi ngờ. Không ngờ hắn lần thứ hai mở mắt, lại phát hiện chính mình biến thành linh thể, một thân pháp lực đánh mất hơn nửa, mà trước mắt… Là một thế giới hoang đường không thể tưởng tượng được.
Du đãng tại thế giới này mấy ngày, yêu quái chung quanh phần lớn tóc dài mắt xanh, mũi cao con mắt sâu, trong miệng nói thứ tiếng thật khó hiểu. Hơn nữa con gái thật không biết liêm sỉ, thanh thiên bạch nhật liền để trần đi trên đường phố, váy kia ngắn đến mông, lộ ra một vùng da trắng. Hắn từng cố gắng đuổi theo một con yêu quái bay trên không, yêu thú khổng lồ kia vô cùng cứng rắn như chim đồng, nhưng so với Côn Bằng cũng không lớn lắm, cả ngày chỉ biết bay qua bay lại không ngừng đến nơi giống nhau. Chẳng lẽ nó là họ hàng gần của Vệ Tinh? Con quái chim kia mỗi ngày ăn rất nhiều yêu quái, nhưng ăn không bao lâu lại đến một chỗ khác phun ra… Là không hợp khẩu vị sao?
Hắn cả ngày mê mang mà buồn bực du đãng trên thành thị này, cho đến khi… Gặp nàng.
Nàng là đần yêu chỉ mơ tưởng làm người, nhân sinh ngắn ngủn hơn mười năm, giống như sương mai. Tu tiên không tốt sao, tại sao phải làm người?
Nàng nói cho hắn thế giới này gọi là “London”, quái chim kia gọi là “Máy bay”. London? Là nơi nào, có xinh đẹp bằng Trường An sao.
Đần yêu kia đối với hắn cực tốt, tiên vốn là vô tình vô dục, hắn lần đầu tiếp xúc với cha anh không có cách nào dành cho hắn ôn nhu dịu dàng. Thân thể mỗi ngày một gầy yếu trong suốt, hắn biết rõ chính mình đại nạn dần dần tới… Mông lung theo sát nàng vào Phù Trần giới, năm năm nay hắn gần như trong cơn ngủ say vượt qua, cho đến khi hắn rời khỏi — hắn chỉ mơ mơ hồ hồ biết nơi hắn ở cũng gọi là Câu Mang sơn, cái khác rốt cuộc không biết rõ.
Chỉ là, hắn lại không ngờ, đần yêu kia lại ngay lúc hắn sắp chết nhét nội đan vào trong miệng hắn…
Nội đan là mệnh mạch của yêu quái, nếu mất nội đan, nhẹ thì tu vi mất hết, nặng thù nguyên thần tan hết hôi phi yên diệt.
Mượn theo nội đan của nàng hắn rốt cục trở lại bản thể, khi hắn tỉnh lại đối mặt với vẻ mặt kích động của các thần hạ, mắt trái bị nội đan của nàng chà qua nóng rực không thôi, mấy ngày sau dần dần ngừng kết thu nhỏ lại, đợi Chu Nậu nhắc nhở, hắn mới phát hiện vết tích kia ngưng tụ thành một giọt lệ chí đỏ thẫm. Nghĩ đến a Bảo, ngày ấy hắn đến phút cuối đẩy nội đan đem trở lại a Bảo, không biết nàng hiện tại ra sao?
Nhưng mặc cho hắn trăm năm qua tìm kiếm thế nào, lại thủy chung cũng không tìm được nơi gọi là “London”. Chu Nậu từng khéo léo khuyên hắn, hết thảy chẳng qua lúc hắn đang trong Trúc Cơ kỳ mơ một giấc mộng dài, trên đời này trừ Bồng Lai Minh phủ, chưa từng nghe thấy cái gì London hay Phù Trần giới…
Bây giờ mới biết, nhưng chỉ là phút chốc, lúc ấy nàng chậm hắn một bước biến mất lại muộn hơn trăm năm…
“Thực không quen a.” Thiếu nữ thì thào, “Ban đầu cậu nho nhỏ, chỉ tới vai tôi. Hiện tại “Phần phật” cao lớn như vậy, cao hơn cả tôi, không tốt không tốt.”
Hắn cười nhẹ, “Đã qua trăm năm, về sau ta chỉ biết càng ngày càng lớn càng ngày càng cao, ngươi vẫn cố quen là được.”
Nàng sờ sờ cái mũi rất là mất mát, “Chậc, đối với tôi mà nói chúng ta chỉ tách ra mấy tháng. Chao ôi, thế nào đã qua trăm năm.” Tiểu quỷ đã không thể kêu là tiểu quỷ nữa.
Đúng a, trăm năm…
Nhai Tì do dự hạ mắt xuống, cuối cùng vẫn tiến lên hoài niệm ôm eo a Bảo, như năm ấy nàng vẫn ôm hắn vào giấc ngủ.
A Bảo ngoan ngoãn đứng không động, tùy ý hắn ôm, một tay vỗ về cái đầu, giống như năm đó đối với tiểu quỷ làm thế. Liền giống… An ủi mèo bự như thế = =!
“Ngươi sẽ rời khỏi ta sao?” Tựa hồ cảm thấy có chút bẽ mặt, thiếu niên chôn mặt trên vai nàng rầu rĩ nói.
“Cái kia…” Nghĩ đến còn phải trở về báo ân, a Bảo chột dạ gãi gãi đầu ấp úng.
Hắn lại kích động, ngẩng đầy hung ác trừng nàng, “Lúc đó ngươi không phải nói không rời khỏi ta sao!” Lúc hắn sống chết liền chính miệng nàng nói, chẳng lẽ chỉ là lừa hắn!
“Tôi là nói…”
“Kia ngươi muốn trở lại Phù Trần giới? Ta cũng cùng nhau trở về.” Bây giờ hắn tu vi tiến nhanh, đi cái Phù Trần giới kia cũng không phải không được. Càng huống chi… Không biết rõ a Bảo “Dự trữ lương thực” như thế nào, thiếu Kim Khốc cả ngày ríu rít bên tai hắn cũng có chút không quen.
Phù Trần giới…
A Bảo há miệng thở dốc, há hốc mồm, cậu còn không tạo ra tôi trở về thế nào a?
Lời nói đầu lưỡi lại vòng vo nuốt vào, a Bảo tuy rằng thần kinh thô to, lại không dám tùy ý nói xằng. Nếu không cẩn thận cải biến tiến tình lịch sử, kia cũng không ai có thể dự liệu được các thế hệ sau sẽ bị ảnh hưởng thế nào.
Hiện tại mỗi người đều tự tồn tại, có thể vô dụng hoặc là bình thường, nhưng ai cũng không có cách nào khẳng định con cháu hắn sau này có thể xuất hiện một nhân vật lớn hay không. Có lẽ là anh hùng dân tộc hay là kiêu hùng một đời, có lẽ là tinh thông thiên văn địa học, có lẽ là Đại Vương triều phát triển, có lẽ là thi tiên từ nhân, có lẽ là nhà phát minh nhà sáng chế…
Nhè nhẹ từng đợt từng đợt đan xen lẫn nhau, dù sao lịch sử, không thể thay đổi, nếu không thật không có ai tưởng tượng nổi.
“Sao lại không nói chuyện?” Nhai Tì nhăn mày.
“Tôi không trở về Phù Trần giới…” A Bảo thấp giọng nói, “Tôi muốn trở về Huỳnh Dương phủ Thái Thú.”
“Lí Uyên?” Là người được thiên mệnh chọn. Thay vì nói thiên mệnh lựa chọn chính hắn chẳng bằng nói chọn con trai hắn.
“Ừ!” A Bảo dùng sức gật đầu, “Tôi muốn đi báo ân!”
Hắn nhíu mày càng chặt hơn, “Ngươi muốn lấy thân báo đáp sao?”
A Bảo xấu hổ giận dữ khẽ kêu, “Tôi chỉ làm nha hoàn âm thầm bảo hộ hắn! Ai bảo cậu báo ân là phải lấy thân báo đáp!”
“Nhưng… Thiên hồ đều báo ân như vậy.”
Khó trách truyền thuyết hồ ly tinh nhiều như vậy = =
A Bảo giật mình hiểu ra, thụ giáo gật đầu, “Tôi chỉ bảo hộ hắn một năm, một năm sau tôi trở về.”
Tri ân đồ báo hắn tự nhiên hiểu rõ, nhưng vừa mới gặp lại nàng liền vội vã rời đi, trong lòng thiếu niên có chút buồn rầu, “Ta bảo Chu Nậu cùng ngươi, nếu có chuyện gì liền gọi nó truyền đạt.”
A Bảo mắt không chớp nhìn hắn, “Tôi sẽ thường xuyên trở về thăm cậu.”
Hắn hừ lạnh một tiếng.
Nàng hắng giọng, “Đúng rồi, cậu có mệt hay không?
Hắn nghi ngờ nhìn nàng.
“Ách… Ngại ngùng a.” Nàng có chút ngại ngùng, “Tôi nhịn thật lâu, nhưng cậu vẫn ôm tôi không buông… Có thể buông trước ra được không? Cậu đụng vào xương cốt của tôi, thực khó chịu a!”
“…” Hắn nhắm mắt lại, lại mở mắt ra bình tĩnh cười, “Không sao.”
Phủ Thái Thú
Một góc Đông uyển, sương sớm từng giọt, không khí thấm mát.
“Thiếu gia, không nghỉ ngơi thêm một chút sao? Sớm đã tỉnh lại.” Vệ Thỉ đừng trước tường, một thân khỏe mạnh.
Vũ Văn Triệt tay cầm quyển sách, mặt mày thanh lãnh, áo nhung chồn thuần trắng càng tôn thêm vẻ ngọc lập của hắn.
Bây giờ quốc khố trống không, loạn dân nhao nhao khởi nghĩa, thánh thượng rồi lại hưng trí bừng bừng xuống Giang Đô… Đại ca bây giờ càng thường xuyên vãng lai với Đột Quyết, mơ hồ có tâm phản…
Nắm quyển sách càng chặt, hắn khoanh tay mà đứng, nửa ngày không nói.
Cân nhắc nhiều lần, từ phía sau đột nhiên truyền tới tiếng Vệ Thỉ kêu thảm!
Có thích khách?
Hắn đột nhiên xoay người chờ hành động —
Lại phút chốc đối diện với một đôi mắt trong suốt sáng ngời.
A Bảo nháy mắt mấy cái, nở nụ cười rực rỡ. Nha, gặp gỡ ân công!
“Có thể hay không… Phiền toái ngươi đặt chân…” Vệ Thỉ nỗ lực ẩn nhẫn, nhưng mấy lời này lại không cách nào che dấu.
A Bảo chột dạ nhảy ra, nhưng lại không lưu ý dẫm lên tay hắn, “A, thực xin lỗi thực xin lỗi!”
Người trên mặt đất nằm hình chữ nhân nghiến răng đầy múi thuốc súng, “Cái kĩ thuật sứt sẹo của ngươi, có cửa không đi, bò tường làm gì!”
“Quá xa…” A Bảo nhỏ giọng nói.
Nha đầu sai vặt ở sương phòng cách chỗ này chỉ có một bức tường, nhưng muốn tới được phải qua bảy tám cái hành lang, gần đó lại có mấy uyển lạc, có một thời vài gã sai vặt thừa dịp đêm khuya lén lút bay qua… Khụ, giống hắn cùng thiếu gia sáng này là như vậy đó.
Nhưng nha hoàn trèo tường… Bình sinh ít thấy = =!
“Liền mấy cái hành lang đó ngươi cũng lười sao!” Vệ Thỉ không chút xấu hổ giận dữ mắng mỏ.
“Tôi vội vàng.” A Bảo hàm súc nói, nàng thừa dịp mặt trời chưa lên chạy nhanh trở về.
Vệ Thỉ nhảy lên, “Một nha hoàn làm việc nặng thì vội cái gì!”
… Hai người có qua có lại.
Rất hiếm thấy Vệ Thỉ sinh động như vậy.
Vũ Văn Triệt gấp quyển sách đánh giá khuôn mặt nhu nhược như trẻ con, gió thổi qua tiểu thiếu nữ, lần đầu đặt nàng vào trong mắt.