Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 3


Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 3


Chương 3
Diệp Khai bị gương mặt đột nhiên tiến lại gần kia buộc cho phải lui về nửa bước, hầu kết chưa phát dục hoàn toàn nhấp nhô trên dưới, dáng vẻ vô cùng bối rối.
Trần Hựu Hàm đứng thẳng người, hai tay vẫn đút túi quần, khôi phục vẻ mặt bất cần: “Anh đùa thôi.

Đi nào, mời em đi ăn đêm.”
Xe của hắn dừng ở ngay bên cạnh, Diệp Khai đi theo sau, kéo cửa ra ngồi vào ghế phụ, lúc kéo đai an toàn thì nhìn thấy một chiếc điện thoại rơi trong khe ghế.
   “Cái này là của ai đây?”
Trần Hựu Hàm nhìn qua, trong lòng thầm mắng, tám chín phần mười là của Tiểu Cửu kia, thế nhưng ngoài mặt hắn vẫn rất bình tĩnh: “Của bạn, đưa cho anh.” Một tay hắn đưa ra trước mặt Diệp Khai, một tay lùi xe.

Đợi hồi lâu thấy Diệp Khai cũng không có động tĩnh gì, quay đầu lại liền thấy đối phương đã bật màn hình điện thoại lên xem.

Ánh sáng của màn hình chỉ có thể soi sáng nửa gương mặt cậu, nhất thời Trần Hựu Hàm cũng không rõ vẻ mặt không biểu cảm này của cậu rốt cuộc là do mình suy nghĩ nhiều hay là ánh đèn quá mờ.
“Đang nhìn gì vậy?”
Diệp Khai mở màn hình ra trước mặt Trần Hựu Hàm: “Nhân tình mới của anh à?”
Trần Hựu Hàm nheo mắt nhìn, hỏng bét, cái hình nền điện thoại này quen quá.
Giờ thì hắn đã tin chuyện đối phương nói đã thầm mến mình hơn một tháng là thật, cái ảnh chụp này vừa nhìn đã biết là chút trộm, ánh sáng mờ mờ, khoảng cách thì xa, chỉ có điều như cái này lại làm nổi bật lên khí chất tiêu sái trầm lắng của Trần Hựu Hàm.
Trần Hựu Hàm không nói lời nào giật lại điện thoại, tiện tay ném về ghế sau: “Đúng vậy, cũng chỉ có mỗi mình em là suốt ngày ghét bỏ anh thôi, chứ thực ra anh vẫn có thị trường lắm.”
“Người mù mắt quá nhiều, bệnh viện cũng không đủ chỗ chứa.” hai tay Diệp Khai ôm sau đầu, lạnh lùng nói: “Buổi sáng chia tay buổi chiều liền hẹn cɦịƈɦ, người ta cắt rau hẹ cũng không siêng năng bằng anh.”
Trần Hựu Hàm đạp ga, ung dung nói một cách phong độ trong tiếng nổ máy, “Đạ tạ đã khích lệ.”
Giờ là lúc chợ đêm nhộn nhịp nhất, Trần Hựu Hàm có một chỗ ăn xiên que cố định, tùy tiện gọi vài thứ, lại lấy thêm hai chai bia, vốn định gọi cho Diệp Khai chút đồ uống nhưng cậu không muốn, sợ ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ.

Về cơ bản thì cậu không mấy khi ăn đêm, đi ăn với Trần Hựu Hàm cũng chỉ là ngồi cùng.
Nhưng xem ra Trần Hựu Hàm cũng không có khẩu vị gì, đồ đã gọi trên bàn gần như không động đến.
Diệp Khai che miệng khẽ ho.

Cậu với Trần Hựu Hàm đã quen với việc ngồi ở cạnh nhau là cà khịa đối phương, quá yên tĩnh thế này lại thấy không tự nhiên chút nào.

Trần Hựu Hàm mấp máy môi, vừa mới mở lời thì Trần Hựu Hàm  liền theo phản xạc có điều kiện mà nói: “Làm sao?” Giống hệt như một con thỏ nhỏ cảnh giác.

“.

.

.

Em kích động gì chứ?”
“Không có, rốt cuộc anh định nói chuyện gì?”
Trần Hựu Hàm giơ lên một chiếc cánh gà, bất đắc dĩ nói: “Anh chỉ muốn nói cánh gà nhà này làm rất ngon.”
“.

.

.” Diệp Khai nhận lấy xiên cánh nướng, trong lòng rất ngột ngạt, nhất thời nảy ra một câu hỏi vô cùng mờ mịt mà lại triết học: Mẹ nó chứ, mình tới đây làm gì? Là do ngủ không ngon giấc hay là do thành tích quá tốt? Cậu như muốn trút giận mà gặm đầy một miệng cánh gà, dọa cho Trần Hựu Hàm “A” một tiếng, chờ đến khi Diệp Khai bị nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, Trần Hựu Hàm mới chậm rì rì mà nói: “.

.

.

chỉ là hơi bị cay.”
Mẹ nhà anh.
Diệp Khai không tìm thấy nước, hai mắt cậu ngấn lệ mông lung vớ tạm thứ gì đó trên bàn rồi uống, chất lỏng lạnh buốt dọc theo cổ họng trượt xuống dạ dày, cảm giác nóng rát như thiêu như đốt dần dịu lại.

Hai mắt cậu ướŧ áŧ, đôi môi sưng đỏ, u ám nhìn Trần Hựu Hàm: “Em uống bia rồi.”
“Đúng vậy.”
Diệp Khai xác nhận lại lần nữa: “Thứ em vừa uống là bia đấy.”
Trần Hựu Hàm giơ hai tay đầu hàng: “Chuyện này thật sự không thể trách anh được.”
Diệp Khai thở dài, vùi đầu vào vòng tay anh, cất giọng ậm ừ: “Anh không thể ném em ra ven đường.”

“…!Ừ.”
“Phải tắm.”
“…!Được.”
“Giúp em xin nghỉ phép.”
“…!Không vấn đề gì.”
Sau khi bàn giao xong ba chuyện “hậu sự”, Diệp Khai ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ đáng thương nhìn Trần Hựu Hàm, giọng mũi cũng dâng lên: “Đừng nói cho chị gái em biết.”
“.

.

.

Tuyệt đối không.”
Diệp Khai lại hé miệng, nhất thời không bổ sung thêm được gì nữa, ánh mắt cậu nhanh chóng trờ nên mê man, sau đó liền chìm vào giấc ngủ.
Trần Hựu Hàm thở dài, ôn hương nhuyễn ngọc có sẵn thì không ôm, vội vàng chạy đến nơi này hầu hạ người khác.

Hắn cúi xuống ôm ngang Diệp Khai lên: “Tổ tông, em đúng là tiểu tổ tông của anh mà.”
Diệp Khai “Một ly say” lừng danh đã lâu, hầu như trong các bữa tiệc không ai dám mời cậu uống rượu.

Đây là tiểu thiếu gia bảo bối nhà họ Diệp, dù tiểu thiếu gia không uống rượu cũng không trở ngại việc cậu kế thừa gia nghiệp, mà trên dưới cả nhà cậu, kể cả chị gái cũng gọi cậu là bảo bối mà cưng chiều bảo vệ, thế nên khiến cho tửu lượng của Diệp Khai mãi cũng không tiến bộ chút nào.

Lúc Trần Hựu Hàm hẹn cậu ra cũng không ngờ đến cảnh này ——
Được thôi, bắt đầu cởi từ áo đi.

Thân thể của thiếu niên gầy gò, khung xương vẫn còn đang phát triển, thế nhưng đã dần hiện ra hình dáng của thanh niên.

Cậu thích chơi thể thao, bóng chày, tennis, cưỡi ngựa, lặn, trượt tuyết.


.

.

Vóc dáng rất được.

Trần Hựu Hàm hơi cúi đầu xuống, ánh mắt dịch dần xuống dưới eo bụng, hắn thở hắt ra một hơi —— trời mới biết đây là lần thở dài thứ mấy trong đêm nay của hắn.
Diệp Khai không còn biết gì nữa, lông mày cậu giãn ra, cánh môi hơi hé mở, dáng vẻ khi ngủ rất an ổn.

Trần Hựu Hàm hít sâu rồi lại hít sâu, bàn tay đang dán bên eo cậu không chút trở ngại nào mà cảm nhận được hết thảy —— nhiệt độ của người trẻ tuổi, cảm giác nhẵn mịn tinh tế khi sờ vào, mang theo sự co dãn.

Ánh mắt hắn tìm được một chỗ an toàn để đặt vào, tiếp theo mới bắt đầu dùng tay cởϊ qυầи cậu.

Quần Diệp Khai  mặc là quần đồng phục, cạp quần là dây thun, vừa kéo một cái liền lột được xuống, thế nhưng bàn tay Trần Hựu Hàm lại rụt về, cuối cùng tự mắng chửi mình một câu, hắn đứng dậy dùng một tay kéo cổ áo, tay kia thì nhặt điện thoại lên gọi.
“Alo? Ừ, kêu người tới đây ngay, tới ngay lập tức!”
Mẹ nó, cả người hắn sắp bốc hỏa đến nơi.
Dì giúp việc đêm hôm khuya khoắt chạy từ nhà chính nhà họ Trần đến căn hộ của Trần Hựu Hàm, sau khi xem xét tình hình liền nhanh nhẹn cởϊ qυầи áo cho Diệp Khai.

Cởi xong thì việc theo chính là đi tắm.

Trần Hựu Hàm ném qua một chiếc khăn lông lớn, không nhịn được nói: “Trùm lên cho em ấy! Thất thần làm gì, quấn chặt vào!”
Dì giúp việc vội vàng gật đầu, trong lòng thầm oán, hôm nay cậu chủ sao lại đổi tính rồi? Có điều bà không dám lắm miệng hó hé.

Bà không biết người này là công tử nhà họ Diệp.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rào, hai tay Trần Hựu Hàm buông thõng, nhắm mắt tựa trên ghế sô pha, dôi chân dài vắt chéo.

Hầu kết hắn lăn lăn, thật thở phào một hơi nhẹ nhõm, đường cong cần cổ kéo dài đến giữa hai khuy áo đã được tháo ra.

Căn phòng phút chốc đã yên tĩnh lại, hắn đoán rằng dì giúp việc đang xoa bọt cho Diệp Khai, trong đầu lập tức lại hiện lên một số hình ảnh.
ĐM.

Trần Hựu Hàm mở mắt ra, lấy ra điếu thuốc và bật lửa từ trong túi quần rồi châm lửa với vẻ bực bội.

Đợi đến khi hắn hút xong một điếu thuốc, thì dì giúp việc rốt cuộc cũng bước ra, thận trọng nhờ hắn giúp bà đỡ Diệp Khai ra khỏi phòng tắm.

Trần Hựu Hàm dụi tắt thuốc, hỏi: “Quần áo mặc hết chưa?”
Dì giúp việc vội vàng gật đầu, Trần Hựu Hàm đứng dậy, mới vừa đi hai bước thì trong phong tắm truyền đến một tiếng “bịch”.

bằng mắt thường có thể thấy hắn biến sắc ngay lập tức, sau đó liền nghiêm mặt chạy vào phòng tắm.

Diệp Khai  mặc áo phông và qυầи ɭóŧ, nửa người dưới vẫn còn để trần, dì giúp việc có lẽ là để cậu dựa vào tường để dọn dẹp lại bồn tắm, không ngờ lại khiến Diệp Khai ngã sấp xuống, đầu đập vào bồn tắm, cậu đang sờ trán với vẻ mặt vừa đau vừa mơ màng.
Trần Hựu Hàm giận không kềm được: “Con mẹ nó dì làm việc kiểu gì vậy?!”
Dì giúp việc bị dọa đến lặp bắp, hai tay run rẩy, tình tình của đại thiếu gia nhà họ Trần tuy bà chưa từng gặp tận mắt những đã từng nghe qua, vào lúc này mà còn muốn giải thích thì chính là muốn chết, bởi vậy mà bà im như thóc nghe mắng.

Trần Hựu Hàm nổi giận trong bụng, ngay cả mắng cũng lười, kêu người kia cút đi ngay lập tức.

Dì giúp việc như là được đại xá, chạy nhanh như một làn khói.
Diệp Khai vịn bồn tắm, đôi chân dài của cậu duỗi bên cạnh, chăm chú nhìn vào mặt Trần Hựu Hàm, thế nhưng rõ ràng cậu không hề tập trung.
“.

.

.Đau quá à.” Khóe mắt hồng hồng, Diệp Khai khóc rồi.
Trần Hựu Hàm tức giận, nói nhảm, sao có thể không đau, nếu mà không đau thì em chính là búp bê bơm hơi rồi! Hắn ôm ngang cậu lên, “Kiếp trước chắc là thiếu nợ em.”
Đi vài bước đã đến phòng ngủ cho khách, vẻ mặt Trần Hựu Hàm không tự nhiên, thế nhưng động tác trên tay lại rất nhẹ nhàng, cẩn thận từng tí một đặt cậu nằm trên giường, đắp chăn lên, nhét kín các góc, thấy Diệp Khai  còn đang hé mắt nhìn, hắn buồn cười nói: “Làm sao, tỉnh rượu rồi à? Sao không ngủ?”
Diệp Khai chớp mắt mấy cái, nghe chẳng hiểu gì.

Một đôi bàn tay to che lên mắt cậu, trước mặt lập tức tối sầm.

Nhiệt độ của lòng bàn tay áp lên đôi mắt hồng hồng chua xót, bên tai nghe thấy tiếng thở dài, sau đó bên tai có người nói: “Ngủ đi.”
Diệp Khai theo phản xạ có điều kiện mà ôm lấy cánh tay đó: “Đừng đi.”
Trần Hựu Hàm lơ đãng ngồi bên giường: “Ừ, không đi.” Giọng điệu rất là qua loa.
Diệp Khai cọ cọ bên người hắn, không biết là hành động theo bản năng hay là chỉ đơn giản là muốn làm thế, hai tay cậu ôm lấy eo Trần Hựu Hàm: “Ngủ thôi.”
Trần Hựu Hàm sững người, vừa gẩy gẩy lọn tóc mềm mại của Diệp Khai vừa nói: “Lần sau đừng uống rượu nữa.”
Thế này mà bị người khác nhặt được thì phải làm sao đây chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.