Đọc truyện Trúc Mã Chọc Thanh Mai – Chương 20
Edit: Peiria
Ba mẹ và con cái hai nhà chen chúc tại phòng khách nhà họ Lý, cộng thêm cả Lý Văn Nghiêu bị triệu tập từ nước Mỹ về.
Mẹ Lý sắp có con dâu nên vô cùng vui vẻ, giọng nói tự nhiên cũng lớn hơn, “Tôi muốn hôn lễ nhất định phải tổ chức long trọng, ít nhất là mời năm mươi mâm, các lễ nghi phong tục nhà họ Lý chúng ta tuyệt đối không thể bỏ, hơn nữa còn là cưới Ái Nhiên tôi yêu thương nhất!”
Mẹ Hà có con rể mình như mình mong muốn, hiển nhiên cũng vui sướng, “Đồ cưới của chúng tôi cũng không thể thiếu, hàng xóm biến thành thông gia cũng không ngoại lệ, chúng ta phải vì bọn trẻ sắp sếp thỏa đáng.”
“Cho nên tôi muốn tổ chức hôn lễ tại khách sạn Viên Sơn, giao thông thuận tiện lại dễ bão cho người thân bạn bè.”
“Nhưng tôi muốn tổ chức tại khách sạn Tinh Hoa, thức ăn chỗ đó rất ngon, chúng tôi còn quen biết đầu bếp, ít nhiều sẽ giúp đỡ được một chút.”
“Tôi nói này Lệ Tử, Tinh Hoa…”
Người lớn hai nhà bàn bạc náo nhiệt không dứt, có thể thấy mỗi ý kiến đề không thể coi thường, xem ra muốn tổ thức hôn lễ vừa lòng mọi người sợ là phải đợi đến nửa năm sau.
“Em không biết đường hôn nhân của anh rất nhấp nhô sao?” Nguyên Nghiêu cúi đầu hỏi Ái Nhiên đang dựa vào anh.
“Trước không biết, giờ em đã thấy rồi…”
“Trước đây không biết?” Anh không thể không thở dài, vợ tương lai của anh sợ là sẽ ăn hết anh.
“Được rồi, chờ một chút nữa sẽ bù lại cho anh.”
“Haizz… Có những người này ở đây…” Chỉ sợ anh phải đợi vài hôm nữa.
“Anh lưu manh, anh nghĩ đi đâu đó!”
“Anh… Anh thừa nhận anh muốn đến mức sắp biến thành sói rồi.” Anh vừa nói vào tai cô vừa ngửi mùi hương trên người cô, trời ạ, sao cô lại thơm như vậy… Người phụ nữ này sinh ra là để khơi dậy bản năng của anh!
“Này, có phải ngày mai Thục Miên kết hôn rồi không?” Cô đẩy anh ra, hơi thở của anh làm người khác thật ngứa ngáy.
Người bị đẩy cực kỳ tội nghiệp, giọng nói chứa đầy oan ức, “Đúng vậy, em với anh là người chứng hôn kiêm phù dâu phù rể.” Thật hâm mộ, phải đợi bao lâu nữa mới đổi thành người khác chứng kiến hôn lễ của anh?
“Tốt quá.” Mắt cô cong lên, nở nụ cười ngọt ngào.
“Em muốn là gì?” Anh không thể hiểu người phụ nữ này, bình thường cô không có vẻ mặt này.
“Bồi thường anh đó!” Cô lại cười thật ngọt ngào.
“Vậy bây giờ cùng anh vào phòng đi.” Anh kéo tay cô, nói đi là đi.
Ái Nhiên cười, vỗ nhẹ má anh, “Đợi một chút thôi, ngoan.”
“Rố cuộc em…”
Nguyên Nghiêu còn chưa hỏi xong, Ái Nhiên đã hắng giọng, lên tiếng hỏi ba mẹ, “Mẹ, mọi người đã quyết định thời gian xong chưa?”
Mẹ Lý và mẹ Hà cùng đáp, “Quyết định rồi, quyết định rồi, 11/5, ngày tốt để đính hôn, còn ngày kết hôn là 31/5.”
Hai tháng nữa? Ái Nhiên cười, “Mẹ, quá chậm rồi.”
Văn Nghiêu cũng gật đầu tán thành, hai tháng sau mới tổ chức hôn lễ mà bây giờ đã gọi anh về nước! Mấy người lớn thực sự cảm thấy anh là Myoko(*) sao?
(*) Myoko (英英美代子) là con lai Anh – Mỹ, tên đầy đủ là Kayoko Miyamoto Miyoko giống như 1 người Nhật, tên cô trong tiếng Đài Loan có phát âm tương tự với từ 閒閒無代誌, dùng để ám chỉ những người nhàn rỗi.
“Đứa ngốc, đính hôn và kết hôn là chuyện quan trọng, hai tháng chuẩn bị vội vàng cũng không xong, con còn chê là quá chậm, bà thông gia, bà nói có đúng không?”
“Đúng, đúng vậy, Ái Nhiên, con là con dâu đầu tiên mà nhà họ Lý cưới hỏi đàng hoàng, Mẹ Lý nhất định sẽ chuẩn bị mọi thứ để con trở thành cô dâu xinh đẹp nhất.”
Ái Nhiên cười với Nguyên Nghiêu, nắm tay anh lắc lắc, “Anh muốn tổ chức hôn lễ kiểu này sao?”
Anh suy nghĩ một lát, “Đám cưới của A Liên có vẻ hấp dẫn anh hơn.” Quan trọng nhất là vừa nhanh chóng vừa tiện lợi, không sớm cột chặt người phụ nữ này bên người thì anh không thể hết lo.
Ái Nhiên nở nụ cười, “Có lẽ chúng ta sẽ có rất nhiều khách đến thăm.”
“Em nói cái gì?” Nguyên Nghiêu cảm thấy hôm nay Ái Nhiên rất lạ, hơn nữa cười rất ngọt ngào.
Anh vẫn còn đang nghi ngờ vô căn cứ, cô dâu đã lên tiếng trước.
“Hai mẹ à!” Ái Nhiên dứt khoát gọi.
“Trẻ con chớ ầm ĩ, mẹ và mẹ chồng con đang gọi lại cho nhà hàng đặt chỗ.”
“Không cần đâu.” Ái Nhiên bĩu môi.
“Cái gì mà không cần, đừng ồn ào.” Có cô dâu nào lại nhiều ý kiến như vậy? Mẹ Hà trách một tiếng.
“Ý con nói là không kịp nữa rồi.” Cô nắm chặt tay Nguyên Nghiêu, muốn nhìn phản ứng của người đàn ông này một chút.
“Nguyên Nghiêu, đưa Ái Nhiên ra ngoài đi dạo một lát, đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay.” Mẹ Hà hạ mệnh lệnh.
“Nhưng con muốn kết hôn ngay ngày mai.” Cô híp mắt nhìn chú rể.
Chú rể rất muốn gật đầu nói ‘phải’, nhưng mà…
“Con bé này rõ là nhiều lời, đi mau đi, khó có lúc mẹ giúp con chuẩn bị hôn lễ thật tốt, con lại coi kết hôn như trò chơi, nói kết là kết, bảo ngày mai là ngày mai sao…?”
“Nhưng con đã mang thai rồi.” Ái Nhiên nói ra hết sạch.
Cái gì?!
Vốn dĩ phòng khách vô cùng náo nhiệt trong nháy mắt đã im lặng, mọi người đều trợn to mắt nhìn cô, bao gồm cả Nguyên Nghiêu cũng sắp rớt cả cằm.
Người đang bao lấy bàn tay nhỏ bé của Ái Nhiên – Nguyên Nghiêu là người đầu khôi phục khả năng nói chuyện.
“Em… Em nói cái gì?”
“Như vậy có phải đường hôn nhân của anh sẽ nhanh chóng và tiện lợi hơn một chút?” Cô ngẩng đầu nhìn ông xã tương lai, cười đến vô cùng ngọt ngào.
Cô thật sự đã dọa đến chú rể ngày thường hay ức hiếp cô rồi.
Anh ngơ ngác gật đầu, “Đâu phải nhanh và tiện… Quả thức là quá nhanh!” Một giây sau anh lại lắc đầu, “Anh… Em… Không… Anh không phải muốn nói điều này! Anh nói là em… Em mang thai rồi?”
Cô đau lòng người đàn ông bị cô làm cho nói năng lộn xộn, vội an ủi anh, “Đúng, anh sắp làm ba rồi.”
“Thật sự?” Chân anh hơi run, đôi mắt trợn trừng nhìn bụng Ái Nhiên.
Tróng lúc đó, mọi người cũng nhìn về cái bụng bằng phẳng kia.
Cio thực sự bị người đàn ông này làm cho tức chết! Ái Nhiên gõ đầu anh, “Này! Nguyên Nghiêu ngày thường hay ức hiếp em đâu rồi?”
“Đừng gọi anh là ‘Này’, gọi anh là ‘ba đứa nhỏ’!” Anh ngơ ngác, trong đầu chỉ nghĩ đến hai chữ ‘ba’!(*)
(*) Trong tiếng Trung, từ ‘ba’ được viết bằng hai chữ 爸爸.
Cô thật không biết nên cười hay nên khóc! Người đàn ông này vẫn còn ngây người!
“Anh không vui sao?” Cô ghé sát tai anh hỏi, lúc này anh mới tỉnh ra.
“Wow!” Anh phấn khích bế cô lên xoay một vòng.
“Thả con bé xuống! Thả con bé xuống!” Lúc này hai người mẹ mới phản ứng kịp, vội vàng bảo Nguyên Nghiêu thả phụ nữ có thai xuống, “Cẩn thận một chút!”
Hai mẹ đưa mắt nhìn nhau một hồi, quay người hỏi hai người ba vẫn không mở miệng, “Các ông nói một chút gì đi!”
Bây giờ mới để cho họ nói chuyện sao!
Hai người ba bốn mắt nhìn nhau, không có ý kiến.