Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 96: Ngoại Truyện 6


Đọc truyện Trộm Nhìn Ánh Sáng – Chương 96: Ngoại Truyện 6


Edit: Ry
Tạ Thời Dã cố gắng dùng giọng điệu bình thản nhất, kể lại mâu thuẫn của mình với gia đình, nói hết những lo âu và suy nghĩ của bản thân.

Y rất hiếm khi nhắc tới người nhà, vì đúng là chẳng có gì vui khi nhắc tới bọn họ, y càng không muốn để Phó Húc phiền lòng cùng với mình.
Mặc dù cả hai đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, buồn rầu cần phải san sẻ cho nhau, chỉ là y không có quá nhiều cảm giác mãnh liệt, kể cả khi đối mặt với sự chỉ trích của gia đình.
Từ sau khi lên đại học y đã chạy trốn, nhưng cũng đã từng vài lần quay đầu muốn tìm kiếm phương pháp hoà giải với gia đình, để rồi lần nào cũng là thất vọng.
Có lẽ là vì đã thất vọng quá lâu quá nhiều rồi nên y cũng không còn thất vọng như vậy nữa.

Gia đình như nhà họ Phó là rất hiếm, cũng khiến cho y cực kì khao khát, tình thương mà ba mẹ dành cho con cái thắng được cái nhìn của người đời, nhưng trên đời này, phần lớn là cha mẹ dùng định kiến của người đời để đòi hỏi con mình phải như vậy.
Có lẽ là có thương đấy, chỉ là những yêu thương đó không thắng nổi cảm giác sợ hãi với ánh mắt của người ngoài, với những lời đồn đại bịa đặt, ham muốn của bản thân, cùng với những hiểu biết và quan niệm mà hoàn cảnh đã hình thành cho họ sau một thời gian dài.

Họ nói rằng người cần phải có con cháu, nếu không về già làm gì có nơi nương tựa, cuối cùng chỉ kết lại bằng một lời thở dài nặng nề, ba mẹ là vì muốn tốt cho con thôi.
Không thể nói rằng suy nghĩ của họ là sai, mỗi người đều có cách sống, quan niệm của riêng mình.

Từ rất lâu về trước, Tạ Thời Dã đã càng lúc càng xa cách với gia đình mình, mấy năm đầu tiên đi làm, y đã từng muốn dùng tiền tài để chứng minh bản thân, sau này mới thấy cái suy nghĩ đó ngây thơ và nực cười biết mấy.
Bởi vậy nên sau này, mỗi lần về nhà, chỉ cần dăm ba câu là bầu không khí sẽ trở nên gượng gạo, quan điểm không hợp nhau, y không đổi lấy được một ánh nhìn khen ngợi từ ba.

Mà mỗi lần đứa em trai học hành giỏi giang, phát triển theo con đường mà ba y mong muốn về nhà, y sẽ càng thấy được rõ sự khác biệt.
Y cố gắng khách quan mà kể lại chuyện nhà mình, rồi nhìn Phó Húc, người đàn ông của y vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.


Phó Húc không an ủi Tạ Thời Dã, cũng không nói những lời trách móc, anh chỉ im lặng, rất lâu sau mới khẽ nói: “Người nhà anh đều rất thích em.”
Tạ Thời Dã ngồi ở ghế phụ, quay sang nhìn sườn mặt Phó Húc, một chùm sáng ngoài xe lướt nhanh trên mặt anh, lại vô tình chiếu rọi vẻ phức tạp, khó chịu, đau lòng và còn có cả sự phẫn nộ mơ hồ trên khuôn mặt ấy.
Phó Húc nhẹ nhàng phun ra một hơi: “Anh bỗng nhớ đến cái mùa đông mười mấy năm trước kia.”
Tạ Thời Dã nhạy bén rất đúng lúc, y ăn ý biết Phó Húc đang nói về chuyện gì, đó là cái lần mà gần năm mới rồi y vẫn chưa về nhà, ngồi trong cửa hàng tiện lợi, cũng là cái lần khiến y hết thuốc chữa mà yêu Phó Húc say đắm.
Thật ra Phó Húc đã đoán được phần nào quan hệ của Tạ Thời Dã với người nhà, nhưng khi thật sự nghe hết câu chuyện, lại nhìn người yêu cố tỏ vẻ mình không sao, Phó Húc không nói nổi gì nữa, như thể những lời an ủi kia chỉ là những trang giấy nhẹ nhàng rơi xuống một vùng hư vô.
Rõ ràng bầu không khí vừa mới chìm xuống như vậy, Tạ Thời Dã lại cười: “Đúng rồi, lần đó anh còn nấu cho em một bát mì trường thọ.”
Y tiến tới bên cạnh Phó Húc, thì thầm: “Nói cho anh nghe bí mật này nhé, em bắt đầu thích anh từ ngày đó đấy.”
Tạ Thời Dã chưa từng nói cho Phó Húc biết sự mở đầu cho tình cảm này của y, Phó Húc cũng không hỏi.

Tạ Thời Dã cũng hiểu được đại khái tâm lý của Phó Húc, hẳn là anh nghĩ đã để y thích anh nhiều năm như vậy mà anh lại hoàn toàn không hay biết, thấy quá tội lỗi.
Trong tình huống này, càng không nên hỏi mấy câu như vì sao em lại thích anh, hay là vì sao lại có thể thích nhiều năm như vậy, nghe như đang chất vấn tình cảm của đối phương, lại như đang đắc ý vì được người ta yêu nhiều năm như thế.
Mặc dù Tạ Thời Dã sẽ không bao giờ nghĩ vậy, nhưng Phó Húc không cho phép bản thân hỏi những điều đó.
Người đàn ông này, trông thì mạnh mẽ, nhưng thật ra trái tim luôn yếu mềm như vậy.

Rõ ràng anh có thể bỏ qua quá khứ để bản thân được thoải mái, nhưng lại chọn mềm lòng với y, để cho y chiếm lấy một vị trí trong tim mình.
Bây giờ đột nhiên nghe được lý do Tạ Thời Dã thích mình, Phó Húc ngạc nhiên tròn mắt, hơn nửa ngày mới dở khóc dở cười nói: “Hóa ra là vậy sao…” Nói đến đây, anh thoáng ngừng lại rồi mới nói tiếp: “Thật may là ngày hôm đó anh đã tới cửa hàng tiện lợi.” Cũng may anh đã gặp được Tạ Thời Dã trong lúc y yếu đuối như vậy.
Không dám nói Tạ Thời Dã gặp phải anh là may mắn, nhưng giờ phút này, từ tận đáy lòng anh chỉ muốn cảm tạ bản thân ngày hôm đó đã quyết định đi vào cửa hàng tiện lợi.
Mà Tạ Thời Dã khi ấy, một nam sinh 19 tuổi, vừa mới biết yêu, chỉ cần một tô mì, một thời điểm thích hợp là đã đủ thắp lên trong tim y một ngọn lửa nhỏ, lại thiêu đốt đến nhiều năm như vậy.


Trong quãng thời gian đó, đã có lần nó sắp lụi tàn rồi, nhưng rốt cuộc y vẫn không cam lòng.
Nhiều năm chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được ngày hoa nở thấy trăng lên.
Phó Húc nói, người nhà anh đều thích em, bất cứ lúc nào em cũng có thể về nhà.
Tạ Thời Dã nhịn cười nói: “Chẳng lẽ giờ nhà anh mới thành nhà em sao, em cứ tưởng là từ khoảnh khắc đeo nhẫn lên, ba mẹ anh đã là ba mẹ em rồi chứ.”
Phó Húc thấy Tạ Thời Dã như vậy thì cũng nhẹ lòng hơn.

Còn chuyện về gia đình Tạ Thời Dã, anh hiểu là Tạ Thời Dã muốn tự giải quyết, Phó Húc tôn trọng quyết định của y, anh sẽ không hỏi nhiều.
Trở lại thành phố C, kì nghỉ chỉ còn lại hai ngày, ở nhà họ Phó không dám làm gì, giờ về nhà mình, Tạ Thời Dã gần như trổ hết tài nghệ quấn lấy Phó Húc.
Phó Húc trông thì cấm dục chững chạc, nhưng khi bị dồn ép, anh sẽ hung ác đến bất ngờ, khi dùng sức, phần hàm dưới căng chặt, từ trên cao nhìn xuống, còn không cho y cựa quậy.

Từ góc nhìn của Tạ Thời Dã thì thật quá sức đàn ông, khiến bụng dưới y bủn rủn, đương nhiên là, trong mềm ngoài mỏi.
Đàn ông đều thích kịch liệt, y thích Phó Húc hung dữ với mình.
Càng dữ càng tốt.
Hai ngày hoang đường cứ thế trôi qua, cuối cùng kì nghỉ cũng kết thúc, phải trở lại chạy deadline.

Cái ngày phải rời đi, Dương Dương ở dưới lầu chờ y, lại nghênh đón được một Tạ Thời Dã đi đứng không vững.
Hình như eo không duỗi thẳng được, chân cẳng cũng không thể khép lại, vành mắt thâm đen, hoang dâm vô độ.
Dương Dương không nhịn được nói: “Anh Tạ, anh kiềm chế chút đi, một bó tuổi rồi.”
Tạ Thời Dã tùy ý nghịch đuôi tóc: “Khoái hoạt giữa đàn ông, cậu không tưởng tượng nổi đâu, thật sự là không thể dừng được.”

Dương Dương: “…” Cậu không muốn tưởng tượng, càng không muốn thử, quá khó.
Trần Phong nhận được tin kể khổ của Dương Dương, không nhịn được cười, Phó Húc ở bên cạnh thấy được, thuận miệng hỏi: “Bạn gái à?”
Cậu trợ lý này của anh, sau khi chia tay với bạn gái vốn đã sắp kết hôn hồi năm ngoái, từ đó cứ đi theo bên cạnh anh, giờ là trợ lý của đạo diễn, về sau cũng có thể tự mình đảm đương một phía, trở thành đạo diễn.
Nghe Phó Húc nói vậy, Trần Phong cứng người, cuối cùng không thể làm gì khác hơn ngoài nói: “Anh Phó, em đi theo anh có thời gian yêu đương hay không chẳng lẽ anh còn không biết?”
Phó Húc cảm thấy hình như mình đúng là không đủ quan tâm tới Trần Phong: “Chỉ là tôi thấy cậu gần đây hay cười với điện thoại, tưởng là đợt Trung Thu cậu về nhà đi xem mắt.”
Trần Phong lắc đầu: “Là Dương Dương.”
Bởi vì hai vị nghệ sĩ thân thiết với nhau, trợ lý bọn họ cũng không thể tránh khỏi có quan hệ mật thiết, nhất là Dương Dương thật quá buồn cười, Trần Phong cảm thấy cậu ta đáng yêu như chó con vậy, có đôi khi Dương Dương tùy tiện nói một câu cũng khiến hắn cảm thấy thật thú vị.
Lúc này có người gõ cửa phòng, từ ngoài nói vọng vào: “Đạo diễn Phó, đã đến giờ phỏng vấn nam chính rồi ạ.”
Phó Húc đứng dậy: “Được rồi, tôi tới ngay.”
Tạ Thời Dã và Phó Húc bận rộn công việc chừng nửa tháng, ngày thường vẫn gọi điện đều đặn cho nhau, nhưng Tạ Thời Dã thật sự quá bận, mà cái quảng cáo y nhận, không biết đạo diễn giở cái chứng gì mà vỗ đầu một cái đòi chui vào tận núi sâu rừng thẳm.
Dương Dương nói vị đạo diễn này trước đó toàn quay phim điện ảnh, còn có vài giải thưởng, bên nhà đầu tư thích phong cách của hắn ta.

Tạ Thời Dã tức giận hỏi: “Nhà đầu tư là ai?”
Dương Dương: “Là cha ruột của đạo diễn.”
Tạ Thời Dã: “…” Thôi được rồi.
Đợi đến khi Tạ Thời Dã chui từ rừng rú không một vạch sóng ra, lập tức thấy Dương Dương đang vội vàng lướt điện thoại kêu lên.

Tạ Thời Dã không hiểu gì quay sang: “Sao thế?”
Dương Dương cứng ngắc lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Dương Dương đã theo Tạ Thời Dã nhiều năm như vậy rồi, Tạ Thời Dã chỉ cần nhìn vẻ mặt cậu ta đã biết là có chuyện.

Thế là dưới sự uy hiếp dụ dỗ của Tạ Thời Dã, cậu trợ lý đáng thương đành phải khai thật: “Anh Phong bảo em là trong đoàn làm phim có Tuesday lẳng lơ, vẫn luôn quấn lấy đạo diễn Phó.”
Tuesday lẳng lơ là cậu ta tự chêm thêm vào, chứ nguyên văn câu của Trần Phong chỉ là gần đây nam ba* liên tục tới thỉnh giáo đạo diễn lúc đêm khuya, đạo diễn đã từ chối mấy lần rồi.


Ban ngày quay phim thì diễn xuất của gã rất tệ, cái kiểu như thể không diễn được tốt đều là do thiếu sự chỉ dạy của đạo diễn.
*Nam phụ của phụ, nam hai là kiểu nhân vật phụ có thời lượng xuất hiện chỉ sau nam chính, nam ba sau nam hai.
Phó Húc đã ngầm nổi cáu, gọi vài cuộc điện thoại muốn đổi diễn viên, nào ngờ bên sản xuất lại nói không thể đối, vì phía sau nam ba là nhà đầu tư nào đó.
Cộng thêm việc mặc dù nam ba không có quá nhiều cảnh quay, nhưng diễn viên phù hợp với điều kiện của nhân vật rất ít, mà tìm gấp đến thay thế ngay lại càng ít hơn.
Mấy kiểu nhân vật như vậy một khi phát sinh thay đổi là cả đoàn làm phim sẽ bị ảnh hưởng theo, các cảnh đã quay lẫn tiến độ đều sẽ bị xáo trộn.
Phó Húc cũng chẳng quan tâm lắm chuyện nhà đầu tư rút vốn, nhưng mà anh đã gọi đến cả chục cuộc điện thoại cũng không tìm được diễn viên thích hợp.
Mấy việc như quay phim điện ảnh này đều phải sắp xếp thời gian từ rất sớm, đã tìm người thay thế gấp mà còn có đủ loại yêu cầu như thế, đâu có dễ dàng.
Dương Dương vừa dứt lời đã thấy Tạ Thời Dã cầm máy tính bảng nhìn một hồi, sau đó bấm bấm đề nghị hủy mấy cái công việc quá tốn thời gian, nếu thật sự không từ chối hay hoãn được thì để đó.

Cứ lẻ tẻ như vậy, y thật sự để trống ra được khoảng nửa tháng, mặc dù giữa chừng cũng có mấy cái hoạt động cần phải chạy đi quay.
Thấy hành động của Tạ Thời Dã, Dương Dương không khỏi rùng mình, yếu ớt nói: “Anh Tạ, anh bình tĩnh một chút, Cao Lương sẽ điên lên mất.” Mà đạo diễn Phó điên lên còn đáng sợ hơn.
Đạo diễn Phó sao có thể cho phép Tạ Thời Dã liều mạng như vậy được.
Cái hình thức điên cuồng chạy deadline như vậy đã lâu lắm rồi không làm, giờ Cao Lương sắp xếp lịch trình cho Tạ Thời Dã sẽ luôn để y có thời gian nghỉ ngơi đầy đủ.
Cộng thêm Tạ Thời Dã cũng có suy tính của riêng mình, nêm không còn liều mạng phơi mặt ra cho công chúng thấy như trước nữa, sự thật là lịch trình trong nửa năm tới của y cũng không có kín đến như vậy.
Kết quả lịch trình vốn đang thoải mái dư dả thời gian, bởi vì một quyết định bốc đồng của Tạ Thời Dã, cộng thêm quay phim, trực tiếp khiến cái bảng công việc chật kín, mệt chết người.
Tạ Thời Dã ngẩng đầu lên khỏi máy tính bảng, ánh xanh lập lòe rọi lên mặt y, khiến y càng thêm vẻ lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại hừng hực ngọn lửa.
Y nói: “Không sao, tôi sẽ diễn được.”
Dương Dương: “Cái đó không phải vấn đề, đạo diễn Phó sẽ không đồng ý đâu, anh tỉnh táo lại đi.”
Tạ Thời Dã nhếch môi, cười đến là âm u: “Anh ấy sẽ đồng ý thôi, coi như làm một tuần trăng mật.”
Có ai lại đến đoàn làm phim hưởng tuần trăng mật không hả! Anh Tạ lên cơn điên thật rồi, Dương Dương lo đến vỡ đầu, điên cuồng nhắn tin cho Trần Phong, nói là siêu sao Tạ bên này nổi khùng rồi, vài ngày nữa sẽ giết tới đoàn làm phim, dạy Tuesday cách làm người..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.