Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 14


Đọc truyện Trộm Nhìn Ánh Sáng – Chương 14


Edit: Ry

Tạ Thời Dã trở lại trường quay, Chung Xương Minh vẫn chưa nguôi giận, đang chỉ huy mọi người bố trí cho cảnh quay tiếp theo, không thèm nhìn Tạ Thời Dã.


Có một số việc không cần Phó Húc dặn dò Tạ Thời Dã cũng sẽ làm, ví dụ như là làm thế nào để xin lỗi với đạo diễn.
Debut nhiều năm như vậy rồi, y không non trẻ đến độ ngay cả xin lỗi như thế nào cũng không biết.


Tạ Thời Dã vừa nhấc chân đi về phía đạo diễn, Phó Húc lập tức theo sau y, giống như phụ huynh của học sinh phạm lỗi, khuôn mặt rất nghiêm túc, theo sau Tạ Thời Dã đến trước mặt Chung Xương Minh.


Chung Xương Minh lườm hai người bọn họ một cái, lỗ mũi hừ một tiếng.
Tạ Thời Dã ăn nói khép nép xin lỗi, nói sẵn sàng quay lại, sẽ đánh thật.
Nói đến đây, y quay đầu dùng ánh mắt tìm Phó Húc, nhận ra người đang ở ngay sau lưng mình, giật mình trong một cái chớp mắt, y không nhịn được nhếch môi, rồi nhanh chóng đè xuống.


Tạ Thời Dã nói: “Đạo diễn, tôi rất xin lỗi, một lần nữa đi ạ, lần này tôi sẽ diễn hết sức mình.”

Chung Xương Minh còn chưa lên tiếng, Tưởng Thắng ở bên cạnh đã vỗ vai ông, Phó Húc tiến lên một bước, khẽ nói: “Thầy à, lại một lần nữa đi.”

Một tên hai tên, tên nào cũng chỉ biết bao che cho Tạ Thời Dã! Chung Xương Minh không thể làm gì khác ngoài thở dài: “Được rồi, lại lần nữa.”

Lần này thuận lợi vượt qua.
Sau khi quay xong, Phó Húc sưng một bên mặt phải chườm nước đá, Tạ Thời Dã đi đến bên cạnh anh, vì vừa mới quay xong nên hốc mắt còn hiện ánh đỏ, như thể chỉ chớp mắt một cái thôi là nước mắt sẽ lã chã rơi xuống, trông cực kì áy náy.


Phó Húc không nói gì, tay phải cầm túi chườm đá, tay trái giơ ngón cái lên, ra hiệu diễn không tồi.


Đúng lúc này toa ăn Cao Lương đã đặt sẵn cho y được đẩy vào trong trường quay, có rất nhiều món ăn cũng như đồ uống lạnh, còn có món tráng miệng sau bữa ăn như bánh ngọt, kem ly.


Dương Dương mang phần của Tạ Thời Dã tới, Tạ Thời Dã nhìn cũng không nhìn, trựa tiếp đưa cho Phó Húc ở bên cạnh.
Trong tay Dương Dương vẫn còn cầm một phần khác, lập tức dở khóc dở cười: “Anh Tạ, em lấy phần cho Phó lão sư đây rồi.”

Tạ Thời Dã cũng cảm thấy hơi lúng túng, y quá nôn nóng, người bên cạnh cũng đã nhìn ra.
Phó Húc cũng không có vấn đề gì, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn sư ca.”

Nghe Phó Húc nói như vậy, Tạ Thời Dã cũng phối hợp nói theo: “Đừng khách khí, coi như ta bồi thường cho gà quay của đệ.”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, mọi thứ chìm vào im lặng.


Dương Dương ở bên cạnh quan sát, cứ cảm thấy có gì đó hơi tế nhị, rồi lại cảm thấy hình như mình nghĩ quá nhiều.
Nhưng thực sự không thể không nghĩ nhiều được, một người là ảnh đế đã come out, một người là minh tinh có tính hướng ngầm thiên về nam giới, nếu thật sự muốn cọ xát ra tia lửa thì cũng bình thường.

Có điều chuyện này mà để cho người đại diện Cao biết thì, e là sẽ phát điên lên mất.


Buổi tối còn phải diễn tiếp, có rất nhiều cảnh quay, khả năng cao là sẽ không thể kết thúc sớm được.
Hai tay Tạ Thời Dã cầm cà phê, cúi đầu đọc kịch bản.
Cà phê trong cốc là cà phê đá, đông cứng cả tay y khiến mười ngón tay đỏ ửng, nhưng y lại không nhận ra, chỉ chú tâm đọc kịch bản.


Bởi vì sau khi quay xong hai diễn viên chính vẫn phải duy trì quan hệ với nhau, nên chỗ nghỉ ngơi của bọn họ cũng cùng một địa phương.


Dương Dương đã thân quen với trợ lý Trần Phong của Phó Húc, gọi nhau rất thân thiết, mở miệng một tiếng là anh Dương em Trần.


Phó Húc phải đi hóa trang vết thương trước, sau khi hóa trang xong thì cởi trần quay trở lại, trêu cho đám con gái ở trường quay điên cuồng hưng phấn, đám đàn ông nhìn thấy dáng người của Phó Húc cũng phải xuýt xoa.


Ai bảo Phó Húc có dáng người cao lớn như người Châu Âu, mặt lại đẹp trai ngời ngời.


Tạ Thời Dã nghe tiếng động thì giương mắt nhìn qua, chỉ thấy thợ trang điểm không chỉ hóa trang vết thương cho Phó Húc, còn không ngại làm lố, đánh bóng cho phần xương quai xanh, lồng ngực lẫn cả cánh tay của anh, nhìn bóng loáng nhẵn mịn, gợi cảm nóng bỏng.


Nửa người trên của Phó Húc, trong mấy tháng luyện tập Tạ Thời Dã đã nhìn thấy không chỉ một lần, nhưng không lần nào có thể khiến y quen được.


Nếu ai có thể thấy người trong lòng khỏa thân mà còn không có phản ứng, vậy thì tới khiêu chiến y đi.


Y chỉ là nhịn xuống ép bản thân không được động chân động tay thôi đã rất khó khăn rồi.


Tạ Thời Dã cúi đầu ngậm ống hút, ừng ực ừng ực uống hết hơn nửa ly cà phê đá, cổ họng bị đông lạnh tê rần, lại thêm uống nhanh quá nên bị ho, ho đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, cũng giúp che giấu cho sự thật y đỏ mặt vì nhìn thấy cơ thể của Phó Húc.


Phó Húc ngồi vào ghế bên cạnh y, đưa giấy cho y.
Tạ Thời Dã che miệng, vô thức giơ tay nhận lấy, chạm phải ngón tay của Phó Húc, lòng bàn tay bao lấy tay của người kia trong một giây, như thể bị bỏng, khẩn cấp thả ra.


Tạ Thời Dã cầm giấy ấn lên khóe miệng, hai mắt gắt gao nhìn vào kịch bản.


Y nghe thấy cái ghế bên cạnh vang lên tiếng động, một cơ thể nam giới tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng nhích lại gần.
Hương vị đàn ông thành thạo hòa với mùi thoang thoảng của kem phấn trang điểm truyền đến chóp mũi y, chẳng những không khó ngửi mà mùi hương ấy còn khi nặng khi nhẹ bóp lấy trái tim y, khiến y cảm thấy phần cơ thể đang sát gần Phó Húc nóng rực.


Phó Húc ở bên cạnh y nói: “Đọc nghiêm túc nhỉ, có cần tôi hỗ trợ không?”

Hỗ trợ mà Phó Húc nói chính là đối diễn, như vậy sẽ thuộc lời thoại nhanh hơn là học vẹt.

Phó Húc biết một vị nữ tiền bối xưa nay chưa bao giờ đọc thuộc lời thoại, toàn là trước khi diễn thì xem kịch bản, nhớ đại khái, sau đó vừa diễn vừa tự phát huy.


Phó Húc còn nói: “Tay cậu không thấy lạnh à?”

Tạ Thời Dã sững sờ, lúc này mới phát hiện ra y vẫn còn đang nắm chặt cốc cà phê, vội vàng để qua một bên, rồi như ý thức được cái gì, quay đầu hỏi Phó Húc: “Vừa rồi tôi có làm anh bị buốt không?”

Phó Húc không ngờ trọng điểm của y lại ở chỗ này, hơi buồn cười nói: “Là cậu bị buốt mới đúng, ngón tay cậu lạnh như đá kia kìa.”

Ngón tay lạnh như đá nhanh chóng được sưởi ấm, đặt lên cơ thể Phó Húc, đặt lên vết thương giả của anh, nhẹ nhàng xoa bóp, đây là cảnh Bạch Trường An bôi thuốc cho Bạch Khởi Phong.


Cuối cùng Bạch Trường An vẫn không yên tâm về sư đệ đã tức giận bỏ đi, muốn khuyên nhủ hắn thêm mấy câu.
Tính tình y vốn vậy, ngày thường trông lạnh nhạt không gần gũi với ai, kiệm lời ít nói, nhưng thực chất lòng dạ lại mềm mại vô cùng.


Nhất là sau khi Bạch Khởi Phong lớn lên, càng ngày càng không nghe lời.


Tiểu Ngũ Tiểu Lục nghe thấy bọn họ cãi nhau, trốn ở ngoài cửa run lẩy bẩy.
Đợi đến khi Bạch Khởi Phong xô cửa bỏ đi, một lúc lâu sau hai đứa nhỏ mới rón rén đi vào, ngoan ngoãn nói sư huynh đừng giận.


Tiểu Lục còn nói: “Tứ ca cũng chỉ muốn mua quà cho đại sư huynh thôi.”

Tiểu Ngũ kéo Tiểu Lục một cái, Bạch Trường An nhặt lên bọc giấy bọc gà quay, động tác khựng lại, nhìn hai đứa trẻ: “Quà gì?”

Tiểu Lục lấy hai tay che miệng như nói gì sai, một đôi mắt to lộ ở bên ngoài, ngay lập tức hối hận.


Bạch Trường An nhìn về phía Tiểu Ngũ: “Đệ nói đi.”

Tiểu Ngũ lườm Tiểu Lục không biết giữ mồm giữ miệng một cái, cuối cùng vẫn nhăn nhăn nhó nhó nói hết.


Bạch Khởi Phong đã mấy lần lẻn xuống núi đi xem Bạch Trường An, Bạch Trường An đến bến tàu cũng không phải làm việc nặng, sư phụ biết chữ, dạy chữ cho y, vào thời điểm này người biết chữ không nhiều, Bạch Trường An cứ thế làm cho phòng sổ sách của nhà họ Kim.


Mỗi ngày luôn văn vẻ lịch sự, luyện công xong thì cởi áo, mặc lên chiếc áo bào màu trắng trông như thư sinh đi đến bến tàu kiểm hàng ghi sổ.


Có hôm Bạch Khởi Phong trở lại nói với Tiểu Ngũ và Tiểu Lục, có thể đại sư huynh sẽ không cần bọn chúng nữa, sẽ như nhị sư huynh với tam sư huynh tìm đường khác ra đi.


Tiểu Ngũ Tiểu Lục còn nhỏ, nghe thế thì sợ vô cùng, đại sư huynh chính là người quan trọng nhất của bọn nó, như huynh như cha, giờ huynh ấy không cần bọn nó nữa, vậy thì sư phụ phải làm thế nào, bọn nó phải làm thế nào bây giờ?


Bạch Khởi Phong dỗ dành hai đứa sư đệ, bảo hai đứa phải ngoan ngoãn đối xử với đại sư huynh tốt hơn nữa, hắn cũng sẽ đi kiếm tiền, chia sẻ gánh nặng với Bạch Trường An, với cả sắp đến sinh nhật của Bạch Trường An rồi, hắn muốn tiết kiệm tiền mua cho huynh ấy một món quà.


Bạch Trường An vốn đang tức giận vì sự chống đối của Bạch Khởi Phong, nghe vậy thì đâu còn giận nổi nữa, thậm chí còn khổ sở vô cùng, y không biết đám sư đệ của mình lại bất an như vậy, còn tự cho là mọi chuyện vẫn tốt.


Bạch Trường An xoay người ôm hai đứa trẻ vào trong lòng: “Đừng nghe tứ sư huynh của các đệ làm gì, chừng nào Tiểu Ngũ, Tiểu Lục còn chưa trưởng thành, huynh sẽ không đi đâu hết, không đi là không đi.
Mặc kệ nhà họ Kim hay nhà họ Ngân, đạo quán Thanh Phong của chúng ta mới là nhà của huynh.”

Buổi tối, Bạch Trường An cầm thuốc trị thương gõ cửa phòng Bạch Khởi Phong, rõ ràng ánh nến bên trong chưa tắt, nhưng không có tiếng trả lời y, chắc vẫn còn đang giận dỗi.


Bạch Trường An đẩy cửa bước vào.
Bạch Khởi Phong đã cởi áo, ngồi trên ghế đưa lưng về phía y, trên tấm lưng cường tráng có một vết bầm màu đen rất lớn, những lằn đỏ chồng chất xung quanh cũng không khiến người ta phải giật mình như vết thương kia.


Trái tim Bạch Trường An run lên, y bước nhanh về phía trước: “Sao lại bị thương nặng như vậy?”

Bạch Khởi Phong không thèm quay đầu nhìn sư huynh của hắn, vẫn đưa lưng về phía y: “Nhờ đám người mà sư huynh tốt của ta không ngừng nhận lỗi bồi thường hòa giải ban tặng đấy.”

Bạch Trường An siết chặt nắm đấm, buông ra, rồi lại nắm chặt, nghiến chặt hàm.
Mặc dù y đã quen với chuyện nghiêm khắc, nên khi trừng phạt Bạch Khởi Phong không hề nương tay, nhưng mắt thấy Bạch Khởi Phong bị thương nặng như vậy, cây côn kia không khác nào nặng nề đánh trên người y, đau đến xót lòng.


Y gian nan nói với giọng khàn khàn: “Tại sao không nói?”

Bạch Khởi Phong cười khẩy: “Nói cái gì, huynh sẽ nghe ta nói à, ngay từ đầu đã định tội ta là ai, vừa về đã bắt ta đến quỳ trước bàn thờ sư tổ là ai, không phân biệt đúng sai đã đánh ta là ai hả.”

Bạch Trường An im lặng một hồi, sau đó nói bằng giọng mềm mại: “Lên giường đi, ta bôi thuốc cho đệ.”

Bàn tay đặt trên bàn của Bạch Khởi Phong nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên: “Đây là trò gì, đánh một gậy rồi cho một quả táo à?”

Bạch Trường An biết hắn còn giận: “Là sư huynh sai, Tiểu Phong, lên giường nằm đi, sư huynh bôi thuốc cho đệ.”

Bạch Khởi Phong bỗng quay đầu lại, rõ ràng lớn như vậy rồi còn như một đứa trẻ con, bị lời xin lỗi của sư huynh làm cho đỏ mắt, càng thêm ấm ức: “Không đi! Huynh đánh cho gà quay của ta rơi xuống đất.”

Bạch Trường An suýt chút nữa bật cười, tiến lên ôm lấy Bạch Khởi Phong, ấn đầu hắn vào eo mình, xoa đầu sư đệ của y: “Bôi thuốc xong, chúng ta và Tiểu Ngũ Tiểu Lục sẽ cùng ăn gà nhé.”

Bạch Khởi Phong rầu rĩ nói: “Sư huynh, có phải huynh muốn thành thân với Kim tiểu thư kia không.”

Bạch Trường An: “Nói linh tinh gì đấy, Kim tiểu thư và ta không có quan hệ đó, lại nói, mấy đệ còn chưa lập gia đình, sao sư huynh có thể cưới cô nương được, đây chẳng phải là làm chậm trễ người ta à?”

Bạch Khởi Phong ngửa đầu khỏi bụng Bạch Trường An, oán giận nói: “Bọn ta là gánh nặng của huynh à?”

Bạch Trường An vội nói: “Sao lại thế, các đệ là người nhà của ta.”

Bạch Khởi Phong thở dài, đưa tay ôm eo sư huynh, gương mặt cọ cọ lên trên: “Làm gì có người nhà nào lại đánh người nhà nhẫn tâm như vậy chứ.”

Bạch Trường An không giữ được nét mặt: “Này, đệ còn muốn giận đến khi nào, có muốn bôi thuốc không hả.”

Bạch Khởi Phong: “Có.” Nói xong, hắn lại nói thêm một câu: “Sư huynh là của ta.”

Bạch Trường An vuốt mái tóc cưng cứng trong lòng bàn tay: “Đúng đúng đúng, sư huynh là của đệ.”

Chung Xương Minh kêu cắt, ngồi trước màn hình xem lại cảnh quay.

Màn diễn vừa kết thúc, Tạ Thời Dã không buông Phó Húc ra ngay, vẫn còn đang đắm chìm trong vở kịch.
Vẫn là Phó Húc phải vỗ lên lưng y động viên, y mới hoàn hồn buông ra.


Tạ Thời Dã lúng túng lùi lại mấy bước, nghĩ ngợi, rồi lại hỏi Phó Húc: “Rốt cuộc là Bạch Khởi Phong có tình cảm gì với sư huynh của hắn?”

Mặc dù đã xem kịch bản, nhưng y càng muốn biết Phó Húc nghĩ gì hơn.


Phó Húc nói: “Có lẽ là tình thân.”

Tạ Thời Dã cảm thấy khó hiểu: “Anh chắc chứ, tình thân mà lại có ham muốn độc chiếm mãnh liệt như vậy ư?”

Phó Húc: “Cũng không hẳn là ham muốn độc chiếm, nó giống cảm giác khủng hoảng hơn, hắn sợ Bạch Trường An sẽ vứt bỏ bọn họ.”

Tạ Thời Dã: “Nhưng cuối cùng lại là Bạch Khởi Phong vứt bỏ Bạch Trường An.”

Phó Húc: “Tính cách của Bạch Khởi Phong khá là cực đoan, hắn thà phụ tất cả người trong thiên hạ cũng không muốn để bất kì ai phụ hắn.”

Tạ Thời Dã: “Nhưng đó cũng không thể là cái cớ cho việc hắn dan díu với chị dâu của mình được, hắn đã làm tổn thương Bạch Trường An nặng nề.”

Phó Húc trêu đùa nói: “Đúng vậy, lòng dạ thật độc ác.
Nếu tôi mà có một sư huynh như thế, chắc chắn sẽ không nỡ đối xử với huynh ấy như vậy.”

Rõ ràng chỉ là một câu đùa bâng quơ không có bất cứ ý nghĩa gì, là người diễn vai sư huynh, Tạ Thời Dã vẫn không có thuốc chữa mà rung động, rung động tưởng chết.


Y chỉ mong là lớp trang điểm trên mặt hiện giờ đủ dày, đừng để cho sắc đỏ hiện ra ngoài lớp phấn lót, khiến người ta chê cười.


Trường quay có nhiều người nên ầm ĩ, đạo diễn luôn phải dùng míc hoặc một cái loa cầm tay để ra chỉ thị.
Từ trong loa phát ra tiếng của Chung Xương Minh: “Cảnh ôm vừa rồi, quay lại đoạn thứ năm phân cảnh thứ mười một, đổi góc độ quay cho tôi.”

Phó Húc đưa tay ra: “Đến đây nào, sư huynh.”

Tạ Thời Dã đi tới, bàn chân lâng lâng như đang đi trên mây.
Diễn kịch thật tốt, còn có thể ôm người trong lòng.


Y đứng đấy, Phó Húc ngồi, y cúi đầu nhìn gương mặt người trong ngực, yên lặng thầm thì trong tim: Em cũng vậy.


Nếu y có một người sư đệ như vậy, y cũng sẽ không nỡ đối xử với hắn như thế.


Y sẽ cưng chiều người đó lên tận trời, khiến hắn trở nên hư hỏng, khiến cho xung quanh hắn chỉ còn lại mình y, hắn chỉ có thể ỷ lại vào y, yêu y, ngắm nhìn y.


____________________________________

Năm mới vui vẻ nha mọi người~


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.