Trở Về Đời Thanh

Chương 23: Huynh đệ (2)


Đọc truyện Trở Về Đời Thanh – Chương 23: Huynh đệ (2)

Trong lòng Dận Chân cũng hiểu, sợ là Thái Tử đã nảy sinh không ít cảnh giác với mình, có trách thì chỉ trách hành vi của mình mới rồi quá rêu rao, bởi vậy hắn tự nhắc nhở bản thân mình cần tiếp tục trau dồi. Hắn biết rõ đạo lý “cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ” này, nếu như hiện giờ được Hoàng A Mã sủng, nhất định sẽ trở thành đối tượng công kích tập thể của các huynh đệ khác, hắn cần phải giấu tài, nếu bị chú ý quá sớm, kết quả chắc chắn sẽ sớm bị như Thái Tử và Bát hoàng tử, bị đào thải, bị knock out.

Nghĩ tới đây Dận Chân lập tức quỳ xuống dập đầu, sau đó nói; “Sư phụ vẫn dạy nhi thần là Hoàng A Mã có ban thưởng thì nhi thần không được chối từ, nhưng nhi thần cả gan xin Hoàng A Mã và Thái tử thu hồi lại phần thưởng đã ban!”

Khang Hi hơi kinh ngạc, còn khóe miệng Thái Tử thì lập tức hiện lên một tia cười lạnh.

Không đợi Khang Hi hỏi, Dận Chân lại nói: “Hoàng A Mã, nhi thần không thể tranh công, kì thật hôm nay hình như là ma xui quỷ khiến, lúc ấy đầu nhi thần hoàn toàn trống rỗng, vừa thấy súng ở bên hông Nặc Mẫn một cái là đầu óc nóng lên, thực ra sau đó nhi thần cũng sợ hãi không ít, nếu làm Hoàng A Mã bị thương thì nhi thần muôn chết cũng không đền hết tội. Hơn nữa, nhi thần cảm thấy Thái Tử và đại ca nói có lý, nhi thần như thế là quá lỗ mãng, nên phạt ạ!”

Khang Hi trầm ngâm một lát, nói: “Hôm nay bất luận là con vô tình hay có tâm thì đều được xem như lập công lớn, thế nhưng trẫm cũng mới hỏi Nặc Mẫn, trước kia con mới bắn súng vài lần mà đã dám nổ súng lúc ấy thì mặc dù có tinh thần gan dạ đáng khen thì cũng phải trách là quá lỗ mãng rồi, chi bằng hãy chịu khó tu dưỡng tính khí thêm nữa đi.”


Dận Chân vội hỏi: “Nhi thần đã hiểu ạ. Nhi thần một mực hâm mộ khả năng bình tĩnh trấn định của Thái tử, chỉ có điều mãi mà không học tập được.” Nói đến đây, Dận Chân gãi đầu, nói tiếp: “Nhi thần nhất định sẽ học hỏi thêm tử Thái Tử ạ.”

Khang Hi liếc Thái Tử, thấy Thái Tử vì mấy câu này của Dận Chân mà sắc mặt hơi cứng lại, liền cười cười, nói: “Cũng được, vậy thì trẫm sẽ để ưu điểm khuyết điểm bù trừ cho nhau, không thưởng không phạt, còn Dận Nhưng, trẫm lệnh con về sau chú ý quan tâm đến Dận Chân nhiều hơn, coi như là một sư phụ, lời nói và việc làm đều phải mẫu mực, cần đốc thúc quan sát hành vi cử chỉ của Dận Chân sau này, chú ý tu tâm dưỡng tính!”

Hai huynh đệ đồng thời: “Vâng!” một tiếng, đáp lại khẩu dụ của Khang Hi, nhưng mà sau khi cáo lui xoay người, tâm tình của hai huynh đệ lại hoàn toàn khác biệt.

Khang Hi đã nghĩ ra một cách rất đơn giản, tạo ra cơ hội để Thái Tử và Dận Chân có thể thân thiết với nhau hơn, huynh đệ đồng tâm thì mới có thể dời sông lấp biển.

Nhưng trong lòng Thái Tử lại cảm thấy rất khó chịu, mặc dù hắn biết Khang Hi không kiên trì chuyện ban thưởng cho Dận Chân, nhưng sức nặng của Dận Chân trong lòng Khang Hi đã không còn như lúc trước nữa. Hắn vốn là ngàn vạn sủng ái tại một thân, vậy mà giờ mặc dù Hoàng A Mã không có nói rõ, nhưng nhìn vào hai ngày vừa qua cũng đã có thể thấy, Khang Hi đã có chút ít bất mãn đối với những biểu hiện của hắn. Điều này thật khiến hắn khó mà bình tĩnh đối diện với Dận Chân được.


Nhưng Dận Nhưng cũng hiểu rất rõ, những mong đợi và hi vọng mà Khang Hi dành cho hắn rất nhiều, lại còn có tình cảm sâu đậm mà Hoàng A Mã dành cho Ngạch Nương của hắn nữa, còn có sự sủng ái của Hoàng Thái hậu đối với hắn thì địa vị hiện tại của hắn vẫn vững chắc phi thường. Chỉ là, trước kia, Dận Nhưng chưa từng nghĩ đến khả năng có một ngày vị trí Thái Tử khó giữ được, nhưng mà bây giờ hắn lại ẩn ẩn có chút ít lo lắng.

Dận Nhưng nhớ rõ, thúc ngoại công (ông chú bên ngoại) của hắn là Sách Ngạch Đồ đã từng ám chỉ rằng phải trong kết minh với huynh đệ, ngoài chiêu nạp thêm triều thần, khi đó bản thân hắn còn chưa hiểu mấy cái này, vẫn tự cho là chỉ cần giữ được thánh tâm thì lo gì sau khi Hoàng A Mã trăm tuổi, cái ghế rồng ở điện Thái Hòa không phải là của mình chứ?

Trước mắt, Đại hoàng tử tuổi lớn nhất, nhưng làm việc thô lỗ, Khang Hi đến bây giờ mới chỉ phong cho một tước vị bối tử, lão Tam Dận Chỉ thì nhu nhược, hơn nữa địa vị mẫu phi hết sức bình thường, về sau chưa chắc đã làm nên trò trống gì, mà kể cả có thu vào làm cánh tay của mình cũng chẳng có tác dụng gì. Lão Ngũ, lão Lục, lão Thất vừa mới ra đời, chưa được xem như hiểm họa, ngược lại lão Tứ Dận Chân này, mặc dù mẹ đẻ mới là Tần, nhưng mẹ nuôi lại là Đông Giai Thị Ý Quý Phi, từ sau khi Hoàng Ngạch Nương qua đời thì địa vị của Đông Quý Phi trọng nội cung là tôn quý nhất, khả năng được phong hậu cũng không phải không có. Dận Chân có một hậu trường như vậy, cũng đáng để mình cân nhắc, hơn nữa hành vi cử chỉ của Dận Chân hôm nay cũng đã cho thấy, hắn xứng đáng là một đối thủ xứng tầm với mình, cho nên đối với Dận Chân, chỉ có hai lựa chọn, một là kết giao, hai là đối địch.

Nếu như chọn cách đối địch thì Dận Nhưng còn chưa đủ lông đủ cánh, chỉ cần Khang Hi bất mãn, thì hết thảy đều có thể biến mất sạch sẽ chỉ bằng một câu nói của Hoàng A Mã hắn, huống chi, cộng thêm bên cạnh Khang Hi có có Quý Phi Đông thị thủ thỉ bên gối, xét ra thì những bất lợi đối với mình là quá nhiều.

Lựa chọn kết giao, đầu tiên là hợp với ý nguyện của Khang Hi, nếu không sẽ chẳng để Dận Chân đi theo mình, nhưng lại không thể biết được cách nghĩ của Dận Chân. Đừng xem đệ đệ này tuổi còn nhỏ, hắn chính là một kẻ “nhân tiểu quỷ đại”, thỉnh thoảng lại lộ ra sự thành thục, thậm chí là tài năng siêu việt, căn bản không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nói chuyện hay hành động đều không biểu hiện tâm tư, nếu thu nhận hắn thực phải lo ngại đến chuyện “dẫn sói vào nhà”. Huống chi, trước đó không lâu mình với đại hoàng tử còn liên thủ đổ tội lên đầu hắn, giờ này càng không thể đoán được cách nghĩ của Dận Chân.


Nhưng nếu như có gỡ bỏ được nút thắt này thật, mà nếu Dận Chân cũng có thể an tâm phò tá mình thì liền có thể lợi dụng được rất nhiều ưu thế của Dận Chân để gia cố cho địa vị của mình, có trăm mối lợi.

Sau nhiều phen cân nhắc, Thái Tử quyết định sau này thăm dò thêm vài lần nữa đã rồi mới quyết định nên ứng phó với vị Tứ đệ của mình này như thế nào.

Mà Dận Chân trong chớp mắt cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn phải nghĩ ra cách để làm tiêu tan sự cảnh giác của Thái Tử. Hắn biết rõ sau lưng Thái Tử có một đám gọi là Thái Tử Đảng ẩn hình, như đám thị lang Ma Nhĩ Đồ chẳng hạn, hơn nữa, danh phận Thái Tử đã được định đoạt từ sớm, quan lại trong triều vốn đã hướng về Thái Tử, nếu bị Thái Tử coi là địch thì chỉ sợ sẽ sống không yên ổn.

Hơn nữa, Sách Ngạch Đồ – người trợ giúp nhiều nhất cho Thái Tử có thế lức quá lớn, lại có liên quan các thủ lĩnh thị vệ trong hoàng cung, nếu động đến bọn họ thì rất có thể sẽ không giữ được cái mạng nhỏ này, chỉ cần lấy ví dụ như mấy hoàng tử vừa mới sinh ra không lâu đã bị chết non thì biết, đấy chính là vết xe đổ không thể giẫm lên. Chẳng hạn, nếu bọn họ tìm cách lấy vài bộ quần áo của người nhiễm đậu mùa nhét vào bên cạnh mình thì mình cũng lập tức đi đời nhà ma. Mặc dù ở hiện đại đã từng tiêm phòng rồi, nhưng thân thể hiện tại thì chẳng dám cam đoan là cũng có khả năng miễn dịch tương tự vậy.

Cho nên trước mắt, biện pháp tốt nhất là phải ẩn nhẫn. Nếu như có thể để Thái tử kết giao với mình thì chắc chắn là lựa chọn tốt nhất, nhưng lại không thể thân thiết quá, miễn cho bị dán cái mác Thái Tử Đảng, nếu không về sau cũng sẽ cùng bị liên lụy. Như vậy xem ra, tôn chỉ chính là: “lúc gần lúc xa”. Vô luận là trong hay ngoài, tôn kính với Thái Tử như “một nửa đế vương”, tránh cho làm trái lại nguyên tắc của Khang Hi, làm ông tức giận, mặt khác thì sẽ tùy cơ ứng biến.


Hai huynh đệ dường như đã đạt chung một nhận thực trong cùng một thời điểm.

Bước ra khỏi ngự trướng, Thái Tử mở miệng trước, nói: “Vết thương tên lưng Tứ đệ thế nào rồi? Ở chỗ ta có thuốc trị thương tốt nhất, tí nữa ta sẽ cho người mang sang cho Tứ đệ!”

Dận Chân nghĩ thầm, vị nhị ca này da mặt dày thật, còn dám đề cập đến chuyện này. Nhưng mà ngoài miệng vẫn đáp: “Thần đệ đa tạ Thái Tử quan tâm, đã hồi phục tốt lắm rồi ạ!”

Trên mặt Thái Tử hiện lên vẻ ngại ngùng, lại nói: “Ở chỗ không có ngoại thần, không cần xa cách như thế, cứ gọi ta là Nhị ca là được rồi!”

Dận Chân lập tức tỏ vẻ “thụ sủng nhược kinh”: “Đa tạ nhị ca, vậy thì thần đệ, không, vậy thì đệ từ nay về sau trước mặt ngoại thần cứ dựa theo cấp bậc lễ nghĩa gọi là Thái Tử. Khi chỉ có huynh đệ chúng ta thì sẽ gọi người là Nhị ca nhé, thực ra, những quy củ phức tạp này làm đệ thấy sợ lắm rồi.”

Thái Tử cười cười, chần chờ một lát lại nói: “Tứ đệ, ngươi có giận Nhị ca không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.