Bạn đang đọc Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước – Chương 83: C83 Dễ Như Ăn Bánh 5
Ầm!
Một ngọn giáo bằng đá đâm vào kết giới gió.
Tiếng ồn nhỏ hơn so với những vụ nổ trước đó.
Tuy nhiên, tiếng ồn đó đã trở thành tín hiệu.
Ầmmmmm! Ầm!
Nhiều ngọn giáo bằng đá sắc nhọn bắn về phía rào chắn gió.
“…!Ugh!”
White Star nhìn về phía những ngọn giáo bằng đá đang cố gắng đâm xuyên qua kết giới gió và khiến bức tường nước bên dưới nó dày hơn một chút.
“Chúa thượng!”
Pháp sư được một con Gấu cõng đến gần White Star.
Chạy trốn.
Các thuộc hạ của White Star đang di chuyển khỏi Lâu đài trắng sau khi nghe lệnh của hắn.
Pháp sư đã tiếp cận White Star trước khi bỏ chạy.
Máu bắt đầu trào ra từ miệng của White Star.
Hắn không chảy nhiều máu như Cale Henituse, tuy nhiên, pháp sư chưa bao giờ thấy White Star chảy nhiều máu như vậy trước đây.
“Chết tiệt.”
Hắn cũng chưa từng thấy White Star không thể kiềm chế được cơn giận của mình như thế này.
Ngài ấy luôn có thái độ thoải mái, gần như lười biếng.
Nhưng người đó đang tỏ ra tức giận với Cale Henituse.
Cơn tức giận của ngài ấy dường như không xuất phát từ việc họ phải bỏ chạy sau khi bị tấn công.
Pháp sư là người hiểu rõ nhất về White Star trong số tất cả các thuộc hạ của mình, có thể biết điều gì đang khiến White Star tức giận.
Đây là sự tức giận đối với thứ mà ngài ấy không có.
Thuộc tính đất của sức mạnh cổ đại.
Hắn nghe nói Chúa thượng của hắn đã vô cùng cật lực trong suốt 1.000 năm để thu thập sức mạnh cổ đại thuộc tính bầu trời và năm sức mạnh cổ đại thuộc tính tự nhiên.
Tuy nhiên, vẫn chưa tìm được sức mạnh cổ đại thuộc tính đất, sức mạnh cuối cùng trong số năm sức mạnh mà ngài ấy cần.
Vậy mà có Cale Henituse, một người hoàn toàn không ngờ lại hội tụ đủ 5 thuộc tính tự nhiên để chống lại White Star khiến hắn vô cùng tức giận.
Bàaaaang! Bang! Bang!
Những ngọn giáo đá không ngừng đâm vào kết giới gió.
Các vết nứt xuất hiện trên kết giới với mỗi cú đâm.
“Khụ!”
White Star tiếp tục ho ra nhiều máu hơn mỗi lần.
Cơ thể của hắn hoàn toàn loạn lên vì đã không đạt được sự cân bằng bằng cách tìm thấy tất cả năm sức mạnh cổ đại thuộc tính tự nhiên.
Mỗi lần hắn phòng thủ là lại tạo thêm gánh nặng lên cơ thể.
Rắcccccc.
Những cơn gió thô bạo đang dần dần xuyên qua từng chút một.
Những ngọn giáo đá tiếp tục lao về phía bức tường nước.
“Chúa thượng!”
Pháp sư không có lựa chọn nào khác ngoài việc nói chuyện với White Star.
“Chúng ta phải rút lui! Ngài cần phải thu thập được cái đó sớm!”
Cái đó.
Sức mạnh cổ đại thuộc tính đất cuối cùng.
Bình tĩnh cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt của White Star đã từng tức giận.
Sức mạnh cổ đại thuộc tính đất mà White Star cổ đại sở hữu.
Cuối cùng hắn đã tìm thấy một số manh mối về nó sau 1.000 năm.
…!Giá mà có thể đọc toàn bộ.
Nelan Barrow, Sát Long Nhân đầu tiên.
Cuốn sách ghi chép của ông được viết bằng hai thứ tiếng.
Một là ngôn ngữ chung của Đông lục địa, còn ngôn ngữ kia là ngôn ngữ mà hắn không hiểu gì cả.
Nelan Barrow đã gọi đó là ngôn ngữ của quê hương mình và không dạy nó cho bất kỳ ai.
Ông ấy đã nói với họ hãy chuyển cuốn sách cho bất cứ ai có thể đọc ngôn ngữ đó nếu họ xuất hiện.
White Star chắc chắn thứ gì đó bên trong thứ ngôn ngữ kỳ quặc đó có dấu vết của sức mạnh cổ đại thuộc tính đất của White Star.
Nó không còn quan trọng nữa.
Bây giờ hắn đã tìm thấy một số manh mối về sức mạnh cổ đại thuộc tính đất cuối cùng và sẽ sớm có thể tự mình nắm lấy nó.
White Star xoa dịu cơ thể hỗn loạn của mình và lùi lại một bước.
“…!Thưa ngài.”
Pháp sư nhìn về phía Chúa thượng của mình với cả niềm vui và nỗi buồn sau khi thấy White Star cuối cùng cũng có dấu hiệu rút lui.
Đó là vào thời điểm đó.
“Ta không thể để nó kết thúc như thế này.”
White Star nhìn chằm chằm vào một người đang đứng bên kia bức tường nước, bức tường gió và những ngọn thương bằng đá đang lao về phía mình.
Hắn có thể thấy Cale đang mỉm cười.
Hắn cũng có thể nhìn thấy nhóm của Cale đang chạy vào bên trong Lâu đài trắng để ẩn náu.
Bộp.
White Star lùi một bước nữa.
Hắn vẫy tay trái khi làm vậy.
“Ăn chúng.”
Ríttttttt!
Một tiếng động kỳ quặc vang lên.
Kết giới gió đã thay đổi hình dáng.
Soạtttttt.
Cơn gió biến thành một con rắn lớn bắt đầu lao về phía trước.
Ầm! Ầm! Ầmmmmmmmm!
Con rắn gió không quan tâm đến những ngọn giáo bằng đá đâm vào nó khi nó lao về phía trước.
Con rắn lướt qua những ngọn giáo bằng đá với tốc độ rất nhanh và những ngọn giáo bằng đá không kịp phản ứng khi chúng đâm vào bức tường nước.
Ầm! Ầmmmmm!
Con rắn gió băng qua mặt đất sỏi trắng trong khi âm thanh của những ngọn giáo đá và bức tường nước phía sau nó.
Cale có thể nhìn thấy con rắn gió đang lao về phía mình.
Đó là lúc White Star cuối cùng quay đầu và rút lui.
Cale có thể nhìn thấy White Star đang mỉm cười từ đằng sau chiếc mặt nạ.
Cái miệng không được che bởi mặt nạ của White Star đang cử động.
Chúc may mắn.
Cale cũng bắt đầu mỉm cười.
“Tại sao ta lại phải né?”
Cậu nhanh chóng bắt đầu hét lên.
“Đuổi theo hắn đến cùng!”
Ooooooong-
Một nửa ngọn giáo đá đâm vào bức tường nước trong khi nửa còn lại né bức tường sang trái phải và tiếp tục lao về phía White Star.
White Star bắt đầu cau mày sau khi thấy Cale không có ý định để hắn đi.
“Xin lỗi ngài.”
Pháp sư đã xin lỗi White Star ngay cả khi cả người hắn đang co giật vì độc.
White Star không phản ứng và vẫy tay.
Àooooooo-
Con rắn gió bắt đầu tăng tốc.
Cale có thể nhìn thấy con rắn gió đang di chuyển nhanh hơn về phía mình.
Nó trông hung ác khi nó đang mở miệng lao tới.
Cale đã nghe thấy giọng nói của Đá Tảng ngay lúc đó.
[Cậu không nên dùng thêm sức nữa.]
Toàn thân Cale hơi run.
Cale đã cố gắng bảo vệ khỏi những tiếng sét của White Star nhờ vương miện trắng.
Cale còn lại rất nhiều sức lực vì cậu đã không sử dụng nhiều sức lực của bản thân.
Tuy nhiên, việc sử dụng sức mạnh của bản thân sau khi lọc một lượng lớn sức mạnh xuyên qua cơ thể của cậu chắc chắn sẽ tạo ra một gánh nặng rất lớn cho cơ thể.
Hơn nữa, việc sử dụng một sức mạnh cổ đại khác ngoài cây giáo đá chắc chắn sẽ làm tăng thêm gánh nặng cho cơ thể cậu.
[Có vẻ như đây không phải là thời điểm tốt để cậu ngất xỉu đâu.]
Cale nhún vai khi Đá Tảng quan tâm đến mình.
Nanh của con rắn gió cuối cùng cũng chạm tới cậu.
Xoẹt!
Tuy nhiên, gió đã bị chẻ đôi.
[Mm, chắc là ta lo lắng vô cớ rồi.]
Đá Tảng lúng túng lầm bầm nhưng Cale không quan tâm.
Thay vào đó, cậu đã dựa vào lưng một người.
“Tôi không phải là người nên cõng một người chạy xung quanh như thế này!”
Vua lính đánh thuê Bud càu nhàu và chạy nhanh về phía Lâu đài trắng với Cale trên lưng.
Cale bắt đầu nói.
“Cảm ơn, Choi Han.”
Thanh kiếm của Choi Han đã chém đứt đôi con rắn gió.
Choi Han nhanh chóng theo sau Bud và tiếp tục phóng aura đen lấp lánh của mình về phía con rắn gió.
Cậu bình tĩnh đáp lại Cale khi hành động như vậy.
“Không sao, Cale-nim.”
“Nàyy! Tôi là người đang cõng cậu đấy! Thế mà cậu thậm chí không cảm ơn tôi một lời cơ! Thật là một thế giới không công bằng mà!”
Bud càu nhàu, nhưng vẫn tiếp tục chạy nhanh nhất có thể về phía Lâu đài trắng.
Những đứa trẻ trung bình khoảng chín tuổi bước ra khỏi cánh cổng lâu đài đang mở và hét về phía Cale khi cậu đến gần.
“Nhân loại! Nhanh lên!”
“Anh cần phải nhanh lên!”
“Gió ở ngay sau lưng anh đó!”
Raon thi triển phép gia tốc lên chân Bud và Choi Han.
Họ bắt đầu di chuyển nhanh hơn nhiều.
Chhhhhhh-
Tuy nhiên, con rắn gió cũng bắt đầu đuổi theo họ nhanh hơn.
Có vẻ như họ sẽ bị bắt bất cứ lúc nào.
“Thời gian để chuẩn bị.”
Eruhaben tập trung mana của mình trong khi nhìn Cale chạy.
Sheritt cũng nhặt tấm khiên của mình lên.
Cơ thể Ron đồng thời phóng về phía trước.
“Cha?”
Nó xảy ra khi Beacrox trở nên bối rối trước hành động của Ron.
“Hong!”
Anh nghe thấy tiếng hét của On.
Một vài con dao găm đang nhanh chóng lao về phía Hong từ một hướng khác với con rắn gió.
Tiến đến trước mặt Hong đang bàng hoàng.
Raon di chuyển đến trước mặt cả hai và nhanh chóng cố gắng tạo ra một tấm khiên.
Keng! Keng! Keng!
Tuy nhiên, nó không cần phải làm điều đó.
Keng! Keng!
Những con dao găm đều rơi xuống đất sau khi va vào một tấm khiên màu trắng.
Một vài người xuất hiện từ bóng tối của bức tường lâu đài vào lúc đó.
Họ đều là Mèo.
On và Hong.
Những con Mèo này đã ẩn náu từ lúc trước để săn Hong, người yếu nhất.
“Chết tiệt!”
Một trong những con Mèo hét lên và lùi lại.
Phập!
Một con dao găm rơi xuống đất.
Ron xuất hiện trên trần bức tường lâu đài và bắt đầu ném những con dao găm về phía Mèo và cái bóng của bức tường lâu đài.
“Chậc!”
“Chết tiệt!”
Những con Mèo bắt đầu rút lui.
Chúng trông có vẻ thất vọng nhưng nhanh chóng bắt đầu chạy khi Tộc trưởng ra hiệu.
Tộc trưởng nhìn về phía On và Hong khi rút lui.
Hắn có thể thấy On đang trừng mắt nhìn mình.
“Ta đoán là lần sau ta sẽ giết các ngươi.”
Một nụ cười hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
“Chắc chắn sẽ có cơ hội để giết các ngươi.”
Tộc trưởng vẫy tay.
Con dao găm trên tay bắt đầu di chuyển.
Keng!
Hắn tránh được một con dao găm đang bay về phía mình.
Tộc trưởng nhìn lên Ron, người đang nhìn xuống hắn từ trên đỉnh của bức tường lâu đài trước khi theo các thành viên còn lại trong tộc của mình rút lui.
Ron nghe thấy giọng nói của ai đó.
“Đóng cửa!”
Kétt-
Cổng lâu đài bắt đầu đóng lại.
Bud bắt đầu tăng tốc sau khi thấy cánh cổng bắt đầu đóng lại.
Chhhhhhhhhhhh-
Anh có thể cảm thấy con rắn gió ở ngay sau lưng mình.
“Aaaaaah! Làm thế nào mà tôi lại tự đưa mình vào mớ bòng bong này chứ! Aaaa!”
Bud hét lên khi chạy qua cánh cổng đang đóng.
Choi Han theo ngay sau anh.
Bang!
Cổng lâu đài đóng lại.
Bàaaaaaaaaang!
Sau đó họ nghe thấy tiếng rắn gió đóng sầm vào cổng lâu đài.
Tấm khiên màu trắng của Sheritt đã ở trước cổng lâu đài.
“Haaa, haa, haaaa.”
Bud đang cố gắng lấy lại hơi thở.
Con rắn gió từ từ biến mất.
Bud bắt đầu cau mày sau khi nhận ra nó.
Không đời nào con rắn gió của White Star lại biến mất một cách dễ dàng như thế này.
“Tên khốn điên rồ đó đã làm điều đó để kéo dài thời gian cho hắn!”
White Star đã tạo ra tấm khiên gió để tấn công Cale để hắn có thể rút lui một cách yên bình.
Bud bắt đầu đặt Cale xuống ngay khi anh nhận ra điều đó.
“Này! Cậu biết White Star đã sử dụng con rắn gió để câu giờ cho mình, phải không? Hả?”
Ron giúp đỡ Cale đang bước xuống.
Sau đó Cale bắt đầu nói, nhưng không phải để đáp lại Bud.
“Những ngọn giáo đá đuổi theo White Star sẽ biến mất trong khoảng 10 phút nữa.”
Cale bước đến chỗ On và bế Hong đang ngồi sau lưng cô bé và bắt đầu vuốt ve lưng đứa trẻ.
Hong úp mặt vào ngực và nắm chặt lấy quần áo của Cale.
Bộp.
Bộp.
Cale nhẹ nhàng vỗ lưng Hong và Bud quan sát một lúc mới nói.
“Tất nhiên là chúng sẽ biến mất.
Làm thế nào cậu có thể làm cho những ngọn giáo đá đuổi theo White Star mãi mãi khi sức mạnh cũng có giới hạn chứ? Tôi chắc chắn chúng sẽ trở nên khó kiểm soát hơn khi ở một khoảng cách xa với cậu.”
Những ngọn giáo đá đuổi theo White Star cuối cùng sẽ biến mất.
Cale không thể duy trì những ngọn giáo bằng đá khi cậu thậm chí còn không biết White Star sẽ đi đâu.
Bud tự nhiên biết được điều đó.
“Dù thế nào thì cũng khá sảng khoái khi thấy White Star bỏ chạy như vậy! Hơn nữa, không ai trong chúng ta bị thương cả! Lần này cậu cũng không ngất xỉu!”
Bud vui vẻ bình luận về trận chiến này với vẻ mặt hài lòng.
Đó là thời điểm đó.
“Ta chắc rằng đó không phải là kết thúc.
Không phải ngươi cố ý để hắn chạy trốn sao?”
Bud nhìn về phía Rồng cổ đại Eruhaben.
Rồng cổ đại đang nhìn Cale.
Cale bắt đầu mỉm cười.
Cậu lấy một món đồ trong túi ra.
Đó là roi của con quay gió.
“Hãy đuổi theo hắn.”
Sau đó cậu lặp lại mệnh lệnh mà cậu vừa đưa cho những ngọn giáo bằng đá.
“Đến cuối cùng.
Hãy đuổi theo hắn đến cùng.”
Cậu nghe thấy nhiều giọng nói chồng chất nhau.
Okie dokie! Tôi sẽ đuổi theo White Star!
Kahahaha, chỉ cần đợi chúng tôi! Tôi sẽ tìm ra nhà của White Star nằm ở đâu!
Cale tiếp tục nói khi vỗ về Hong.
“À, cũng đuổi theo Mèo nữa.”
Hong bối rối và ngước lên nhìn Cale.
Cale tiếp tục lạnh mặt nói.
“Chúng ta sẽ hành hạ những tên đó trước!”
Đừng lo lắng! Tôi thích những thứ chết tiệt hơn! Tôi sẽ đuổi theo Mèo! Kahahahahahahaha!
Những con Mèo đang đi về phía Bắc! Hehe, hủy diệt, xóa sổ! Hehe!
Có cảm giác như lũ điên đang đuổi theo Mèo, nhưng Cale chỉ bình tĩnh vỗ về Hong.
Bộp.
Bộp.
Bàn chân trước của On đang gõ vào chân của Cale.
Cậu không quan tâm khi nhìn về phía nhóm và bắt đầu nói.
“Chúng ta sẽ sớm có thể biết được căn cứ của White Star nằm ở đâu.”
Cậu biết về căn cứ bí mật của Arm vì cậu có Rồng lai.
Tuy nhiên, cậu không biết tộc Gấu, tộc Sư tử và White Star nằm ở đâu.
Lần này, họ sẽ tìm ra điều đó.
Họ cũng cần phải làm gì đó.
Sức mạnh cổ đại thuộc tính đất.
Sức mạnh cổ đại thuộc tính đất mà White Star cổ đại sở hữu.
Cậu cần phải tìm ra.
Các manh mối của nó nằm trong nhật ký viết bằng tiếng Hàn của Choi Jung Gun.
Tuy nhiên, Cale không nói thẳng ra phần này.
Thay vào đó, cậu quay đầu lại và nhìn về phía Choi Han.
“Hãy quay trở lại làng ngay lập tức và xem qua cuốn sổ.”
Các bản ghi chép được viết bằng tiếng Hàn.
Cale hiện là người không thể đọc nó.
Choi Han là người duy nhất có thể đọc nó.
“Vâng.
Tôi hiểu rồi, Cale-nim.”
Choi Han trả lời với một vẻ mặt bình tĩnh.
Tuy nhiên, Cale có thể nhìn thấy bàn tay siết chặt của Choi Han.
“Mở đường.”
“Vâng, Cale-nim.”
Choi Han nhanh chóng quay người đi về phía căn phòng có con đường dẫn đến làng Sát Long Nhân.
Cale lặng lẽ quan sát bóng lưng của Choi Han.
Người đàn ông này sẽ nói thật với mình bao nhiêu phần trăm?
Choi Han có kể cho Cale nghe tất cả những gì cậu ấy đọc không?
Có thể là cậu ấy sẽ che giấu một số điều.
Tuy nhiên, đó không phải là do cậu ta có ý định xấu.
Thay vào đó, đó là vì muốn hy sinh bản thân mình.
Cale cũng có một câu hỏi trong đầu.
Ai là người đã viết mà cậu đã từng đọc khi còn là Kim Rok Soo?
Tác giả của cuốn tiểu thuyết đó cũng được liệt kê là Nelan Barrow.
Tuy nhiên, nội dung khác với những gì Choi Jung Gun đã để lại.
mà Choi Jung Gun đã để lại trong làng Sát Long Nhân không có gì viết về Choi Han.
Vẻ mặt của Cale trở nên kỳ quặc.
Nó có hay không?
Kim Rok Soo đã nghiêm túc hỏi đồng nghiệp của mình.
Đồng nghiệp của cậu quơ quơ cuốn sách và gật đầu.
Đúng, thực sự rất vui.
Kim Rok Soo, tôi nghe nói anh đã đọc vài trang còn học cấp 2 và cấp 3 phải không?
Tôi đã đọc một vài trong quá khứ.
Nhưng đọc nó bây giờ có ích gì khi quái vật, ma pháp và kiếm đều có trong thế giới thực?
“Mm.”
Đồng nghiệp của cậu, Choi Jung Soo, đã suy nghĩ một lúc trước khi trả lời Kim Rok Soo.
Hầu hết các tiểu thuyết giả tưởng đều có kết thúc có hậu.
Tôi đọc nó vì điều đó.
Tôi thích những kết thúc có hậu.
Kim Rok Soo nhìn theo bóng lưng của Choi Han và nghĩ về Choi Jung Soo.
Choi Jung Soo.
Gia đình đã học võ thuật từ thế hệ này sang thế hệ khác, và họ đã đặc biệt nghiên cứu về kiếm thuật của triều đại Joseon ngày xưa.
Nhờ vậy mà Choi Jung Soo đã vô cùng tài giỏi với kiếm.
(Triều Tiên cũ)
Choi Jung Soo đang lau kiếm và tiếp tục nói chuyện với Kim Rok Soo.
Này, còn nhớ trưởng nhóm đã nói anh ấy sẽ đi trang trại khi anh ấy ngừng làm việc không? Anh biết tôi cũng muốn làm như vậy, phải không?
Đúng.
Vậy thì sao?
Không có gì nhiều, chỉ là muốn anh đến quê hương của tôi và trang trại với chúng tôi.
Kim Rok Soo đã nghe nói về quê hương của Choi Jung Soo nhiều lần.
Ngôi làng mà gia đình cậu đã sống qua nhiều thế hệ?
Đúng.
Đó là một ngôi làng rất nông thôn.
Một trong những tiền bối của họ đã hỏi Choi Jung Soo một câu hỏi ngay lúc đó.
Tại sao gia đình cậu tiếp tục sống ở ngôi làng đó?
Mm, về điều đó.
Choi Jung Soo đã tự hỏi một lúc trước khi trả lời.
Không phải lúc nào chúng tôi cũng sống ở ngôi làng đó.
Mm, nó đã qua bao nhiêu thế hệ rồi? Dù sao, gia đình tôi không thể rời khỏi ngôi làng đó.
Tại sao?
Cale nhớ lại rõ ràng Choi Jung Soo đã lau thanh kiếm của mình như thế nào với vẻ mặt cô đơn.
Choi Jung Soo đã bình tĩnh đáp lại nhưng gương mặt không giấu được sự xúc động.
Chỉ vì.
Họ nói cần có một nơi để các thành viên trong gia đình trở về.
Đó là lý do tại sao cần có người ở lại và bảo vệ vùng đất.
Người lớn luôn nói chúng tôi cần phải bảo vệ vùng đất của mình.
Kim Rok Soo đang nghĩ về Choi Jung Gun, Choi Han và Choi Jung Soo.
Cậu đang nghĩ xem họ của cả ba người họ là Choi như thế nào.
Choi Jung Gun đã viết mà Cale đã đọc ở đây.
Sau đó, mà Kim Rok Soo đã đọc…
Cuốn nhật ký đó sẽ là của ai?
Cale nhìn về phía sau lưng Choi Han và bắt đầu di chuyển.
Có quá nhiều việc phải làm khiến cậu đứng ngồi không yên.
Chết tiệt.
Đến khi nào mình có thể trở thành một kẻ lười biếng thực thụ được chứ?