Bạn đang đọc Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước – Yoo Ryeo Han – Chương 5: Từ Dưới Đáy (1)
Ngay trước khi tai mọi người tê dại vì tiếng nổ lớn. Chỉ có Cale, người ở gần nhất mới có thể nghe thấy.
Nó xảy ra vài giây trước khi vụ nổ xảy ra.
“Aaaaaaah!”
Cậu nghe thấy tiếng của người nào đó hét lên.
Cậu cho đó là của Honte.
Sau đó, vụ nổ bao trùm khu vực.
Ánh sáng đen phát ra từ tim của Honte lập tức và bắt đầu lan ra khu vực xung quanh.
Thịch! Thịch! Thịch!
Cale có thể cảm nhận được tim mình đang đập điên loạn.
Ánh sáng đen đó.
Đó chắc là hắc ma pháp thực sự.
Tim Cale đập loạn xạ vì một lý do nào đó.
Nó không sao khi cậu nhìn thấy tuyệt vọng đen, nhưng bây giờ thì nó lại đập điên cuồng.
Cảm giác giống như lần đầu tiên nhìn thấy những con quái vật xuất hiện trên Trái đất với cái tên Kim Rok Soo. Cơ thể của cậu đã có phản ứng rất tệ đối với con quái vật ghê tởm mà lần đầu tiên cậu nhìn thấy trong đời.
Lúc đó cậu đã rất sợ hãi.
“Ngươi muốn ta một lần nữa cảm nhận nỗi sợ hãi đó?”
Cale nắm chặt tay. Đôi mắt cậu lúc này đỏ ngầu.
Cậu siết chặt dây cương bằng một tay. Tay còn lại đang tạo ra một ánh sáng bạc.
Ánh sáng bạc đó hướng xuống mặt đất.
[Thế là chưa đủ.]
Tấm khiên đang nói chuyện với cậu.
Đá Tảng cũng tham gia.
[Không nên hy sinh bản thân.]
Ông muốn tôi làm gì?! Tôi không dự định làm vậy đâu!
Cale đã vô cùng khó chịu.
Cậu có thể cảm nhận được cơ thể mình đang vượt quá giới hạn của nó. Tầm nhìn bắt đầu mờ đi.
Cale mơ hồ nhìn thấy có người lao đến gần cậu.
“Chúng ta phải c, cứu họ.”
Cậu có thể nhìn thấy một người đang nhảy về phía ánh sáng đen đó, không, đầm lầy đen đó và lắp bắp nói
Đó là Mary.
Người áo choàng đen đang hướng về ánh sáng đen. Bản năng của cô ấy như một Necromancer đafng nói với cô.
Đây là một sức mạnh đen hơn và khủng khiếp hơn, ở một cấp độ hoàn toàn khác với lõi của golem. Thứ này nguy hiểm.
Những người bên dưới sẽ chết và thậm chí Raon có thể phải chật vật vì nó.
Cale lúc này cũng không còn sức lực.
“Hắc ma pháp… có thể được thanh tẩy.”
Necromancer có thể thanh tẩy được nó.
Mary dựa vào bản năng của mình để gợi lên những ký ức sâu bên trong và bắt đầu di chuyển.
Sau đó cô đưa tay về phía ánh sáng đen.
Siiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.
Nó đã xảy ra trong một khoảnh khắc. Mu bàn tay cô bắt đầu bỏng rát ngay khi vừa chạm vào ánh sáng đen.
Mary có thể cảm nhận được các đầu ngón tay bắt đầu run rẩy.
Một sức mạnh vô cùng to lớn đang đến với cô.
Đó là thứ mạnh hơn cô ấy.
Cô có thể cảm nhận được sức mạnh thực sự của không phải Honte, mà là người có liên hệ với Honte.
Nó rất lớn.
Giống như lần đầu tiên gặp Raon, không, là lần đầu tiên gặp Eruhaben.
Tuy nhiên, Mary đã bỏ tay ra.
<Necromancer yếu hơn hắc pháp sư.>
Cô nhớ lại dòng đã đọc trong cuốn sách.
<Tuy nhiên, chúng ta có thể thanh tẩy sức mạnh của họ. Thật không may, nó đi kèm với một cái giá.>
Nó không miễn phí.
Sẽ có một cái giá để thanh tẩy nó.
Đó là khoảnh khắc Mary nhìn thấy mu bàn tay mình bỏng rát và nhận ra cái giá đó sẽ là bao nhiêu.
“Cô bị điên à?”
Cô rút tay về sau khi có một bàn tay yếu ớt nắm lấy cô.
Một bàn tay run rẩy vì không còn đủ sức đã nắm lấy cô. Cale bắt đầu nói khi Mary nhìn thấy máu đỏ chảy ra từ miệng Cale.
“Đừng làm tổn thương bản thân khi làm điều đó.”
Mary có thể nhìn thấy một luồng sáng bạc bao quanh cô và Cale. Một con Rồng đen nhỏ cũng xuất hiện trong khu vực được bao quanh bởi ánh sáng đen.
“Mary, ta xin lỗi! Ta cũng không cứu được con chim xương đen!”
Raon đã che cho Cale, Mary và bản thân bằng một lớp khiên bạc.
Hai lớp, ba lớp, bốn lớp. Nó đã che họ bằng bốn lớp khiên và vẫn tiếp tục.
“Chúng ta đang ở quá gần vụ nổ, vì vậy ba người là giới hạn của ta! Ta xin lỗi chim xương đen!”
Mary có thể thấy Raon đang đỡ lưng Cale.
“Nhân loại! Ta cũng đặt một lớp bên dưới chúng ta! Ngươi đúng là một thằng ngốc! Ngươi còn là một tên ngốc hơn Hilsman nói nhiều! Ngươi còn là một tên ngốc hơn cả Toonka!”
Mary có thể thấy lớp khiên bạc bị ăn mòn bởi tiếng nổ lớn và ánh sáng đen.
Mary ủng hộ Cale và Raon trong vô thức.
“Cảm ơn Mary!”
Cô có thể lờ mờ nghe thấy giọng nói của Raon qua vụ nổ và có thể cảm thấy Cale đang dựa vào mình.
Mary nhớ lại điều đã được viết trong cuốn sách.
Tuy nhiên, chúng ta có thể thanh tẩy sức mạnh của họ. Thật không may, nó đi kèm với một cái giá
<Nhưng chúng ta đã đau đớn trong suốt cuộc đời của chúng ta với tư cách là Necromancer, vậy có lý do gì để cảm thấy đau đớn hơn mức cần thiết? Đặc biệt là khi thanh tẩy là một hành động tốt cho thế giới? Đó là lý do tại sao tôi tìm ra cách để làm điều đó mà không phải trả giá.>
<Ngươi không tò mò sao?>
<Ngươi chỉ cần có sức mạnh gần như vô song.>
<Giống như ta, Hiền nhân của Thần chết.>
Mary đột nhiên có thể nhìn thấy điều gì đó.
Cô có thể nhìn thấy nó mặc dù mọi thứ bên ngoài tấm khiên bạc đều bị nhuộm đen, tấm khiên đang chấn động một lúc rồi vỡ ra, và Raon đang tạo lại những lớp khiên mới.
Cô có thể nhìn thấy thứ gì đó từ vật đen bên ngoài.
<Ta hy vọng ngươi trở nên mạnh hơn ta. Đệ tử của ta, người sẽ đọc cuốn sách này.>
Mary đã nhìn thấy con đường mình cần đi.
Cô sẽ trở nên mạnh hơn.
Cô sẽ trở nên mạnh hơn để có sức mạnh vô song.
Baaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa-!
Cô đã không nhắm mắt ngay cả khi nghe thấy tiếng nổ.
Tuy nhiên, phần lớn mọi người đều ngồi phịch xuống đất và chớp mắt.
“Barf!”
“Baarf-!”
Một số người không thể không nói.
Họ cảm thấy cần phải hét lên sau khi nhìn thấy Honte, cơ thể đệ tử của Tháp chủ phát ra sáng đen trước khi phát nổ.
Họ cảm thấy buồn nôn và khó chịu.
Họ cũng cảm thấy sợ hãi.
“Oooooo, ah-“
Ánh sáng đen bắn xuống cùng với tiếng nổ như muốn tấn công mọi người.
Mọi người đã bỏ vũ khí của họ từ lâu.
Những binh sĩ đang chống tay xuống đất hoặc chắp tay để cầu nguyện.
Ánh sáng đen vẫn không biến mất.
Có vẻ đã sẵn sàng để hạ xuống bất cứ lúc nào.
“… K, khiên-“
Tuy nhiên, họ có thể nhìn thấy một luồng sáng yếu ớt đang chặn ánh sáng đen đó chiếu vào.
Nhìn nó cực kỳ mỏng và yếu so với ánh sáng đen tràn ngập đó.
Baaaaaang! Baaaaang!
Tấm khiên bạc lắc qua lắc lại.
Ánh sáng bạc yếu đi và tăng cường hết lần này đến lần khác để cản trở ánh sáng đen.
… Cale.”
Toonka, Đại Tướng quân của Vương quốc Whipper, đang ngây người nhìn lên bầu trời và tấm khiên lớn màu bạc. Tấm khiên được tạo ra với bức tường đất của Đế quốc ở trung tâm. Ánh sáng đen có vẻ như đã sẵn sàng để ăn sâu vào bức tường đất đó.
Hơn nữa, hắn chắc chắn mình đã nhìn thấy Cale và Mary, những người đứng gần với Honte nhất bị ánh sáng đen nuốt chửng.
Toonka từ từ bắt đầu đi về phía nơi Honte sẽ ngã.
Các lực lượng còn lại của Đế quốc, cũng như lực lượng của Vương quốc Whipper đang dũng cảm xông pha, đều đã quên về trận chiến.
Ánh sáng đen từ từ biến mất.
Cuối cùng, họ cũng có thể nhìn thấy bầu trời quang đãng.
Paaaat-
Tấm khiên bạc dần mờ đi rồi biến mất.
Bộp. Toonka buông cây gậy trên tay xuống.
Kéttttttt- Kéttttttt-
Một con chim xương lớn màu trắng đâm xuyên qua những đám mây trên bầu trời và nhanh chóng hạ xuống khi bóng tối biến mất. Nó dừng lại một lần trên không rồi lao xuống hết cỡ.
Mọi người tránh sang một bên để nó hạ xuống.
Clopeh, chỉ huy của những con chim xương trắng đã trốn lên bầu trời khi ánh sáng đen bao phủ mặt đất, thả những người đang ở trong mỏ chim xương trắng xuống đất.
“Hừ, hừ.”
Cale ngồi bệt xuống đất và cố gắng lấy lại hơi thở rồi mới ngẩn đầu lên.
Cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt của Toonka. Hắn lại có biểu cảm của một nhân vật chính trong phim hoạt hình thiếu nhi. Tuy nhiên, Cale thậm chí không có đủ sức để cau mày trước điều đó.
Raon đã tàng hình vào từ trước đóvà Mary đang hỗ trợ cậu.
Cả người cậu không còn chút sức lực nào.
[Lẽ ra cậu nên giao việc đó cho Rồng. Tại sao cậu sử dụng khiên?]
Đá Tảng quan tâm hỏi.
Vậy thì ông muốn tôi làm gì?
Ông muốn lực lượng của Vương quốc Whipper, lực lượng của Đế quốc và mọi người khác trên lục địa biết về Raon chỉ vì Arm nhận ra sự tồn tại của một con Rồng?
Cậu không thể để điều đó xảy ra.
Đó là lý do tại sao cậu rút chút sức lực cuối cùng còn lại của mình để sử dụng sức mạnh cổ đại.
Đá Tảng tiếp tục nói.
[Tại sao cậu không thành thật?]
Ông ta tỏ vẻ thương hại với Cale.
[Cậu chỉ cần nói là cậu di chuyển theo bản năng thôi.]
Cale cắn chặt môi và không quan tâm đến ông ta.
Thật khó chịu khi nghe những lời cằn nhằn khi cậu không còn chút sức nào.
Thêm vào đó, mình vẫn ổn.
Cậu không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn ổn.
– Nhân loại! Ngươi sẽ chết nếu như thế này! Vấn đề hiện tại là không phải tấm của ngươi, mà là ngươi sẽ chết do thiếu sức mạnh!
Cậu để những lời của Raon từ tai này qua tai kia.
Tuy nhiên, cậu bận tâm đến một vấn đề khác. Đó là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Vấn đề đó nhanh chóng lộ ra.
“Cale-nim.”
Clopeh Sekka. Tên khốn đó đã bước xuống con chim xương trắng và đến gần Cale.
“Cale-nim, ngài thực sự là một anh hùng! Một huyền thoại! Không, ngài thậm chí còn hơn thế nữa.”
A, tên này luôn khiến mình phát điên mà.
Chuyện này hơi khó xử vì Lửa Hủy diệt mạnh hơn những gì cậu tưởng. Nhưng cuối cùng cậu cũng sử dụng khiên.
Đây là điều mà ngay cả cậu cũng không ngờ tới.
Mục tiêu của cậu là để Mary bắt Tháp chủ và để Choi Han bắt Hoàng Thái tử.
Cậu cho điều này sẽ làm cho công lao của mỗi người trong trận chiến được phổ biến một cách bình đẳng.
Nhưng bây giờ, cậu có thể sẽ phải trở thành một anh hùng trong số các anh hùng với tốc độ này. Cậu cần ngăn điều đó xảy ra.
… Mình chỉ cần trở thành một anh hùng nhỏ bé để có thể lui xuống mà không gặp bất cứ vấn đề gì rồi đến một nơi xa xôi của thế giới sống phần đời còn lại.
Cale lại có một hy vọng nhỏ nhoi như mọi lần.
Tuy nhiên, mọi thứ trở nên tối đen trước mặt cậu.
“… Cale.”
Toonka đang nhìn cậu.
Lực lượng của Vương quốc Whipper cũng đang nhìn cậu.
Hơn nữa, lực lượng của Đế quốc đã mất đi chỉ huy cũng đang nhìn cậu.
Những binh sĩ đang quan sát vẻ ngoài yếu ớt của Cale rồi quay đầu đi. Hành động đó khiến họ nhìn thấy khu vực trống trải bị quét bởi ánh sáng đen vì tấm khiên của Cale không có bao phủ đến đó.
Nếu địa ngục xuất hiện ở những nơi còn lại của thế giới, họ tưởng tượng đây sẽ là cách nó sẽ xuất hiện.
Những binh sĩ lại hướng ánh mắt về phía Cale.
Cale đang tự hỏi phải làm thế nào trước tình cảnh như thế này.
Mình không ngờ tên khốn Hoàng Thái tử đó lại ném binh sĩ của mình đi như thế này.
Không, mình không ngờ hắn sẽ khiến những người này trở thành vật hy sinh cho vụ nổ.
Cale không hề nghĩ đến việc Adin sẽ giết hết tất cả.
Hắn ta thực sự là một tên khốn hoàn toàn điên rồ.
Tuy nhiên, tên khốn đó đã dịch chuyển và Cale quá bận tâm với việc bảo vệ người dân khỏi vụ nổ nên đã không bắt được hắn.
Hơn nữa, cậu đã nghĩ Honte là Tháp Chủ. Cậu đã bị lừa ở đó vì cơ thể thật của Tháp Chủ đang ở một nơi khác.
Cậu hoàn toàn tức giận.
Tầm nhìn của Cale ngày càng mờ đi và miệng thì khô, nhưng cậu không thể ngăn mình khỏi cơn tức giận này.
“Cale-nim, tôi xin lỗi.”
Cậu có thể nhìn thấy Choi Han qua tầm nhìn mờ ảo của mình.
Choi Han gục đầu xuống và không biết phải làm gì.
“Huuu, hả?”
Hiện tượng đó xảy ra khi Cale hít một hơi thật sâu và gần như không hỏi được. Cậu nhìn thấy thứ gì đó rơi xuống đất.
Bộp.
Mắt của Cale mở to sau khi không hiểu được thứ đó là gì.
Cậu đột nhiên hoàn toàn tỉnh táo.
Hả?
Đây là?
Choi Han cúi đầu và nói khi Cale quay sang và nhìn cậu với ánh mắt cần giải thích.
“Tôi đã do dự trong vụ nổ và không thể bắt được Hoàng Thái tử.”
Hm, tốt thôi. Không sao đâu vì Raon cũng không giúp được gì.
Khóe miệng Cale chậm rãi nhếch lên.
“Đó là lý do tại sao tôi bắt được người này là người cuối cùng được dịch chuyển.”
Phó tháp chủ Metelona bị trói trên mặt đất.
Choi Han lại cúi đầu xuống.
Bộp.
Một thứ khác rơi xuống đất.
Cậu ta tiếp tục hối lỗi.
“Tôi xin lỗi. Tôi không thể bắt hoặc giết được Hoàng Thái tử.”
Cale không thể ngừng cười khúc khích trước những gì cậu có thể nhìn thấy qua tầm nhìn mơ hồ của mình.
“Thay vào đó, tôi đã cắt được chân phải của hắn. Đồng thời tôi cũng chém trúng bên phải, nơi gần tim hắn bằng aura.”
Choi Han vừa xin lỗi vừa thả chân Adin xuống đất.
T, t, tên khốn điên rồ dã man này!
Cale hoàn toàn kinh ngạc trước nhân vật chính khó tin này của Sự ra đời của một anh hùng. Cậu cũng thấy Clopeh bước tới và đưa cho cậu thứ gì đó.
“Đây là gì?”
Clopeh lặng lẽ trả lời câu hỏi của cậu.
“Đó là một quả cầu lưu trữ và quay lại hình ảnh mà tôi đã mang trên mình để để lại ghi nhớ về một truyền thuyết.”
Lẽ nào?
Clopeh hơi thả lỏng vai và đáp lại ánh mắt mong đợi hiếm hoi trên khuôn mặt Cale.
“Quá trình nổ tung của golem và Honte. Tất cả đều được lưu lại ở đây.”
Đôi mắt của Clopeh cong lên như một con rắn khi hắn tiếp tục nói.
“Ngài sẽ không gặp bất lợi trong cuộc chiến giành chính nghĩa, không, cuộc chiến giành sự thật ở Tây lục địa trong tương lai.”
“T, tên khốn thông minh nhưng không kém phần điên khùng này!”
Cale ngẩng đầu lên.
Cậu có thể nhìn thấy bầu trời quang đãng và nghe thấy giọng nói của Mary và Raon.
– Nhân loại! Rồng Vàng đã gọi lại! Ta nghĩ ta có thể tìm thấy câu trả lời được rồi!
“Hãy trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ mọi thứ.”
Cale tiếp tục cười.
Cậu lại cúi đầu xuống.
“Mm.”
Cậu cảm giác như thế giới trước mặt hơi rung lắc.
Mặt đất và bầu trời quay cuồng, cậu có cảm giác giống như bị thiếu máu.
– Nhân loại!
Một bàn chân nhỏ phía trước đã chạy đến đỡ cậu.
Mary cũng tiến lên hỗ trợ.
Cale ngẩng đầu lên.
Nhờ vào hai người này, cậu có thể thấy lực lượng của Đế quốc và lực lượng của Vương quốc Whipper đang nhìn mình, nhưng cậu nhìn đến nhóm mình trước.
Cậu nói.
Cậu cố gắng tập trung tầm nhìn mơ hồ của mình và cố gắng hết sức để nói hết câu.
“Choi Han.”
“Vâng, Cale-nim.”
Cale nói nhỏ nhưng chắc chắn.
Đó là điều quan trọng nhất lúc này.
Cậu không thể cho phép những thứ như golem hay Honte xảy ra lần nữa.
Đó là tình huống khẩn cấp nhất.
“Chúng ta sẽ đi đến Đại Ngàn trước.”
“… Vâng, Cale-nim, tôi hiểu.”
Cale nhắm mắt lại khi Choi Han cẩn trọng đáp.
“Cale-nim!”
“Cale!”
“Thiếu gia!”
– Nhân loại! Ngươi thật tốt nhưng ngu ngốc! Thế này là không được! Cale!
Cale có thể những âm thanh xung quanh nhưng không thể mở mắt.
Cậu bắt đầu suy nghĩ.
A, mình đang ngất xỉu. Chết tiệt.
Mọi thứ sau đó chuyển sang màu đen.