Bạn đang đọc Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước – Yoo Ryeo Han – Chương 199: Đồ Ngu Ngốc! (5)
“C, cái gì …! Sao ngươi dám dùng lời nói nhảm nhí đối với bệ hạ!”
Đứa trẻ lớn nhất nhìn về phía Cale và thô lỗ chỉ vào cậu. Nhìn biểu cảm đó, giống như cậu nói không đúng và nó không thể tin vào những lời nói đó.
Mặt khác, Jopis nở một nụ cười tao nhã trên khuôn mặt và gật đầu.
Cậu bé nhìn thấy phản ứng của cô ấy càng lớn giọng hơn và hét về phía Cale và Jopis.
“Cái này, thật là vô lễ! Dù sao thì ngươi cũng chỉ là một kẻ phản bội mà thôi!”
“Đứa trẻ đó chắc chắn có một giọng nói lớn.”
Cale lắc đầu.
“Haaaaaa. Có vẻ như chúng ta sẽ cần phải chiến đấu khi phải mang theo cục tạ đấy.”
“C, cái gì?”
Cậu bé không thể giấu được sự bàng hoàng trước Cale, người đã gọi cậu là cục tạ.
Cale không quan tâm và thản nhiên bình luận lại.
“Các người là con tin. Con tin.”
Biểu cảm của cậu bé và những đứa trẻ khác đã thay đổi sau khi nghe những lời của cậu.
Ánh mắt của những đứa trẻ lớn hơn trở nên dữ tợn và tất cả chúng bắt đầu hét lên.
“Bọn ta không thể nào là con tin được! Giết bọn ta đi! Bọn ta sẽ không trở thành vật cản đường bệ hạ!”
“Đúng vậy, giết bọn ta!”
“Bọn ta rất vui được chết vì bệ hạ!”
Ồ. Mấy đứa nhóc này có biết chết nghĩa là gì không nhỉ?
Cale nhìn về phía Jopis với vẻ hoài nghi.
“Chúng bị trúng ảo ảnh nghiêm trọng rồi.”
Cale nhớ lại lần đầu tiên cậu gặp Elisneh.
Cô ta đã dùng ảo ảnh lên những người trong Dinh thự Lãnh chúa. Cậu nhớ đến huy hiệu trên quần áo của họ lúc đó.
Mình không thấy thứ gì đó tương tự như huy hiệu trên những đứa trẻ. Hẳn là cô ta đã ảo ảnh cho mọi người trong cung điện, nhưng đã làm điều đó bằng cách nào?
Cale đang âm thầm quan sát những đứa trẻ hoàng gia và thuộc hạ của Elisneh.
Cậu nghĩ cô ta có thể đã tạo ra một ảo ảnh xung quanh toàn bộ cung điện sau khi nghe được tin tất cả mọi người trong nơi này đều bị mê hoặc.
Tuy nhiên, vậy có nghĩa là Cale và những người khác sẽ bị trúng đòn khi bước vào khu đất của cung điện, nhưng điều đó đã không xảy ra và có cả thông tin mà Vua Lính đánh thuê đã cung cấp cho cậu.
Cậu có biết có bao nhiêu thương nhân và quý tộc ra vào cung điện không? Không đời nào cô ấy có thể tạo ảo giác cho tất cả được.
Cale hỏi Jopis khi cậu quan sát kỹ lưỡng bọn trẻ.
“Làm cách nào để đánh thức chúng?”
Một giọng nói tao nhã đáp lại cậu.
“… Đã có lần tôi đập cái thứ chết tiệt ra khỏi lưng của cha tôi. Nhưng ông ấy vẫn không thoát ra khỏi ảo ảnh.”
Mm … Đó không phải là kiểu phản ứng mà mình mong đợi.
Jeet đến gần Cale và thì thầm sau lưng, Cale đứng đó không nói nên lời.
“Thiếu gia, họ ở đây.”
Đôi mắt của Cale mờ đi.
“Gì?!”
Cale nghe thấy ai đó hét lên vì ngạc nhiên và cậu nhìn về phía người nói.
Đôi mắt của Elisneh đỏ rực và giống như đang lắng nghe gì đó.
“Cale-nim.”
Cale nghe thấy giọng nói của Choi Han ngay khi cậu nhìn thấy một con dao găm bay qua mình.
Đó là con dao găm của Choi Han mà cậu ta đã nhận được từ Ron.
“Chíttt-!”
Sau đó là tiếng chuột kêu.
Cale cười và nhìn về phía Elisneh.
“Làm sao cô có thể nhận được bất kỳ thông tin nào khi người cung cấp thông tin của mình bị thương nhỉ?”
“… Có phải cậu làm không?”
“Ai có thể làm được nhỉ?”
Người đàn ông trung niên đeo kính đến gần Elisneh.
“Có chuyện gì vậy, bệ hạ?”
Elisneh im lặng khi nhìn chằm chằm vào Cale.
Ông lão cầm gương bước tới và nhìn vào trong gương.
“Xem nào. Ôi trời. Có vẻ như có vài con chuột đã tìm đường vào cung điện.”
“Chuột?”
“Elf đã vào. Chậc chậc.”
Hai thuộc hạ khác cứng người, Elisneh nhìn xuống Cale và bắt đầu nói.
“Rõ ràng, rất nhiều Elf đã vượt qua các bức tường thành và đang tiến về phía cung điện.”
Jopis nhìn về phía Cale. Cô nhớ lại cách Cale đã nói họ có rất nhiều đồng minh.
Elisneh nhìn Cale giống như cậu đang làm trò thật nực cười và hỏi.
“Cậu nghĩ bọn ta sẽ không thể làm gì nếu cậu tấn công bọn ta trên nhiều hướng?”
“Ai biết được?”
“Hm.”
Elisneh khịt mũi và giơ tay.
Ba thuộc hạ của cô bước tới.
Ông lão cầm gương nhẹ nhàng nói.
“Bọn ta đã nghĩ đến việc Elf sẽ đến cùng với ngươi. Thật đáng tiếc khi có thêm nhiều mạng sống bị mất đi mà không có lý do.”
“Ngươi đang nói Elf sẽ chết?”
Jeet bước tới. Ông ta đang trừng mắt vào kẻ thù.
“Thật đấy. Elf sẽ bị đánh bại bởi Tử mana ngay khi đi qua lối vào chính của cung điện.”
Người đàn ông trung niên có thể thấy Jeet bắt đầu mỉm cười sau khi nghe lời cảnh báo thân thiện của mình.
“…Tại sao ngươi cười?”
“Bọn ta sẽ không vượt qua bằng đường đó.”
“Gì?”
Ông già đeo kính lúng túng trước những lời vừa rồi của Jeet nhưng Cale lập tức nói.
“Choi Han, Tasha!”
“Vâng!”
Choi Han bắt đầu hướng về những đứa trẻ thuộc hoàng tộc.
Jopis nhanh chóng đi theo sau cậu ta.
“Ta sẽ không để cho ngươi làm theo ý mình đâu!”
Ông già cầm bút lông hạ tay xuống và lôi ra một chiếc túi không gian.
“Đi!”
Xoẹt-
Chiếc túi bị rách và những lông vũ màu trắng bên trong chiếc túi bị bay ra. Những chiếc lông này trở nên cứng và bắt đầu bắn ra như những mũi tên.
Những đứa trẻ hoàng gia ngưỡng mộ nhìn về phía ông già và Elisneh, những người đang cố gắng cứu chúng.
“Bệ hạ! Ngài không cần phải lo lắng về chúng tôi!”
“Đúng vậy!”
Những đứa trẻ nhìn Choi Han và Jopis nhiều hơn khi chúng bày tỏ cảm xúc của mình với Elisneh.
Ooooooooong-
Aura bắt đầu xuất hiện trên thanh kiếm của Choi Han ngay lúc đó.
“… Swordmaster!”
Những đứa trẻ hoàng gia nhận ra thân phận của cậu ta đều sững lại vì ngỡ ngàng.
“Bệ hạ……!”
Sau đó, chúng nhìn về phía Elisneh trong vô thức.
Elisneh nở một nụ cười nhân từ trên khuôn mặt. Điều đó khiến đứa trẻ lớn nhất bắt đầu thư giãn.
Nó tin những người cha của Chú thuật sư sẽ chặn được aura này. (the shamans fathers)
“Đúng thế, sẽ ổn thôi, ugh!”
Cậu bé bất giác rớt hàm.
Nó rên rỉ khi siết chặt cánh tay mình.
“…Tại sao?”
Cậu bé đang nhìn xuống cánh tay của mình với vẻ hoài nghi.
Chiếc lông vũ đã lướt qua cánh tay và làm nó bị thương.
“…Tại sao?”
Những chiếc lông vũ đang đổ xuống phía những đứa trẻ. Chúng đổ xuống như mưa đá.
Và nó nhìn thấy bóng người bước lại gần chúng.
“Trốn sau lưng ta!”
Đó là Jopis.
Swordmaster với aura đen đồng thời vung kiếm.
Không chỉ Swordmaster đó.
Những Dark Elf và Elf đã mất nhiều thời gian hơn để phản ứng cũng đã lao tới để tóm lấy những chiếc lông vũ.
Tuy nhiên, những Elf chậm hơn Choi Han và Jopis một bước, đã đến bên cạnh bọn trẻ đang dùng lông vũ từ bên ngoài để ngăn chúng đến gần hơn.
Keng! Keng! Keng!
Những chiếc lông vũ bật ra khỏi những đòn tấn công và buộc phải đổi hướng từ những đứa trẻ.
Bang! Bang!
Những bức tường và mặt đất mà những chiếc lông vũ đâm vào nứt nẻ, nhưng lông vũ vẫn không hề hấn gì.
Tách tách.
Cậu bé nhìn đi nhìn lại máu đang chảy trên cánh tay và lưng của Jopis.
“Ugh!”
Sau đó cả người nó cong về phía trước.
Jopis vội vàng quay lại và giữ chặt lấy cả người đứa trẻ.
“Đ, đồ điên!”
Cô cau mày và bắt đầu chửi Elisneh.
Vết xước nhỏ trên cánh tay cậu bé bắt đầu chuyển sang màu đen.
Choi Han đồng thời hét lên.
“Mọi người, cẩn thận vì có Tử mana ở đầu lông!”
Các Elf ngay lập tức rút lui về phía sau trong khi các Dark Elf lao về phía đám lông vũ.
Jopis ngẩng đầu lên.
“Làm thế nào ngươi có thể làm điều này với em họ của mình-, với một đứa trẻ!”
Ánh mắt giận dữ của cô ấy như đang bốc lửa khi ôm cậu bé vào lòng.
Elisneh nhìn xuống họ với vẻ nhân từ.
“… Bệ hạ … chị-“
Cậu bé trong vòng tay của Jopis nhìn về phía Elisneh.
Tại sao, tại sao?
Ánh mắt như muốn hỏi Elisneh nhiều câu hỏi và cô ta mỉm cười đáp lại.
“Các ngươi là con tin của ta.”
Gì cơ?
Cậu bé và những đứa trẻ khác bắt đầu run rẩy.
“Các ngươi cũng là những kẻ thù tiềm tàng trong tương lai, những kẻ có thể đe dọa vị trí của ta. Ta nên giết các ngươi nếu tất cả sắp chết, phải không?”
Những đứa trẻ suy sụp sắc mặt nhưng Elisneh không quan tâm và hướng ánh mắt về phía Cale.
“Các ngươi có nghe thấy âm thanh của những kỵ sĩ đang đến gần chúng ta không? Ít nhất phải có 300 người đấy.”
“… Có phải cô cũng đang nói những người đó cũng là con tin?”
“Chính xác. Ta có thể giết chúng bất cứ khi nào ta thích.”
Cô ta mỉm cười với Cale khi nói điều đó. Nụ cười đó trông giống với nụ cười của Jopis.
“Ngươi biết về lối vào thứ hai vào nơi này, phải không?”
“Đúng thế, ta nghe nói có một con sông Tử mana.”
Lối vào còn lại là lối vào mà Elf đã cố gắng xâm nhập nhưng không thành công.
Cale bình tĩnh hỏi.
“Ta nghe nói nơi đó là cung điện của ngươi?”
“Đúng rồi. Đó là cung điện của ta. Có một chất lỏng màu đen đang chảy ở đó. Và nó trông rất giống một dòng sông.”
Ánh mắt cô ta chuyển sang Jopis.
“Ở đằng kia, có nhóm con tin thứ ba. Jopis, ngươi có nghe thấy ta nói không? Ngay sau khi ta ra lệnh, những thành viên của hoàng tộc sẽ lao xuống sông. À, hẳn là ta cũng nên kêu người hầu và quản gia vào chứ nhỉ?”
Sau đó, cô ta quay lại phía Cale và nụ cười đã biến mất trên khuôn mặt.
“Thời điểm những Elf bước vào cung điện … ta sẽ giết tất cả, bắt đầu từ những người hầu trẻ tuổi nhất.”
Keng-!
Sau khi gõ vào gương, người đàn ông lớn tuổi đang cầm nó nhảy ra khỏi tường.
Người đàn ông trung niên đeo kính nhảy theo sau ông ta. Ông già đang điều khiển chiếc lông vũ đồng thời lên tiếng.
“Cản đường chúng lại!”
Những chiếc lông đã nhắm con bắt đầu tụ lại với nhau.
“Chết tiệt!”
Tasha bắt đầu cau mày.
“Đó là một con rắn!”
Một trong những đứa trẻ bắt đầu khóc.
Từng chiếc lông vũ biến thành vảy để tạo ra một con rắn lớn màu trắng.
“Đi!”
Sau đó, nó bắt đầu lao nhanh về phía bọn trẻ. Con rắn đang cố gắng đến chỗ những đứa trẻ hoàng gia càng nhanh càng tốt để tóm chúng.
“…Ah.”
Bé gái Belle trong vô thức siết chặt một thứ gì đó vì sợ hãi. Đứa trẻ bắt đầu khóc khi nhận ra đó là bàn tay của Jopis và cảm nhận được hơi ấm của Jopis.
“Em đã tỉnh rồi.”
Jopis nói khi nắm chặt lấy tay Belle. Đôi mắt của Belle bắt đầu trở nên tỉnh táo hơn.
Bùm bùm bùm bùm bùm bùm!
Con rắn chao đảo xung quanh và nhanh chóng tiếp cận lũ trẻ.
Thậm chí những cuộc tấn công của Dark Elf không để lại một vết xước trên vảy của nó.
Cale, người đang quan sát, nhìn về phía Elisneh. Ánh mắt lạnh lùng của cô ta đang cảnh báo cho Cale.
Ánh mắt đó đang nói cậu hãy cẩn thận vì cô ta có tất cả những con tin này.
Cale bắt đầu nói.
“Con rắn này, thật tiếc mà.”
“Gì?”
Cậu không quan tâm đến phản ứng của Elisneh.
“Jeet! Hãy trói bọn chúng lại!”
Elf Jeet giơ tay sau khi nghe Cale ra lệnh.
Những người Elf lui về phía sau nhanh chóng lấy một cái gì đó từ trong túi ra và ném về phía bọn trẻ.
Booboboboooooooooom-
Khi con rắn trắng phá hủy nền đá và đến gần bọn trẻ…
Và khi những vật phẩm mà Elf ném bay về phía trước như những mũi tên…
“Hm. Chuyện như vậy rất dễ giải quyết.”
Người đàn ông trung niên đeo kính vẫy vẫy tay.
Rắc-
Những quả cầu lửa xuất hiện trên không trung và hướng về những thứ mà Elf vừa ném ra.
“Các ngươi định làm gì với những cành cây đó?!”
Elf đã ném cành cây.
– Thế ngươi nghĩ ngươi có thể làm gì với những quả cầu lửa nhỏ xíu đó?!
Cale nghe thấy tiếng hét của Raon đầu.
Những quả bóng nước xuất hiện trên không trung và bay về phía những quả cầu lửa.
“Ruff!”
Cale lại nhìn thấy một vạch trắng lướt qua mình.
Đó là Fluffy.
Fluffy nhảy lên và cắn xuống một trong những cành cây. Cale cầm cây roi trong tay và bắt đầu hét lên.
“Di chuyển chúng!”
– Hỗn loạn, hủy diệt, tuyệt vọng! Tôi sẽ di chuyển chúng! Kahahaha!
Fluffy phóng nhanh một đoạn trước khi rơi xuống đất như một tia chớp và đâm chính xác cành cây trong miệng xuống đất.
“Jeet, ngay lúc này!”
“Vâng!”
Một vài Elf chống tay xuống đất.
Rắcc.
Những cành cây bắt đầu tách ra.
“Chết tiệt!”
Ông già bắt đầu cau mày.
Những cành cây mới bắt đầu xuất hiện ở giữa những cành cây đã tách.
Đây là sức mạnh của những Tinh linh Cây và Elf đã ký khế ước của họ.
Những cành cây lập tức phát triển về kích thước và số lượng và bao quanh lũ trẻ.
“Raon!”
– Ta hiểu rồi, nhân loại!
Ooooooong-
Ánh sáng đen bắt đầu xuất hiện xung quanh mái vòm gỗ đan xen.
Ánh sáng đen sau đó tạo ra một tấm khiên bảo vệ bọn trẻ hoàn toàn khỏi bên ngoài.
“Ha!”
Cậu nghe thấy tiếng cười.
“Ngươi hành động như vậy là vô ích rồi.”
Đó là Elisneh.
Khóe miệng cô nhếch lên.
“Nhưng nó dễ thương. Ngươi đang cố gắng rất nhiều để bảo vệ chúng.”
“Không hẳn vậy?”
Cô nhìn ra xa những đứa trẻ được bao quanh bởi tấm khiên và nhìn Cale sau khi nghe câu trả lời của cậu . Khóe miệng Cale từ từ nhếch lên khi cô ta nhìn cậu.
Elisneh có một cảm giác đáng ngại.
Tên khốn đó thật thông minh.
Khi cô nhớ lại nhận xét của White Star về Cale…
“Ý ngươi là gì, không hẳn vậy??”
Elisneh hỏi trong vô thức và Cale đáp.
“Lần này ta đang lên kế hoạch phá hủy thay vì bảo vệ mọi thứ.”
“Hả?”
“Phá hủy mọi thứ. Có cần ta nói lại lần nữa không?”
Đôi mắt của Elisneh mở to, còn Choi Han ngừng vung kiếm về phía con rắn trắng và nhìn Cale.
Lại là người này……?
Biểu cảm của Choi Han dường như đang nói đó, nhưng Cale nghĩ cậu đã đọc nhầm và bỏ qua.
– Không cần phải lôi nó ra.
Đúng. Đúng rồi.
Cậu đáp lại giọng nói trong đầu và gọi người đã nói chuyện với cậu.
Gwaaaaaaaaaaaaaaaa-
Từ dưới mặt đất…
Cale có thể cảm nhận được sức mạnh đang đáp lại lời kêu gọi của cậu từ sâu trong lòng đất.
Có ba nhóm con tin.
Các kỵ sĩ đã vào mê cung dưới lòng đất.
Các thành viên của hoàng tộc, những người hầu gái và những quản gia có mặt ở lối vào.
Cale sau đó nhìn về phía những đứa trẻ hoàng tộc, nhóm con tin cuối cùng.
“Gì-?”
Jopis hoàn toàn bất ngờ và không còn giữ một chút nào gọi là thanh lịch nữa cả. Cô ấy chỉ có vẻ tuyệt vọng khi ôm cậu bé đang đau đớn vì bị đầu độc Tử mana.
Họ không có thời gian để chữa trị cho đứa trẻ này vào lúc này.
Cale và Choi Han giao tiếp bằng mắt. Choi Han cũng đã nhìn bọn trẻ trước khi họ nhìn nhau.
Mọi thứ đã xảy ra trong tích tắc.
Thậm chí không tới vài giây. Tuy nhiên, nó đủ lâu để xác nhận họ có cùng suy nghĩ.
“Ta cần phải làm điều đó nhanh.”
“… Đúng vậy, Cale-nim.”
Cale cần phải nhanh lên.
Thay vì trò chuyện với kẻ thù và tìm kiếm sơ hở…
Thay vì bảo vệ từng thứ một…
Ngay lập tức…
“Ta có thể hoàn thành mọi thứ nhanh hơn nếu đánh bại những tên đó.”
Đó là cách để bảo vệ họ và chữa lành vết thương cho cậu bé.
Cale thở dài.
“Đánh với ta nhiều lần như vậy, bọn ngốc này không biết ta là ai sao?”
Ầmmmm-
Mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Chấn động này càng ngày càng gần hơn.
“Đồ khốn nạn! Ngươi đã làm cái quái gì vậy?!”
Cale nhìn về phía ông già đang điều khiển chiếc lông vũ, người hét lên và đáp lại.
“Ta đang làm gì vậy? Ta đã gọi cho một tên khốn để ăn thịt con rắn của ngươi đấy.”
“Gì?”
Ông già bắt đầu nhăn mặt và Elisneh đưa tay ra làm dấu hiệu cho một câu ma pháp.
“Dừng lại Cale Henituse!”
Ông già cầm gương và người đàn ông trung niên đeo kính bắt đầu sử dụng dụng cụ của mình sau khi nghe lệnh.
Tuy nhiên, sức mạnh đáp lại lời gọi của Cale nhanh hơn.
Rầmmm!
Sàn của mê cung bắt đầu vỡ vụn kèm theo một tiếng nổ lớn.
Rắc. Rắc!
Những tảng đá vững chắc tạo nên mặt đất bắt đầu nứt ra và những mảnh vỡ bắt đầu bay.
Một cái gì đó sau đó bắn qua nó.
“Ugh!”
“Hức. Mặt đất đang rung lắc! Túm chặt lấy!”
Những đứa trẻ bên trong tấm chắn túm lấy nhau trong cơn sốc.
Tuy nhiên, chúng không thể yên lặng sau khi nhìn thấy những gì xuất hiện trước mặt. Chúng bắt đầu nói trong vô thức.
“… Rắn… một con rắn-“
Có một thứ gì đó đã ngoi lên trong khi phá vỡ nhiều bức tường mê cung trong quá trình này.
Chúng là những mảnh đá sắc nhọn.
Có nhiều mảnh đá sắc nhọn. Những ngọn giáo đá từ từ tụ lại với nhau tạo nên một thân hình to lớn.
Vũ khí này dường như vẫn còn sống.
Hơn nữa, sinh vật cao chót vót trên các bức tường mê cung và cao gấp ít nhất bốn hoặc năm lần chiều cao của Cale trông giống như một con rắn nhưng khác một chút so với một con rắn.
Choi Han cười khúc khích và nhìn về phía Cale.
Chỉ có hai người họ biết tên của sinh vật này.
Đó là một imugi.
Cale đã gọi một thứ gì đó sẽ ăn thịt con rắn và phá hủy mọi thứ.
Cậu đã chạm mắt với Elisneh.
Cô ta đã nhìn vào imugi đứng cao hơn nhiều so với cô, người đang đứng trên tường trước khi nhìn xuống Cale.
Cale bắt đầu nói.
“Hì.”
Giống như cậu đang cười như một tên điên đang vui đùa.
Lẽ nào?
Khi đồng tử của Elisneh bắt đầu rung lên…
Cale bước tới và imugi làm bằng giáo bằng đá cúi đầu xuống.
Nó đưa đầu của mình cho Cale, người đã bước lên trên nó.
“Đốt cháy.”
Lửa sớm bắt đầu bốc lên xung quanh cậu.
Ngọn lửa nhỏ vàng hồng với sức mạnh thanh tẩy bắt đầu bùng cháy dữ dội mà không thể thiêu rụi Cale hay imugi.
“Cuối cùng thì nó như thế này.”
Choi Han cũng đứng trên đầu imugi.
Cale nhìn Choi Han với vẻ ai quan tâm chứ? rồi hét lên.
“Ở đằng trước!”
Những sức mạnh cổ đại mà cậu đã gọi ra đang trả lời với cậu.
– Nghe hay đấy. Đây là cách nhanh nhất. Những hành động liều lĩnh cũng có thể bảo vệ tất cả mọi người.
– Kahahahaha! Tên khốn ngu ngốc! Đúng là lũ khốn điên khùng khùng mới là kẻ đáng sợ nhất, kahahaha!
Cale phớt lờ giọng nói điềm tĩnh của Đá Tảng và tiếng hét của Keo kiệt.
Bùm!
Imugi bắt đầu lao về phía trước.
Mê cung quá nhỏ và yếu ớt so với thân hình to lớn của nó.
Cale ra lệnh cho những người khác.
“Hỗ trợ ta! Ta sẽ xuyên thủng tất cả!”
Cale cảm thấy như thất vọng trong cậu đang biến mất.
Thật sự là thư giãn nhất khi tự mình phá hủy mọi thứ.
“T, tên khốn ngu ngốc đó!”
Cậu nghe thấy thuộc hạ của Elisneh đang la hét với cậu, nhưng cậu không quan tâm đến tên đó như khi cậu làm với Keo kiệt.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Cale hét về phía trước và imugi có Cale ở trên bắt đầu phá hủy mê cung.
Để so sánh, các imugi làm bằng giáo đá không có mắt và không thể nhìn thấy gì.
Và thật không may, Cale không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì vì một lý do khác, vì vậy mê cung đã bị phá hủy một cách mù quáng khi họ lao về phía trước và tạo ra một con đường.
Cậu bị bao vây hoàn toàn bởi lửa khi quay lại và nhìn về phía Elisneh và những kẻ thù và bắt đầu nói.
Chúng nên biết những gì nên sử dụng và những gì không nên sử dụng để đe dọa mình vào lúc này.
Nhưng chúng vẫn muốn đe dọa mình bằng tính mạng con người? Chúng nghĩ chúng không có giá trị gì sao?
“Ta chỉ định lao về phía trước như thế này và đốt cháy Cây thế giới của các ngươi thôi.”
Những kẻ thù ngay lập tức cau mày sau khi nghe lời đe dọa của Cale và Cale thở dài.
– Đó là một biển lửa! Kahahaha! Có vẻ như ta sẽ đốt một Cây Thế giới giả!
Cale nghe thấy giọng nói hào hứng của Keo kiệt.
—–
1. Imugi là một sinh vật trong truyền thuyết của Hàn Quốc. Người ta nói nó có thể trở thành một con Rồng sau khi sống 1.000 năm và lấy một viên ngọc bội (một viên ngọc ước nguyện trong cả truyền thống Ấn Độ giáo và Phật giáo). Nó được sử dụng lần cuối để mô tả khuôn mặt của Sát thủ Rồng giả trong chương 200.