Đọc truyện Trò Đùa Tình Yêu – Chương 150: Lan Hạ Đừng Đi
Vũ Trúc Ngọc hét lên rồi giơ tay định tát lên mặt Diêu Lan Hạ, tư thế và khí thế đó giống như phải đánh Diêu Lan Hạ bán sống bán chết mới thôi.
Lưu Nguyên Huyên vừa thấy thế thì cảm thấy tình thế này rất không ổn cho cô, nên không để ý gì nhiều mà xoay lưng lại và che trước mặt Diêu Lan Hạ, kết quả chịu một bàn tay của Vũ Trúc Ngọc.
Cũng may cái tát này đánh lên lưng Lưu Nguyên Huyên, nếu không, đừng nói là Diêu Lan Hạ, dù là Lưu Nguyên Huyên bị tát lên mặt thì mặt cũng sưng lên thôi.
Diêu Lan Hạ ngạc nhiên ngước mặt, thấy sắc mặt nhịn đau của Lưu Nguyên Huyên thì vừa tự trách vừa tức giận: “Lưu Nguyên Huyên, cậu điên rồi sao?”
“Nếu tôi không nhận thay chị thì mặt chị coi như xong.”
Lần này Vũ Trúc Ngọc càng giận dữ hơn, định đánh Diêu Lan Hạ để xả giận thì tên Lưu Nguyên Huyên lại dám chịu thấy, cơn tức trong lòng càng khó mà kiềm chế.
“Lưu Nguyên Huyên, con đứng sang một bên! Mẹ muốn đánh chết ả khốn kiếp này!”
Vũ Trúc Ngọc giơ tay định đánh tiếp, Diêu Lan Hạ tránh thoát khỏi lồng ngực của Lưu Nguyên Huyên, cô không muốn tránh, cô sẽ đi đối mặt.
Thoát khỏi sự bảo vệ của Lưu Nguyên Huyên, cô đối mặt với Vũ Trúc Ngọc, trên gương mặt mỏi mệt vẫn hơi tiều tụy, giọng nói cũng chẳng vì tạm nhân nhượng mà vâng vâng dạ dạ, mà là bình tĩnh lễ phép gật đầu nói: “Mẹ, mẹ lo cho Lưu Nguyên Hào, thương anh ấy, con biết trong lòng mẹ khó chịu.
Nếu đánh con sẽ giúp mẹ tốt hơn thì mẹ cứ đánh đi.”
Vũ Trúc Ngọc lạnh lùng hừ: “Mày còn lí luận à! Tối qua mày đi đâu? Mình thành thế này rồi, chẳng chịu ở bệnh viện mà còn mò đi đâu hả!”
Suy cho cùng, hình như nguyên do của mọi chuyện là vì Diêu Lan Hạ đột ngột rời khỏi bệnh viện, bây giờ dù cô có trăm cái miệng thì cũng không nói được.
Nên thôi không giải thích nữa: “Con có việc nên cần đi trước, con cũng có trách nhiệm.
Nhưng chuyện sau đó, mẹ cũng phải đổ lên đầu con sao?”
Đối mặt với sự bình tĩnh và thuần thục của Diêu Lan Hạ, Vũ Trúc Ngọc giận dữ mà không trút ra được.
Bà ta ghét Diêu Lan Hạ, nên cô làm gì sai hết, bây giờ việc là phải gánh thêm tội?
Vũ Trúc Ngọc vừa im lặng thì Mai Khánh Vân khôn khéo dịu dàng đi tới, quan tâm tỉ mỉ ôm tay Vũ Trúc Ngọc, dỗ dành bà ta như cô con gái ruột thứ thiệt: “Bác à, bác đừng giận, bác còn không biết cô ta là hạng người nào sao? Nếu bác cứ tranh chấp với cô ta thì sẽ tức đến mức trong người khó chịu thôi, hà tất phải thế?”
Cô là hạng người nào?
Trong lòng Diêu Lan Hạ cười lạnh, sờ rằng Diêu Lan Hạ mà Vũ Trúc Ngọc nghe được từ trong miệng Mai Khánh Vân chính là một phiên bản chẳng đáng để nhìn.
Vũ Trúc Ngọc hừ lạnh, liếc Diêu Lan Hạ: “Chẳng biết nhà họ Lưu gặp phải mối xui xẻo nào đây!”
Mai Khánh Vân ôm tay bà ta nhưng lại nhìn Diêu Lan Hạ: “Tối qua, anh Hào đang ngồi trong phòng tôi thì đột nhiên đi mất.
Tôi tưởng chuyện lớn nào, ra là cô đột ngột rời khỏi bệnh viện.
Diêu Lan Hạ, rốt cuộc cô muốn hại anh thế nào nữa đây! Cô hại anh ấy ba năm vẫn chưa đủ hay sao? Coi như tôi cầu xin cô, bỏ qua cho anh Hào được không?”
Nụ cười lạnh trong lòng Diêu Lan Hạ sắp trở nên vặn vẹo: “Mai Khánh Vân, tôi là vợ anh ấy, nói bỏ qua thì câu này tôi nên nói với cô mới phải.”
Hiện tại một người khó địch nổi hai, Diêu Lan Hạ biết mình không thể nào an toàn rút lui, nhưng cô không muốn bị người ta hắt nước bẩn lên người.
Vũ Trúc Ngọc trợn mắt nhìn cô: “Im mồm! Đừng để tao nghe thấy giọng nói mày nữa.”
Mai Lương Khôn và Phó Văn Phương nhìn Diêu Lan Hạ, chẳng buồn giấu sự ghét bỏ trong cái khịt mũi nữa, trong mắt bọn họ Diêu Lan Hạ chính là con rệp, đại biểu cho sự sỉ nhục nào đó.
Lưu Nguyên Huyên nhíu mày, vì đau lòng nên trán trên gương mặt tuấn tú nhăn lại thành hình chữ xuyên, trầm giọng nói: “Chị dâu, chị đừng nói chuyện với mấy người thế này, sẽ hạ thấp phẩm vị của chị, đừng giận.”
Giờ đây Diêu Lan Hạ nào có tâm trạng tức giận nữa, chỉ là cảm thấy mắt khô khó chịu, trong họng như có mùi máu: “Tình hình của anh cả cậu sao rồi?”
“Nghe bác sĩ nói bị thương ở tim, còn tình hình cụ thể thì tôi không biết, nhưng cái anh viện phó rất giỏi ở bệnh viện chị đang ở trong đó, sẽ không sao đâu.”
Diêu Lan Hạ gật đầu, cách nhóm người Vũ Trúc Ngọc một đoạn mà nhìn tới phòng phẫu thuật, bên trên hiện lên thời gian phẫu thuật, đã hơn sáu tiếng bốn mươi phút rồi.
Mai Khánh Vân nhìn Lưu Nguyên Huyên, ra vẻ hiểu chuyện cười: “Lưu Nguyên Huyên, mẹ em ở bên này, còn không mau qua đây?”
Mục đích đó rõ ràng là muốn cô lập Diêu Lan Hạ.
Phó Văn Phương cũng nói theo: “Lưu Nguyên Huyên, đừng có không biết phân nặng nhẹ.”
Lưu Nguyên Huyên bĩu môi, đúng là nực cười, anh ta của bây giờ chưa đến phiên mấy kẻ khác réo tên đâu!
“Tôi thích đứng đây, không khí trong lành.”
Tuổi tác của Lưu Nguyên Huyên nhỏ nên có tùy hứng tí xíu trước mặt người lớn cũng chẳng sao, chủ yếu là anh ta không muốn thấy Diêu Lan Hạ mất mặt thôi.
Ôi, thật ra trong lòng Lưu Nguyên Huyên thì cảm giác này nó phức tạp lắm.
Trong hành lang, rõ ràng hai thế lực đang âm thầm phân cao thấp, nhưng cũng rõ ràng là, lực lượng của hai bên cách biệt rất lớn, dù là ai cũng thấy được, ở nhà họ Lưu, Diêu Lan Hạ gần như chẳng có địa vị nào.
Dư quang của Vũ Trúc Ngọc nhìn sang bên kia, miệng hừ lạnh: “Đúng là cái thứ cùng loại!”
Giọng nói không to, nhưng vừa hay là mọi người đều nghe rõ.
Sắc mặt Lưu Nguyên Huyên nổi giận, Diêu Lan Hạ lại áy náy ngước mặt: “Là tôi liên lụy cậu.”
“Không sao, tôi đã quen từ lâu rồi.”
Đột nhiên, Diêu Lan Hạ cảm thấy trên người Lưu Nguyên Huyên có một khí tức khác hẳn trước kia, không phù hợp với tuổi tác của anh ta lắm, giống như trong lòng có quá nhiều uất ức và nỗi khổ riêng, nhưng chưa từng bày tỏ tí ti nào.
Bảy tiếng trôi qua, cuối cùng ánh đèn bên ngoài phòng phẫu thuật cũng tắt rồi.
Diêu Lan Hạ vội vàng đi lên trước hai mét, nhưng chưa tới cửa đã bị nhóm người Vũ Trúc Ngọc chặn ở vòng ngoài, chẳng biết cánh tay ai huých mạnh suýt hất ngã cô, người lảo đảo ngã vào khuỷu tay của Lưu Nguyên Huyên, gáy đập vào xương sường của Lưu Nguyên Huyên, rất là đau.
Lưu Nguyên Hào mang máy thở oxy, khi bị đẩy ra thì sắc mặt rất tiều tụy, cứ như sắp không phân rõ màu da ban đầu nữa.
Gương mặt tuấn tú trắng bệch, mắt nhắm chặt, nhíu mày, chẳng biết trước khi ngất đi đang nghĩ gì mà sắc mặt buồn thiu, đầy tâm sự.
Diêu Lan Hạ muốn tiến lên nhìn nhưng bị Mai Lương Khôn chặn lại, tuy không nói nhưng giọng nói của Mai Lương Khôn lúc này đã là giọng khách át cả giọng chủ, hiển nhiên coi mình là ba vợ của Lưu Nguyên Hào.
“Hào Nhi, cháu sao rồi?”
“Anh Hào, em là Khánh Vân đây, anh nghe thấy không?”
Câu này rồi câu khác, giọng nói thân thiết như người thân lắm ấy.
Đào Khánh Trần ra khỏi phòng phẫu thuật, liên tục phẫu thuật trong cường độ cao suốt bảy tám tiếng nên lúc này vành mắt anh ta đỏ bừng, trong mắt đầy tia máu.
Cởi khẩu trang, thấy ánh mắt Diêu Lan Hạ sáng quắc nhìn Lưu Nguyên Hào, Đào Khánh Trần đau lòng đi tới: “Anh ta thoát khỏi nguy hiểm rồi, bây giờ phải nghỉ ngơi, em đừng lo.”
“Cảm ơn anh.”
Lưu Nguyên Huyên cũng gật đầu: “Cảm ơn anh bác sĩ Đào.”
Trơ mắt nhìn Lưu Nguyên Hào bị đưa đến phòng chăm sóc tích cực, trơ mắt nhìn Diêu Lan Hạ bị người ngoài ngăn cản đến gần Lưu Nguyên Hào, Đào Khánh Trần sắp không nhịn được cơn tức trong lòng.
“Diêu Lan Hạ, em qua đây với tôi.”
Đào Khánh Trần không để ý lúc này là lúc nào, kéo Diêu Lan Hạ ra khỏi tay Lưu Nguyên Huyên rồi đi ra ngoài, Lưu Nguyên Huyên lung tung, vừa quay đầu lại đã chẳng thấy người đâu.
Vãi chưởng, luyện ngón võ nào vậy?
“Đào Khánh Trần, anh làm gì vậy?”
Cuối cùng cũng dừng bước, cô đã bị Đào Khánh Trần lôi lên sân thượng, chặn lại bên hàng bảo vệ.
Ngón trỏ của Đào Khánh Trần chỉ vào lúc đi, tức giận đau lòng hét lên: “Tôi càng muốn biết em muốn làm gì! Người nhà họ Lưu đối xử với em như thế mà em còn kiên trì gì nữa! Chỉ cần người nhà họ Lưu đối xử với em tốt một chút thì tôi sẽ không làm thế? Diêu Lan Hạ, người phụ nữ thông minh như em, sao trong tình yêu lại ngu muội vậy! Rốt cuộc em có hiểu không hả, ở nhà họ Lưu em không thể sống nổi!”
Diêu Lan Hạ ngước đầu rơi nước mắt, cô lau đi, cười khổ: “Rời khỏi nhà họ Lưu thì tôi có thể sống tiếp sao? Tôi là người sắp chết, anh có biết là vi rút trong người tôi đã chuyển biến xấu rồi không?”
Bước chân của Đào Khánh Trần như nhũn lại: “Sao lại nhanh thế?”
Nước mắt càng lau càng nhiều, cuối cùng thôi không lau nữa: “Tốc độ bộc phát bệnh AIDS liên quan đến sức khỏe của bệnh nhân, sức khỏe của tôi cũng chỉ thế thôi.
Thế nên tôi không còn nhiều thời gian nữa, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ thấy đau đớn, hôn mê, tôi muốn rời khỏi nhà họ Lưu trước lúc đó, anh biết không?”
Dòng nước mắt cứ chảy không chịu dừng của cô như giọt nến nóng bỏng rơi xuống trái tim anh ta, Đào Khánh Trần không đành lòng nhìn nữa, giang hai tay ôm người phụ nữ yếu ớt này vào.
Cô gầy đi nhiều lắm, nhìn qua cũng chẳng có da có thịt gì, ôm cả người toàn xương vào lòng mà anh ta cũng thấy đau.
“Đừng sợ, Lan Hạ, qua khoảng thời gian này thì không có nước mắt nữa, không có đau đớn nữa.”
Diêu Lan Hạ tựa vào lòng ngực anh ta mà khóc huhu.
Đào Khánh Trần nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, rất bi thương nhắm mắt lại, nước mắt ngập đầu đôi mắt sưng đỏ.
“Tôi đã giữ máu của anh ta lại, sẽ xét nghiệm máu cho anh ta, khi có kết quả tôi sẽ nói cho em.” Giọng nói dịu dàng của Đào Khánh Trần vang lên trên đầu cô.
“Cảm ơn anh.”
Anh ta than thở: “Thật sự tôi không muốn lại nghe thấy ba chữ này từ em.”
Trong phòng ICU.
Vũ Trúc Ngọc lau nước mắt, lo lắng lau trán và lau mà cho con trai: “Bác sĩ, lúc nào nó có thể tỉnh lại?”
Bác sĩ Vương nói: “Thường thì sau phẫu thuật ba đến năm tiếng trở lên mới tỉnh lại, bà đừng lo, phẫu thuật rất thành công, là viện phó của chúng tôi đích thân mổ chính.”
Đào Khánh Trần?
Ôi!
Tình nhân của Diêu Lan Hạ!
“Bác gái, bác cả đêm không ngủ rồi, bác vào trong ngủ một lát đi, nơi này để cháu.” Mai Khánh Vân dịu dàng khuyên nhủ an ủi.
Vũ Trúc Ngọc gật đầu: “Vẫn là Khánh Vân hiểu chuyện hơn.
Cháu cũng vất vả rồi, chờ khi y tá đến thì cháu cũng đi nghỉ một lúc đi.”
Mai Khánh Vân khôn khéo gật đầu, dịu dàng thân thiết dìu Vũ Trúc Ngọc vào căn phòng bên trong phòng bệnh.
Truyện Việt Nam
Rồi khi đi ra, Phó Văn Phương nói: “Mẹ và ba con cũng về đây, mệt mỏi cả sáng.
Vân Vân, mấy hôm tới con phải cố gắng biểu hiện cho tốt vào, chờ đuổi Diêu Lan Hạ ra khỏi nhà họ Lưu rồi tính tiếp.”
“Mẹ cứ yên tâm, lần này Diêu Lan Hạ chết chắc rồi.”
Trong phòng bệnh yên tĩnh lại, Mai Khánh Vân nằm tay Lưu Nguyên Hào, ngón tay nhỏ nhắn sờ quanh gương mặt sắc bén của anh, gần như tham lam mà đến gần anh, chạm môi lên môi anh, hôn một cái lên môi anh như để giải khát.
Che lên trái tim đập loạn nhịp, Mai Khánh Vân cười, ngón tay thuận theo mái tóc anh: “Anh Hào, anh thấy đó, sau cùng người ở lại bên anh chỉ có em thôi.
Sau này, cũng chỉ là em, ả Diêu Lan Hạ đó, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi anh.”
Lưu Nguyên Hào đã hôn mê, thuốc gây mê vẫn chưa hết tác dụng nên đầu óc gần như lâm vào trạng thái trống rỗng.
Nhưng trong tiềm thức lại có một bóng dáng cứ hiện mãi, dần dần bóng dáng ấy rõ ràng hơn, anh giơ tay ra nắm lấy nhưng lại bay đi…!Gương mặt vui vẻ liên tục bay ra ngoài bầu trời xa xa, càng lúc càng xa.
“Lan Hạ…!đừng đi…!Lan Hạ…”.