Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 8: Đây không phải là muốn phá hủy cô sao?


Đọc truyện Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm – Chương 8: Đây không phải là muốn phá hủy cô sao?

Không biết mình ngủ bao lâu, Tần Lạc mở mắt ra liền nhìn thấy trần nhà trắng bóng, cùng với hoàn cảnh xa lạ, cô chống tay chuẩn bị ngồi dậy, lại phát hiện mình đang bị truyền nước.

Hoảng hốt, Bùi Tử Ninh đẩy cửa vào .

“Lạc Lạc, cậu đã tỉnh rồi!”

“Mình ngủ bao lâu?”

“Những gì cậu nhớ đều là truyện của ngày hôm qua.”

“Hả… Lâu như thế sao?”

Bùi Tử Ninh rửa cho cô một quả táo, “Trước lót bụng đã, đợi tí nữa mình xuống căn tin mua cháo cho cậu.”

Tần Lạc ngồi dậy, “Tử Ninh, ngày hôm qua đám phóng viên kia…”


Vẻ mặt Bùi Tử Ninh tức giận, “Nghĩ tới đám phóng viên kia đều cảm thấy tức, quả thực chính là vu oan giá họa! Lạc Lạc, vài ngày này cậu cứ ở nhà mình đi.”

Tần Lạc lắc đầu, “Không có việc gì, đi quấy rầy chú dì cũng không tốt, hơn nữa năm nay em trai cậu thi vào trường cao đẳng, cần môi trường yên tĩnh

Bùi Tử Ninh thở dài, “Lạc Lạc cậu chỉ biết sợ phiền đến người khác, không phải là ba mẹ mình không biết cậu.”

Tần Lạc vô ý thức kéo chăn đơn, “Mẹ mình còn một phòng nhỏ, mình có thể rời qua ở.”

Bùi Tử Ninh giữ chặt cô, “Chuyển cái lông! Cậu đã quên phòng ở bây giờ của cậu làm sao có ư? Nếu không phải là học trưởng giúp chúng ta đánh thắng vụ kiện, thì mẹ kế kia đã ước gì cậu lưu lạc đầu đường.”

Tần Lạc mím môi không nói gì, suy nghĩ dần dần bay xa, năm ấy mười lăm tuổi sau khi mẹ bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn qua đời, ba liền mang về một phụ nữ và một cô gái nhỏ hơn mình bốn tuổi, còn nói là mẹ mới cùng với em gái.

Ha ha!

Ông ta lại có thể bỏ mẹ ở ngoài vụng trộm nuôi phụ nữ và đứa trẻ, đây chính là điều mình cho rằng hạnh phúc gia đình sao? Thì ra đã sớm bị phá thành từng mảnh!


Kể từ sau khi mẹ mới vào cửa, cô từ công chúa biến thành đầy tớ.

Mấy năm qua này, công ty ông ngoại để lại cho mẹ cũng bị người cha ở rể nuốt đi toàn bộ, nếu không phải mẹ đã sớm sang tên một căn phòng nhỏ cho mình, chỉ sợ cái gì cô cũng không chiếm được.

Chiếc xe Jazz mà cô đang dùng hiện giờ vẫn đang còn phải trả góp, rõ ràng là thiên kim tiểu thư, cuộc sống rôi qua lạ vừa bình dân khó khăn…

“Trong khoảng thời gian này mình hôn mê có người gọi điện thoại cho mình không?”

“Không có.”

Nhìn thấy bạn tốt lắc đầu, Tần Lạc liền biết hy vọng mình tìm được việc là rất mong manh, cô chưa từ bỏ ý định cầm lấy di động tiến vào hòm thư, ngay cả các công ty nhỏ trước kia chủ động tìm cô cũng gửi thư cự tuyệt cô…

Trong lúc nhất thời, tất cả ủy khuất tuôn về phía cô, rốt cuộc cô đã làm sai điều gì mà bị tất cả mọi người ghét bỏ? Rõ ràng trước còn có rất nhiều công ty tranh nhau muốn thuê cô làm phiên dịch viên, cô cũng đúng lúc làm việc ở công ty cũ được đầy ba năm chuẩn bị đổi sang công ty lớn hơn, kết quả trong một đêm cô thành chuột chạy qua đường…

Bùi Tử Ninh cũng vì bạn tốt mà cảm thấy khổ sở, vài năm nay Lạc Lạc chăm chỉ liều mạng cô đều nhìn trong mắt, ngay từ năm đầu cô ấy đã nhận tất cả học bổng, còn ở bên ngoài làm chút phiên dịch, sau khi tốt nghiệp thuận lợi tìm được công việc, năng lực và thành tích của cô ở công ty đều đứng số một số hai, thật vất vả tồn mấy vạn đồng để mua góp một chiếc xe jazz.

Lúc này, đúng là thời điểm sự nghiệp của cô lên cao, lại bị gắn cho tội danh “Bắt cóc đứa trẻ”, đây không phải là muốn phá hủy cô sao?

Tần Lạc chôn đầu vào giữa hai cánh tay, khóe mắt còn có chất lỏng ấm nóng lướt qua, cho dù lúc bị ba và mẹ kế duổi ra khỏi nhà, cô cũng không có bất lực như vậy…

Ít nhất, khi đó cô có thể dựa vào chính mình để nuôi sống mình, nhưng còn bây giờ thì sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.