Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

Chương 63: Yết bảng


Đọc truyện Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài – Chương 63: Yết bảng

“Vương gia! Ngài làm sao vậy?” Sau khi đuổi theo Tấn Dương Vương, thấy hắn sắc mặt ửng hồng một tay giữ trán, nhắm mắt ngồi ở trong đình thì vừa kích động vừa chột dạ hỏi.

Tấn Dương Vương mở mắt ra, ánh mắt nặng nề: “Lại đây.”

Khi đôi mắt đào hoa kia mở ra, dục vọng trần trụi bên trong làm cho Tô Nhụy Trân co rúm lại. Đến cùng thì nàng vẫn là tiểu thư khuê cát, vì u mê phú quý nên mới làm việc này. Nhưng đến nước này lại khiến nàng sinh ra vô số ý nghĩ.

“Lại đây!” Tấn Dương Vương không kiên nhẫn lặp lại câu nói vừa rồi cùng ánh mắt cảnh cáo.

Tô Nhụy Trân cắn cắn môi, lấy lại tinh thần rồi dè dặt đến gần. Phóng lao thì phải theo lao, nàng chỉ có thể tiếp tục mà thôi!

Tay Tấn Dương Vương duỗi ra, trực tiếp kéo người lại.

“A!” Tô Nhụy Trân kinh ngạc hô lên một tiếng, bị Tấn Dương Vương đặt lên trên đùi hắn.

Ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc, Tấn Dương Vương híp đôi mắt đào hoa lại, ngửi hương thơm nữ nhân trong lồng ngực. Tô Nhụy Trân bị ép dựa vào lồng ngực nóng rực của hắn, động cũng không dám động.

“Sợ cái gì?” Tấn Dương Vương cười khẽ bên tai nàng, mắt đầy châm chọc “Đây không phải là mong muốn của ngươi sao?”

“Nô tỳ không hiểu ngài đang nói gì…” Nhiệt khí quanh quẩn ở vành tai, Tô Nhụy Trân co rúm, cúi đầu xuống không dám nhìn hắn.

Tấn Dương Vương cũng không giận, nâng cầm nàng lên, để cho Tô Nhụy Trân nhìn mình rồi nói: “Không hiểu à?” Nói xong liền đè nàng xuống.

“!!!” Tô Nhụy Trân mặt đỏ bừng, suýt nữa là nhảy dựng lên.

“Ngươi nói xem, nếu Tô đại nhân tra ra ly rượu ngươi đưa ta bị hạ dược thì sao nhỉ?” Loại thủ đoạn cấp thấp của Tô Nhụy Trân chỉ cần nhìn xem sắc mặt của nàng khi rót rượu cho hắn là biết. Chỉ là hắn muốn xem kế hoạch của nàng là gì nên mới uống ly rượu có chứa xuân dược kia.

Ngón tay của Tấn Dương Vương lướt trên gương mặt trơn nhẵn của nàng, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp trước nhưng lại khiến cho Tô Nhụy Băng như đang ở trong hầm băng.

“Mưu hại Vương gia đương triều, đáng tội chém đầu!”

Đôi mắt của Tô Nhụy Trân đột ngột trợn to, trong lòng vô cùng hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch nói: “Trong rượu không có độc, chỉ là một ít dược trợ hứng!”

Tấn Dương Vương tựa tiếu phi tiếu.

“Ta… ta…, ta chỉ là quá ái mộ Vương gia!” Tô Nhụy Trân kéo vạt áo của hắn, mắt rưng rưng lệ.

“Không nỡ rời ta à?” Tấn Dương Vương ôn nhu lau nước mắt cho nàng.

Tô Nhụy Trân vội vàng gật đầu.


“Muốn cùng ta trở về?” Tấn Dương Vương nhướng mày.

Tô Nhụy Trân lại gật gật đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn.

Tấn Dương Vương liếc mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, cười đến ôn nhu: “Lấy dung mạo cùng gia thế của ngươi, miễn cưỡng có thể làm trắc phi.”

Hai mắt Tô Nhụy Trân sáng lên.

Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đuôi mắt nàng, Tấn Dương Vương buông nàng ra, nói với gã sai vặt đi theo: “Trở về nói cho Vương phi, ta cùng Tô đại nhân nói chuyện trắng đêm, hôm nay không quay về ngủ.”

Nghe vậy, lông mi Tô Nhụy Trân run lên,gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Vì để được thuận lợi, nàng hạ cho Tấn Dương Vương loại dược vô cùng lợi hại, chỉ có nam nữ giao hợp mới có thể giải.

“Ngày mai ta liền đến Tô gia cầu hôn.” Tấn Dương Vương ôm người vào trong lòng, nói với giọng khàn khàn.

Tim Tô Nhụy Trân đập loạn, sa vào sự ôn nhu của Tấn Dương Vương, dẫn hắn đi đến một sương phòng trống. Ai ngờ vừa mới mở cửa, sau cổ đau xót, liền hôn mê bất tỉnh.

Tấn Dương Vương ôm lấy nàng, nói với tỳ nữ của Tô Nhụy Trân: “Đi đi, gọi Tô thiếu gia đến đây.”

“Vâng, Vương gia.” Tỳ nữ ngoan ngoãn đáp.

“Ngoan.” Tấn Dương Vương khẽ mỉm cười với nàng, trong mắt đầy tình ý khiến cho khuôn mặt của tỳ nữ đỏ ửng, thẹ thùng xoay người rời đi.

Tấn Dương Vương nhướng mày. Kế hoạch ban đầu là mua chuộc tỳ nữ rồi lấy danh nghĩa Tô Nhụy Trân gọi Tô Thanh Trạch đến đây, sau đó giá họa cho Tô Nhụy Trân, ai ngờ đâu nữ nhân ngu xuẩn này lại hạ dược hắn. Phá hỏng rất nhiều việc của hắn!

Tấn Dương Vương không kiên nhẫn kéo vạt áo ra. Dược hiệu bắt đầu phát tán, trong cơ thể như có một ngọn lửa thiêu đốt, hắn nhìn sang Tô Nhụy Trân, liếm liếm môi.

Đối với hắn, cho dù là ai nhào vào mình thì hắn cũng không bao giờ cự tuyệt, dáng người nữ nhân này không tệ, đáng tiếc không phải là đêm nay…

Bên trong Lâm uyển, Tô Thanh Trạch nhìn tỳ nữ bên cạnh Tô Nhụy Trân nghi hoặc: “Tam tỷ uống say, đang ngồi khóc một mình?”

“Tấn Dương Vương ngày mai đi rồi, cho nên……” Tỳ nữ cầu xin nói, “Nhị thiếu gia không có ở đây, ngài có thể đi khuyên nhủ tiểu thư được không! Tiểu thư đang ở nhà kính mà khóc, khóc đến đau lòng.”

“Nàng luôn luôn không thích ta, ta đi có ích lợi gì?” Tô Thanh Trạch không muốn đi lắm.

“Cầu xin ngài, tam thiếu gia ngài đến nhìn một cái đi!” Tỳ nữ gấp đến độ sắp khóc.

“Được thôi!” Tô Thanh Trạch nhíu mày nói, “Nhưng mà nàng nhất định không nghe ta.”


“Tấn Dương Vương thê thiếp thành đàn, không phải người tốt, tam tiểu thư sao lại coi trọng hắn?” Minh An vội vàng đuổi theo.

Tỳ nữ thấy Minh An muốn đi theo, vội giữ chặt hắn: “Tiểu thư không muốn người khác thấy bộ dạng thảm hại của mình, Minh An đừng đi.”

Nghĩ đến tính tình hiếu thắng của Tô Nhụy Trân, Tô Thanh Trạch liền nói: “Minh An ngươi ở lại đi.”

Tỳ nữ thở phào nhẹ nhõm, nói với Tô Thanh Trạch: “Tiểu thư đang ở Tùng Phong các, tam…”

Thế nhưng chưa kịp dứt lời thì nàng liền bị một chưởng đánh tới, ngã xuống.

Tô Thanh Trạch sửng sốt, Thập Nhất từ trên cây nhảy xuống: “Là giả đấy. Nàng ta đã bị Tấn Dương Vương mua chuộc.”

“Tấn Dương Vương phân phó nàng lừa gạt ngài qua đó, ý đồ đen tối với ngài.”

Từ khi Tấn Dương Vương lưu tại Tô gia, Thập Nhất liền trốn ở chỗ tối để giám thị, phát hiện tình huống không thích hợp, lập tức hiện thân ngăn cản.

Tô Thanh Trạch trợn mắt, một tia hàn ý chạy lên trên đầu, làm cho da đầu của y run lên.

“Sao người này lại âm hiểm đến vậy?” Tô Thanh Trạch giận đến phát run, sợ hãi vô cùng. Nghĩ đến Tô Nhụy Trân liền vội vàng an bài người đi Minh Nguyệt các thỉnh Cố Thanh Dao và thông tri cho cha mẹ y, còn mình thì chạy vội đến Tùng phong các.

Vợ chồng Tô Kính Hằng vừa cho người thu dọn yến hội thì nghe hạ nhân bẩm báo, tuy nghi hoặc trong lòng nhưng lại không chút do dự mà xoay người đi.

Ở Minh Nguyệt các, sau khi nghe Tấn Dương Vương xảy ra chuyện thì hai tay Cố Thanh Dao nắm chặt, nén xuống nội tâm đang quay cuồng vì đố kỵ, giả vờ nôn nóng: “Người đâu, theo ta đến Tùng Phong các!”

“Phụ thân! Mẫu thân!” Tô Thanh Trạch thấy Tô Kính Hằng và Ngụy phu nhân đã đến thì liền bình tĩnh lại.

“Sao vậy?” Ngụy phu nhân từ xa đã thấy Tô Thanh Trạch nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, chợt thấy bất an trong lòng.

Tô Thanh Trạch không dám nói thật, chỉ nói: “Tam tỷ và Tấn Dương Vương đang ở bên trong, ta đã cho người thỉnh Tấn Dương Vương Vương phi đến…”

Cái gì? Mặt Tô Kính Hằng và Nhụy phu nhân bỗng chốc đen lại. Ngụy phu nhân hít sâu một hơi rồi nói với Tô Thanh Trạch: “Nơi này không còn chuyện của con nữa, mau về đi!”

“Nhưng mà…” Tô Thanh Trạch hơi do dự, nếu Tô Nhụy Trân thật có chuyện…

“Mau về đi! Nhớ đi đường khác!” Ngụy phu nhân nhíu mày khẽ quát.


Tô Thanh Trạch chân trước rời đi thì chân sau Cố Thanh Dao đã đến. Thấy hai người sắc mặt khó coi, Cố Thanh Dao liền đoán Tấn Dương Vương đã “gạo nấu thành cơm”, giả vờ vội vàng hỏi: “Vương gia làm sao vậy?”

Tấn Dương Vương Triệu Mục chờ đến mất kiên nhẫn trong sương phòng.

“Nữ nhân ngu xuẩn này đến cùng là đã hạ dược gì trong rượu?” Tấn Dương Vương thấp giọng mắng. Cơ thể của hắn ngày càng nóng, dục vọng như muốn đốt cháy lý trí của hắn, bụng dưới thì trướng đâu đến mức không thở được, cảm giác sắp nổ đến nơi.

“Tại sao còn chưa tới?” Mồ hôi Tấn Dương Vương đổ đầy đầu, thở hổn hển, có chút không nhịn được.

“Đáng chết!” Cuối cùng Tấn Dương Vương cắn răng một cái, hai mắt đỏ rực đè lên người Tô Nhụy Trân…

Thế nhưng ngay vào lúc này, rầm một tiếng, cửa bị người mạnh mẽ đá văng ——

Tô Kính Hằng và Ngụy phu nhân còn có Cố Thanh Dao ba người đứng ở cửa, sắc mặt khiếp sợ nhìn hắn xé rách y phục Tô Nhụy Trân. Tấn Dương Vương cũng ngây người, tay lập tức cứng đờ.

“Vương… Vương gia…” Cố Thanh Dao kinh ngạc đến mức nói không thành lời.

Tại sao lại như vậy? Không phải đã đắc thủ rồi sao? Tại sao lại khác với tưởng tượng của nàng như vậy?

Tô Kính Hằng tức giận: “Đây là đạo làm khách của Vương gia sao? Ta hảo tâm mời ngươi ở lại, mở tiệc đưa tiễn, thế mà ngươi…”

“Thế mà lại là Tam tỷ hiếu thắng của ngươi à?”

Nghe xong câu chuyện cẩu huyết y như trong tiểu thuyết, Thẩm Nghiên Bắc không thể không cảm khái nghệ thuật đúng là lấy từ trong cuộc sống.

“Sau đó thì sao? Tiếp theo thế nào?”

Tô Thanh Trạch phì phò nói: “Ta sắp bị tức chết rồi! Ngươi xem nàng có ngu không? Tên Tấn Dương Vương này rõ ràng không phải là người tốt, nàng cứ khăng khăng đòi gả cho hắn!”

Bị bắt gian tại trận, Tấn Dương Vương chỉ hoảng loạn trong chớp mắt, nhanh chóng bình tĩnh lại, nói Tô Nhụy Trân quyến rũ hắn, hạ dược vào rượu. Hắn không còn biện pháp mới phải làm vậy.

Sau khi Tô Nhụy Trân tỉnh lại chỉ biết khóc, Tô Kính Hằng bị ồn đến đau đầu, cho nàng hai lựa chọn. Một là gả cho Tấn Dương Vương, hai là coi như chưa xảy ra chuyện gì, sau đó tìm cho nàng một mối hôn nhân. Nhưng mà Tô Nhụy Trân không buồn suy nghĩ lập tức chọn cái đầu tiên!

“Ta cũng nói với nàng là Tấn Dương Vương đang lợi dụng nàng. Ấy vậy mà nàng lại lấy oán trả ơn, mắng ta không muốn nàng sống tốt, muốn phá hư nhân duyên của nàng!”

Thẩm Nghiên Bắc lắc đầu: “Nhân phẩm của Tấn Dương Vương nát như vậy, nàng gả qua chỉ là tự chuốc lấy khổ. Cũng may ngươi không sao, không thì người bị gả chính là ngươi.”

Sau lần bị ám sát kia, hắn cùng Cố Trường Phong nhanh chóng tìm một chỗ an toàn rồi nán lại đó, cho đến khi đoàn người Tấn Dương Vương rời đi thì mới xuất đầu lộ diện. Ai ngờ mới ra thì liền nghe được tin giật gân, Tô Thanh Trạch suýt nữa bị hại, may là có Thập Nhất ở đó, không khỏi khen người kia biết nhìn xa trông rộng.

“Tên Tấn Dương Vương này đúng là mặt người dạ thú! Đê tiện vô sỉ đến cực điểm!” Chỉ cần nghĩ đến thủ đoạn bỉ ổi của Tấn Dương Vương, Tô Thanh Trạch vô cùng ghê tởm. Tiếc rằng đối phương là Vương gia nên sự tình này bọn họ cũng không làm gì được hắn! Đối phương chỉ cần nói một câu “Ta cưới” thì việc này cũng có thể bỏ qua!

“Ngươi nói xem tại sao hắn lại hạ thủ với ngươi?” Thẩm Nghiên Bắc khó hiểu hỏi.

“Người này phong lưu thành tính, ta không thích hắn nên hắn liền, liền…” Tô Thanh Trạch vừa nói vừa nghi ngờ. Y cũng không phải tuyệt sắc, Tấn Dương Vương lại cao quý như vậy, muốn gì có nấy, loại mỹ nhân nào cũng có thì tại sao lại phải bỏ nhiều tâm tư bố cục như vậy?

“Có lẽ… mưu đồ của hắn chính là gia tộc ngươi.” Thẩm Nghiên Bắc sắc mặt ngưng trọng.


Phụ thân Tô Thanh Trạch chính là quan phụ mẫu Thanh Hà – Tô Kính Hằng. Đất phong của Tấn Dương Vương lại cạnh bên quận Lưu Dương, nếu hắn đắc thủ thì có lẽ quận Thanh Hà cũng rơi vào trong túi hắn…

Sao một Vương gia lại muốn nhiều quyền thế đến vậy? Đáp án đương nhiên chỉ là…

“Bùm bùm…”

Âm thanh pháo nổ bỗng nhiên vang lên cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Nghiên Bắc.

Nương theo tiếng động thì thấy tại yết bảng, người người chen chúc, đen nghịt. Mọi người xô đẩy lẫn nhau vây quanh vị quan thông cáo đang dán giấy đỏ có nội dung.

Hôm nay đúng là ngày công bố kết quả kỷ thi hương, nên quan phủ phái người đến đây để dán thông báo.

Trên đài cao, một nha dịch dùng sức gõ khiêng đồng trong tay, mọi người phía dưới liền an tĩnh lại. Quan chủ khảo mở gấm lụa trong tay ra, hắng giọng nói: “Đại Tề năm thứ hai, đứng thứ mười thi hương Thanh Hà…”

“Nhân sĩ huyện Tùng Sơn, Ngô Hữu Toàn!”

Bạn bè người trúng cử lập tức lớn tiếng chúc mừng, những người còn lại sôi nổi nhìn, người trúng cử vui mừng ra mặt, vội vàng đa tạ.

“Đứng thứ chín, Tùy Khê Huyền…”

Cố Trường Phong ngừng thở, nghiêng tai lắng nghe quan chủ khảo đọc. Nhìn vẻ mặt căng thẳng của y, Thẩm Nghiên Bắc gãi gãi lòng bàn tay y, cười nói: “Khẩn trương như vậy làm cái gì?”

Cố Trường Phong cũng không quay đầu lại: “Ta… Ta khẩn trương giùm huynh.”

Quan chủ khảo chỉ đọc tên mười người trúng cử, lấy ít làm vinh, nhưng lại đọc từ người thứ mười trở lên trên thì rất tra tấn người. Đã vài lượt rồi mà vẫn chưa nghe được tên của Thẩm Nghiên Bắc, bảo sao y lại không thể khẩn trương chứ?

“Kinh Khôi, nhân sĩ Thanh Châu Trương Trình!”

Vẫn không phải…

Hầu kết Cố Trường Phong lên xuống, khó khăn nuốt nước bọt.

“Á nguyên, nhân sĩ huyện Vân Dương Từ Tiến Nhất!”

Sao vẫn không phải? Hai tay Cố Trường Phong siết chặt lại, mắt nhìn chằm chằm quan chủ khảo, ánh mắt nóng đến mức muốn đốt cháy người.

“Giải Nguyên, nhân sĩ huyện Đông Giang, Thẩm Yến!”

Cố Trường Phong ngơ ngác, không tin vào tai mình, cảm giác như thể từ trên cao rớt xuống đất.

Y chậm rãi quay đầu về phía Thẩm Nghiên Bắc. Trong mắt của hắn không có vẻ uể oải như y nghĩ, còn khẽ cười với y. Trong nháy mắt y lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt chợt sáng.

Thẩm Nghiên Bắc, danh Thẩm Yến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.